Đọc truyện Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực – Chương 161: Âm Thanh Của Hạnh Phúc
Editor: Aubrey.
Quyết định tên xong, mọi người bắt đầu nhập tiệc.
Bọn họ đều là người quen, không cần câu nệ tiểu tiết, tất cả quây quần bên nhau, vừa vui vẻ trò chuyện, vừa dùng bữa.
Yến hội kết thúc, Tiết đại phu và Diệp đại phu gọi cả nhà Nhạc ca nhi vào nhà kho.
“Tiết đại phu, ngài tìm bọn ta có việc gì?” Dư Thanh Trạch hỏi.
Tiết đại phu hỏi Nhạc ca nhi: “Có chuyện ta muốn hỏi các ngươi. Lần trước, vào ngày bé con xảy ra chuyện, Tiểu Sướng và Bạch Thuật nói Nhạc ca nhi đã nói được, có thật không?”
Dư Thanh Trạch nhìn Nhạc ca nhi, gật đầu nói: “Phải, hôm đó vì quá sốt ruột, y đã nói được.”
Việc này, sau khi trở về, Dư Thanh Trạch đã nói với Thường gia gia. Trước kia, bọn họ đã từng hỏi đại phu, đại phu nói không có cách trị, nên đã không nói cho Nhạc ca nhi biết, sợ chạm đến vết thương lòng của y.
Bây giờ Thường Hạo và Gia Bảo mới được biết, kinh ngạc nhìn Nhạc ca nhi.
Dư Thanh Trạch thấy Nhạc ca nhi không có phản ứng kinh ngạc với chuyện này, hắn hỏi: “Nhạc ca nhi, lần này ngươi biết mình nói được?”
Nhạc ca nhi ngẩng đầu, nhẹ gật đầu.
Quả thật lần này y nghe được tiếng của mình, nhưng giọng rất khó nghe. Mấy ngày nay bận rộn, y không dám nói cho Dư Thanh Trạch bọn họ biết, sợ trị không được, sẽ lại làm cho bọn họ thất vọng.
Có điều, trong lúc không có ai, y sẽ lén luyện tập với con, nỗ lực nói chuyện, dù hiệu quả cực nhỏ. Lần này không đến mức tuyệt vọng, nhưng y vẫn không dám nói ra, không biết là vì điều gì. Y sợ kết quả sẽ giống như hai lần trước, nên mới không nói cho Dư Thanh Trạch bọn họ biết.
Dư Thanh Trạch thấy y gật đầu, lần này hoàn toàn không giống lúc trước. Trước kia, Nhạc ca nhi sẽ không nhận ra mình nói được, sau khi bọn họ nhắc mới biết. Hơn nữa, lần này Nhạc ca nhi không chỉ nói một lần, tuy lần nào cũng chỉ nói được âm đơn, như từ ‘con’, nhưng thật sự là y đã nói không dưới ba lần.
“Ngươi nói cho ta nghe mọi chuyện đi.” Tiết đại phu nói.
Dư Thanh Trạch hạ quyết tâm, kể lại mọi chuyện cho Tiết đại phu nghe, kể cả tình trạng y ho ra máu. Sau khi kể xong, hắn hỏi: “Tiết đại phu, ngài hỏi như vậy, là có biện pháp phải không?”
Tiết đại phu hỏi như vậy, chứng tỏ ông ấy có biện pháp phải không? Dư Thanh Trạch kích động, Thường Hạo bọn họ nghe xong cũng chờ mong nhìn Tiết đại phu.
Tiết đại phu kêu Nhạc ca nhi ngồi xuống, ông bắt mạch cho y: “Hôm đó là Bạch Thuật bắt mạch, nên ta không rõ tình hình. Hai hôm trước, Tiểu Sướng nhịn không được đã nói lại sự việc cho ta nghe, ta phải xác nhận với các ngươi. Tình huống này thật hiếm thấy, ta chưa từng gặp qua, cũng chưa trị bao giờ.”
Nghe vậy, Dư Thanh Trạch bọn họ thất vọng.
“Các ngươi không cần trưng bộ mặt như vậy đâu, tuy ta chưa từng gặp, nhưng ta biết đã có người gặp rồi.” Tiết đại phu cười nói.
Bọn họ nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, sáng mắt nhìn ông, trăm miệng một lời hỏi: “Là ai?”
Tiết đại phu cười đáp: “Tiểu sư thúc của ta, chính là Hà đại phu mà các ngươi cũng quen. Từ khi từ chức thái y, ông ấy đi ngao du khắp nơi, gặp không ít chứng bệnh kỳ quái, cũng từng chữa khỏi không ít bệnh nan y. Trước kia, ta từng nghe ông ấy kể về một bệnh nhân có bệnh trạng hệt như Nhạc ca nhi, các ngươi có thể nhờ ông ấy thử xem.”
“Thật sao?” Dư Thanh Trạch kích động hỏi.
Tiết đại phu gật đầu: “Cứ thử đi.”
“Ca! Thật tốt quá! Ngươi có nghe không? Tiết đại phu nói bệnh của ngươi có thể trị!” Thường Hạo kích động đến mức vành mắt đỏ lên, bắt lấy tay của Nhạc ca nhi, mừng rỡ nói.
Nhạc ca nhi cũng kích động gật đầu, nếu thật sự có thể trị được, y sẽ được nói chuyện với bé con và người nhà.
“Nhạc ca nhi!” Dư Thanh Trạch xoay người nhìn Nhạc ca nhi, quay đầu nói với Thường gia gia: “Gia gia, con sẽ lập tức mang Nhạc ca nhi đến Vân Châu tìm Hà đại phu. Phiền người chăm sóc cho bé con, được không?”
Thường gia gia cũng vô cùng mừng rỡ, ông gật đầu: “Các ngươi đi đi, giao bé con cho ta.”
“Đúng đúng đúng, cứ giao bé con cho bọn ta, đại ca cứ yên tâm đi đi.” Gia Bảo gật đầu nói.
Tiết đại phu nhìn Diệp đại phu, hai người nhìn nhau cười, nói: “Không cần đến Vân Châu, lần trước bọn ta nhận được tin của tiểu sư thúc. Ông ấy nói sẽ tới đây một chuyến, đến lúc đó, nhờ ông ấy xem là được.”
“Khi nào ông ấy tới?” Dư Thanh Trạch vội vàng hỏi.
“Khoảng chừng hai ngày sau, khi nào ông ấy tới, ta sẽ cho người thông báo cho các ngươi.”
“Được, được. Làm phiền Tiết đại phu.”
Quả là một tin tốt, trong hai ngày kế, bọn họ sống một ngày mà như một năm, ai cũng trông mong Hà đại phu tới thành Đồng Sơn.
Sáng ngày thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng chờ được người của Tiết phủ tới thông báo, Dư Thanh Trạch lập tức dẫn Nhạc ca nhi qua.
“Ai da, Tiểu Dư, Nhạc ca nhi, ta nghe nói tiệc thôi nôi con của các ngươi mới vừa qua, sao không mời lão phu? Ta còn chuẩn bị lễ vật cho bé con đây này.” Hai năm không gặp, Hà đại phu vẫn vui tính như xưa.
Mấy năm nay, mỗi khi đến ngày lễ, Dư Thanh Trạch sẽ nhờ Thái phủ mang lễ vật đến tặng cho Hà đại phu. Hà đại phu rất nhớ bọn họ, hai nhà vẫn luôn giữ liên hệ, tuy không chặt chẽ, nhưng vẫn còn duy trì đến tận bây giờ.
“Sợ đột xuất quá ngài không đến được, Hà đại phu ở đây bao lâu? Nếu được, trưa nay đến tửu lâu của ta dùng bữa đi, gia gia của ta có dẫn bé con đến chơi.” Dư Thanh Trạch nói.
“Ha ha ha, cũng lâu rồi nhỉ, vậy trưa nay đến tửu lâu của ngươi dùng cơm. Ta rất nhớ mấy món ăn của ngươi, hương vị đó vẫn còn đọng lại dù đã qua hai năm, ha ha ha.” Hà đại phu cười nói.
Bọn họ ôn chuyện cũ một hồi, mới đi vào vấn đề chính.
Hà đại phu bắt mạch cho Nhạc ca nhi, hỏi lại sự kiện hôm đó, kể cả sự kiện khi y còn nhỏ. Dư Thanh Trạch cũng kể lại những gì Thường gia gia đã kể cho hắn nghe.
“Nhạc ca nhi, bây giờ ngươi có nói được không?” Hà đại phu hỏi.
Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói: Không thể, sau hôm đó còn nói được vài từ, bây giờ ép nói sẽ rất đau.
Dư Thanh Trạch phiên dịch cho Hà đại phu, sau đó hỏi: “Hà đại phu, tình trạng của Nhạc ca nhi có trị được không?”
Hà đại phu suy nghĩ, nói: “Hồi nhỏ y từng gặp biến cố, khiến cho y mất giọng, cũng không chữa trị kịp thời, dẫn đến không nói được trong nhiều năm. Tình trạng này khá nghiêm trọng, nhưng ta sẽ thử xem. Trước kia, trong lúc đi ngao du, ta có gặp một bệnh nhân tương tự như thế này, sau này người đó nói được, nhưng giọng thì hơi thô, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Nghe vậy, hai người nhìn nhau, cảm thấy có hy vọng.
Giọng thô cũng không sao, quan trọng là nói được.
Nhạc ca nhi khoa tay hỏi: Ta cần phải làm gì?
Hà đại phu nghe Dư Thanh Trạch phiên dịch, nói: “Ngươi phối hợp với ta trị liệu là được, chủ yếu là châm cứu và uống thuốc. Ta vừa bắt mạch cho ngươi, ngươi nói hôm trước ngươi gọi con mình xong còn bị phun ra máu, tình trạng đó không phải như chúng ta thường hay nói tức đến ói máu. Là do ngươi quá sốt ruột, vô tình làm vỡ vảy mật ở thanh quản, phun ra máu đen. Tình trạng hiện tại của ngươi khá giống với lúc ngươi còn nhỏ, trị liệu vào lúc này là thích hợp nhất.”
Dư Thanh Trạch nghe vậy, hỏi: “Hà đại phu, ý ngài là trở lại giống như lúc mới bị?”
“Đúng vậy, hiểu như vậy cũng được. Ta phải chuẩn bị vài thứ, chắc là ngày mốt sẽ bắt đầu trị liệu, đến lúc đó ta sẽ kiểm tra lại.” Hà đại phu hỏi Diệp đại phu: “Tiểu Mạn, cho ta mượn dược phòng của ngươi được không?”
Diệp đại phu cười nói: “Tiểu sư thúc cứ dùng, cần ta làm trợ thủ cho ngài không?”
Hà đại phu gật đầu, cười nói: “Cần chứ, ta cũng định nói vậy, vậy ngày mốt bắt đầu. Nhạc ca nhi, ngươi sẽ trị liệu ở Tiết phủ, mỗi buổi sáng giờ thìn, cứ đến đây đúng giờ là được.”
Nhạc ca nhi gật đầu.
Tiếp theo, bọn họ hàn thuyên với nhau một hồi. Cho đến trưa, bọn họ tới Tụ Phúc Lâu, Dư Thanh Trạch tự mình xuống bếp nấu ăn chiêu đãi Hà đại phu.
Nhạc ca nhi tìm Thường gia gia, nói lại cho ông nghe.
Thường gia gia nghe Hà đại phu nói trị được, ông mừng rỡ, ôm bé con lên lầu hai hỏi lại. Được Hà đại phu xác nhận, ông mới yên tâm ngồi xuống nói chuyện phiếm, chơi với bé con.
Giữa trưa, Dư Thanh Trạch và Nhạc ca nhi cùng dùng bữa với bọn họ, Hà đại phu khen không dứt miệng, còn nói không muốn về Vân Châu.
Mọi người cười to.
Sau khi ăn xong, Hà đại phu bắt mạch cho Thường gia gia, thấy bệnh cũ của ông đã có chuyển biến tốt hơn hai năm trước, Hà đại phu yên tâm. Bốc cho ông thuốc bồi bổ thân thể, để ông chậm rãi điều dưỡng.
“Lão ca, bây giờ điều kiện trong nhà đã tốt hơn rồi, ngươi cứ yên tâm điều trị đi. Hưởng thụ những ngày tháng còn lại, đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Thường gia gia gật đầu: “Bây giờ cũng không có gì phải lo, cỏ ở nhà còn chưa kịp nhổ, nếu không có bé con, chắc ta đã nhàn đến mức mốc meo rồi.”
Hà đại phu cười, bắt một người cần mẫn như Thường gia gia thình lình nhàn hạ, quả thật sẽ khó mà thích ứng.
“Bây giờ đã có bé con rồi, được chơi đùa với cháu. À không, đây là chắt, không phải ai cũng có phúc khí như ngươi đâu.” Hà đại phu cười nói.
Thường gia gia cũng cười nói: “Phải! May là có bé con, cũng nhờ vào diệu thủ nhân tâm của Diệp đại phu, Nhạc ca nhi mới có đứa bé này, gia đình bọn ta rất cảm kích Diệp đại phu.”
Diệp đại phu cười nói: “Là bổn phận của một y giả thôi, ngài không cần liên tục cảm ơn ta, lần nào gặp ngài cũng cảm ơn cả.”
Mọi người cười rộ lên.
Hà đại phu chuẩn bị một ngày.
Đến ngày thứ ba, Nhạc ca nhi và Dư Thanh Trạch đúng hạn tới Tiết phủ trị liệu. Thường gia gia được Sướng ca nhi mời tới, cũng đi theo, sẵn tiện ôm bé con đến chơi với bé Dâm Bụt luôn.
Bé Dâm Bụt lớn hơn bé Nhị Đản khoảng hai tháng, giờ bé đã năm tháng, hoạt bát hơn bé Nhị Đản chỉ mới ba tháng. Bé đã biết cách tự đi lấy đồ vật, lần nào gặp bé Nhị Đản cũng rất thích chạm vào mặt người ta, nắn một hồi mới buông.
Lúc đầu bé Nhị Đản vẫn có thể ngồi im, sau đó sẽ bị doạ khóc. Tiểu ca nhi này hung dữ quá, lúc nào cũng vung móng vuốt nhỏ lên mặt bé, thỉnh thoảng còn vỗ mặt bé mấy cái, đau lắm.
Mỗi ngày trị liệu một canh giờ, Hà đại phu chuẩn bị thuốc cho dây thanh quản. Ông căn dặn trong khoảng thời gian sắp tới, Nhạc ca nhi chỉ nên ăn thanh đạm, đặc biệt là không được ăn cay.
Dư Thanh Trạch nhớ kỹ lời dặn của Hà đại phu, hắn rất đau lòng khi thấy Nhạc ca nhi uống thuốc suốt mấy năm trời, người càng ngày càng gầy, chỉ có lúc mang thai là y béo lên được một chút. Dư Thanh Trạch thỉnh giáo Hà đại phu, mỗi ngày nấu ăn cho Nhạc ca nhi, bỏ một ít dược liệu bổ dưỡng vào để y bồi bổ cơ thể.
Thời gian trị liệu rất dài, đến lúc ăn Tết, Hà đại phu không kịp về nhà, chỉ có thể ở lại Tiết phủ.
Lại một năm trôi qua, xuân về hoa nở, bé Nhị Đản đã học được cách lật người và cách bò, quá trình trị liệu của Nhạc ca nhi cũng kết thúc.
“Bây giờ ngươi thử nói xem.” Hà đại phu gỡ ngân châm xuống, nói với Nhạc ca nhi.
Dư Thanh Trạch nắm chặt tay, vừa lo lắng, vừa trông mong nhìn Nhạc ca nhi.
Trị liệu suốt mấy tháng, Hà đại phu thường cho Nhạc ca nhi nói thử vài tiếng, y chỉ có thể nói được mấy từ đơn giản như à, ồ, ừ. Hiện tại, Hà đại phu muốn y nói một từ hoàn chỉnh.
Nhạc ca nhi nhìn những người ở đây, Dư Thanh Trạch, gia gia, bé con, Sướng ca nhi, Diệp đại phu và Hà đại phu, đột nhiên cảm thấy hồi hộp.
Nếu vẫn không được, chắc là bọn họ sẽ thất vọng lắm?
Hà đại phu nói: “Đừng lo, với tay nghề của ta, chắc chắn đã khỏi rồi. Ngươi phải tin ta chứ, cứ thử xem.”
Nhạc ca nhi nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn Dư Thanh Trạch, nắm chặt vạt áo, há miệng, đến khi mặt nghẹn đỏ, mới lên tiếng: “Phu quân.”
Giọng vẫn còn nghẹn ngào, thô ráp, không êm tai như giọng của Sướng ca nhi. Nhưng khi nghe y gọi phu quân, vành mắt của Dư Thanh Trạch bất giác đỏ lên.
Hắn tiến lên một bước, ôm Nhạc ca nhi vào lòng, nức nở nói: “Nhạc ca nhi, phu lang, ta nghe rồi. Ngươi mau kêu lại đi, mau gọi ta phu quân…”
Mọi người cũng vui mừng, Thường gia gia khóc ngay tại chỗ, thiếu chút nữa ôm không nổi bé Nhị Đản bụ bẫm. May là Diệp đại phu đã kịp thời đỡ lấy, bé Nhị Đản mới thoát được tai nạn thân mật với mặt đất.
Nhạc ca nhi cũng kích động, nhìn Thường gia gia, y lau nước mắt, đẩy Dư Thanh Trạch ra. Đi đến bên cạnh Thường gia gia, cầm tay ông, gọi: “Gia gia.”
Thường gia gia lão lệ tung hoành, gật đầu đáp: “Tốt! Tiểu Nhạc, ta nghe rồi!”
Đã hơn hai mươi năm không được nghe tôn tử gọi gia gia, cuối cùng cũng được nghe lại tiếng gọi này, đúng là chờ không uổng phí.
Ông cháu hai người mừng đến khóc.
Tiếp theo, Nhạc ca nhi quay sang Sướng ca nhi, gọi: “Sướng ca nhi.”
“Đây!” Sướng ca nhi kích động, nắm lấy tay của Nhạc ca nhi: “Thật tốt quá, Nhạc ca nhi, thật tốt quá!”
Nhạc ca nhi cảm tạ Hà đại phu và Diệp đại phu. Cuối cùng, y chuyển sang nhìn bé Nhị Đản: “Con ơi, con ơi.”
Nhị Đản nhìn A ma, ban đầu còn tò mò với giọng nói của y, nhưng sau đó, bé từ trong lòng Diệp đại phu ưỡn người ra, vươn hai tay bụ bẫm hướng về phía Nhạc ca nhi, đòi ôm. Bé còn lớn tiếng kêu: “A, ma!”
Mọi người nghe vậy, khựng lại.
Nhạc ca nhi cũng kinh ngạc, bé con đang, kêu y sao?
“Bé con?” Nhạc ca nhi nhanh chóng ôm lấy bé, nói: “Kêu, một lần nữa.”
“Con đang gọi ngươi!” Dư Thanh Trạch cao hứng, vừa chơi với bé con, vừa nói: “Con kêu lại đi, kêu A ma đi. A ma, con kêu đi, A ma…”
Suốt thời gian qua, bọn họ đã dạy bé tập nói, từ đầu tiên là A ma. Lúc trước bé không nói được, không ngờ hôm nay lại nói được, thật là song hỷ lâm môn!
Bé Nhị Đản ôm cổ Nhạc ca nhi, cơ thể bé nhỏ xoay qua, nghe cha nói, nhìn khẩu hình của cha, bé nói theo: “A, A ma!”
Tuy bé phát âm chưa rõ, đặc biệt là chữ A rất nhẹ, có cảm giác như lướt quá. Nhưng mọi người vẫn nghe được, bé vừa gọi A ma. Ngôn Tình Hài
Nhạc ca nhi ôm con, vui vẻ hôn lên má con một cái, đáp: “Ừ! Bé con, A ma ở, ở đây!”Hoàn Chính Văn