Đọc truyện Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực – Chương 136: Giằng Co Và Nhân Chứng
Editor: Aubrey.
“Đứng lại! Các ngươi là người từ đâu tới? Dám can đảm giả mạo nha dịch ở Thanh Châu của ta làm bậy!” Một người mặc quan phục Huyện úy hỏi.
Bốn nha dịch liếc nhau một cái, lão nhân và mấy thôn dân ở phía sau thấy trong tay bọn họ có vũ khí, trường mâu sắc nhọn hướng về phía bọn họ, bọn họ đều theo bản năng trốn ra sau bốn nha dịch.
Nha dịch dẫn đầu là Đinh Lai, hắn lấy ra công văn của quan phủ trong ngực và lệnh bài bên hông của mình, ôm quyền giải thích nói: “Đại nhân, ta là nha dịch của huyện nha ở thành Đồng Sơn, phụng mệnh đến đây để điều tra án kiện. Đây là công văn của quan phủ do chính tay Lạc đại nhân viết, án kiện rất khẩn cấp, xin hãy cho bọn ta qua.”
Đinh Lai cố ý nói tên Lạc Minh Đạt ra, hy vọng những người này có thể cố kỵ thân phận của Lạc đại nhân mà không làm khó dễ bọn họ.
Huyện úy đi tới cầm lấy công văn xem thử, lại nhìn lệnh bài bên hông bọn họ, cùng các thôn dân ở sau lưng, hỏi: “Huyện nha thành Đồng Sơn? Án kiện gì?”
Đinh Lai hơi cúi đầu, ôm quyền đáp: “Thật ngại quá, phụng lệnh yêu cầu bảo mật của Lạc đại nhân, thứ cho tại hạ không thể nói.”
Ngày hôm qua, lúc bọn họ qua sông thì không có quan binh, đến sáng nay tự nhiên có. Biểu ca của Giả Hiếu Nhân là Tri phủ Thanh Châu, hắn khống chế toàn thành này, chắc chắn Huyện úy này cũng phụng lệnh ở đây để ngăn chặn họ, rõ ràng đối phương cũng biết đến án kiện kia.
Đinh Lai biết rõ, đối phương chỉ ngăn chặn bọn họ qua sông để kéo dài thời gian, tuyệt đối không dám giữ bọn họ. Dù sao, cha của Lạc đại nhân cũng là Thượng Thư đại nhân, công văn này còn do chính tay Lạc đại nhân viết, nếu Tri phủ đủ thông minh, chắc chắn sẽ không dám làm khó Lạc đại nhân.
“Các ngươi khoan đã, gần đây trong thành đang truy bắt một đạo tặc, toàn thành đang giới nghiêm. Ta cần mang công văn này cho đại nhân xem.” Huyện úy nói xong, cầm công văn đi.
Đinh Lai và những nha dịch còn lại nhíu mày, cái gì mà toàn thành giới nghiêm? Rõ ràng là đang nói khoác, hôm qua bọn họ đến đây chẳng thấy quan binh nào. Bọn họ chỉ phụng mệnh đến nơi này làm việc, quả thật là cần thông báo với huyện nha ở bên này một tiếng.
Vốn định lén dẫn người về, không kinh động đến Giả gia và người của quan phủ, nhưng không ngờ vẫn bị ngăn cản.
“Đại nhân xin dừng bước.” Đinh Lai vội gọi Huyện úy lại, nói: “Lạc đại nhân vẫn đang chờ thẩm tra xử lí án kiện, có thể châm chước một chút không?”
Huyện úy dừng lại, xoay người, nói một cách đàng hoàng: “Như vậy sao được? Các ngươi cũng là nha dịch, không hiểu quy định sao? Ráng chờ đi.”
Nói xong, ông chậm rãi rời đi.
Đinh Lai thấy thái độ của ông như vậy, biết là mình phải chờ rồi.
Bên kia, Lạc Minh Đạt và Huyện thừa bọn họ đều đang chờ nha dịch bọn họ đưa nhân chứng về, sáng nay lúc làm việc có hơi thất thần.
Chờ mãi mà không chờ được nha dịch và nhân chứng, nhưng lại chờ được Tri phủ Thanh Châu, Lỗ đại nhân. Huyện lệnh Trương đại nhân và cha của Giả Hiếu Nhân!
Lạc Minh Đạt nhìn ba người, mí mắt dựng thẳng.
Chướng ngại vật tới.
“Lỗ đại nhân, Trương đại nhân, không biết ngọn gió nào thổi các vị đến thành Đồng Sơn của ta vậy? Có phải vì biết thành Đồng Sơn của ta có mỹ vị, nên đến nếm thử không?” Lạc Minh Đạt cười ha ha hỏi.
Tri phủ Thanh Châu, Lỗ đại nhân miễn cưỡng cười nói: “Lạc đại nhân được nhậm chức, lần trước có đi qua Thanh Châu, bản quan chỉ vừa mới trở về, chưa kịp chúc mừng, lần này đặc biệt đến đây là để chúc mừng đại nhân. Ở đây có một chút lễ mọn, một vị làm ăn buôn bán ở Nam Hải kính tặng một viên dạ minh châu, nếu Lạc đại nhân không chê, có thể mang về thưởng thức.”
Hạ nhân của Lỗ đại nhân mang lễ vật tiến lên đưa cho Lạc Minh Đạt, hắn mở ra hộp nhỏ ở trên cùng, bên trong là một viên dạ minh châu to bằng bàn tay của em bé. Dù không sáng bằng khi ở trong tối, nhưng lại rất mượt mà, oánh bạch, đẹp không chê được.
“Ồ! Hàng thật à? Để ta xem.” Lạc Minh Đạt kinh ngạc cầm lên, đặt ở trước cửa sổ quan sát, rồi đặt trong lòng bàn tay của mình. Sau đó đặt lại vào hộp, đóng lại, đẩy tay hạ nhân kia ra, nói: “Được rồi, xem xong rồi, cũng đã thưởng thức rồi, các ngươi đem về đi.”
Lỗ đại nhân vốn đang cười thoả mãn, đột nhiên khựng lại, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Lạc đại nhân không thích?”
Lạc Minh Đạt cười ha ha: “Lỗ đại nhân quá khách khí, tâm ý ta xin nhận, còn lễ vật thì miễn đi.”
Dạ minh châu gì đó, nhà hắn không thiếu, còn làm đồ chơi cho nhi tử ở nhà kìa.
Lỗ đại nhân dừng một chút, nhìn Trương đại nhân và Giả phụ một cái, lại nói: “Nếu Lạc đại nhân đã không thích viên dạ minh châu này, ta có nghe nói Lạc đại nhân thích mỹ thực. Trong đây có một bộ chén đũa bằng bạch ngọc, Lạc đại nhân có muốn xem không?”
Lạc Minh Đạt cười như không cười nhìn Lỗ đại nhân, nói: “Lỗ đại nhân, quả thật là ta thích mỹ thực. Ở thành Đồng Sơn này, có một người làm đồ ăn phải nói là ngon nhất thiên hạ, những món mà ta từng ăn ở Kinh Thành đều chẳng là gì so với hắn.”
Lỗ đại nhân nhướng mày, hỏi: “Ồ? Có người còn lợi hại hơn đầu bếp ở Kinh Thành?”
“Đúng vậy, ngay cả ngự trù hoàng cung cũng không bằng.” Lạc Minh Đạt gật đầu, sau đó lại tiếc nuối lắc đầu, nói: “Chỉ tiếc các ngươi không được ăn.”
Lỗ đại nhân không biết người mà Lạc Minh Đạt nói đến chính là Dư Thanh Trạch, hắn chỉ biết Giả Hiếu Nhân ở bên này mở một quán ăn. Sự tình lần này là do đối nghịch với Tụ Phúc Lâu, mà không biết lão bản của Tụ Phúc Lâu chính là người mà Lạc Minh Đạt đang khen là đầu bếp có trù nghệ tốt nhất.
Hắn hỏi: “Lạc đại nhân dựa vào đâu mà nói như vậy?”
Lạc Minh Đạt ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Đại nhân không biết sao? Biểu đệ của ngài, Giả Hiếu Nhân, đêm qua phái người đến tửu lâu của người ta để rải bột ba đậu, không phải các ngươi vì việc này mà tới sao? Sự việc đã xảy ra rồi, đương nhiên lão bản người ta sẽ không làm đồ ăn ngon cho các ngươi thưởng thức đâu.”
Ba người nghe vậy, thầm giật mình, hoá ra người mà Lạc Minh Đạt nói chính là lão bản của Tụ Phúc Lâu!
Lạc Minh Đạt lại hỏi: “Sao? Các ngươi không phải vì việc này mà tới?”
Lỗ đại nhân nhìn Trương đại nhân, ra hiệu cho ông.
Trương đại nhân căng thẳng, tiến lên nói: “Lạc đại nhân, đúng là bọn ta vì chuyện này mà đến. Bọn ta cũng đã hỏi thăm tình hình trước, Giả Hiếu Nhân và Ngưu Tam kia không có quen nhau, đại nhân dựa vào cái gì mà giam hắn? Hơn nữa, Giả Hiếu Nhân là người của Thanh Châu, nếu hắn vi phạm bất kỳ chuyện gì, phải mang về Thanh Châu để thẩm tra xử lí.”
Lỗ đại nhân yên lặng nhìn bọn họ.
Lạc Minh Đạt nhìn Trương đại nhân, đánh giá ông một chút, hỏi: “Trương đại nhân, ngươi làm huyện lệnh ở Thanh Châu bao nhiêu năm rồi?”
Trương đại nhân đột ngột bị hỏi, ngẩn ra, nhưng vẫn đáp: “Năm năm.”
Lạc Minh Đạt chậc một tiếng, nói: “Trương đại nhân làm huyện lệnh năm năm, nói vậy chắc chắn phải thẩm án nhiều hơn một người chỉ mới nhậm chức nửa năm như ta.”
Trương đại nhân gật đầu: “Dĩ nhiên.”
Lạc Minh Đạt nhìn ông, hỏi: “Vậy tại sao Trương đại nhân không thuộc luật pháp của Đại Thịnh bằng một người chỉ mới làm nửa năm là ta? Luật pháp của Đại Thịnh quy định, phạm nhân phạm tội ở đất khách, phải chịu phạt tại địa phương đó, không sai chứ?”
Trương đại nhân nhất thời không phản bác được, chỉ có thể đỏ mặt gật đầu. Dĩ nhiên là ông biết quy định này, chỉ tại ông không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh cược Lạc Minh Đạt không biết luật!
Thấy mặt Trương đại nhân đen lại, Giả phụ tiến lên nói: “Lạc đại nhân, Hiếu Nhân và Ngưu Tam kia không quen biết. Lạc đại nhân không thể chỉ tin vào lời nói của một bên, mà vu oan người tốt.”
“Vu oan?” Lạc Minh Đạt nhướng mày nhìn Giả phụ, hỏi: “Ngươi nói ta vu oan nhi tử của ngươi?”
Giả phụ đang định gật đầu, Lỗ đại nhân kéo ông lại, Giả phụ nhanh chóng ngậm miệng lại, không nói nữa.
Lỗ đại nhân thay đổi đề tài, nói: “Lạc đại nhân, phụ thân của Giả Hiếu Nhân mang đồ ăn đến cho hắn, có thể vào thăm một chút không?”
Giả phụ nhanh chóng gật đầu, nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Trời trở lạnh, ta mang cho nó một ít áo ấm, xin đại nhân châm chước một chút.”
Lạc Minh Đạt lắc đầu, nói: “Xin lỗi, Giả Hiếu Nhân là nghi phạm quan trọng, không thể gặp bất kỳ kẻ nào. Chờ đến khi thăng đường, các ngươi sẽ được nhìn thấy hắn.”
Dẫm phải một cái đinh cứng, Lỗ đại nhân biết không thể làm gì được, hắn kéo Trương đại nhân và Giả phụ rời đi.
Đến khi ra khỏi huyện nha, Giả phụ hỏi Lỗ đại nhân: “Hoằng Sinh, phải làm sao bây giờ?”
Lỗ đại nhân quay đầu lại nhìn phương hướng của huyện nha, nói: “Dù sao nơi này cũng không phải Thanh Châu, hắn còn là nhi tử của Thượng Thư đại nhân, không thể cưỡng ép. Chúng ta đã ngăn cản nhân chứng ở bên kia rồi, có thể kéo dài một hai ngày, nhân chứng không đủ, chỉ cần Hiếu Nhân nhất quyết không nhận quen Ngưu Tam, nó sẽ không bị định tội. Ta sẽ yêu cầu cho thăm nó, lúc đó Trương đại nhân cũng đi, chúng ta sẽ cùng nghĩ cách. Cái người tên Tào Xa kia, nghĩ cách tiếp cận với hắn, xem có thể bắt hắn khai lại hay không.”
Giả phụ nghe vậy, gật đầu, Trương đại nhân cũng gật đầu.
Trở lại nhà của Giả Hiếu Nhân, Lỗ đại nhân nói với Giả phụ: “Vì để đề phòng, phải tìm một người ra thế mạng, ngài nghĩ xem nên tìm ai thì thích hợp?”
Giả phụ ngẩng đầu nhìn Lỗ đại nhân, trầm trọng gật đầu đồng ý.
Bên kia, Lạc Minh Đạt và Huyện thừa bọn họ đợi cả ngày nhưng vẫn chưa thấy nha dịch trở về, bắt đầu có chút lo lắng.
“Có thể đang có chuyện gì đó khó giải quyết.” Chủ bộ nói.
Huyện thừa nói: “Bên kia là địa bàn của Thanh Châu, không thể so với địa bàn của chúng ta, chắc chắn bên kia sẽ tìm mọi cách không cho bọn họ mang nhân chứng về. Đại nhân, ngài xem, có nên phái thêm nhân thủ tới không?”
Lạc Minh Đạt ở trong phòng đi tới đi lui, lắc đầu, nói: “Lỡ như phái đi rồi cũng không trở về được thì sao? Chờ thêm một ngày xem.”
Buổi tối, Lạc Minh Đạt về nhà, mặt ủ mày ê.
Lạc phu lang xoa đầu cho hắn, hỏi: “Sao phu quân buồn rầu vậy?”
Lạc Minh Đạt kéo tay phu lang xuống, nắm ở trong tay, nói: “Nha dịch phái đến Thanh Châu vẫn chưa trở về, e là bị họ Lỗ kia ngăn cản rồi.”
Lạc phu lang rút tay ra, vỗ lên mu bàn tay của hắn, nói: “Hồi sáng ta đã nhận được tin từ quản gia rồi, ông ấy nói ngày mai bọn họ về, chờ thêm một ngày xem.”
“Thật sao?” Hai mắt Lạc Minh Đạt lập tức sáng lên, gật đầu nói: “Được, vậy chờ thêm một ngày.”
Ngày kế, ở bến tàu Thanh Châu, Đinh Lai và ba nha dịch khác mang theo lão nhân cùng các thôn dân ra bến tàu.
Đám quan binh kia vẫn còn ở đó.
“Đầu Nhi, làm sao bây giờ?” Một nha dịch hỏi.
Ngày hôm qua, bọn họ ở chỗ này cả một ngày, Huyện úy kia cầm công văn đi rồi không trở lại. Bọn họ đến huyện nha tìm người, nha dịch gác cổng nói cho bọn họ biết Huyện úy không có ở bên trong. Hơn nữa, Huyện lệnh đại nhân và Tri phủ đại nhân đã đến huyện khác làm việc, không ở huyện nha.
Đinh Lai bọn họ tức đến không thở nổi, rõ ràng là cố ý kéo dài. Nhưng đám quan binh đang cầm trường mâu ngăn chặn bọn họ, còn thay ca cho nhau, canh cho đến khi trời tối, sau khi bến tàu ngừng làm việc, lúc đó mới trở về.
Bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ ở lại Thanh Châu.
“Vị huynh đệ này, công văn của bọn ta đã giao cho Huyện úy của các ngươi rồi, các ngươi không có lý do ngăn cản bọn ta. Dù gì cũng là đồng nghiệp, xin hãy châm chước một chút.” Đinh Lai nói với nha dịch dẫn đầu.
Người nọ trực tiếp trả lời: “Không có mệnh lệnh của Huyện úy đại nhân, bọn ta không thể cho các ngươi đi, hết hy vọng đi.”
“Nếu chư vị lại như thế, đừng trách ta ra tay!” Đinh Lai trầm mặt nói.
Người kia nhìn bọn họ, cười ha ha, nói: “Chỉ dựa vào các ngươi? Ta khuyên các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn chờ đi.”
Đinh Lai bọn họ cực kỳ tức giận, vén tay áo lên định ra tay.
Lúc này, bỗng nhiên một đại thúc vọt ra, còn kêu: “Ai da, xin lỗi, xin lỗi, quan gia. Nhi tử của ta đột nhiên bị đau bụng, ta không dám động vào nó, có thể phiền ngài giúp ta đưa nó đi tìm đại phu không?”
Đinh Lai vốn đang nổi nóng, tự nhiên đại thúc này lại nhảy ra? Ngươi không biết tìm người khác đưa nhi tử của ngươi đi sao?!
Hắn tức giận quay đầu, trừng đại thúc kia, lúc nhìn thấy mặt ông, lập tức trợn tròn mắt, nói: “Lạc…”
Đại thúc kia thấy hắn định nói, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu, nói: “Quan gia, cầu xin ngươi, giúp ta đi.”
Đinh Lai lập tức phản ứng lại, nói: “Được, ở đâu?”
Đại thúc chỉ phương hướng, cách đó không xa quả nhiên có một người trẻ tuổi đang ôm bụng ngồi xổm dưới tàng cây.
Đinh Lai vung tay nói với mấy người ở đằng sau, nói: “Đi theo ta.”
Nói xong, đoàn người theo đại thúc rời đi.
Đinh Lai cõng người thanh niên kia lên, đi theo đại thúc, quẹo vào một con hẻm, chờ khuất khỏi tầm mắt của những quan binh kia. Đại thúc khều người thanh niên kêu hắn xuống, nhanh chóng dẫn bọn họ vào rừng cây.
Đi suốt một dặm, bọn họ mới ngừng lại.
“Lạc quản gia, sao ngài lại ở đây?” Đinh Lai nhìn đại thúc, cũng chính là quản gia của Lạc phủ, hỏi.
Lạc quản gia đáp: “Thiếu phu lang phái ta tới làm chút chuyện, vừa mới xong, chiều hôm qua ta có thấy các ngươi bị ngăn cản.”
Đinh Lai tức giận nói: “Tên Huyện úy kia cầm công văn của bọn ta đi rồi không trở về nữa, rõ ràng là kéo dài thời gian.”
Lạc quản gia nói: “Chắc chắn Tri phủ đã đến thành Đồng Sơn, muốn ngăn cản chúng ta mang nhân chứng về.”
“Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ? Bọn họ canh chừng ở bến tàu, chúng ta không qua được.”
“Đi theo ta.” Lạc quản gia dẫn bọn họ đi thêm một dặm, đến khi đi tới một bờ sông, ở đó đã có sẵn vài người chờ. Hơn nữa, bên bờ sông, vậy mà còn có một chiếc thuyền gỗ.
“Lạc quản gia! Ngài chuẩn bị thuyền?” Đinh Lai mừng rỡ hỏi.
Lạc quản gia gật đầu, nói: “Chúng ta mau quay lại, đại nhân bọn họ chờ sốt ruột lắm rồi.”
“Được!” Đinh Lai cao hứng đáp.
Đoàn người lên thuyền, trở lại bên kia sông, thuận lợi qua sông về tới thành Đồng Sơn. Bọn họ không lên bờ ở bến tàu, mà cập bờ bên một khu vực vắng, sau đó cải trang lén quay về huyện nha.
Chờ đến khi đoàn người Lạc quản gia trở về, Lạc Minh Đạt lập tức thông báo với Dư Thanh Trạch, buổi chiều thăng đường.
Giả phụ bọn họ đã phái người canh chừng tình hình ở huyện nha, sau khi biết tin buổi chiều thăng đường, lập tức chạy tới huyện nha. Vừa lúc nghe nha dịch hô ‘Uy — vu —!’ xong, Ngưu Tam và Giả Hiếu Nhân bị mang lên công đường.
“Lạc đại nhân, đây là án kiện liên quan đến bá tánh của Thanh Châu, bản quan yêu cầu thẩm án.” Lỗ đại nhân tiến vào công đường, nói.
Giả Hiếu Nhân thấy Lỗ đại nhân và cha của mình tới, tinh thần vốn đang uể oải lập tức hưng phấn lên, có hy vọng trở lại.
Lạc Minh Đạt cười hỏi: “Lỗ đại nhân, ngài muốn thẩm án?”
Lỗ đại nhân gật đầu.
Lạc Minh Đạt ngoáy lỗ tai, nghi hoặc hỏi: “Lỗ đại nhân, ta không biết có phải ngài quá sốt ruột hay không? Nghi phạm này là biểu đệ của ngài, căn cứ theo luật pháp của Đại Thịnh, ngài chỉ được phép coi, làm gì được thẩm án?”
Lỗ đại nhân cứng họng, không thể phản bác, không thể ngờ Lạc Minh Đạt lại tinh thông luật pháp như vậy.
Lạc Minh Đạt nói: “Nếu đại nhân còn muốn coi, mời ra ngoài công đường.”
Lỗ đại nhân nhìn Lạc Minh Đạt, xoay người, cho Trương đại nhân một ánh mắt. Sau đó, sắc mặt hầm hầm bước ra bên ngoài, đứng xem với các bá tánh.
Trương đại nhân nói: “Lạc đại nhân, bản quan yêu cầu *bàng thính nội đường, ngài không có ý kiến gì chứ?”
*bàng thính: tại hội nghị hoặc pháp đình, đến ngồi để được nghe nhưng không có quyền lên tiếng, gọi là bàng thính.
Lạc Minh Đạt cười nói: “Được chứ, người đâu! Đưa ghế cho Trương đại nhân.”
Nha dịch từ phía sau cầm ghế lên, đặt ở gần cửa.
“Thật ngại quá, Trương đại nhân, ngài biết đấy, Huyện lệnh tiền nhiệm tham ô quá nhiều bạc, toàn bộ đã sung quốc khố. Để lại cho bọn ta cục diện rối rắm, huyện nha thành Đồng Sơn thật sự quá nghèo, ghế dựa tìm không ra, chỉ có loại ghế nhỏ này, ngài chịu khó một chút.” Lạc Minh Đạt ngại ngùng giải thích.
“Ngươi…” Trương đại nhân nghẹn đến mức mặt đỏ, cuối cùng vẫn phải ngồi xuống.
Đây là cố tình làm khó, ông biết, nhưng biết cũng không làm được gì, thân phận của hắn không phải chỉ là một Huyện lệnh đơn giản. Dù bị làm khó, thì một Huyện lệnh nhỏ như ông cũng không thể động được.
Bên trên có Tri phủ buộc ông đến đây, qua đây thì bị đồng nghiệp chèn ép, Trương đại nhân chỉ có thể câm miệng, có khổ mà không nói được.
Dư Thanh Trạch bọn họ đều nhịn không được muốn cười, nhưng phải liều mạng nhịn xuống, chỉ có bả vai run run.
Huyện nha có nghèo hay không thì bọn họ không biết, bọn họ chỉ biết, ngày nào cả nhà Lạc đại nhân cũng mua đồ ăn của tiệm ăn vặt và Tụ Phúc Lâu mang về.
Lỗ đại nhân và Trương đại nhân thấy vậy, mặt đen như đáy nồi.
Trong mặt, ngoài mặt đều mất hết!
Giả Hiếu Nhân thấy biểu ca bọn họ bị làm nhục, trong lòng cũng trầm xuống, tên Lạc Minh Đạt này đúng là chẳng cho một chút mặt mũi nào.
Bang!
Lạc Minh Đạt thấy Trương đại nhân ngồi xuống, gõ một tiếng, nói: “Dư Thanh Trạch cáo trạng Giả Hiếu Nhân sai Ngưu Tam lẻn vào Tụ Phúc Lâu bỏ thuốc, có ý định mưu hại, bây giờ sẽ thăng đường thẩm án! Mang nhân chứng Lý lão bá sống ở biệt viện của Giả phủ và các thôn dân của thôn Cây Lê lên!”
Lỗ đại nhân, Trương đại nhân và Giả phụ nghe vậy, đều chấn động, không phải bọn họ đã bị ngăn chặn rồi sao? Sao bây giờ bọn họ lại về được?!
Cái đám thùng cơm kia, làm ăn cái kiểu gì vậy?!
_._._._