Đọc truyện Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal – Chương 70: Sự im lặng của bầy cừu (kết)
Nhận được tin tức do Clarice mạo hiểm nhắn cho chưa được năm phút, Charlie đã bị vây sát biên giới điên cuồng và tan vỡ. Đêm nay, gã mặt một bộ âu phục màu đá xám, thoáng nhìn như một người đàn ông thành đạt có thể nắm được trái tim biết bao cô gái trong vũ hội, mà không như một tên đồng phạm giúp một gã giết người hàng loạt vượt ngục. Gương mặt vốn đẹp trai của gã vì lo nghĩ và tuyệt vọng mà thành ra dữ tợn, tay lúc nào cũng vô ý chạm đến khẩu súng bên hông.
Gã đi đi lại lại trong bóng tối, mái tóc nhuộm thành màu vàng lóe sáng trong ánh trăng bạc. Hannibal ở bên cạnh đã thay áo tù, y mặc áo sơmi màu đen, nét mặt bình tĩnh tự nhiên, một chiếc xe rất bình thường đậu ở bên cạnh, bọn họ có thể đi bất cứ lúc nào, cầm vé máy bay đã chuẩn bị từ sớm, trong đêm ra khỏi nước Mỹ.
Nhưng mà, trong kế hoạch ba người phỏng chừng chỉ còn hai người… hoặc một người.
Charlie thề, nếu như thám trưởng không thể thuận lợi thoát đi, nếu như hắn gặp chuyện không may. Gã sẽ giết Hannibal Lecter, hoặc bị y giết. Dù sao cũng không quan trọng, gã tuyệt đối sẽ không để Hill ra đi một mình, tìm một người đi theo hắn không phải tốt sao?
Gã đưa tay đặt lên súng, căm giận mà nghĩ, gã đã nói Will Graham phải chết rồi mà!
Tên đặc vụ đó không nên sống, bằng không tất cả đã không đến tình cảnh này. Lúc đó thám trưởng nhẹ dạ hết cách ra tay với bạn thân lâu năm, lẽ ra mình nên cho thêm một súng nữa, cho dù thám trưởng có thể trở mặt với mình.
Aaaa, chết tiệt! Còn thằng đàn ông này ngay cả chút phản ứng cũng không có, y nghĩ thám trưởng gặp phiền phức như vậy là vì ai? Charlie lạnh lùng nhìn về phía Hannibal, y nâng mắt, đường nhìn sắc bén khủng bố khiến Charlie như đong cứng trong nháy mắt.
“Đừng gây phiền phức cho chính mình, Charlie.” Hannibal bình tĩnh nói.
Tuy rằng Hill nhờ y chăm sóc cho cậu thanh niên này, nhưng dù là gì cũng có mức độ, y không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ sự khiêu khích này của cậu ta. Cũng không thể hy vọng xa vời y sẽ không phản kháng khi bị cậu ta tấn công.
Về phần Hill…
Y quả thực nhớ hắn, nhớ đôi mắt xanh xám tự giữ mà thần bí nhìn vào mình, mang theo nhiệt độ cháy bỏng linh hồn và sự bao dung rộng rãi. Có đôi khi bản thân Hannibal cũng không biết, có phải cho dù bản thân làm gì đi nữa, Hill cũng có thể vô điều kiện mà tha thứ hay không, tựa như hoàn toàn không có giới hạn gì cho mình vậy.
Hắn thích gọi mình là Hanni, trừ Hill ra, không ai gọi y như thế. Hill luôn thích ngậm lấy từ này trong miệng, đầu lưỡi cuộn lại như đọc một câu thần chú, khi bọn họ thân mật với nhau, hắn dùng một giọng điệu mềm nhẹ ngâm nga cái tên này, trong đó ẩn chứa tâm tình khó có thể dùng ngôn từ diễn tả.
Tử vong đối với người như bọn họ chỉ là chuyện nhỏ, dù không ai trong bọn họ muốn chết. Tựa như khi y nghĩ Hill đã táng thân trong đám cháy, y quả thực cảm thấy lòng mình như bị mất một góc, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến cuộc sống của y, theo thời gian, y sẽ quen thứ tình cảm từng nhẹ nhàng cào lấy trái tim.
Cho dù ký ức khắc sâu như Mischa, chẳng phải cuối cùng cũng bị cất giữ trong một căn phòng không ai biết ở cung điện ký ức của y hay sao?
Có thể gặp nhau đó là may mắn, nếu như lúc đó Hill chết đi tất cả cũng chỉ có tiếc nuối. Hannibal hiểu, trong lòng Hill cũng nghĩ như thế. Có thể dưới ánh mắt phần lớn con người, y rất lạnh lùng vô tình, dường như từ đầu chí cuối, y chưa từng đưa cho Hill tình cảm sâu sắc như Hill đã dành cho y… nhưng không phải vậy.
Hannibal và Hill đều không hiểu tình yêu, họ không yêu đương như người bình thường. Cái gọi là tình yêu của họ bao gồm nhiều bệnh trạng mà cũng vô cùng tùy hứng— anh sống chúng ta yêu nhau chung sống bên nhau, chán ghét thì chia tay, nhớ thì gặp lại, nếu anh chết tôi đem anh cất vào trong ký ức.
Không mong đồng sinh cộng tử, cũng không tin tưởng luân hồi, tử vong chính là điểm cuối tất cả.
Tôi có yêu cậu hay không?
Tôi đương nhiên yêu cậu, Hill.
#
“Bọn họ bắt được Hill Noras chưa?” Crawford gọi tới cho đặc vụ cao cấp ở đây.
Clarice đã kịp đem chiếc điện thoại gọi cho Hill đập nát ra, thả tất cả xuống bồn cầu WC nữ, sau đó mặt mày bình tĩnh, đi về phía Crawford đang nói chuyện điện thoại.
Giọng gã rất to, cũng rất kích động.
“Tôi hiểu cậu ta, cũng hiểu Hannibal Lecter, anh biết rõ mà, tôi mới là người duy nhất có thể bắt được hai người đó.” Jack dường như bị giọng điệu của đối phương chọc tức, nhịn không được quát: “Mấy người giỡn đó hả? Chờ mấy người bắt được Hill Noras thì sẽ dùng hắn để tìm Hannibal?! Mấy người chỉ tìm được thi thể Hill mà thôi, đến lúc đó, Hannibal đã sớm tiêu diêu tự tại rồi!”
Clarice thấy Crawford khoát khoát tay với cô, cô chớp chớp mắt, sau đó gật đầu, đi vào phòng bệnh của Will Graham, ở phía sau vẫn còn vang vọng tiếng gầm gừ của Jack—
“Tôi biết! Không ai nghĩ đến Hill Noras sẽ làm như vậy! Lẽ nào mấy người đoán được hắn và Hannibal là tình nhân bí mật sao? Hơn nữa, ngủ đông nhiều năm như vậy, thu thập nhiều biến thái như vậy, chỉ vì cứu người yêu, đây là chuyện người bình thường sẽ làm sao? Mấy người không thể xem hắn như một đặc vụ phản bội cục bình thường được!”
“Bởi vì hai người kia Không! Bình! Thường!! Hơn nữa còn Tooth Fairy, Buffalo, mấy tên giết người như vậy còn ở ngoài, ai biết Hill có khống chế được bọn chúng không, dù cho hắn bị bắt, Hannibal cũng có thể khống chế bọn họ!”
Bước chân Clarice dừng một chút, sau đó đi thẳng vào phòng bệnh Will, anh vừa mới tỉnh lại, ý kiến bác sĩ là để anh tĩnh dưỡng một thời gian, tiếp tục quan sát. Nhưng vì người đặc vụ ý chí kiên định này cứ nhất quyết yêu cầu phải giữ mình tỉnh táo, đến tận khi FBI có thể bắt được Hill hay Hannibal mới thôi, lúc này sắc mặt anh tái nhợt, ngay cả môi cũng xanh xám.
Không ai chú ý đến sự khỏe mạnh của anh, ngay cả anh cũng không thèm để ý.
“Starling?” Giọng nói khàn khàn của Will kêu tên cô.
“Giáo sư Graham.” Clarice dịu dàng đáp lại, cô cau mày, mặt có chút u buồn lo nghĩ.
“Bắt được Hill chưa?” Anh hỏi.
“Còn đang truy lùng, đã nhận dạng được xe cảnh sát của hắn, phần lớn đội đều ở phía sau, hắn trốn không thoát đâu.” Clarice hạ mắt, cố gắng hô hấp thong thả hơn, bắt mình bình tĩnh lại, sau đó thấy Will không biết đang thở dài một hơi hay đang méo mó tái nhợt.
Will ngửa cổ nhìn trần nhà, cố gắng hô hấp chậm lại, bắt mình bình tĩnh hơn, bây giờ không phải lúc để xúc động, anh cần tuyệt đối bình tĩnh và lý trí. Anh liếm đôi môi khô khóc, sắc mặt tái nhợt mà hỏi: “Starling, tôi rất muốn biết, vì sao Jack lại chọn cô tiếp xúc Hannibal, lúc gặp mặt cô, Hannibal nói gì?”
“Tôi cũng không hiểu ý của đặc vụ Crawford, có lẽ giáo sư tự hỏi ông ấy thì tốt hơn.” Clarice thở dài, giáo sư Hill từng nói có lẽ cô sẽ bị nghi ngờ, nhưng nghi ngờ không có chứng cứ thì cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.
FBI sẽ không tiếp tục tin sự lên án của hai đặc vụ thất bại đối với một thực tập sinh loại ưu tiền đồ vô hạn đâu.
“Về phần cuộc nói chuyện giữa tôi và bác sĩ Lecter, tôi có thể lặp lại cho giáo sư, nhưng mà giáo sư Graham, xin cho tôi nói thẳng, bây giờ giáo sư cần nghỉ ngơi, mặt giáo sư không tốt đâu.” Clarice lo lắng nói.
“Tôi sẽ không chết.” Will cười nhạo một tiếng, tiếng cười rin rít trong cổ họng nghe vừa buồn cười về thê thảm, nụ cười của anh không khác gì nụ cười của quỷ: “Trước khi tin họ bị bắt hay đã trốn thoát đến đây, tôi sẽ không chết đâu.”
Clarice do dự một hồi mới nói: “Đặc vụ Crawford nói… giáo sư Noras sẽ không bị bắt sống.”
Will im lặng, thật lâu mới chậm rãi đáp: “… Với tính cậu ta, chắc sẽ tự kết liễu trước khi bị bắt.”
“Giáo sư hy vọng giáo sư Hill chết à?”
“Vậy cô hy vọng cậu ta trốn à?” Will có ý khác nhìn Clarice, nhướn mày hỏi.
Clarice quyết đoán câm miệng, tới tận khi cô cho rằng Will sẽ không nói gì với cô nữa thì một giọng nói khô khốc vang lên—
“Tôi không biết.” Anh nói: “Nhưng dù sao chăng nữa, tôi khẳng định không muốn gặp lại cậu ta.”
Nên nói, nên làm, trước khi Hill giết anh tất cả đã làm xong. Cho dù kết quả ra sao, anh chỉ có thể làm tất cả những gì mình có thể, bởi vì anh phải làm như vậy, mà không phải vì anh hy vọng muốn hoàn thành mục đích gì, mà điều duy nhất anh hy vọng, chính là không bao giờ nhìn thấy hai người đó nữa.
“Clarice?” Giọng nói của Jack vang lên ngoài phòng bệnh, Clarice gật đầu với Will, sau đó đi ra phòng bệnh, thấy sắc mặt ông sếp đã bị cách chức của mình rất khó coi.
Nữ thực tập sinh đóng cửa lại, lúc này mới nhỏ giọng cẩn thận mà hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Jack nhíu mày nói: “Có tin mới đến, trước khi Hill bị bắt đã cho nổ tung xe hơi, xác xe lăn xuống chân núi, bọn họ đang cố gắng lục soát…”
Tim Clarice trĩu xuống, với tình huống này giáo sư hẳn đã chết không thể nghi ngờ, gọi là lục soát chẳng qua chỉ là tìm thi thể.
“Tôi đã nói với họ!” Crawford gầm nhẹ, “Vậy mà họ không chịu nghe, tôi đã nói Hill sẽ không để bọn họ bắt sống đâu, càng không thể khai ra Hannibal, bây giờ bọn họ định đi đâu tìm Hannibal?!”
Clarice châm chước nói: “Có thể phái người ra sân bay để chặn bắt.”
“Cũng chỉ tạm thời vậy thôi, nhưng Hannibal hoàn toàn có thể trốn rồi sau đó mới bay ra nước ngoài, đến lúc đó biết đi đâu tìm? Hửm? Một đám ngu! Hết thuốc cứu rồi!” Jack bắt đầu bùng nổ.
Clarice gật đầu, dự định nhắn tin cho bọn Charlie.
#
Charlie sửng sốt vài giây khi nhận được tin, sau đó không thèm nhìn lời báo giữ bình tĩnh của Clarice, gã lấy súng ra, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không thèm nghĩ mà nổ súng về phía Hannibal.
Hannibal đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng tránh đường đạn, nhưng không lui ra sau mà hướng tới một bước, lấy tay nắm lấy cổ tay cầm súng của Charlie, sức mạnh tới nổi muốn bót nát xương gã, Charlie đau đến xanh cả mặt, nhưng không muốn buông tay, xem ra còn muốn nổ thêm một phát nữa, Hannibal rốt cục bị chọc giận, ánh sáng lóe lên trên đầu ngón tay.
Y có thể lựa chọn cắt đứt cổ Charlie, điều này rất đơn giản, hơn nữa không làm gã chết quá thống khổ. Nhưng cuối cùng một giây, Hannibal vẫn không thể tránh mà nhớ tới “di ngôn” của người nào đó, lưỡi dao chuyển một vòng, nhanh chóng cắt đứt gân tay cầm súng.
Bàn tay cầm súng mất lực buông thõng, tiếng súng rớt rơi trên mặt đất. Hannibal khom lưng nhặt lấy, ánh mắt lạnh băng băng nhìn Charlie, trầm giọng cảnh cáo: “Không có lần thứ hai.”
Charlie im lặng một lúc rồi cười lạnh: “Hắn đã chết.”
Hannibal nghiêng đầu: “Thì sao? Cậu tính giết tôi à?”
“Nếu không phải vì ông, thám trưởng đâu gặp phiền phức lớn tới vậy, bây giờ thám trưởng chết rồi, sao ông không đi theo?” Charlie nhìn thẳng tên ăn thịt người, hiển nhiên muốn nhìn rất cả cảm xúc trên mặt y.
Hannibal khẽ nhếch khóe miệng: “Xem ra cậu hoàn toàn không biết người mà mình đi theo.”
“Ý gì?”
“Tôi không cần phải giải thích cho cậu, nhất là khi cậu có ý giết tôi.” Hannibal bình tĩnh cất vũ khí, đi ra chỗ để xe, y phỏng chừng giờ sân bay đã đứng đầy FBI, sợ là chuyện xuất ngoại phải tạm hoãn lại.
“Đừng để tôi có cơ hội giết ông…” Charlie gằng giọng, vừa như nói với Hannibal vừa như lẩm bẩm.
“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ nghĩ đến việc thả Tooth Fairy và Buffalo ra để hấp dẫn lực chú ý, bằng không cậu và Clarice đều có nguy hiểm. Tôi nghĩ Hill không muốn thấy tất cả học trò của cậu ta đều chết, không phải sao?” Hannibal mở cửa xe, ngồi vào và mở cửa sổ nói với ra: “Về phần giết tôi, cậu không phải người đầu tiên nghĩ đến chuyện đó, phỏng chừng cũng không phải người cuối cùng.”
Y lái xe chạy đi, để lại Charlie đứng một mình trong bóng đêm.
Cái chết của Hill là kết thúc một câu chuyện, và cũng là bắt đầu của một câu chuyện khác, có lẽ đó không phải một câu chuyện đẹp đẽ, nhưng cũng đủ cho người nghe dành ra một chỗ nho nhỏ trong lòng cho hắn. Chẳng qua với rất nhiều người mà nói, tất cả chỉ là một tin ngắn trong báo ngày mai— FBI sẽ che đậy sự thật, mà chú ý của phóng viên sẽ bị Buffalo, Tooth Fairy và Hannibal hấp dẫn.
Ai sẽ để ý sống chết một đặc vụ FBI, mà ai lại thật sự nhớ chuyện xảy ra đêm nay?
#
Ba tháng sau—
“Phòng tập thể thao của khách sạn ở lầu ba, hồ bơi bên trái vườn hoa, gian phòng của ngài là phòng tổng thống nhìn ra biển, từ ban công có thể nhìn trực tiếp ra bãi biển, hành lý đã đưa đến phòng, nếu có bất cứ chuyện gì xin hãy gọi phục vụ phòng, hy vọng ngài có một chuyến du lịch vui vẻ.” Nhân viên tiếp tân ở sảnh đưa chìa khóa cho khách, và nở một nụ cười phục vụ tiêu chuẩn.
Người đàn ông tóc vàng nhạt nhận lấy chìa khóa, rồi đội lại mũ, xoay người nhường đường cho các cô gái rồi đi thang máy lên phòng của mình.
Hannibal mở cửa phòng, thì thấy ngay ban công nhìn ra cảnh biển tuyệt đẹp trong phòng, rèm cửa sổ vàng nhạt che khuất hơn phân nửa cảnh biển, y chậm rãi đi về phía ban công, kéo rèm ra, mở cửa, ra ngoài ban công.
Sóng biển cuồn cuộn nổi lên bọt biển, đập vào đá ngầm màu tối, gió biển mang theo hơi muối mới tinh thổi phất qua rèm, như bao lấy khắp nơi, màu xám xanh đẹp đẽ, hòa với ráng chiều hồng và sắc da cam của mặt trời, chiếc rèm màu vàng nhạt che mất phần nào đường nhìn của Hannibal, chất vải mềm khẽ vuốt qua da thịt.
“Tôi không gọi phục vụ khách sạn.” Hannibal nói.
Có người kề ngay bên người y, hơi thở ấm áp thổi qua tai, giọng nói vừa tủi thân vừa vui vẻ vang lên: “Tôi đã mang hành lý đến phòng cho ngài rồi, vậy mà ngài còn chưa cho tiền típ, thưa ngài.”
“Tôi cho rằng—” Hannibal xoay người sang chỗ khác, thong dong nói: “Thứ cậu muốn không chỉ là một chút tiền típ, Hill.”
Đặc vụ FBI tiền nhiệm có đôi mắt xanh xám mặc bộ đồng phục nhân viên khách sạn màu đỏ vàng nhìn cực kỳ anh tuấn, nở nụ cười quyến rũ còn hơn ánh mặt trời vùng biển Naples tháng ba.
“Anh không chịu chờ tôi thêm một chút, sau khi xe nổ tung còn phải trốn cảnh sát phát hiện khó khăn biết bao nhiêu… Thiếu chút nữa, tôi tiêu ở đó luôn rồi.” Hill thở dài nói: “Tôi bị thương còn chạy tới tìm anh, vậy mà Charlie nói cho tôi biết anh đã đi được nửa tiếng trước rồi, sao anh sòng phẳng dữ vậy?”
“…” Lúc này đến phiên Hannibal thở dài.
“Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa.” Hill lại nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn về phía trời biển, rất nghiêm túc hỏi: “Hôm nay không có mặt trời, không cần ra ngoài làm gì, vậy chúng ta cứ ở lại phòng đi.”
Ê ê, Mr.Hill, cậu chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ thôi hả? Bầu không khí lãng mạn đâu rồi?!
“Hanni, Hanni… um?” Hill nhìn đôi mắt nâu gần trong gang tấc, trong mắt cũng chậm rãi nhiễm sự vui sướng, hắn hé miệng tùy đối phương chiếm đoạt, người yêu của hắn trước giờ đều là tên cuồng khống chế.
Hắn từ từ nhắm mắt, đưa tay ôm chặt gáy đối phương, khiến chiếc hôn càng thêm sâu, những sợi tóc vàng nhạt lướt qua kẽ tay, hơi thở quen thuộc mà xa lạ bừng tỉnh từ địa ngục mê hoặc.
Bên tai là tiếng sóng biển rì rào liên tục, tiếng kêu thỉnh thoảng của loài hải âu, rèm cửa sổ bị gió biển thổi tốc lên mềm nhẹ bao lấy đôi người yêu đang hôn nhau, từ xa nhìn lại, như một chiếc kén màu vàng, chặt chẽ thân mật.
–I love you, Hannibal.
–I love you, Hill.
Hoàn