Đọc truyện Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực – Chương 50: Khách Tới Cửa
Editor: Aubrey.
Buổi chiều, trong lúc dọn quán, vị khách lần trước mua bánh trung thu đến quán ăn vặt của bọn họ, là hán tử trung niên đầu tiên mua bánh của bọn họ. Nhưng lúc này Dư Thanh Trạch không có ở đây, hắn đi mua bột mì rồi.
“Xin hỏi, Dư lão bản có ở đây không?” Hán tử trung niên hỏi.
Sướng ca nhi vẫn còn nhớ vị khách này, y bước ra hỏi: “Khách quan, lão bản của bọn ta đi mua bột mì rồi. Ngài muốn mua gì sao? Hay là ngài có việc muốn tìm lão bản của bọn ta?”
Hán tử trung niên nghe Dư lão bản đi vắng, hơi thất vọng, ông lại hỏi: “Các ngươi ở đây có người nào có thể thay mặt lão bản không?”
Sướng ca nhi đáp: “Có, ngài chờ một lát, ta đi kêu y.”
Thường Nhạc đang đi lấy nước sau cửa hàng của Lý lão bản, nghe Sướng ca nhi nói có một vị khách lớn tới tìm, y lập tức đặt thùng nước xuống, đi ra quán ăn vặt.
Sướng ca nhi nói: “Khách quan, đây là hôn phu của Dư lão bản, nếu ngài có việc, có thể thương lượng với y. Chỉ là, y không nói được, ta ở đây giúp ngài phiên dịch, ngài thấy sao?”
Hán tử trung niên gật đầu, nói: “Được rồi, tại hạ là quản gia của Triệu gia, phủ đệ ở thành nam. Lần trước, lão phu lang của bọn ta đến Thái phủ làm khách, được thưởng thức vài món điểm tâm, cảm thấy vô cùng ngon miệng, nghe Thái lão phu lang nói là Dư lão bản làm. Vừa hay, ngày ba mươi tháng tám sắp tới, Triệu lão gia của bọn ta làm lễ mừng thọ, muốn đặt Dư lão bản làm vài loại điểm tâm, không biết các ngươi có thể nhận đơn hàng này không?”
Nghe có mối làm ăn tới cửa, cặp mắt của Sướng ca nhi và Nhạc ca nhi sáng lên, Sướng ca nhi nhìn Nhạc ca nhi, chờ y trả lời.
Thường Nhạc suy nghĩ, khoa tay hỏi: Ngài cần những loại điểm tâm nào?
Sướng ca nhi phiên dịch.
Triệu quản gia suy nghĩ, lấy ra một tờ giấy trong áo, nhỏ giọng đọc: “Xíu mại, sủi cảo thủy tinh, mứt táo, bánh củ từ, bánh bí đỏ, phật nhảy tường, với bánh trung thu đủ tất cả các vị như lần trước.”
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(Mứt táo)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(Bánh củ từ)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(Phật nhảy tường)
Nghe vậy, Thường Nhạc gật đầu, là những món điểm tâm mà lần trước bọn họ làm cho Thái phủ, bọn họ làm được.
Y lại hỏi: Yêu cầu bao nhiêu? Khi nào giao?
Sướng ca nhi thuật lại.
Triệu quản gia đáp: “Ngày hai mươi chín tháng tám giao đi, bọn ta còn phải chia ra làm quà đáp lễ. Còn giao bao nhiêu, ta đã viết giấy để lại cho các ngươi.”
Nói xong, ông cầm tờ giấy ra.
Nhạc ca nhi nhận lấy, nhưng bọn họ không biết đọc chữ. Tuy mỗi tối y thường học chữ với Dư đại ca và Tiểu Hạo, nhưng vẫn chưa học được bao nhiêu, nên không có cách nào đọc được đơn hàng này.
Y lắc đầu, khoa tay nói mình không biết chữ.
Xem ra quản gia cũng nhìn ra bọn họ không biết chữ, cầm tờ giấy đọc lên: “Xíu mại là ba trăm năm mươi cái, sủi cảo thủy tinh cũng là ba trăm năm mươi cái,…”
Đúng lúc này, Thường Nhạc tinh mắt thấy Dư Thanh Trạch kéo xe đẩy từ đằng xa trở lại, y nhanh chóng ngắt lời Triệu quản gia, bảo ông chờ một chút.
Từ xa, Dư Thanh Trạch đã thấy Nhạc ca nhi liên tục vẫy tay với hắn, hắn lập tức tăng nhanh bước chân, kéo xe đẩy tới. Sau đó, hắn nhanh chóng nhận lấy khăn lau mặt từ tay Nhạc ca nhi, hỏi: “Sao vậy?”
Sướng ca nhi lập tức kể lại tình hình cho hắn nghe.
Dư Thanh Trạch nghe xong, bảo Sướng ca nhi tiếp tục dọn quán, hiện tại không có khách, hắn và Triệu quản gia đi qua một bên bàn việc làm ăn, để Nhạc ca nhi ở một bên ngồi nghe.
Thấy Dư lão bản về, Triệu quản gia vô cùng cao hứng, sự tình này nói trực tiếp với Dư lão bản thì tốt hơn, ông lập tức nói lại yêu cầu của mình.
Dư Thanh Trạch hỏi kỹ càng yêu cầu từng chủng loại và thời gian, nhìn đơn hàng, hắn nói: “Bọn ta có thể làm.”
Được đích thân Dư lão bản xác nhận, Triệu quản gia cao hứng hỏi: “Vậy giá cả thế nào?”
Dư Thanh Trạch nhìn đơn hàng, lại nhìn Triệu quản gia, nói: “Giá của bánh trung thu vẫn giống lúc trước. Đúng rồi, ta quên hỏi, ngài đặt để đãi khách hay để tặng lễ? Nếu là tặng lễ thì cần phải đóng gói, nhưng nếu các ngài muốn tự đóng gói thì có thể mua bánh lẻ về rồi tự làm.”
Có điều, Dư Thanh Trạch đoán hẳn là bọn họ sẽ không tự làm.
Quả nhiên, Triệu quản gia lắc đầu: “Không cần, các ngươi đóng gói đi, toàn bộ đều đóng gói, mỗi hộp năm cái. Còn nữa, món phật nhảy tường, mứt táo và bánh củ từ, các ngươi cũng đóng gói đi, đóng thành bốn hộp.”
Cái bọn họ cần là ký hiệu của Dư Ký, nếu tự làm thì chẳng có ý nghĩa gì.
Dư Thanh Trạch gật đầu, hỏi: “Vậy ngài muốn đóng gói như thế nào? Kiểu xa xỉ hay là hoa mỹ?”
Triệu quản gia đáp: “Toàn bộ gói theo kiểu hoa mỹ đi.”
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, nói: “Như vậy, một hộp phật nhảy tường là chín mươi tám văn, mứt táo và bánh củ từ, mỗi loại là một trăm lẻ tám văn một hộp.”
Triệu quản gia giật mình: “Sao lại đắt như vậy? Mứt táo và bánh củ từ đắt y như bốn hộp bánh trung thu!”
Dư Thanh Trạch bình tĩnh đáp: “Không còn cách nào khác, bởi vì nguyên liệu nấu ăn rất đắt. Hơn nữa, những món này rất tốt cho sức khoẻ, nên phải đắt hơn.”
Triệu quản gia bắt đầu mặc cả: “Dư lão bản, bọn ta đặt nhiều như vậy, nói gì thì nói, ngươi nên giảm giá chút đi?”
Dư Thanh Trạch lắc đầu: “Triệu quản gia, ngài biết đấy, bọn ta chỉ làm buôn bán nhỏ, kiếm chút tiền nhờ lao động thủ công thôi. Bằng không, như vậy đi, mỗi loại điểm tâm, ta sẽ tặng cho quý phủ bốn hộp, như vậy tính ra, cũng được xem là giảm giá.”
Triệu quản gia lại hỏi: “Còn ba loại kia thì sao?”
Dư Thanh Trạch đáp: “Căn cứ theo kế hoạch một bàn mười người của các ngài, ba loại khác cũng dựa theo từng bàn mà tính. Mỗi đĩa là mười món điểm tâm, xíu mại là ba mươi văn một đĩa, sủi cảo thủy tinh tốn nhiều công sức hơn, năm mươi văn một đĩa, còn bánh bí đỏ là hai mươi văn một đĩa.”
Triệu quản gia suy xét, nói: “Chuyện này, ta phải về hồi bẩm với gia chủ một tiếng, để ngài ấy quyết định.”
Dư Thanh Trạch đáp: “Được, không thành vấn đề. À mà, còn một vấn đề nữa, ta phải nói trước với Triệu quản gia.”
Triệu quản gia hỏi: “Vấn đề gì?”
“Ba loại điểm tâm đóng gói, ta có thể giao trước cho ngài vào ngày hai mươi chín. Nhưng còn xíu mại, sủi cảo thủy tinh và bánh bí đỏ thì tốt nhất nên làm trong ngày rồi ăn luôn, nếu không, có khả năng mùi vị sẽ không ngon. Nhất là vào một ngày đặc biệt như tiệc mừng thọ của Triệu lão gia, ta kiến nghị ba món này nên làm trong ngày mới ngon.”
Triệu quản gia nghe vậy, nhíu mày, hỏi: “Vậy các ngươi có thể giao đến tiệc mừng thọ đúng giữa trưa không?”
Dư Thanh Trạch lắc đầu: “Dù bọn ta làm xong ở nhà rồi, lúc giao đến mùi vị vẫn sẽ không ngon.”
Triệu quản gia bắt đầu phát sầu.
Dư Thanh Trạch hỏi: “Ba loại này là ăn tại chỗ phải không? Nếu tặng lễ thì không ổn lắm.”
Triệu quản gia gật đầu: “Là ăn tại chỗ, dùng bữa trưa xong thì sẽ lên điểm tâm. Có vài vị khách sẽ ở lại để tham gia tiệc tối, cũng cần phải chuẩn bị điểm tâm trước vào buổi chiều.”
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, hỏi: “Nếu như vậy, hay là bọn ta tới quý phủ làm đi, không biết quý phủ cảm thấy như thế nào?”
Triệu quản gia nghe vậy, hỏi: “Dư lão bản có thể tới làm?”
Dư Thanh Trạch cười nói: “Ngày ba mươi vừa lúc là ngày quán ăn vặt của bọn ta nghỉ, không mở quán, nên có thể tới làm. Nếu là bình thường, sẽ không tiện như vậy.”
“Vậy được rồi, ngươi tới Triệu phủ làm đi!”
Dư Thanh Trạch lại nói: “Vậy đến lúc đó, hy vọng quý phủ có thể cung cấp cho bọn ta một nhà bếp riêng để làm điểm tâm.”
“Được.” Triệu quản gia đáp ứng, ông suy nghĩ, lại hỏi: “Nguyên liệu nấu ăn là bọn ta cung cấp sao? Hay là?”
Dư Thanh Trạch lắc đầu: “Không cần, bọn ta sẽ tự mình mang nguyên liệu nấu ăn đến. Chỉ là, đồ làm bếp, củi lửa, nước, bọn ta cần quý phủ cung cấp, giá cả thì cứ tổng kết lại rồi tính.”
Nếu để Triệu phủ cung cấp nguyên liệu nấu ăn, chắc chắn sẽ trừ bớt tiền nguyên liệu nấu ăn. Hắn đã định giá cho bọn họ rồi, nếu tự mình mang đến, ít nhất còn có thể che đậy.
Triệu quản gia gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: “Còn vấn đề gì không?”
Dư Thanh Trạch suy nghĩ, vốn định kêu bọn họ cung cấp lồng hấp, nhưng như vậy hình như có hơi quá phận. Có lẽ đến ngày đó trong nhà bếp của bọn họ sẽ có, trong nhà mình chỉ có một cái lồng hấp lớn, phải đi đặt thêm mấy cái mới được, để sau này còn có mà xài.
Vốn dĩ, xíu mại và sủi cảo thủy tinh chỉ cần hấp trong lồng hấp nhỏ là được. Nhưng nếu đặt mấy chục cái lồng hấp nhỏ thì rất phí tiền, hiện tại hắn không cần dùng nhiều như vậy, cứ trực tiếp dùng lồng hấp lớn, rồi đặt lên đĩa là được.
Dư Thanh Trạch nói: “Không còn nữa, những thứ khác bọn ta sẽ tự chuẩn bị.”
Triệu quản gia gật đầu, nói: “Được, vậy ta trở về hồi báo gia chủ, sau đó sẽ quay lại nói cho ngươi.”
Dư Thanh Trạch gật đầu: “Được, nhưng ngài phải nhanh lên, có một số việc ta cần phải chuẩn bị trước.”
“Đã biết, muộn nhất là ngày mốt ta sẽ đến nói tin chính xác cho ngươi, bây giờ ta đi đây.”
“Đúng rồi, Triệu quản gia chờ đã.” Dư Thanh Trạch nhớ ngày mai bọn họ phải đến Thái phủ làm khách, hắn vội nói: “Ngày mai bọn ta phải đến Thái phủ bái phỏng, nên sẽ không mở quán, nên tốt nhất là ngày mốt rồi ngài hẵng tới.”
Triệu quản gia nghe bọn họ nói phải đến Thái phủ, ông kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Được rồi, vậy ngày mốt ta sẽ tới.”
Chờ Triệu quản gia đi rồi, Thường Nhạc lập tức dùng cặp mắt sáng lấp lánh tràn đầy sùng bái nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch quay đầu, phát hiện ánh mắt của Thường Nhạc, trong lòng vô cùng hưởng thụ, nhưng vẫn cười hỏi: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
Thường Nhạc vui vẻ khoa tay nói: Dư đại ca, ngươi thật biết cách bàn chuyện làm ăn, ngày mốt Triệu quản gia sẽ quay lại phải không?
Dư Thanh Trạch nhìn y, cười hỏi: “Có phải cảm thấy ta rất lợi hại không?”
Thường Nhạc gật đầu, bật ngón cái khen ngợi hắn.
Dư Thanh Trạch nắm ngón tay của y, nói: “Ta nói cho ngươi nghe, ta không lợi hại như vậy đâu, lỡ như ta thất bại, ngươi không được cười ta đâu đấy.”
Thường Nhạc rút tay của mình về, lắc đầu, khoa tay nói: Vẫn rất lợi hại!
Dư Thanh Trạch mỉm cười, ghé vào tai Thường Nhạc nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn ta như vậy, có biết sẽ khiến cho ta rất muốn hôn ngươi không?”
…Hôn? Hôn ta?
Hơi thở nhỏ lướt qua vành tai của Thường Nhạc, có hơi ngứa. Y nghĩ tới chuyện khiến người ta xấu hổ trước kia, khuôn mặt đỏ bừng, nhanh chóng quay đầu chạy đi.
Dư đại ca lại không đứng đắn, rõ ràng đang nói đến chuyện làm ăn, sao tự dưng nói muốn hôn?! Làm y không khỏi nhớ tới lần trước khi say rượu bị hắn hôn trộm.
Xấu hổ chết người.
Dư Thanh Trạch nhìn theo bóng dáng của y, khẽ cười, sau đó mới đi lấy bột mì trên xe đẩy xuống, chờ dọn quán xong rồi sắp xếp.
Ngày hôm sau, ngày hai mươi tháng tám, bọn họ đã hẹn trước sẽ đến Thái phủ bái phỏng. Dư Thanh Trạch dẫn theo Nhạc ca nhi và Thường Hạo, cùng một số lễ vật đến Thái phủ.
Buổi chiều, Thường gia gia còn phải đi chăn trâu, nên lần này không đi.
Tới Thái phủ, Thường Hạo lập tức đi chơi với Thái Vân Úy.
Một lát sau, Thái Thần Hi tới đại sảnh, Dư Thanh Trạch kinh ngạc hỏi: “Đại thiếu gia thi xong rồi?”
Lần trước, hắn nghe nói Thái Thần Hi sẽ thi hương vào tháng tám, bây giờ có mặt tại thành Đồng Sơn, chắc là đã thi xong rồi.
Thái Thần Hi cười đáp: “Phải, hôm trước mới thi xong, về nhà thì nghe A ma nói Úy Nhi gửi thư tới nói hôm nay các ngươi sẽ tới phủ, nên ta lập tức ngồi xe ngựa đến.”
Thái lão gia cười, trêu ghẹo đại tôn tử: “Nó thi liên tục nhiều ngày, thi xong còn chưa kịp nghỉ ngơi, rửa mặt chảy đầu xong là lập tức chạy đến đây. Cũng may thể trạng của nó tốt, nếu không chắc ngất rồi.”
Dư Thanh Trạch cười, xem ra là không quên được trù nghệ của hắn.
Hắn nói: “Vậy lát nữa ta sẽ nấu một nồi canh tẩm bổ, cho Đại thiếu gia bồi bổ sức khoẻ.”
“Vậy lát nữa làm phiền Tiểu Dư.” Thái lão phu lang đi tới, kéo tay Nhạc ca nhi, cười nói: “Đúng rồi, ta nghe Mễ ca nhi nói, hai người các ngươi đã đính hôn?”
Nhạc ca nhi đỏ mặt gật đầu.
Thái lão phu lang cao hứng nói: “Chuyện tốt nha. Nào, Nhạc ca nhi, đây là lễ vật đính hôn lão sao tặng cho ngươi, chúc mừng các ngươi!”
Thái lão phu lang lấy một miếng ngọc bội đặt vào trong tay Nhạc ca nhi.
Nhạc ca nhi thấy vậy, lập tức xua tay đẩy lại. Thái lão phu lang này thật là, lần nào gặp y cũng tặng lễ vật, còn là mấy món quý giá, hù chết y.
“Cầm đi, đính hôn là chuyện đại sự, là hỉ sự, mau cầm lấy.” Thái lão phu lang kéo tay của Nhạc ca nhi, đặt vào lòng bàn tay y, nắm lại.
Nhạc ca nhi bất đắc dĩ nhìn về phía Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch cũng bất đắc dĩ, hắn nói với Thái lão phu lang: “Lão phu lang, lễ vật này quá quý giá…”
Không đợi hắn nói xong, Thái lão phu lang lại trêu hắn: “Tiểu Dư, đây là một chút tâm ý mà lão sao ta tặng cho Nhạc ca nhi, người còn chưa gả cho ngươi, mà ngươi đã bắt đầu quản rồi à?”
“Lão phu lang, ngài…” Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ thở dài, nói: “Thôi được rồi, ta không nói nữa.”
Những người còn lại nghe vậy, cười ha ha, Nhạc ca nhi chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy.
Thái lão phu lang hỏi: “Khi nào thành thân? Đến lúc đó, nhất định phải nói cho bọn ta biết, bọn ta muốn tham dự.”
“Không nhanh như vậy đâu, ít nhất cũng phải sang năm, rồi qua hai ba tháng nữa mới làm lễ.” Dư Thanh Trạch nghĩ ra một chủ ý, hắn gãi đầu, làm ra bộ dạng ngượng ngùng: “Hôm trước ta vừa mua ruộng, nhập tịch, nên số tiền vừa kiếm được đã xài hết rồi, giờ phải tích góp thêm một chút. Chờ tích góp xong, đủ tiền xây nhà, sau đó mới có thể thành thân.”
Thái lão phu lang nghe vậy, hỏi: “Ngươi mua ruộng tốn bao nhiêu bạc?”
Dư Thanh Trạch đáp: “Tám mươi lượng.”
Thái lão gia nghe vậy, nhìn Thái Thần Hi, Thái Thần Hi khẽ lắc đầu, ông cháu hai người thầm trao đổi với nhau.
Thái lão phu lang nhíu mày, nói: “Sao ngươi không đến tìm bọn ta giúp đỡ? Chỉ cần lão gia nhà ta ra mặt nói vài câu, sẽ không tốn nhiều tiền như vậy.”
Dư Thanh Trạch ngượng ngùng đáp: “Lão phu lang, tâm ý của các ngài ta nhận. Nhưng chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, ta có thể tự giải quyết, không tiện làm phiền Thái lão gia.”
Thái lão phu lang thở dài, nói: “Ngươi thật là, thật thà quá đi.”
Dư Thanh Trạch chỉ có thể cười hắc hắc.
Khi Dư Thanh Trạch dẫn Nhạc ca nhi đến nhà bếp, Thái lão gia mới gọi Thái Thần Hi vào thư phòng, hỏi: “Cha con bên kia thế nào? Thành Đồng Sơn này càng ngày càng kỳ cục, nó vẫn chưa chuẩn bị xong sao?”
Thái Thần Hi lắc đầu, đáp: “Cái này thì con không rõ lắm, có lẽ, muộn nhất là một năm.”
Thái lão gia thở dài, nói: “Bọn họ chuẩn bị lâu quá rồi, lần này ổn thỏa chứ?”
Thái Thần Hi đáp: “Chắc là vậy, chỉ nghe cha nói lần này sẽ nhổ cỏ tận gốc.”
Thái lão gia gật đầu: “Nên như vậy, thành Đồng Sơn bị khiến cho chướng khí mù mịt, ta cũng không dám đi ra ngoài, chỉ sợ phải nghe mấy tin không ra gì.”
Thái Thần Hi tiến lên giúp gia gia thuận khí, nói: “Gia gia, người không cần nhọc lòng, cha con sẽ xử lý.”
Thái lão gia cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hỏi: “Con thi cử thế nào?”
“Rất tốt.”
“Thiên Thụy thì sao?”
“Cũng rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi, sao nó không tới đây với con?”
“Thể trạng của hắn không tốt như con, thi xong là về nghỉ ngơi rồi.”
“À.”
_._._._