Đọc truyện Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực – Chương 4: Đánh Hạt Thóc
Editor: Aubrey.
Nhà của Thường Nhạc ở thôn phía đông, còn ruộng nước thì ở thôn phía tây, giữa ruộng nước và thôn có một dòng suối nhỏ tách hai nơi ra.
Một mình Thường Nhạc cõng một cái cối giã gạo đi ở phía trước, trông nam tính vô cùng!
Tuy nói là cối giã gạo, nhưng thực ra chỉ là mấy tấm gỗ lớn ghép lại với nhau, chừa lại một cái lỗ trống ở giữa, giống như hình thang ngược, bên trong không có vòng lăn hay cái nắp nào. Dư Thanh Trạch tò mò, không biết đến lúc đó bọn họ định tuốt hạt như thế nào.
Thường gia gia cõng một cái sọt đi theo phía sau, bên trong có một vò nước và một cái rổ. Cái sọt này cũng được đặc chế theo kích cỡ siêu lớn, vừa nhìn là biết đây là chuẩn bị cho Thường Nhạc.
Bởi vì chân vẫn còn bị thương, nên Dư Thanh Trạch đi khá chậm, hắn chống gậy chậm rãi theo sau, tiểu thiếu niên Thường Hạo cũng theo sau bồi hắn.
Dư Thanh Trạch nhân cơ hội này quan sát tình hình trong thôn, có Thường Hạo ở đây, hắn được biết thêm khá nhiều thứ.
Tỷ như, cái tên thôn Ngưu Đầu, là bởi vì ngọn núi sau thôn giống một cái đầu trâu. Dư Thanh Trạch nghiêng đầu nhìn lại, quả thật cũng khá giống.
Trong thôn có hai họ lớn, đó là họ Dư và họ Thường. Họ Dư có hơn ba mươi hộ gia đình, đa số tập trung ở gần con suối nhỏ trong thôn. Còn họ Thường thì chỉ có mười sáu hộ, bởi vì chiến loạn nên bọn họ mới đến đây, sống tập trung ở đầu thôn phía đông, mỗi nhà cách nhau khoảng hai trăm mét.
Ngoài ra, sau mười mấy năm trôi qua, những người họ Dư cũng đã chấp nhận sinh sống với hơn mười hộ họ Thường này.
Nhà ở đa phần là nhà tranh, chỉ có hai căn là nhà mái ngói gạch đất, với một căn khác là mái ngói gạch xanh trông vô cùng khang trang, xem như là phú hộ trong thôn.
Dư Thanh Trạch tò mò, lập tức hỏi Thường Hạo.
Thường Hạo giải thích: “Căn nhà có mái ngói gạch xanh kia là của Dư Uy, ông ấy là cha của Tú Tài lão gia.”
Khi nhóc nhắc đến mấy chữ Tú Tài lão gia, trên mặt hiện lên thần sắc cung kính.
Dư Thanh Trạch thầm suy đoán, lại hỏi: “Tiểu Hạo, ngươi muốn đi học không?”
Thường Hạo cũng không che giấu, lập tức đáp: “Muốn chứ! Trong thôn cũng có một ngôi trường nhỏ, Tú Tài lão gia chính là tiên sinh ở đó, những người trong thôn muốn đọc sách sẽ đến nơi đó học chữ. Nhưng mỗi tháng phải nộp hai trăm văn tiền, ta không trả nổi.”
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch trầm mặc, nói: “Nếu ngươi muốn biết chữ, ta có thể dạy cho ngươi.”
Thường Hạo lập tức quay đầu nhìn hắn chằm chằm, mừng rỡ hỏi: “Ngươi biết chữ? Có thể dạy cho ta?!”
Dư Thanh Trạch gật đầu, khẳng định một trăm phần trăm: “Tất nhiên.”
“Được! Được! Được! Ta muốn học!” Thường Hạo vui vẻ nở nụ cười, khuôn mặt tươi rói như hoa.
Một lát sau, nhóc lại hỏi: “Dư đại ca, ca của ta có thể cùng ta học chữ với ngươi không? Y rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt!”
Các ca nhi trong thôn cơ bản không có người nào được đến trường, chỉ có hán tử mới được học chữ. Thường Hạo sợ Dư Thanh Trạch không chịu, nhóc lập tức tranh thủ khen ca ca của mình.
“Được chứ!” Dư Thanh Trạch cười, hắn có cảm tình rất tốt với hai huynh đệ nhà này, mỗi khi bọn họ có gì tốt thì sẽ nghĩ đến người còn lại, thật là hâm mộ.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, trong lúc đó, những thôn dân khác đã sớm bắt tay vào thu hoạch rồi.
Sau khi quyết định xong chuyện học chữ, Thường Hạo vô cùng vui vẻ, những câu hỏi của Dư Thanh Trạch, nhóc đều trả lời hết, không giấu diếm bất cứ điều gì.
“Căn nhà mái ngói ở đằng kia là nhà của trưởng thôn, ông ấy làm nghề thợ mộc, con của ông ấy cũng làm nghề mộc. Những hộ gia đình trong thôn cần gia cụ gì, cơ bản sẽ tìm đến ông ấy. Mấy cái thùng gỗ lớn trong nhà chúng ta cũng là do ông ấy làm, vật liệu toàn là loại gỗ tốt nhất mà ca ta chặt từ trên núi về. Còn căn nhà mái ngói còn lại là của một gia đình thợ săn, nhà hắn chuyên cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho mấy quán ăn ở huyện thành,…”
Dư Thanh Trạch bắt được một trọng điểm, hỏi: “Trưởng thôn làm nghề thợ mộc? Người nhà bọn họ như thế nào?”
Thường Hạo đáp: “Người nhà trưởng thôn rất tốt, trưởng thôn cũng vậy, ông ấy đối xử rất tốt với ca ta. Mấy cái thùng gỗ lớn trong nhà, đều là ca ta chặt từ trên núi về. Trưởng thôn thấy vậy chẳng những không thu tiền, mà còn tặng cho bọn ta một cái chậu gỗ, chính là cái mà ta thường dùng để rửa rau.”
Nghe xong, Dư Thanh Trạch thầm suy nghĩ một kế hoạch.
Hai người đi ra khỏi thôn, tầm nhìn trước mắt được mở rộng ra.
Một cánh đồng màu vàng kim xuất hiện trước mắt.
Những bông lúa màu vàng óng như đang được bao phủ bởi một tấm thảm màu vàng kim trên mảnh đất rộng lớn, từng luồng gió mát thổi qua, những bông lúa cũng đón gió chập chùng. Tiếng “xào xạt” không ngừng len lỏi bên tai, giống như một bài ca chúc mừng cho một mùa bội thu mới.
Mùa thu hoạch năm nay đến sớm hơn mọi năm, tất cả các thôn dân đều vui vẻ nhanh tay gặt lúa. Dù thời tiết nóng bức, vừa ra khỏi nhà là cả người sẽ bị hun nóng đến mức chảy đầy mồ hôi, giống như mới vừa ngâm nước nóng xong. Nhưng bởi vì mùa bội thu năm nay khiến cho các thôn dân vui sướng đến mức hoàn toàn quên đi phần mỏi mệt này.
Bọn họ nghĩ chỉ cần thu hoạch xong, bao nhiêu công sức đổ ra cũng đáng giá.
Lúc hai người bọn họ đến bờ ruộng, Thường Nhạc và Thường gia gia đã cắt xong một khoảng lớn.
Thường Hạo cầm một con dao cắt lúa, cũng xuống ruộng hỗ trợ. Dư Thanh Trạch bị thương ở chân, tất nhiên không thể ngồi xổm cắt lúa như bọn họ.
Có điều, hắn cũng có thể đứng ở đây, dùng cối giã gạo làm công việc tuốt hạt thóc.
Chỉ là, có một vấn đề nhỏ, khi đối mặt với cái cối giã gạo trống không này, hắn không biết nên thao tác bằng cách nào.
Hắn quay đầu, nhìn về phía những thôn dân ở cách đó không xa, gần như tất cả mọi người đều đang cắt lúa, không thấy có ai tuốt hạt thóc. Hơn nữa, cối giã gạo trước kia của nhà hắn, hoàn toàn khác với cái này.
Cuối cùng, Thường Nhạc ôm một bó lúa đặt bên cạnh hắn, Dư Thanh Trạch nhân tiện thỉnh giáo. Hắn thấy Thường Nhạc dùng hai tay cầm bó lúa, tiếp theo, y giơ tay qua đỉnh đầu, dùng sức đập lúa vào vách trong của cối giã gạo.
Rầm! Rầm! Rầm!
“…” Dư Thanh Trạch có thể nghe được tiếng hạt thóc rớt ra, rơi xuống đáy cối.
Sau đó, hắn lại thấy Thường Nhạc run tay, vẩy cho mấy hạt thóc còn vươn trên bông lúa rớt ra. Nhưng bọn chúng vẫn không rớt, y lại dùng sức đập mạnh.
Rầm!
Cứ tiếp tục như thế, sau khi đập bốn năm lần, hạt thóc cơ hồ đã rơi sạch sẽ, còn lại vài hạt, có thể dùng tay để gỡ xuống.
Dư Thanh Trạch: “…” Khó trách vì sao người ta lại gọi động tác này là đánh hạt thóc, quả thực không thể chuẩn xác hơn!
Thật là một hành động nguyên thủy đầy thô bạo, trông cũng khá mệt. Điều này làm cho ý tưởng trong lòng hắn càng tăng thêm sự kiên định, nhất định phải giúp bọn họ sau này không cần thu hoạch cực nhọc như vậy nữa.
Tóm lại, xem như Dư Thanh Trạch đã biết cách tuốt hạt rồi.
Thường Nhạc sợ hắn đi đứng không tiện, y vô cùng quan tâm đặt sẵn mấy bó lúa ở bên cạnh cối giã gạo cho hắn. Sau đó, y mới tiếp tục đi cắt lúa.
Mảnh ruộng này thật lớn, có lẽ khoảng bảy tám mẫu. Buổi sáng, Thường Nhạc và Thường gia gia đã cắt xong một nửa rồi.
Thường Nhạc cắt lúa rất nhanh, động tác của y vô cùng nhanh nhẹn, thuần thục.
Y ngồi xổm trước mấy bó lúa, hai chân ngang vai, tay phải cầm dao cắt lúa, tay trái nắm chặt lúa, “phựt, phựt, phựt”. Thân thể di chuyển theo động tác trên tay, từ phải qua trái. Vài giây sau, y đã cắt đứt một bó lúa, y giơ tay trái lên run run bông lúa, thuận tay đặt bó lúa vừa cắt xong ở sau lưng, rồi quay trở lại tiếp tục cắt bó khác…
Trước đây, y còn từng cắt được liên tiếp tám chín bó lúa chỉ trong một phút.
Hai tiếng sau, cuối cùng cũng đã cắt xong một mẫu ruộng, nhưng Dư Thanh Trạch vẫn chưa thấy y đứng lên nghỉ ngơi.
Thường gia gia và Thường Hạo cũng ngồi xổm làm việc, mỗi lần bọn họ bị tê chân, sẽ đứng lên hoạt động một chút, tranh thủ nghỉ ngơi vài giây. Nhưng từ nãy đến giờ, Thường Nhạc vẫn chưa đứng lên lần nào, cắt xong một mẫu, y lại tiếp tục cầm dao, trực tiếp đi cắt mẫu khác, làm việc không ngừng.
Dư Thanh Trạch có thể khẳng định, nếu còn tiếp tục để cho y cắt, cả mảnh ruộng này sẽ bị cắt thành một vòng nhang muỗi, hoặc là một con rồng.
Sau khi cắt xong, bọn họ đi đến cối giã gạo ngồi nghỉ ngơi một chút, Dư Thanh Trạch cũng tranh thủ nghỉ ngơi.
Hơn hai tiếng đánh hạt thóc, dù thân thể của hắn có cường tráng đến đâu, cánh tay vẫn tê rần, cả người cũng đổ đầy mồ hôi.
Hắn cũng sâu sắc cảm nhận được một chuyện, xem ra cắt lúa vẫn nhẹ nhàng hơn, tuốt hạt mới là hành hạ người khác! Đặc biệt là đang trong mùa hè, là lúc mặt trời treo trên đỉnh đầu, giống như đang tắm nước muối vậy! Hơn nữa, muối này còn là muối của mình, tự sinh tự diệt!
Hắn vô cùng hoài niệm máy tuốt lúa ở thời hiện đại của hắn.
Khi hắn còn nhỏ, nhà ông nội của hắn có một cái máy tuốt lúa có vòng lăn chạy bằng động cơ. Khi đó, chỉ có nhà ông nội là không xài loại máy tuốt lúa đạp bằng chân, khiến cho những người già trong thôn vô cùng hâm mộ.
Còn bây giờ, không cần máy tuốt lúa chạy bằng động cơ, dù chỉ có một cái máy tuốt lúa đạp bằng chân thôi, thì hắn đã cảm ơn ông trời lắm rồi!
Hắn nhanh chóng hồi tưởng lại cấu tạo của máy tuốt lúa đạp bằng chân, với một số nông cụ thường dùng khác. Với lại, trước đây có một lần, hắn từng đi tham quan nhà bảo tàng nông cụ, đã từng nhìn thấy một số nông cụ đơn giản thời xưa, hắn chuẩn bị lát nữa về nhà sẽ phát hoạ ra, sau đó sẽ đi tìm người làm!
Tuy rất mệt, nhưng thành quả nỗ lực của hắn cũng rất khả quan. Sau lưng, bọn họ đã cắt được một đống lúa lớn, dưới đáy cối giã gạo cũng đã có một tầng thóc dày.
“Oa! Dư đại ca, ngươi thật là lợi hại, đánh được nhiều như vậy luôn!” Thường Hạo đi tới nhìn thóc trong cối giã gạo, vui vẻ cất tiếng khen.
Thường gia gia cũng khen: “Không tồi, tay nghề rất tốt!”
Thường Nhạc ôm vò nước đi tới, rót cho gia gia một chén, rồi rót cho Dư Thanh Trạch một chén, còn giơ ngón cái lên trước mặt hắn, xem như là khích lệ.
Được cả nhà bọn họ khen, Dư Thanh Trạch cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt anh tuấn hiếm thấy đỏ lên, hắn xua tay, nói: “Các ngươi cứ tiếp tục khen như vậy, ta sẽ bay lên trời mất, biết đâu còn có thể hái được mấy đám mây trên trời nữa đó.”
Bọn họ cười ha ha, bầu không khí vừa ấm áp, vừa hài hoà vui vẻ.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, bọn họ lại bắt tay vào tiếp tục làm việc.
Đến giữa trưa, thấy thời gian như vậy đã đủ rồi, thóc cũng đã chất đầy gánh. Bọn họ lập tức dừng lại, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi ăn trưa, buổi chiều sẽ trở lại cắt tiếp.
Ánh mắt trời nóng gay gắt, trải qua một buổi sáng bận rộn, còn tốn nhiều sức lực, y phục của bọn họ đã thấm đầy mồ hôi, tóc cũng ướt nhẹp.
Lúc này, Thường Hạo hâm mộ nhìn mái tóc ngắn của Dư Thanh Trạch, không chỉ vô cùng dễ gội đầu, còn siêu cấp mát mẻ!
Về chuyện tóc ngắn của Dư Thanh Trạch, trước đó bọn họ đã từng tò mò hỏi. Dư Thanh Trạch tìm đại một cái cớ, nói là trước khi hắn đến phương nam, đã từng đi theo một đội nhân mã đến phương bắc thu mua da thuộc, không may tóc dính rận, rửa không sạch, hết cách nên đành phải cạo.
Nói có sách mách có chứng, vô cùng hợp lý.
Vì thế, bọn họ tin, còn an ủi hắn, làm cho Dư Thanh Trạch dở khóc dở cười.
Bởi vì trời quá nóng, khi Thường Nhạc dùng rổ múc thóc bỏ vào thùng, Dư Thanh Trạch đã phát hiện ra bí mật đằng sau tóc mái của y.
Mồ hôi làm ướt tóc mái, tóc mái của Thường Nhạc được cắt ngang, tụ lại một nhúm, lộ ra một vết sẹo dài khoảng bốn năm xăng-ti-mét trên vầng trán trắng nõn. Từ đuôi lông mày bên trái hướng lên trên, kéo dài đến giữa trán. Nhìn kỹ một chút, còn phát hiện giữa lông mày bên trái cũng có một vết sẹo nhỏ. Chỉ là, bởi vì lông mày dày nên có thể che lại, người khác rất khó phát hiện ra.
Dư Thanh Trạch sửng sốt, vết sẹo dài như vậy, bên dưới là đôi mắt, không biết y đã chịu thương tổn như thế nào. Nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng, lúc y bị thương nguy hiểm đến cỡ nào.
Vết sẹo này hình như đã có từ rất lâu rồi, màu sắc đã sớm phai nhạt. Có điều, nó vẫn còn lồi ra, ai mà nhìn thấy da thịt lồi ra trên cái trán trắng nõn như vậy, có vẻ hơi dữ tợn.
Khó trách Thường Nhạc vẫn luôn để tóc mái dài như vậy.
Cũng khó trách, thúc sao của y nói y bị phá tướng, thì ra là sự thật. Nếu không, chắc chắn dáng vẻ của Thường Nhạc sẽ vô cùng đẹp.
Màu da khoẻ mạnh, khuôn mặt thanh tú, đôi môi có độ dày vừa phải, cộng thêm một đôi mắt linh động. Làn da cũng căng mịn, căn bản không thấy lỗ chân lông.
Dư Thanh Trạch cảm thấy có hơi tiếc, tiếc thay Thường Nhạc. Bởi vì vết sẹo này, chắc đã doạ cho không ít đối tượng thành thân bỏ chạy.
Dù hắn chỉ mới tỉnh lại, còn chưa đủ hai mươi bốn giờ, Thường Nhạc đã để lại một ấn tượng cực kỳ tốt trong lòng hắn.
Cần mẫn, ôn hòa, thiện lương, còn rất yêu thương người nhà. Hơn nữa, đối với một người xa lạ như hắn, y cũng rất ôn nhu.
Một tiểu ca nhi tốt như vậy, lẽ ra nên được sống một cuộc sống hạnh phúc.
Có lẽ là vì tầm mắt của Dư Thanh Trạch quá chuyên chú, Thường Nhạc đã nhận ra, y kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn. Khi nhìn thấy sự kinh ngạc và tiếc thương trong mắt hắn, y sửng sốt. Sau đó, y vội vã xoay người, tránh tầm mắt của hắn, duỗi tay vuốt tóc mái che vết sẹo lại, sau khi gom thóc xong, y nhanh chóng rời đi.
Dư Thanh Trạnh: “…”
Lại không cẩn thận khiến cho người ta lúng túng nữa rồi, cũng may Thường gia gia và Thường Hạo chưa phát hiện ra.
Lúc trở về, vẫn là Thường Hạo bồi Dư Thanh Trạch chậm rãi về. Thường gia gia về trước nấu cơm, Thường Nhạc cất thóc xong, ra vườn hái đồ ăn, hai ông cháu phân chia công việc rất công bằng.
Chờ Dư Thanh Trạch và Thường Hạo về đến nhà, Thường Nhạc đã hái đậu que xong, rau muống cũng đã được rửa sạch, chuẩn bị bắt tay vào làm.
Dư Thanh Trạch thấy vậy, nhanh chân đi tới, nói: “Nhạc ca nhi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta làm cho.”
Thường Nhạc nhìn hắn, y vẫn còn ngượng ngùng, sợ vết sẹo của mình lại doạ cho hắn sợ.
Trước kia, người nào thấy vết sẹo trên trán của y cũng bị doạ. Những hài tử cùng tuổi còn chế nhạo y, gọi y là người quái dị, nên y đành phải cắt tóc mái che lại vết sẹo đó, đã hơn mười mấy năm rồi.
Có điều, khi thấy thái độ của Dư Thanh Trạch vẫn bình thường, y mới thoáng yên tâm, còn cảm kích nhìn hắn.
Sau đó, y khoa tay trả lời Dư Thanh Trạch, Thường Hạo ở bên cạnh lập tức phiên dịch.
Đại loại là Dư Thanh Trạch là khách, bữa sáng đã bắt hắn làm, sao có thể bắt hắn làm cơm trưa? Dù hắn nấu ăn ngon, y vẫn cảm thấy không hợp với đạo đãi khách của bọn họ.
Dư Thanh Trạch cười nói: “Nấu ăn vốn là công việc ưa thích của ta, ta cũng chỉ có sở trường này. Ta ở đây ăn không ở không, nếu ngươi không để cho ta làm gì đó, ta sẽ cảm thấy rất không được tự nhiên khi ở đây.”
Thường Nhạc đang định cự tuyệt, Dư Thanh Trạch lại nhanh chóng đưa ra đòn sát thủ: “Ngươi xem, gia gia và Tiểu Hạo thích món ăn của ta như vậy, ngươi nên để cho ta bộc lộ tài năng một chút chứ?”
Gia gia và đệ đệ là điểm yếu duy nhất của y, một khi lấy bọn họ ra làm cớ, y không còn cách nào để từ chối. Ai bảo trù nghệ của mình không tốt làm chi? Y do dự, đành phải gật đầu đồng ý, sau đó yên lặng đi nhóm lửa.
Thường Hạo thấy y trông có vẻ mất mát, nhóc lập tức nói: “Ca! Ta cũng rất thích ăn những món của ngươi!”
Thường Nhạc nghe vậy, trầm mặc vỗ lên vai đệ đệ.
Nếu ngươi chưa ăn đồ ăn của Dư Thanh Trạch, nếu hồi sáng ngươi không có biểu hiện hận không thể liếm sạch món dây khoai lang, thì ta sẽ tin ngươi.
Dư Thanh Trạch rửa mặt và tay, sau đó bắt tay vào nấu nướng.
Tuy đậu que và rau muống chỉ là hai nguyên liệu bình thường, gia vị cũng không đủ, nhưng hương vị được chính tay đầu bếp làm ra, so với hương vị của người bình thường làm ra hoàn toàn khác nhau.
Nếu để cho Thường Nhạc làm, có lẽ y sẽ trực tiếp cho vào nước nấu chín.
Có điều, quyết định của Dư đầu bếp là xào đậu que và rau muống, dưới tình cảnh không có đủ gia vị gừng, tỏi, hoa tiêu và ớt. Còn phải suy xét làm sao mới nấu ngon, hắn vẫn có thể giải quyết được.
Tuy món đậu que xào không đủ hương vị chính tông, nhưng so với nấu nước, vẫn có thể xem đây là sự khác biệt giữa cóc ghẻ và vương tử ếch xanh.
Thường Nhạc ở một bên dựa theo yêu cầu của Dư Thanh Trạch nhóm lửa, vẫn không quên lén ngẩng đầu nhìn động tác của hắn, y cố gắng nhớ kỹ các bước nấu ăn của hắn, cũng cố gắng nhớ kỹ yêu cầu nhóm lửa của hắn.
Bước đầu tiên để đề cao trù nghệ của mình, đó chính là, học trộm!
Dư Thanh Trạch vẫn chưa phát hiện ra Thường Nhạc đang học trộm phương pháp của mình, hắn vẫn đang chuyên tâm xào rau và đậu que. Với lại, mỗi khi nấu ăn, cũng đã quen có người đứng ở bên cạnh nhìn, trước kia cũng từng có vài người học trò, nên chuyện có người đứng kế bên nhìn hắn nấu là chuyện bình thường.
Tốc độ xào rau của hắn rất nhanh, chỉ chốc lát sau, đồ ăn đã được bưng ra. Cả nhà Thường Nhạc vô cùng hãnh diện, vừa khen vừa ăn sạch đồ ăn trên bàn.
Mệt mỏi cả một buổi sáng, sau khi bọn họ ăn xong, thừa dịp thời tiết mát mẻ lên, Thường Hạo đi mở cửa nhà sau, lôi ra hai tấm chiếu, trải trên mặt đất ở nhà chính. Sau đó, nhóc kéo Dư Thanh Trạch qua ngủ trưa với nhóc.
Ánh nắng vào mùa hè rất gay gắt, đặc biệt là vào lúc trưa, không thích hợp đi ra ngoài làm việc. Bọn họ cũng đã hình thành thói quen ngủ trưa, cho thân thể nghỉ ngơi một chút, chờ qua trưa sẽ tiếp tục làm việc.
Ba hán tử nằm trên hai tấm chiếu trên mặt đất, trước sau đều được thông gió, vô cùng mát mẻ. Tối hôm qua, Dư Thanh Trạch vốn ngủ không ngon, hôm nay lao động cả một buổi sáng, hắn cũng mệt đến mức nhanh chóng thiếp đi.
Còn Thường Nhạc, sau khi giặt y phục bên dòng suối nhỏ, y trở về. Sau đó, y cũng lấy ra một tấm chiếu trải trên đất trong nhà bếp, kéo lại gần lu nước một chút, cũng rất mát mẻ.
Hơn nửa giờ Mùi (khoảng hơn hai giờ chiều), Thường Nhạc thức dậy, chọn ra một cái sọt, rồi đi ra ruộng trước.
Thường gia gia cũng dậy, ông vào bếp chuẩn bị thức ăn cho heo, Thường Nhạc vốn không cho ông ra ruộng vào giờ này, sợ ông bị cảm nắng, nên ông phải chờ qua giờ Mùi (ba giờ chiều), mới được đi. Dù sao ông cũng không thuyết phục được cháu của mình, nên thường ngày vào giờ này chỉ có thể cho heo ăn.
Dư Thanh Trạch và Thường Hạo đều ngủ quên, chờ đến khi hai người đuổi theo Thường gia gia đi ra ruộng, phát hiện ở đó đang có rất nhiều người vây quanh. Thường Nhạc bị bao vây ở giữa, trong đó có tiếng cãi cọ ầm ĩ, hình như đã xảy ra chuyện rồi.
Thường Nhạc thấy Thường gia gia, nhanh chóng đi qua.
Dư Thanh Trạch sửng sốt, hắn không rảnh bận tâm đến vết thương trên chân nữa, lập tức tăng nhanh bước chân, đi vài bước, nhảy vài bước, nhanh chóng chạy tới phía trước.
_._._._