Làm Sao Để Dùng Thân Thể Ốm Yếu Công Lược Mục Tiêu Đây

Chương 14: Tính Khí Bộc Phát


Bạn đang đọc Làm Sao Để Dùng Thân Thể Ốm Yếu Công Lược Mục Tiêu Đây – Chương 14: Tính Khí Bộc Phát


Lâm Tiêu Dương thật sự không chịu nổi bị tra tấn nữa, nghe thấy 007 nói vậy, cảm thấy thêm một ngày thì ít một ngày, cũng như nhau cả.
“Xác định đổi.”
[ Tích rô ~ chúc mừng kí chủ, đổi thành công! Mạng sống giảm bớt hai mươi bốn giờ, hiệu quá Đau đớn chậm lại lập tức có hiệu lực, thời gian kéo dài bốn mươi tám giờ, mời kí chủ chú ý thời gian.

]
Lâm Tiêu Dương lúc này mới trở lại bình thường sau khi trải qua kiếp nạn, thân thể căng cứng sau đó hơi buông lỏng.

Ý thức vừa mới trở về với cậu, đã nghe thấy giải thích Lương Húc Nhiên trong điện thoại:
“Tiêu Dương cơ thể em ấy không thoải mái, thực sự không qua được.”
“Chuyện này có thể…” mẹ Lương hơi khó xử, “Thân gia bên này đều đã tới đây, hai đứa không đến thì không phải phép lắm…”
“Chúng ta đi thôi.” Lâm Tiêu Dương gắng gượng chống đỡ thân thể bò lên, “Em không sao.”
Lương Húc Nhiên nhìn bộ dáng nhợt nhạt của cậu, nội tâm lại không biết vì sao run lên bần bật.

“Em thật sự không sao?”
“Không sao.” Lâm Tiêu Dương run run rẩy rẩy đứng dậy, vịn tường vào phòng tắm, “Nói với dì một tiếng, một tiếng nữa đi ngay.”
– –
Dòng nước ấm thông qua vòi hoa sen dội vào người cậu, Lâm Tiêu Dương lắc lắc đầu.

Đau đớn trong dạ dày vẫn cuồn cuộn như cũ, những đã sớm không còn lợi hại như lúc trước.
Đúng lúc này, âm thanh 007 lại một lần nữa vang lên.
[ Chúc mừng kí chủ!!! ]
Lâm Tiêu Dương suýt chút nữa bị giọng nói lớn tiếng của nó làm giật mình, dưới chân lão đảo, vội vàng bám lấy thành bồn tắm lớn, “Mày làm sao?”
[ Chúc mừng kí chủ, độ độ hảo cảm tăng thêm 5%, độ hảo cảm hiện tại 16%, còn 44% mới tính cho ngài vừa đủ thông qua, kính mời không ngừng cố gắng yoooo~~]
44%…
Lâm Tiêu Dương chỉ cảm thấy tương lai tối tăm mịt mù.
“Tao còn có thể sống bao nhiêu ngày?”

[ Về phần kí chủ! Xem ra đến hiện tại, ngài còn bảy mươi tám ngày, cố gắng sử dụng hợp lý ạ ~]
“007.” Lâm Tiêu Dương đóng vòi hoa sen, hỏi trong đầu: “Nếu như đến ngày cuối cùng tao vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn, thì lập tức qua đời đúng không?”
[ Là như thế này ~] 007 vẫn lăn tăn kêu, [ Nếu ở thời điểm cuối cùng của sinh mệnh ngài vẫn không đạt tới tiêu chuẩn, trực tiếp bị xoá bỏ ạ ~]
“…”
Lâm Tiêu Dương vẫn như thường muốn nện cho 007 câm mồm.
Chẳng qua tình huống hiện tại…!Quan trọng nhất vẫn phải ứng phó với bữa tiệc đã.
Không nói trước được tình huống bên Lương gia, căn bản chính mẹ và em gái cậu, đoán chừng cũng không giải quyết được thỏa đáng.
Nghĩ như vậy, cậu hơi đau đầu nhéo nhéo ấn đường, mặc xong trang phục đi ra khỏi phòng tắm.
Lương Húc Nhiên trước đó đã bên ngoài chờ cậu, đang cầm trong tay áo khoáng tây trang nhiễm phải những đốm máu chói mắt.
“…!Thật có lỗi ạ.” Lâm Tiêu Dương thấy thế cũng sững sờ, vết máu này chắc chắn là do chính mình trong lúc không chú ý mà cọ lên, “Để mai em giúp anh mang đi giặt ủi.”
“Không sao.” Âm thanh của Lương Húc Nhiên cuối cùng mang một chút hơi ấm, “Nếu bệnh tình em lại trở nặng, phải nói cho anh biết ngay.”
“…” Lâm Tiêu Dương hơi bất ngờ, há hốc mồm, suy nghĩ một lúc xem nên nói gì đây.
“Hôm nay nếu anh không đi con đường đến nhà ga kia, em phải làm sao đây?” Lương Húc Nhiên ngước mắt nhìn hắn, “Trước đó anh đã nói với em, có chuyện gì phải trực tiếp báo cho anh.”
“Được ạ…” Lâm Tiêu Dương len lén khẽ thở dài, thầm nghĩ chỉ bằng cách thái độ của anh tối hôm qua và sáng nay, ai mà dám nói anh nghe, chẳng khác nào tự kiếm phiền phức.
Huống chi cậu chỉ muốn tăng độ hảo cảm thôi, nghĩ kiểu này cậu thấy nếu cứ lởn vởn trước mặt Lương Húc Nhiên, chỉ sợ…!Còn có thể phản tác dụng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.