Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 148: Ta Sốt Ruột, Ta Rất Gấp!


Đọc truyện Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực – Chương 148: Ta Sốt Ruột, Ta Rất Gấp!

Editor: Aubrey.

Có phải ngươi thích ta không? Bạch thuật ca ca.

Tiết Bạch Thuật lảo đảo, thiếu chút nữa bị ngã, Sướng ca nhi vội đỡ hắn.

Hắn đứng thẳng người, nhìn Sướng ca nhi như gặp quỷ, mặt hồ yên tĩnh bất ngờ gợn sóng.

Hiện tại đang là thời gian tiệm ăn vặt đông khách nhất, các vị khách ra ra vào vào lấy đồ ăn, nối liền không dứt, âm thanh ồn ào bên tai, rất là náo nhiệt.

Nhưng mà, lúc này Tiết Bạch Thuật như đang được bước vào một thế giới kỳ diệu, nơi đó chỉ có hắn và Sướng ca nhi, ngoại trừ bọn họ, không còn ai khác.

Hắn chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Sướng ca nhi, cũng chỉ có thể nhìn thấy một mình y.

Lúc nãy Sướng ca nhi nói gì?

Câu đó, hắn không nghe lầm phải không?

Sướng ca nhi hỏi hắn có phải hắn thích y rồi không? Còn gọi hắn là Bạch Thuật ca ca, không phải là Bạch Heo ca ca?

Đây là sự thật sao?

Hắn không ngờ, ở trước mặt mọi người vậy mà…

Trước mặt mọi người? Tiết Bạch Thuật đột ngột phản ứng lại.

He he, trước mặt nhiều người càng tốt, nếu Sướng ca nhi đã đồng ý rồi, y sẽ chạy không thoát đâu.


“Sao không nói tiếng nào? Choáng rồi sao?” Sướng ca nhi thấy Tiết Bạch Thuật ngơ ngác nhìn mình, quơ tay ở trước mặt hắn, tay còn lại hồi hộp nắm chặt.

Hôm nay y đã lấy hết can đảm, cái gì rụt rè, cái gì thể diện, đều vứt hết! Nếu Tiết Bạch Thuật phủ nhận, vậy thì mất mặt chết.

Nếu Tiết Bạch Thuật phủ nhận…

Hừ! Vậy thì hắn không phải phu quân của y, coi như y mắt mù, nhìn lầm người!

Tiết Bạch Thuật chớp mắt, từ trong mộng cảnh lấy lại tinh thần, đột ngột quỳ xuống, kích động cầm tay của Sướng ca nhi. Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y, mong đợi hỏi: “Sướng ca nhi, ngươi hỏi lại một lần nữa được không?”

Bây giờ, trong lòng Sướng ca nhi chỉ có cảm giác ‘thình thịch thình thịch’, cũng rất khẩn trương, mím môi, làm bộ muốn rút tay ra, nói: “Ngươi, ngươi không nghe được thì thôi.”

“Thôi? Sao có thể cho qua được?! Ta, lúc nãy ta bị ngươi làm kinh ngạc, ta, thật ra ta…” Tiết Bạch Thuật nắm chặt tay của Sướng ca nhi, dùng sức lắc đầu giải thích, sợ y thật sự cho qua, vậy hắn sẽ hối hận chết!

Hắn hít sâu một hơi, nhìn vào hai mắt của y, đặc biệt nghiêm túc, đặc biệt chân thành nói: “Sướng ca nhi, ta, ta thích ngươi. Từ lần đầu gặp ngươi là ta đã có hảo cảm với ngươi rồi, sau này còn thích điểm tâm của ngươi, rồi bất giác thích ngươi.”

Không biết từ khi nào, âm thanh trong đại sảnh càng ngày càng nhỏ, dần dần yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn hai người.

Nhạc ca nhi ở bên kia ăn sáng hồi hộp ôm tay Dư Thanh Trạch, tập trung nhìn động tĩnh ở ngoài cửa.

Thổ lộ rồi!

Hưng phấn chết mất!

Dư Thanh Trạch ăn đau, mỗi lần Nhạc ca nhi lo lắng hoặc kích động là sẽ không kiềm lực tay. Hắn kéo mặt của y qua, nói: “Phu lang, tay của vi phu sắp gãy rồi.”


Nhạc ca nhi thấy vậy, lập tức buông tay ra, cảm thấy có lỗi cười với Dư Thanh Trạch, xoa nhẹ cho hắn hai cái, vừa xoa vừa xem tình hình bên kia.

Dư Thanh Trạch: “…”

Bên kia, Sướng ca nhi nắm chặt lòng bàn tay, đổ đầy mồ hôi, trái tim cũng sắp nhảy ra rồi. Đến khi nghe Tiết Bạch Thuật nói xong, trong lòng chẳng những không có cảm giác nhẹ nhàng, ngược lại còn khẩn trương hơn.

Hắn, Tiết Bạch Thuật, thật sự thích mình!

Sướng ca nhi sáng mắt lên, ánh mắt mê hoặc lòng người, sáng đến mức dị thường, rạng mây đỏ cũng lan tràn trên mặt, nhịp tim điên cuồng nhảy loạn, cảm giác vui sướng cực lớn bao lấy toàn thân y.

“Sướng ca nhi, ta thích ngươi.” Tiết Bạch Thuật nghiêm túc nhìn Sướng ca nhi, nói lại, sau đó e ngại hỏi: “Ngươi thì sao? Có thích ta không?”

Nói xong, hắn thấp thỏm nhìn Sướng ca nhi, chờ đáp án quyết định hạnh phúc cả đời của hắn.

Sướng ca nhi định thần, nhẹ thở sâu, đôi môi chậm rãi thốt lên: “Ra là ngươi thích điểm tâm của ta.”

Tiết Bạch Thuật lắc đầu, lại gật đầu, nói: “Ta thích điểm tâm của ngươi, nhưng chỉ là một phần của ngươi thôi, ta thích ngươi không chỉ có vậy. Ta thích tính cách hào sảng của ngươi, thích tiếng cười đáng yêu của ngươi, cũng thích nói chuyện phiếm với ngươi, không hề giữ khoảng cách với ta. Ta thích đôi mắt của ngươi, cái mũi, cái miệng của ngươi, cả tay của ngươi… Tóm lại, ta thích tất cả của ngươi, vì vậy, vậy ngươi… Ngươi có thích ta không?”

Nghe vậy, Sướng ca nhi vừa lòng, chớp mắt, hỏi: “Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi phân biệt điểm tâm của ta bằng cách nào?”

“Hả?” Tiết Bạch Thuật xoa tay của y, bất đắc dĩ hỏi: “Sao tự dưng lại hỏi cái này? Ngươi không thể trả lời câu hỏi của ta trước sao?”

Sướng ca nhi lắc đầu, hơi nâng cằm, nói: “Không, ai biểu ngươi nhử mồi ta.”


Thật là tự tìm đường chết! Tiết Bạch Thuật bại trận, trong lòng vô cùng hối hận. Biết vậy hôm qua không nói cho Sướng ca nhi biết, hại bầu không kiều diễm khi thổ lộ này hoàn toàn tan biến.

Hắn thở dài, nói: “Bởi vì những người khác làm bánh bao và sủi cảo, thường bẻ nếp gấp qua bên phải, hoặc xoay từ phải qua. Còn ngươi thì thường gấp bên trái, cũng xoay từ trái qua.”

“Là vậy sao?” Sướng ca nhi không hề để ý tới chuyện này, y lại hỏi: “Còn bánh nếp gà?”

Tiết Bạch Thuật giải thích: “Ngươi bao hình hoa sen rất ngay ngắn, còn những người khác bao không đều.”

“Ra là vậy!” Sướng ca nhi ngẫm nghĩ, gật đầu, rút tay của mình ra, sau đó nói: “Ta biết rồi, ngươi mau đi ăn đi, không còn sớm nữa.”

“…Từ từ.” Tiết Bạch Thuật giữ lấy, không cho y rút tay ra, vội vàng nói: “Ngươi chưa trả lời ta.”

Sướng ca nhi chớp mắt, nhìn tay của cả hai, nhướng người ra phía trước, nhẹ giọng nói ở bên tai Tiết Bạch Thuật: “Đồ ngốc, nếu ta không thích ngươi, sẽ để cho ngươi nắm tay lâu vậy sao?”

Nghe vậy, Tiết Bạch Thuật sáng mắt, mừng rỡ nói: “Sướng ca nhi, ngươi, ngươi cũng thích ta?”

Sướng ca nhi trừng mắt nhìn hắn, nhiều người đang nhìn kìa. Có điều, nhìn vào ánh mắt chứa đựng sự mong đợi của hắn, y nhẹ nhàng gật đầu.

“Ha ha, ha ha ha…” Thấy Sướng ca nhi gật đầu, Tiết Bạch Thuật cười rộ lên, nhìn giống một tên ngốc thật, hắn lại nói: “Ta còn tưởng ngươi không thích ta…”

Bộp bộp bộp—

“Chúc mừng, chúc mừng!”

“Tiết thiếu gia làm tốt lắm!”

“Sướng ca nhi, chúc mừng ngươi!”

Xung quanh đột ngột vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt, còn có tiếng chúc mừng thiện ý.


Tiết Bạch Thuật quay đầu, bây giờ mới phát hiện, người trong tiệm ăn vặt đều đang nhìn bọn họ.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người!” Hắn đứng lên, mặt mày hớn hở nói lời cảm ơn với mọi người, sau đó quay đầu, nói với Sướng ca nhi: “Mọi người đang chúc mừng chúng ta.”

Sướng ca nhi đỏ mặt, trừng mắt liếc hắn, cười mắng: “Mất mặt muốn chết, cũng tại ngươi.”

“Phải, phải, phải! Trách ta, trách ta, đều do ta, ai biểu ta tuấn tú như vậy, lại thích ngươi.” Tiết Bạch Thuật ngồi xổm xuống, cầm tay Sướng ca nhi nói.

Không biết từ khi nào, A ma của Sướng ca nhi đã đứng ở hành lang, chứng kiến cảnh thổ lộ của bọn họ, vô cùng kinh ngạc. Sau đó, ông vừa tức giận, vừa vui mừng.

Nhiều người như vậy, hai đứa cũng không sợ mất mặt. Có điều, thấy con mình đã tìm được người mình thích, ông cảm thấy trong lòng đã được an ủi phần nào.

Tiết Bạch Thuật thấy ông, biết ông là A ma của Sướng ca nhi, nhanh chóng chạy qua, cúi người xuống, ấp úng nói: “Nhạc, nhạc sao. Con thích Sướng ca nhi, Sướng ca nhi nói cũng thích con, xin ngài hãy đồng ý gả Sướng ca nhi cho con.”

“…Hả?” A ma của Sướng ca nhi ngây ngẩn cả người, sao lại gọi nhạc sao đột ngột như vậy?

Sướng ca nhi dở khóc dở cười, tên ngốc này…

Tiết Bạch Thuật không nghĩ nhiều, Sướng ca nhi thích hắn, hắn mừng muốn điên rồi. Tóm lại, cứ nói ra hết đã rồi tính: “Nhạc sao, bây giờ con sẽ về nhà nói với A ma, nhờ A ma đi tìm ông mai, ngài chờ con.”

Nói xong, Tiết Bạch Thuật lập tức xoay người, đi ra ngoài.

“Này! Tiết Bạch Thuật, ngươi từ từ đã, đừng có gấp như vậy…” Sướng ca nhi ở phía sau kêu.

“Ta sốt ruột, ta rất gấp! Ta đi về trước đây…” Nói xong, người đã chạy mất bóng.

Hạ nhân Vỏ Quế bưng đồ ăn ở phía sau gọi: “Thiếu gia! Ngài chờ đã, ngài còn chưa ăn sáng mà…”

_._._._


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.