Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 41: Buôn Bán Bánh Trung Thu Gặp Khó Khăn


Đọc truyện Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực – Chương 41: Buôn Bán Bánh Trung Thu Gặp Khó Khăn

Editor: Aubrey.

Hôm sau, mọi người nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Thường Nhạc, nhưng tinh thần của y vẫn khá tốt, không buồn bã ỉu xìu giống như lần trước.

Hỏi y, chính y cũng nói tinh thần vẫn còn tốt, không có việc gì.

Trong lúc dùng bữa sáng, Thường Hạo đang ăn, thỉnh thoảng nhìn qua ca, vừa ăn vừa cười, tâm tình vô cùng tốt.

Tâm trạng của Dư Thanh Trạch và Thường gia gia cũng vô cùng tốt, chỉ là bọn họ sẽ không giống như Thường Hạo, cứ nhìn chằm chằm vào người ta, khoé miệng thì vẫn luôn nhếch cao.

Cuối cùng cũng đã có phương pháp thanh trừ tính cách trước kia của ca rồi, bước đầu thử nghiệm còn vô cùng thành công, sao có thể không khiến nhóc cao hứng được?!

Thường Nhạc bị nhìn đến đỏ mặt, tuy là người nhà, nhưng da mặt của y vẫn rất mỏng, cảm thấy rất khó xử.

Dư Thanh Trạch phát hiện Nhạc ca nhi không được tự nhiên, lập tức gõ Thường Hạo một cái: “Nhìn chằm chằm ca ngươi làm cái gì? Mau ăn nhanh lên, ăn xong còn đi học nữa.”

Thường Hạo cười hắc hắc, nói: “Ta chỉ cảm thấy ca của ta đẹp quá! Càng nhìn càng thấy đẹp! Ngươi cũng cảm thấy như vậy phải không, Dư đại ca?”

Nghe vậy, bàn tay đang gấp sủi cảo của Thường Nhạc run lên, sủi cảo rơi trở về lồng hấp. Y nhanh chóng gấp lên lại, lén nhìn Dư Thanh Trạch, thật không ngờ lại đụng phải ánh mắt của Dư Thanh Trạch đang nhìn qua bên này.

Thường Nhạc:…

Dư Thanh Trạch mỉm cười, nhìn vào cặp mắt của Nhạc ca nhi: “Nhạc ca nhi vốn dĩ đã rất đẹp.”

Thường Nhạc nghe vậy, mặt đỏ như nhỏ máu, ánh mắt nhanh chóng liếc qua chỗ khác, khoé miệng không nhịn được chậm rãi cong lên.

Thấy sắc mặt của Thường Nhạc càng ngày càng đỏ, Dư Thanh Trạch dời mắt, quay đầu, nói với Thường Hạo: “Mau ăn đi, ăn nhiều một chút mới cao được!”

“Vâng! Dư đại ca, ta có thể cao được như ngươi không?” Nhắc đến chiều cao là Thường Hạo lập tức tăng nhanh tốc độ ăn, còn không quên hỏi khả năng mình cao được bao nhiêu.

Thân thể cao ráo chính là tử huyệt của một hán tử, trong học đường có vài tiểu hán tử cao cỡ nhóc, đa phần nhỏ hơn nhóc hai tuổi, nhưng vẫn có hai tiểu hán tử cao hơn nhóc rất nhiều. Thỉnh thoảng nhóc ước mình có thể cao lên một chút, tốt nhất là cao giống Dư đại ca.

Dư Thanh Trạch cũng hiểu được tâm trạng luôn để ý đến chiều cao của các bé trai, hắn gật đầu, khẳng định đáp: “Có thể, ngươi chỉ chưa tới giai đoạn thay đổi vóc dáng thôi. Qua vài năm nữa, chắc chắn còn cao hơn cả ta.”

Dinh dưỡng đầy đủ, rèn luyện cơ thể, tâm trạng luôn vui vẻ, không có phiền muộn gì, tất nhiên sẽ trưởng thành một cách tốt nhất.


Nghe vậy, Thường Hạo lại ăn thêm một cái bánh bao.

Phải cao, phải cao, phải thật cao!

Dùng bữa sáng xong, Sướng ca nhi và cha của y đến, đẩy xe đẩy, chuẩn bị xuất phát.

Đặt toàn bộ bánh trung thu hôm qua làm xong lên xe, Dư Thanh Trạch bàn giao với Sướng ca nhi: “Sướng ca nhi, tất cả là bánh trung thu Thái gia đặt làm, bọn họ dùng để tặng lễ và đáp lễ. Sáng hôm nay, Mễ ca nhi và quản gia Thái gia sẽ dẫn người tới lấy. Dựa theo yêu cầu của bọn họ, có hai loại đóng gói, một loại đóng gói trang trọng, một loại đóng gói bình thường. Nhờ ngươi nói với bọn họ, loại nào mang đến Vân Châu thì cố gắng dùng bánh nướng, còn nữa, nói với bọn họ số bánh còn thừa thì ngày mai mới làm xong, đến lúc đó sẽ tính tiền luôn một thể.”

Sướng ca nhi gật đầu, đáp: “Được! Dư lão bản, ngươi yên tâm đi.”

Lại dặn dò thêm một số chuyện, xong xuôi, ba người đẩy xe xuất phát.

Vừa ra khỏi cửa không bao lâu, Thường Nhạc bọn họ tình cờ gặp một ca nhi trung niên.

“Sướng ca nhi, các ngươi đi mở quán à? Ý! Các ngươi, đây là, đây là Nhạc ca nhi?” Ca nhi trung niên thấy bọn họ đẩy xe đi tới, biết là Nhạc ca nhi bọn họ chuẩn bị mở quán. Nhưng khi nhìn ca nhi ở giữa, ông vô cùng sửng sốt, sau một hồi mới phản ứng lại, đây là Nhạc ca nhi.

Nhìn cái người trong suốt mười mấy năm luôn để tóc mái dài, đột nhiên hôm nay cắt đi, để lộ mặt thật ra. Trong lúc nhất thời, ông chưa kịp nhận ra.

Sướng ca nhi đáp: “Đúng vậy, A Mẫn thúc sao, đây đúng là Nhạc ca nhi.”

Thường Nhạc thấy người trong thôn, vốn dĩ theo thói quen định cúi đầu, nhưng nửa chừng, y nhớ tới lời hứa ngày hôm qua với Dư Thanh Trạch. Y khẽ cắn môi, lấy hết can đảm nhìn về phía A Mẫn thúc sao, cố gắng cong khoé miệng, lộ ra một nụ cười thẹn thùng.

Ca nhi trung niên gọi là A Mẫn thấy vậy, sửng sốt, sau khi phản ứng lại, ông mới kinh ngạc nói: “Quả nhiên là Nhạc ca nhi, thiếu chút nữa, ta tưởng là nhận sai người!”

Thường Nhạc gật đầu, ngượng ngùng mỉm cười.

Sướng ca nhi cười nói: “A Mẫn thúc sao, thế nào? Có phải rất đẹp không?”

A Mẫn thúc sao liên tục gật đầu, cảm khái nói: “Rất đẹp, trước kia tóc mái quá dài, nên ta không nhìn rõ mặt. Thật là, ca nhi đã lớn rồi, mà vẫn trông cứ như mười tám nha.”

Nghe vậy, trái tim của Thường Nhạc luôn trong trạng thái thấp thỏm, bất an, treo lơ lửng trên không, cuối cùng cũng có thể trở về lồng ngực.

“Còn không phải sao? Hơn nữa, vốn dĩ Nhạc ca nhi đã đẹp sẵn rồi.” Sướng ca nhi nhìn sọt mộc nhĩ và sọt nấm tuyết của A Mẫn thúc sao, cười hỏi: “A Mẫn thúc sao? Ngài vừa đi hái nấm sao?”

“Đúng vậy, lần trước gia gia của Nhạc ca nhi nói muốn mua mộc nhĩ và nấm tuyết. Ta thấy nhân lúc còn sớm, nên đi lên núi một chuyến, hái được không ít đây.” A Mẫn thúc sao cười tủm tỉm đáp.


Sướng ca nhi cười nói: “Vậy ngài mau đi đi, Dư lão bản và gia gia của Nhạc ca nhi đang ở nhà.”

“Được được được, vậy các ngươi mau đi mở quán đi, ta giao nấm cho bọn họ xong còn phải về nhà, cỏ ngoài ruộng vẫn chưa dọn xong.”

Từ ngày bọn họ làm lẩu Quan Đông, ngày nào Thường gia gia cũng lên núi một chuyến để hái nấm, còn canh thời gian đi đến cánh rừng mà lần trước ông phát hiện ra nấm tuyết, hái về phơi khô. Lúc trước, nguyên liệu nấm trong lẩu Quan Đông chỉ là nấm bình thường do Thường gia gia hái về, nhưng không phải lúc nào trời cũng mưa, nên nấm càng ngày càng ít, số lượng mỗi ngày chỉ tạm đủ dùng, có khi chỉ mất một buổi sáng là đã bán hết nấm.

Dư Thanh Trạch thấy thế, nhờ Thường gia gia nói với các thôn dân, hắn muốn mua mộc nhĩ và nấm tuyết.

Bởi vì các thôn dân không biết giá trị của nấm tuyết, nên hắn thu mua với giá rất tiện nghi, chỉ ba văn tiền một cân.

Có điều, trong mắt các thôn dân, bọn họ không cảm thấy hắn tiện nghi, chỉ cảm thấy có phải hắn bị ngốc hay không? Thứ này không ăn được, mua về làm gì? Có điều, vì tiền, nên bọn họ cũng không để ý chuyện này nữa.

Cũng có không ít người cảm thấy Dư Thanh Trạch mua về khẳng định là có tác dụng lớn, nhưng so với việc đi tìm hiểu, không bằng kiếm tiền trước vẫn hơn.

Vậy nên, hiện tại các thôn dân thôn Ngưu Đầu đều có thêm một việc, làm xong việc nhà nông, bọn họ sẽ kéo nhau lên núi. Không chỉ tìm ở ngọn núi phía sau thôn, bọn họ còn chạy đến những nơi khác tìm thử.

Vì có các thôn dân gia nhập đội ngũ đi hái nấm, nên hiện tại nguyên liệu nấm của lẩu Quan Đông đã có thể cung ứng trong một ngày. Còn dư thì có thể phơi khô, chờ đến mùa đông, nếu không có nấm thì sẽ lấy ra dùng. Mà nấm tuyết cũng thu hoạch không ít, chờ đến mùa thu là sẽ có tác dụng rất lớn.

Bọn họ có nguồn cung cấp, các thôn dân cũng được tăng thu nhập, những lời ra tiếng vào về bọn họ trước kia, cũng dần dần biến mất trong thôn, cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.

Tạm biệt A Mẫn thúc sao xong, bọn họ lại gặp những thôn dân khác cũng đi vào thành bán đồ ăn, ai thấy Nhạc ca nhi cũng ngơ ngác. Chờ bọn họ phản ứng lại, sôi nổi cảm khái, hoá ra Nhạc ca nhi xinh đẹp như vậy, thật là đáng tiếc.

Ba người còn gặp Đại Giang và Thường Thuận đang đến bến tàu để làm việc.

Phản ứng của Thường Thuận không quá lớn, chỉ có chút kinh ngạc, ngơ ngác gọi một tiếng: “Nhạc ca ca.”

Thường Nhạc gật đầu với hắn.

Còn Đại Giang, khi vừa thấy bóng dáng của Thường Nhạc, vốn dĩ muốn nhanh chóng đi lướt qua. Nhưng đột nhiên bước chân từ từ nhỏ lại, càng đi càng chậm, cuối cùng là dừng lại ở sau lưng bọn họ.

“Đại Giang ca, sao ngươi đi chậm vậy? Không phải ngươi nói hôm nay nên đến sớm sao?” Thường Thuận nghi hoặc nhìn tốc độ của Đại Giang càng ngày càng chậm, vốn dĩ lấy cước trình của bọn họ, là có thể vượt qua Thường Nhạc bọn họ, rồi đi nhanh đến bến tàu. Nhưng hiện tại, bọn họ lại đi ở phía sau ba người Thường Nhạc.


Đại Giang nhìn bóng lưng của Thường Nhạc, lắc đầu nói: “Không sao, sẽ kịp thôi.”

Thường Thuận: “…”

Chờ ra đến đường lớn, Sướng ca nhi cố ý đẩy xe đi song song với Thường Nhạc, nói với y: “Ngươi xem, ta đã nói đẹp mà, có phải không? Thay đổi đâu có khó, phải không?”

Thường Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng khẽ giương lên.

Quả thật, không gian nan như trong tưởng tượng.

Khi y còn nhỏ, ở trong ấn tượng của y, những người đã từng cười nhạo, nói móc y, hiện giờ đã ít đi rồi. Chỉ còn lại những lời tiếc hận, nhưng không làm y khổ sở giống như xưa.

Sướng ca nhi mỉm cười, sau đó dựa sát vào Thường Nhạc, nhỏ giọng hỏi: “Dư lão bản có khen ngươi đẹp không?”

Vừa nghe lời này, Thường Nhạc nhịn không được đỏ mặt, trừng mắt liếc Sướng ca nhi, không trả lời.

Sướng ca nhi cười nói: “Ngươi không nói ta cũng biết, hắc hắc.”

Suốt đường đi, hai người vừa cười vừa giỡn với nhau, tâm tình tựa như ánh bình minh mọc lên từ đường chân trời, càng ngày càng sáng.

Đến chỗ bày quán, Mễ ca nhi và quản gia đã chờ bọn họ ở đó.

Mễ ca nhi phát hiện ra biến hoá của hai người, y kinh ngạc nói: “Tóc mái của các ngươi thật đẹp, các ngươi nghĩ như thế nào mà hay vậy? Có thể chỉ cho ta không?”

Sướng ca nhi chớp mắt nhìn Thường Nhạc, sau đó đáp: “Được chứ, ta còn biết vài kiểu nữa, đợi lát nữa ta sẽ vẽ cho ngươi xem. Ngươi về chọn một kiểu mình thích nhất, rồi nhờ người cắt giúp ngươi là được.”

“Thật sao? Như vậy thì tốt quá.” Mễ ca nhi cao hứng nói: “Ta đã sớm không vừa mắt với tóc mái của mình rồi, không khác gì tóc mái của người khác, một điểm đặc biệt cũng không có.”

Sướng ca nhi gật đầu tán đồng, nói: “Đúng vậy, mặt của Mễ ca nhi nhỏ, ta thấy có một kiểu rất thích hợp với ngươi, lát nữa ta sẽ vẽ cho ngươi xem.”

“Được, được, được!”

Ba ca nhi bật cười.

Giao bánh trung thu xong, nói cho Mễ ca nhi và quản gia nghe những lời dặn của Dư Thanh Trạch. Sướng ca nhi mượn giấy bút của quản gia, vẽ năm kiểu tóc mái mà Dư Thanh Trạch đã chỉ y, đưa cho Mễ ca nhi.

Mễ ca nhi nhận tờ giấy, tâm trạng vô cùng vui vẻ trở về.

Sau khi trở lại Thái phủ, Thái lão phu lang cho người lấy ra những loại bánh trung thu thích hợp bỏ vào hộp quà, cấp tốc đưa đến Vân Châu. Sau đó cho người bỏ những cái bánh còn lại vào hộp, dùng để làm lễ vật tặng trước một ít, vừa là tặng lễ cũng vừa là tạ lễ.

Ngày mười hai tháng tám, hơn hai ngày nữa là Tết Trung Thu, lễ vật phải nhanh chóng mang đi tặng.


Không ít hộp bánh trung thu có ký hiệu của Dư Ký được đưa đến các danh gia vọng tộc ở thành Đồng Sơn, còn có một ít ra roi thúc ngựa đưa tới phủ đệ của Tri phủ Vân Châu.

Hôm nay, ngày mười ba tháng tám, quán ăn vặt Dư Ký chính thức cho ra mắt bánh trung thu.

Vì là ngày đầu tiên đẩy ra sản phẩm mới, nên Dư Thanh Trạch cũng có mặt để hỗ trợ. Còn Thường gia gia và A ma của Sướng ca nhi thì ở nhà tiếp tục làm bánh trung thu.

Buổi sáng, lúc dòng người trên đường dần tăng lên. Theo thường lệ, trước tiên bọn họ sẽ lấy ra từng loại bánh, mỗi loại một cái, cắt thành từng miếng nhỏ để khách ăn thử.

Chỉ là, dù khách ai cũng khen ngon, nhưng rất ít người mua. Những ai mua thì trên cơ bản chỉ mua một hai cái, không mua nhiều.

“Ngon thì ngon đấy, nhưng mà đắt quá, cửa hàng điểm tâm nổi danh nhất trong thành cũng không bán đắt như vậy.”

“Đúng vậy, điểm tâm đắt nhất bên kia chỉ có năm văn tiền thôi, bánh trung thu ở đây tận tám văn, cái lớn hơn thì tận mười sáu văn. Chỉ tính mấy cái hộp để đựng thôi, cũng mua không nổi.”

“Aiz! Chỉ có thể mua một hai cái về cho con nít trong nhà ăn cho đỡ thèm.”

“Bọn nhỏ ăn xong, không phải sẽ càng thèm hơn sao?”

“Aiz! Cũng phải.”

Vì thế, một buổi sáng trôi qua, bánh trung thu bán không được bao nhiêu. Không giống như mì lạnh, bánh ướt hay lẩu Quan Đông vừa cho ra mắt là vô cùng được hoan nghênh. Còn lần này, thì bị lạnh nhạt.

Sướng ca nhi và cha của y lo lắng nhìn Dư Thanh Trạch, nhưng cả hai không biết nên an ủi Dư lão bản như thế nào, chỉ có thể làm tốt bổn phận của mình.

Thường Nhạc đi đến bên cạnh Dư Thanh Trạch, hỏi hắn: Làm sao bây giờ? Hình như đắt quá nên khách mua không nổi, có nên giảm giá không?

Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: “Không thể giảm giá, nếu giảm giá, chúng ta sẽ không có lời. Yên tâm đi, Nhạc ca nhi, sẽ có người tới mua thôi.”

Thật ra, nếu giảm giá thì cũng không khác gì điểm tâm của người khác, bọn họ cũng có thể kiếm lời, nhưng kiếm không được nhiều. Hơn nữa, Dư Thanh Trạch đang đánh cược trong lòng.

Đánh cược sự ảnh hưởng của Thái gia đến thành Đồng Sơn!

_._._._

Tác giả có lời muốn nói: “Nhạc ca nhi, ngươi có biết vì sao ngươi không còn cảm thấy khổ sở như trước không? Là vì ngươi đã có Dư đại ca! Ngươi còn có tư cách làm cho đám cẩu độc thân nghẹn chết!”

Tác giả cẩu độc thân: “Gâu gâu…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.