Đọc truyện Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực – Chương 32: Hẹn Hò
Editor: Aubrey.
Tối hôm nay, sau khi chuẩn bị xong một số công đoạn cho quán ăn vặt vào ngày mai, Dư Thanh Trạch đến nhà chính học bài với Thường Hạo. Thường Hạo làm một số công khoá do phu tử giao, Dư Thanh Trạch cầm một quyển sách lên vừa xem, vừa cùng Thường Hạo học viết chữ phồn thể.
Vừa mới bắt đầu còn rất nghiêm túc, nhưng nhìn một hồi, hắn lại thất thần.
Lúc sáng, hắn đã quyết định sẽ nói rõ với Nhạc ca nhi về cảm tình của mình nhân dịp Tết ca nhi lần này. Dư Thanh Trạch hưng phấn một hồi lâu, khoé miệng vẫn luôn cong, tâm tình kích động không ngừng được.
Hắn thầm nghĩ, chờ đến ngày Tết ca nhi, trước tiên hắn sẽ như vầy, rồi lại như vầy, hay là nên như vầy trước rồi như vầy? Trong đầu không ngừng hiện lên các tình tiết hẹn hò, ngay cả bản thân đang cười ngây ngô cũng không biết.
“Hề hề…”
Thường Hạo đang ngồi một bên viết chữ chợt run tay, đầu bút lông nguệch qua một bên, chữ mà nhóc đang viết bị lệch, ở giữa xuất hiện một cái dấu tròn to.
Thường Hạo: “…” Chữ đang đẹp như vậy, tự nhiên bị phá hỏng.
Tiểu thiếu niên thở dài, ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Dư Thanh Trạch ngồi bên cạnh.
Dư đại ca đọc thơ gì mà thú vị vậy? Nhóc viết xong một trang giấy rồi, vậy mà hắn còn chưa viết xong một trang…
“Hề hề hề…”
Thường Hạo: “…” Nhóc có cảm giác, hình như tiếng cười này càng ngày càng quỷ dị?
“Dư đại ca, quyển sách này rất thú vị sao? Nó nói cái gì vậy?” Thường Hạo tò mò hỏi.
Tiếc là, hai mắt Dư Thanh Trạch vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách, còn đầu óc thì không biết bay đến nơi nào rồi, lỗ tai cũng bị phong bế, căn bản không nghe thấy câu hỏi của nhóc.
Thường Hạo: “…”
“Dư đại ca?” Thường Hạo bình tĩnh kêu thêm một tiếng, còn giơ tay lên huơ huơ trước mặt hắn, cuối cùng cũng kéo được Dư đại ca đang “trầm mê trong biển sách đến nỗi không thể tự kiềm chế được” hoàn hồn lại.
“Hả? Cái gì? Tiểu Hạo ngươi nói gì?” Dư Thanh Trạch giật mình, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ cộng thêm biểu tình cạn lời của Thường Hạo, hắn mới ý thức được bản thân quá tập trung suy nghĩ, nét cười ngây ngô nơi khoé miệng cũng chưa kịp thu hồi.
Thường Hạo chỉ vào quyển sách trên tay hắn, hỏi: “Trang sách này có câu chuyện gì thú vị sao? Ngươi nhìn cả buổi, còn không ngừng cười hề hề.”
“Có sao?” Dư Thanh Trạch giơ tay lau mặt, thu lại biểu tình trên mặt, sau đó mới trả lời câu hỏi của Thường Hạo: “Ta đang nghĩ đến một chuyện, không có đọc sách.”
Thường Hạo tò mò, hỏi: “Ngươi nghĩ chuyện gì? Xuất thần như vậy, kêu mãi mà ngươi không nghe, đang nghĩ chuyện tốt gì sao?”
Trong đầu Dư Thanh Trạch hiện lên những cảnh tượng ban nãy, cười tủm tỉm nói: “Là chuyện tốt. Này, Tiểu Hạo, ta hỏi ngươi, trước kia mỗi lần đến Tết ca nhi, ca của ngươi thường đi với ai vào thành xem hoa đăng?”
“Tết ca nhi?” Thường Hạo lắc đầu, đáp: “Ca của ta chưa bao giờ đi chơi Tết ca nhi, trong trí nhớ của ta, từ trước đến giờ, ta chưa bao giờ thấy y vào thành xem hoa đăng vào mỗi dịp Tết ca nhi. Chỉ có Tết Đoan Ngọ, Tết Trung Thu và Tết Nguyên Tiêu, y mới cùng ta và gia gia vào thành xem hoa đăng thôi.”
Dư Thanh Trạch kinh ngạc, miệng không tự giác mở lớn, hỏi lại: “Một lần cũng chưa đi?”
Thường Hạo gật đầu, khẳng định đáp: “Trong trí nhớ của ta, bọn ta chỉ thường đi vào thành xem hoa đăng vào dịp Tết Đoan Ngọ, Tết Trung Thu và Tết Nguyên Tiêu thôi. Ta chắc chắn, ca ta chưa bao giờ đi chơi Tết ca nhi.”
Nếu Thường Nhạc chưa đi bao giờ, vậy không phải có hơi phiền toái sao? Nếu hắn mời y đi, lấy tính cách của y, nhất định sẽ không đi.
Dư Thanh Trạch nhíu mày, nghĩ rồi lại nghĩ, làm sao mới có thể mang Thường Nhạc vào thành đây?
“Dư đại ca, ngươi muốn vào thành xem hoa đăng à?” Thường Hạo mở to mắt hỏi hắn.
Dư Thanh Trạch nhìn Thường Hạo, linh cơ chợt loé lên, hắn đáp: “Đúng vậy, ta muốn đi xem.”
Dư Thanh Trạch nhìn vào trong bếp, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ta còn muốn dẫn ca của ngươi đi, ngươi có biện pháp nào hay không?”
Hai mắt Thường Hạo sáng lên, cũng nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi muốn đi chơi riêng sao?”
“Cái gì mà đi chơi riêng?! Đừng dùng từ bậy!” Dư Thanh Trạch cốc đầu Thường Hạo, sửa lại cho đúng: “Là “hẹn hò”.”
“À à, hẹn~ hò~” Thường Hạo làm mặt quỷ học theo, cười trộm.
Dư Thanh Trạch tức giận gõ đầu nhóc, sau đó lại nói: “Mau nghĩ cách giúp ta đi, nếu để ta trực tiếp mời y đi, y chắc chắn sẽ không đi, ngươi phải giúp ta.”
“Rất đơn giản.” Thường Hạo đáp.
Dư Thanh Trạch vội hỏi: “Thế nào?”
Tròng mắt của Thường Hạo xoay tròn, cười hì hì nói: “Dư đại ca, mỗi lần đến hội hoa đăng, trên đường sẽ bán rất nhiều đồ chơi làm bằng đường, ăn rất ngon. Lần nào ca ta cũng mua cho ta một cái.”
Tên nhóc tham ăn này!
Dư Thanh Trạch cười mắng: “Chỉ biết ăn! Được rồi, ta sẽ mua cho ngươi một cái, ngươi muốn ăn cái gì, ta sẽ mua về hết cho ngươi, được rồi chứ? Mau nói đi.”
“Còn có hạt dẻ rang, sơn tra và hồ lô.”
“Được được được, ngươi mau nói biện pháp là gì đi, ca của ngươi sắp tắm xong rồi!”
“Lại đây.” Thường Hạo thần thần bí bí ngoắc tay với Dư Thanh Trạch, ý bảo hắn lại gần một chút.
Dư Thanh Trạch đưa lỗ tai qua, Thường Hạo nói nhỏ bên tai hắn một tràng.
Sau khi nói xong, Dư Thanh Trạch hoài nghi hỏi: “Có khả năng thành công không?”
Thường Hạo tự vỗ ngực, vô cùng tự tin đáp: “Chắc chắn sẽ thành công! Y là ca của ta, tất nhiên ta hiểu rõ.”
Dư Thanh Trạch vẫn còn hoài nghi nhìn nhóc, lại hỏi: “Không phải là vì đồ chơi làm bằng đường, hạt dẻ rang, sơn tra và hồ lô sao?”
Thường Hạo cười hì hì, cong ngón tay chụm lại vào nhau, nói: “Đây chỉ là một trong những lý do rất nhỏ thôi, ngươi không cần để ý, chủ yếu là biện pháp này thành công là được.”
“Được, vậy ta tin ngươi lần này, ngươi phải phối hợp với ta thật tốt đấy.”
“Không thành vấn đề.”
Đầu tháng tám, Tết ca nhi, bọn họ không mở quán, nghỉ ngơi một ngày.
Cả nhà Thường Nhạc vẫn sinh hoạt theo thường lệ, không ngủ nướng, mọi người đều dậy sớm.
Buổi sáng, Thường gia gia đi ra ruộng làm việc, cắt một ít cỏ đem về cho heo ăn. Thường Nhạc cũng đi cắt cỏ cho heo, rồi đi giặt y phục. Còn Thường Hạo, sau khi đi học về, buổi sáng đứng tấn một lúc, buổi tối thì đọc sách.
Tiểu thiếu niên đi học rất dụng tâm, mỗi ngày ngoại trừ hoàn thành công khoá do phu tử giao, nhóc sẽ nhờ Dư Thanh Trạch dạy cho nhóc một số chữ khác. Tiểu thiếu niên có trí nhớ rất tốt, cũng rất thông minh, chăm chỉ, học rất nhanh, Dư Tú Tài khen rất nhiều, làm cho Thường Nhạc và Thường gia gia rất cao hứng.
Dư Thanh Trạch cố ý dậy sớm, làm một bữa sáng phong phú. Gồm có vằn thắn, bánh bao nước, sủi cảo thủy tinh, salad rong biển, cháo trắng ăn với vài món mặn.
Bình thường bọn họ mở quán khá sớm, nên bữa sáng cũng ăn rất đơn giản. Bây giờ có thời gian, hắn muốn cho bọn họ ăn nhiều một chút, một bữa sáng thật phong phú.
Hơn nữa, hôm nay còn là Tết ca nhi.
Bữa sáng được đặt trên bàn, mọi người nhìn bàn đồ ăn phong phú, vừa kinh ngạc vừa cao hứng.
“Nhạc ca nhi, hôm nay là Tết ca nhi, cũng là ngày hội của ngươi. Ta chúc ngươi có một ngày hội thật vui vẻ, ngày nào cũng vui vẻ.” Dư Thanh Trạch kẹp một viên sủi cảo thủy tinh đặt vào trong chén Nhạc ca nhi, cười nói.
Lần đầu tiên được nghe có người chúc mình có một ngày hội vui vẻ, Thường Nhạc thẹn thùng, y đỏ mặt, khoa tay biểu đạt ý cảm tạ.
Thường Hạo cũng học theo, gắp một cái bánh bao nước bỏ vào trong chén của ca: “Ta cũng chúc ca, chúc ca có một ngày hội vui vẻ, luôn luôn khoẻ mạnh, vạn sự như ý!”
Tiểu thiếu niên rất ít khi nói ra lời chúc văn vẻ khiến người nghe nổi da gà như vậy, trong lúc nhất thời còn hơi ngượng, nói xong còn tự mình cười hì hì.
Thường Nhạc cười, cũng khoa tay nói cảm tạ, duỗi tay gắp một cái bánh bao nước bỏ vào trong chén của đệ đệ.
Thường gia gia cười tủm tỉm nhìn bọn họ, không nói gì, ông gắp một ít rong biển bỏ vào trong chén của tôn tử: “Ăn nhiều một chút.”
Thường Nhạc dùng hai tay đưa chén lên nhận lấy, gật đầu cười với gia gia.
Bữa sáng thơm ngào ngạt cứ như vậy trôi qua một cách tốt đẹp.
Bởi vì hội hoa đăng tổ chức vào buổi tối, ban ngày ngoại trừ Thường Hạo đi học, còn lại mọi người đều ra sau vườn. Thừa dịp đang ở nhà, bọn họ gieo hạt giống củ cải, cải trắng, rau thơm, rau cần xuống đất, bây giờ gieo hạt giống, đến Tết là có thể ăn.
Đến trưa, Thường Hạo tan học về, bắt đầu kéo ca của mình làm nũng: “Ca! Tối hôm nay có hội hoa đăng, chúng ta đi xem được không? Các đồng học của ta đều đi xem, chúng ta cũng đi đi? Lâu rồi ta không được đi xem.”
Thường Nhạc khoa tay, đại loại là qua mấy ngày nữa là tới Trung Thu rồi, đến lúc đó rồi đi.
“Qua mấy ngày nữa cũng đi, hôm nay cũng đi, trước đây ta chưa bao giờ được đi xem hội hoa đăng vào dịp Tết ca nhi. Nghe đồng học nói hoa đăng được bán vào dịp Tết ca nhi không giống với những hội hoa đăng khác, rất đẹp.” Ánh mắt của Thường Hạo trông mong nhìn ca, biểu tình muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu, vô cùng muốn được đi.
Thường Nhạc thầm nghĩ, y không muốn ra ngoài vào dịp Tết ca nhi, nhưng thấy đệ đệ háo hức như vậy, y mềm lòng. Rối rắm suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng đành phải gật đầu.
Thường Hạo thấy ca đã đồng ý, vô cùng vui vẻ. Sau đó, nhóc lập tức chạy như bay đến nhà bếp báo tin tốt cho Dư Thanh Trạch.
“Tiểu tử giỏi lắm! Tối nay ta sẽ mua đồ ăn ngon cho ngươi.” Dư Thanh Trạch bật ngón cái khen nhóc, Thường Hạo lại cao hứng chạy nhanh ra ngoài tìm gia gia. Kế hoạch của Dư đại ca cần phải có gia gia phối hợp, nhóc nên câu thông với gia gia trước.
Buổi chiều, bởi vì bọn họ đã quyết định buổi tối sẽ đi xem hội hoa đăng, nên ăn tối khá sớm. Sau khi Thường Hạo tan học chiều, bọn họ dùng bữa, thừa dịp trời vẫn chưa tối mà khởi hành.
Ăn xong bữa cơm chiều mỹ vị, bọn họ đi rửa mặt, thay y phục sạch sẽ. Sau đó, bọn họ khoá cửa lại, mang theo tâm trạng phấn khích đi vào thành.
Những người có cùng ý định giống bọn họ không ít, rất nhiều thôn dân cũng nhân lúc này xuất phát vào thành.
Có thôn dân phát hiện Thường Hạo và Thường Nhạc, gọi bọn họ: “Ồ, Thường Hạo, hôm nay các ngươi cũng đi xem hội hoa đăng sao?”
Thường Hạo nhanh miệng trả lời: “Đúng vậy, Phượng Bá sao, cả nhà các ngài cũng đi chơi hội sao?”
“Đúng vậy, đi xem náo nhiệt.”
Hai người cứ như vậy mà câu được câu không trò chuyện, chờ từ đường nhỏ đi đến đường chính, Thường Hạo bỗng giật mình kêu lên.
“Ai nha, hỏng rồi!”
Những người còn lại quay đầu nhìn nhóc, Dư Thanh Trạch “quan tâm” hỏi: “Sao vậy?”
Thường gia gia trừng mắt với nhóc, hỏi: “Con khỉ quậy, con kêu cái gì?”
Thường Nhạc cũng không rõ nguyên nhân nhìn đệ đệ.
Thường Hạo gãi đầu, trưng ra biểu tình sầu não, nhăn mặt nói: “Gia gia, con quên mất hôm nay phu tử giao cho con ba bài công khoá, đợi lát nữa về viết, chắc con sẽ viết không kịp mất. Nếu ngày mai không nộp, phu tử sẽ khẽ tay con mất.”
Thường gia gia đặc biệt phối hợp, hỏi: “Vậy mà con còn muốn vào thành?”
Vẻ mặt của Thường Hạo đau khổ đáp: “Tại lâu rồi con không đi.”
“Được rồi, vậy về đi, trở về làm cho xong công khoá. Muốn xem hoa đăng thì đợi mấy ngày nữa đến Tết Trung Thu rồi xem.”
Thường Hạo cực kỳ rối rắm nhìn phương hướng vào thành ở trước mặt, chỉ có thể phiền muộn đáp: “Vâng.”
Sau đó, Thường gia gia dẫn Thường Hạo về, ai ngờ Thường Nhạc thấy vậy cũng đi theo bọn họ.
Thường Hạo thấy vậy, nhanh chóng cản ca của mình lại: “Ui ca, ta và gia gia trở về là được rồi, ngươi và Dư đại ca vào thành xem hội hoa đăng đi. Từ khi Dư đại ca đến nơi này, đây là lần đầu tiên huynh ấy được đi xem hội hoa đăng.”
Thường Nhạc nghe vậy, theo bản năng quay đầu nhìn Dư Thanh Trạch.
Dư Thanh Trạch cười nói: “Ta rất muốn đi xem.”
Thường Hạo vội vàng nói: “Ca, ngươi mau dẫn Dư đại ca đi đi, đây là lần đầu tiên Dư đại ca được đi xem hội hoa đăng mà. Chắc chắn sẽ không biết hội hoa đăng có những trò chơi thú vị gì đâu, cần phải có người quen dẫn đi.”
Thường Nhạc rất rối rắm, hai người là thân cô nam quả nam, một ca nhi và một hán tử cùng đi chơi Tết ca nhi, chuyện này… Có gì đó không thích hợp cho lắm.
Bên kia, Thường gia gia cũng mở miệng nói: “Tiểu Nhạc, con dẫn A Trạch đi đi, nhớ coi chừng túi tiền, trong những lúc đông người như thế này rất dễ bị móc túi.”
Gia gia cũng đã mở miệng rồi, Thường Nhạc hơi chần chờ một chút, rồi gật đầu, còn thầm coi thường bản thân. Y không nên có tâm tư như vậy đối với Dư đại ca, chắc chắn chỉ có y mới cảm thấy có gì đó không thích hợp, Dư đại ca chính trực như vậy, sẽ không nghĩ nhiều đâu.
Vì vậy, bốn người tách ra.
Trước khi Dư Thanh Trạch và Thường Nhạc rời đi, Thường Hạo còn dặn bọn họ nhớ mang đồ ăn về.
Thường Nhạc tưởng nhóc đang nói với mình, nghiêm túc gật đầu, khiến Dư Thanh Trạch nhìn mà dở khóc dở cười.
Trên đường đi, có không ít người đi vào thành. Tuy là Tết ca nhi, nhưng không phải chỉ có ca nhi mới có thể đi, có người thì kéo cả gia đình theo, có người thì đi cùng tình lang của mình, còn có hán tử thì đi làm hộ vệ cho phu lang nhà mình.
Bước chân của Thường Nhạc và Dư Thanh Trạch tương đương nhau, dọc theo đường đi, Dư Thanh Trạch cố ý tìm đề tài hỏi y hội hoa đăng có chỗ nào đẹp để đi không, Thường Nhạc không ngừng khoa tay trả lời hắn.
Trải qua khoảng thời gian học tập và rèn luyện thật lâu, ngôn ngữ người câm của Thường Nhạc, Dư Thanh Trạch đã có thể nhận ra khoảng bảy tám phần. Cả hai trao đổi với nhau nhưng không thấy có gì xấu hổ, một đường đi thẳng về phía trước.
Tóm lại, dọc theo đường đi, mang lại cảm giác rất hài hoà, thuận lợi.
Đến cửa thành, sắc trời vừa vặn đã tối đen, còn chưa vào thành, trước mặt bọn họ đã xuất hiện rất nhiều hoa đăng đủ màu sắc sáng lung linh, ánh đèn màu da cam toả sáng bao phủ cả màn đêm.
“Thật đẹp!” Vừa vào thành, Dư Thanh Trạch nhịn không được phát ra một tiếng cảm thán đầy kinh ngạc.
Tuy đèn nê ông ở hiện đại cũng rất đẹp, ánh sáng và hình ảnh luân phiên nhau tạo ra đủ loại tổ hợp thú vị. Nhưng những thứ đó, đối với một người đã được xem quá nhiều như Dư Thanh Trạch mà nói thì đã quá quen rồi, nên cũng không khơi dậy bao nhiêu hứng thú.
Có điều, hiện tại hắn đang ở dị thế, loại cảm giác tràn ngập cổ kính trải dài trên đường phố, bị ánh đèn từ các loại hoa đăng bao phủ như ban ngày. Còn có nhiều quán ăn vặt trên đường, đám đông đi tới đi lui, thật sự là vô cùng náo nhiệt.
Ban ngày và ban đêm có sự chênh lệch rất lớn, tuy hắn khá quen với khu phố cổ này, nhưng lần này giống như lần đầu tiên được nhìn thấy vậy.
Cảnh tượng phồn hoa này chỉ có thể xuất hiện trong mấy bộ phim điện ảnh trên ti vi, hiện tại đột ngột xuất hiện trước mặt Dư Thanh Trạch, cảm giác của hắn có chút không thật, giống như đang xem phim điện ảnh vậy.
Đến khi hắn cảm thấy có người đang níu ống tay áo của mình, Dư Thanh Trạch lập tức khôi phục lại từ trạng thái ngây người, hắn nhìn về phía Thường Nhạc, hỏi: “Nhạc ca nhi, sao vậy?”
Thường Nhạc thấy hắn đang ngẩn người, nên mới kéo hắn, hiện tại thấy hắn hỏi y, y lập tức duỗi tay chỉ về phía trước, ý bảo mau đi tham quan thôi.
Dư Thanh Trạch gật đầu nói: “Đi.”
Hội hoa đăng được tổ chức tập trung ở đường cái ở hai phía nam bắc, hoa đăng trải dài hai bên đường kéo dài đến điểm giao nhau của hai đầu đường cái. Xung quanh có rất nhiều sạp hàng rong, mãi cho đến ngã tư, là nơi phồn hoa nhất.
Hai người vừa đi vừa xem.
Đây là lần đầu tiên Dư Thanh Trạch được xem hội hoa đăng như thế này, nên rất tò mò, sạp nào cũng ghé lại nhìn một chút.
“Nhạc ca nhi, ngươi thấy lồng đèn này đẹp không? Là một tiểu lão hổ, mua về cho Thường Hạo nhé?”
Thường Nhạc cười, ý bảo hắn đừng mua, phía trước còn nhiều mẫu rất đẹp. Bây giờ mua, đến lúc đó sẽ hối hận.
“Vậy sao? Vậy đợi lát nữa vậy.” Dư Thanh Trạch để tiểu lão hổ lại, rồi cùng Thường Nhạc đi về phía trước.
“Nhạc ca nhi, ngươi thích lồng đèn như thế nào? Chúng ta mua một cái.”
Dư Thanh Trạch sắp hoa mắt đến nơi rồi, nhìn cái nào cũng thấy đẹp, nhưng hắn không biết Thường Nhạc thích loại nào, nên hỏi.
Thường Nhạc quay đầu lại, khoa tay với hắn.
Lúc này, phía trước có vài ca nhi, hán tử lần lượt đi đến đây. Trong đó có một hán tử không cẩn thận, đụng phải Thường Nhạc.
Thường Nhạc đang đi phía trước chợt lảo đảo, Dư Thanh Trạch thấy vậy, nhanh chóng giơ tay ôm lấy bả vai của y, kéo người vào trong lòng. Như vậy, sẽ không bị ngã nữa.
Hán tử kia đụng phải Thường Nhạc, ngại ngùng xin lỗi một tiếng, rồi rời đi.
“Sao rồi? Có đụng trúng chỗ nào không?” Dư Thanh Trạch cúi đầu hỏi, bàn tay đang ôm vai Thường Nhạc không buông.
Thường Nhạc nửa ghé vào lồng ngực của Dư Thanh Trạch, hai tay đặt lên ngực của hắn, bàn tay cảm nhận được xúc cảm rắn chắc, ấm áp. Hơi thở duy độc thuộc về Dư Thanh Trạch truyền vào trong mũi của mình, sắc mặt của y lập tức đỏ lên, y nhanh chóng đẩy ra, rời khỏi cái ôm của Dư Thanh Trạch. Sau đó cúi đầu, xua tay, ý bảo mình không sao.
Dư Thanh Trạch thấy Thường Nhạc thẹn đến nỗi đỏ bừng cả hai tai, hắn mỉm cười, nói: “Nhạc ca nhi, trên đường nhiều người, không cẩn thận rất dễ bị tách ra. Hay là, ngươi nắm tay áo của ta đi?”
Tuy hắn rất muốn nói thẳng là nắm tay, nhưng Dư Thanh Trạch biết nếu nói thẳng ra, chắc chắn Thường Nhạc sẽ không thuận theo, chỉ có thể bảo y nắm tay áo của hắn.
Nghe vậy, Thường Nhạc xoa xoa ngón tay, trên đó còn lưu lại xúc cảm ấm áp rắn chắc kia, nhiệt độ trên mặt chưa kịp giảm xuống lại tăng lên, ngại đến nỗi không dám đối mặt với ai. Y cúi đầu nhìn những bước chân trên đường, quả thực rất nhiều, nhưng y vẫn lắc đầu, tỏ vẻ sẽ đi sát hắn.
Dư Thanh Trạch bất đắc dĩ, nói: “Cũng được, chúng ta đi sát nhau. Này, bên kia có xiếc ảo thuật, chúng ta đi xem nhé?”
Thường Nhạc gật đầu, y rất thích xem xiếc ảo thuật.
Hai người sóng vai đi tới, vừa đi vừa trò chuyện, chủ yếu là Dư Thanh Trạch nói chuyện, còn Thường Nhạc thì chỉ cúi đầu, căn bản không dám nhìn hắn, càng không cần nói tới khoa tay trả lời hắn.
Trên đường người đến người đi, dùng từ vai kề vai không quá chút nào. Như vậy, bọn họ sẽ tránh được những người từ phía chính diện đi tới, cũng vì vậy mà thỉnh thoảng vai của hai người chạm vào nhau.
Trong lòng Thường Nhạc vốn đang thẹn vì chuyện vừa rồi, hiện tại mỗi lần tiếp xúc là có thể tạo nên một trận sóng trong lòng y.
Muốn tới gần, nhưng lại sợ tới gần.
Muốn chạm vào, nhưng lại sợ chạm vào.
Trong lòng lúc nóng lúc lạnh luân phiên nhau, y vô cùng không muốn cảm giác rối rắm này xuất hiện.
Còn Dư Thanh Trạch, hắn ước gì hai người có thể chạm nhau một chút, gần hơn một chút. Tốt nhất là giống như Trung Quốc ở thế kỷ 21, vào những giờ cao điểm ở các thành phố lớn, sau giờ tan tầm, trên xe buýt, trên tàu điện ngầm, người với người chen chúc nhau căn bản không chừa một khe hở, như vậy là hai người bọn họ có thể dán chặt vào nhau.
Dư Thanh Trạch bật cười, nhìn thanh niên bên cạnh, cảm thấy tư tưởng của mình có phải là có hơi sai lệch không? Hắn sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi rồi.
Sao có thể có suy nghĩ muốn ôm Thường Nhạc theo cách đó?
Dư Thanh Trạch thầm cười khổ, thở một hơi thật dài.
Chắc là nghẹn lâu quá rồi, thân thể trống rỗng, nên mới có ý nghĩ như vậy.
Hắn chỉ muốn có một ái nhân để hôn hôn mỗi ngày, một gia đình thật hoà thuận, thật ấm áp.
Thật là một ước muốn đặc biệt.
Nhưng lại mơ hơn hai mươi năm.
Trước kia chưa gặp được người mình thích, nên ước muốn của hắn không có mãnh liệt như bây giờ. Hiện tại, thật vất vả mới gặp được người mình thích, sự khao khát này cứ thế cuộn trào như sóng thần, hùng hổ kéo tới, như muốn nhấn chìm hắn hoàn toàn.
Đến chỗ đang diễn ra xiếc ảo thuật, đã có sẵn một vòng người vây quanh.
Dư Thanh Trạch thấy một người bị ép ra ngoài, tranh thủ thời cơ kéo tay Thường Nhạc chen vào chỗ kia. Hai người rất vất vả mới chen được vào bên trong, đứng ở một nơi có thể quan sát người ta biểu diễn xiếc ảo thuật.
Bọn họ đang biểu diễn nuốt kiếm.
Chỉ thấy hán tử kia ngửa đầu ra sau, bỏ một thanh kiếm thật dài loé ánh sáng vào trong miệng, từng chút từng chút nuốt vào. Đến khi hắn nuốt luôn chuôi kiếm vào, chỉ còn lại một góc nhỏ chuôi kiếm.
Những người xung quanh nhìn người nọ trình diễn, nhịn không được ngừng thở. Theo từng tấc kiếm bị hán tử nuốt vào, bọn họ há hốc miệng mà nhìn, nhìn không chớp mắt.
Dư Thanh Trạch không có bao nhiêu hứng thú với màn biểu diễn nuốt kiếm này, lực chú ý của hắn chỉ đặt trên người Thường Nhạc đang ở bên cạnh. Thường Nhạc đang xem đến mê mẩn, biểu tình trên mặt vừa lo lắng, vừa khiếp sợ lại vừa bội phục, độ tập trung không thua gì người đang biểu diễn.
Đến khi hán tử nuốt vào toàn bộ, giang tay ra hai bên, những người xung quanh lập tức phát ra tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, cùng âm thanh vỗ tay như sấm.
“Oa! Thật xuất sắc!”
“Thật lợi hại!”
Thường Nhạc cũng dùng sức vỗ tay.
Một lát sau, hán tử kia lại chậm rãi lôi kiếm ra ngoài. Mà đến lúc này, biểu tình của Thường Nhạc mới có thể thả lỏng, xem ra là y lo lắng cho hán tử kia.
Đến khi người ta cầm mâm lại đây xin tiền, Thường Nhạc còn nhìn chằm chằm yết hầu của người ta, ý tứ trên mặt rất rõ ràng, thanh kiếm lớn như vậy có thể nuốt vào thật sao?
Thật ra, Thường Nhạc đã từng xem những màn biểu diễn như vậy rất nhiều lần, nhưng lần nào y cũng khiếp sợ cả.
Khoé miệng Dư Thanh Trạch khẽ cong, lấy ra năm văn tiền đặt lên mâm, Thường Nhạc phản ứng lại, cũng lấy ra hai văn tiền đặt lên.
Biểu diễn kết thúc, mọi người tan ra.
Hai người bọn họ cũng đi về phía trước.
Dư Thanh Trạch ngẩng đầu, xem trên đường còn gì vui để xem không, hắn chuẩn bị cùng Thường Nhạc đi xem.
Còn Thường Nhạc thì đang nhớ lại màn biểu diễn vừa rồi, nghĩ trăm lần cũng không ra, bước chân hơi chậm lại. Trong lúc nhất thời không chú ý, hai người bị đám đông tách ra.
Đến khi Thường Nhạc chú ý, y đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Dư Thanh Trạch nữa. Y dạo một vòng tại chỗ, nhón chân nhìn một hồi, nhưng không thấy thân ảnh của hắn đâu, trong lòng nhịn không được bắt đầu nôn nóng.
Y lạc mất Dư đại ca rồi!
Đang lúc lòng y nóng như lửa đốt, chuẩn bị đi về phía trước, một bàn tay bất ngờ duỗi ra kéo tay trái của y lại.
Y cả kinh, đang định tránh ra, nhưng khi quay đầu lại, phát hiện người đang cầm tay y là Dư Thanh Trạch.
“Nhạc ca nhi, người đông quá, để ta nắm tay ngươi đi.”
_._._._