Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực

Chương 113: Mấu Chốt


Đọc truyện Làm Ruộng Chi Ông Trùm Mỹ Thực – Chương 113: Mấu Chốt

Editor: Aubrey.

Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi cầm thuốc trở về tiệm ăn vặt, Nhạc ca nhi dặn Sướng ca nhi không được nói việc lúc nãy cho Dư Thanh Trạch biết.

Sướng ca nhi gật đầu.

“Đại ca, ca phu đã trở lại!” Gia Bảo thấy bọn họ trở về, lập tức hướng về phía hậu viện lớn tiếng nói, sau đó lại quay đầu quan tâm hỏi: “Ca phu, thân thể của ngươi thế nào? Không sao chứ?”

Nhạc ca nhi lắc đầu, ý bảo không có gì đáng ngại.

Gia Bảo thấy vậy, yên tâm.

Dư Thanh Trạch nghe tiếng gọi của Gia Bảo, lập tức chạy ra, kéo Nhạc ca nhi ra hậu viện, hỏi: “Thế nào? Đại phu nói thế nào?”

Nhạc ca nhi khoa tay đáp: Nói là cảm lạnh, ăn đồ bổ và uống thuốc vài hôm là hết.

Dư Thanh Trạch quay đầu nhìn Sướng ca nhi.

Sướng ca nhi gật đầu, giơ gói thuốc trên tay lên, nói: “Ta đi sắc thuốc.”

“Được, ngươi vất vả rồi, cảm ơn.” Thấy Sướng ca nhi cũng gật đầu, Dư Thanh Trạch thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn.

“Dư lão bản không cần khách khí.” Sướng ca nhi nói xong, đi vào nhà bếp tìm ấm nước sắc thuốc.

Dư Thanh Trạch kéo Nhạc ca nhi ngồi vào bàn đá, lót một cái đệm cho y ngồi, rót một ly nước ấm, hỏi: “Còn buồn nôn không? Đại phu có dặn kiêng ăn gì không?”

Nhạc ca nhi uống nước, sau đó khoa tay nói: Không buồn nôn nữa, có thể ăn uống bình thường.

Dư Thanh Trạch nhanh chóng bưng cháo và bánh bao cho y, hắn bưng cháo lên, thổi nguội, đút cho Nhạc ca nhi: “Ăn một chút lót dạ.” Nôn mửa gây hại rất nhiều cho dạ dày, đặc biệt là Nhạc ca nhi còn nôn cả dịch mật ra, không biết khó chịu đến cỡ nào.

Nhạc ca nhi nhìn Dư Thanh Trạch, há miệng ăn, hưởng thụ sự săn sóc ôn nhu của phu quân.

“Tại ta không tốt, làm cho ngươi bị cảm lạnh.” Dư Thanh Trạch áy náy nói.

Nhạc ca nhi khoa tay nói: Tại ta không chú ý.

Dư Thanh Trạch lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chắc chắn là do tối hôm qua làm lâu quá, nên ngươi mới cảm lạnh.”

Hiện tại, nhiệt độ không khí vào buổi tối rất thấp, lúc làm vận động hoà hợp mà không chú ý sẽ rất dễ cảm lạnh, Dư Thanh Trạch có chút ảo não.

Nhạc ca nhi đỏ mặt, trầm mặc không đáp.

Vấn đề này, lúc Lý đại phu nói y bị cảm lạnh, y cũng có nghĩ đến. Gần đây y mặc rất dày, ban ngày thì luôn ở trong bếp nấu ăn, căn bản không có khả năng bị cảm lạnh, nguyên nhân duy nhất có thể nghĩ đến, chính là đêm qua lúc làm chuyện đó, bọn họ không ở trên giường, còn làm rất lâu. Có lẽ vì như vậy, nên mới bị cảm lạnh.

Ăn xong một chén cháo, Nhạc ca nhi xua tay, ý nói không muốn ăn nữa, sau đó lại khoa tay: Chúng ta qua tửu lâu đi, chắc giờ này đã có khách tới rồi.

“Hôm nay ngươi không cần làm việc, đổi với Gia Bảo đi.” Dư Thanh Trạch nói.

Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay: Ta không sao, Gia Bảo còn nhỏ, như vậy hơi quá sức với nó.


Bọn họ dùng nồi to xào rau, lần nào cũng xào mấy cân, với lực tay hiện tại của Gia Bảo, sẽ không cầm cự lâu được.

“Không sao đâu, cứ để cho nó làm, coi như là luyện trước. Hơn nữa, còn ta mà, nếu thật sự lo liệu không hết, ta sẽ gọi ngươi. Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta chạy qua Thái phủ mượn tiểu đồ đệ của trướng phòng tiên sinh một lát, hắn sẽ phụ trách tính tiền.”

Nhạc ca nhi thấy Dư Thanh Trạch đã an bài xong, đành phải gật đầu.

Lúc này, Sướng ca nhi cầm ấm nước đã rửa sạch xong, mang ra hậu viện nấu thuốc.

Dư Thanh Trạch nói với y: “Sướng ca nhi, bọn ta sẽ mang thuốc qua tửu lâu nấu. Ngươi đi nói với Gia Bảo, theo ta qua bên kia phụ bếp.”

Sướng ca nhi nghe vậy, gật đầu: “Được, vậy các ngươi mang cái bếp nhỏ này qua bên kia trước đi. Sắc thuốc ba chén thành một chén, nấu thật sôi, sau khi ăn xong rồi uống, không thể để bụng rỗng, một bao thuốc có thể uống hai lần.”

“Được, ta nhớ rồi.”

Một tay Dư Thanh Trạch xách bếp lò, tay còn lại nắm tay phu lang, Gia Bảo ở sau lưng xách thuốc và ấm sắc thuốc đi theo bọn họ qua tửu lâu.

“Lão bản, tuỳ tùng của Lạc đại nhân đến đây mua đồ ăn, đang ngồi chờ. Còn lại, có hai bàn đang chờ ngài đến làm đồ ăn.” Vừa tới nơi, Tiểu Lâm lập tức báo cáo.

Ba người Dư Thanh Trạch nhìn qua bên kia, quả nhiên nhìn thấy tuỳ tùng của Lạc đại nhân, Nguyên Bảo đang ngồi chờ, trên bàn có một hộp đựng đồ ăn ba tầng. Hai bàn cạnh cửa sổ cũng có khách ngồi chờ.

Bọn họ thấy hắn đã đến, lập tức nói: “Dư lão bản tới rồi, bọn ta đang chờ ngươi.”

“Được rồi, thật ngại khi để các vị đợi lâu, ta đi làm ngay.” Dư Thanh Trạch cười lớn, gật đầu, quay đầu nói với Nhạc ca nhi: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, thuốc nấu xong ta sẽ gọi ngươi.”

Nhạc ca nhi khoa tay nói: Để ta đi sắc thuốc.

Nói xong, y đưa tay lấy bếp lò trong tay Dư Thanh Trạch.

“Ca phu, không cần, để ta sắc thuốc, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Gia Bảo nói, lấy bếp lò trong tay Dư Thanh Trạch rồi chạy nhanh ra hậu viện.

Nhạc ca nhi bất đắc dĩ, khoa tay với Dư Thanh Trạch: Hiện tại ta đã khoẻ hơn rồi, ăn cháo xong cũng có sức lực, sẽ không có gì nghiêm trọng đâu.

Dư Thanh Trạch kéo y về phòng, không cho y nói gì, ấn y nằm lên giường: “Không đến giữa trưa không cho dậy.”

Nhạc ca nhi: …

Bất đắc dĩ, Nhạc ca nhi đành phải cởi giày và áo ngoài, nằm xuống.

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Dư Thanh Trạch hôn lên giữa mày y một cái, chỉnh chăn cho y, sau đó mới đi ra ngoài.

Chờ Dư Thanh Trạch rời đi, Nhạc ca nhi vươn tay nhẹ nhàng chạm vào chỗ vừa nãy được phu quân hôn, tay còn lại bất giác đặt lên bụng.

Y muốn có con.

Con của y và phu quân.

Y chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt như vậy.

Trước đây không có chuyện gì xảy ra, nên y không để ý đến vấn đề này. Đến khi nghe Sướng ca nhi hỏi có phải y mang thai rồi không, y mới biết mình rất để ý, vô cùng để ý! Sau đó, nghe Lý đại phu nói mình chỉ bị cảm lạnh, không phải mang thai, y mới thất vọng như vậy.


Dù Dư đại ca đã nói không để ý đến chuyện con cái, nhưng mà, y vẫn rất muốn sinh cho hắn một đứa bé.

Y nghĩ, dựng chí của mình ảm đạm như vậy, có thể sẽ không thể sinh con, điều này đã ám ảnh y từ lâu. Nhưng hôm nay Lý đại phu nói vẫn có thể mang thai, điều này làm cho y sinh ra hy vọng.

Nhạc ca nhi bị cảm lạnh, chỉ cần uống thuốc, giữ ấm cơ thể là sẽ khỏi rất nhanh.

Nhưng bởi vì trong lòng có tâm sự, mấy ngày nay, mỗi lần rảnh rỗi, y sẽ thường xuyên ngẩn người. Lúc thì ngẩn ngơ nhìn Dư Thanh Trạch, lúc thì đăm chiêu nhìn vào một nơi nào đó.

Dư Thanh Trạch phát hiện rất nhiều lần, hỏi y, y chỉ nói là không có gì.

Dư Thanh Trạch bỏ ra chút thời gian đến tiệm ăn vặt hỏi Sướng ca nhi: “Có phải Nhạc ca nhi có chuyện gì gạt ta không?”

Sướng ca nhi đã hứa với Nhạc ca nhi, mà cho dù có cho Dư lão bảo biết, hắn chỉ càng buồn và tiếc nuối thêm thôi. Nói không chừng, vốn không quan tâm đến vấn đề này, nghe xong sẽ bận tâm, như vậy không xong.

Y chỉ có thể giả bộ không biết gì để hỗ trợ Nhạc ca nhi: “Không có.”

Dư Thanh Trạch nói: “Gần đây y thường xuyên thất thần, ngẩn người.”

“…” Sướng ca nhi dừng một chút, nói: “Lý đại phu nói uống thuốc xong thì đi khám lại, có lẽ là vì Nhạc ca nhi lo lắng cho bệnh trạng của mình nhiều quá nên ảnh hưởng đến công việc?”

“Chỉ như vậy?”

Sướng ca nhi gật đầu: “Đúng vậy.”

Dư Thanh Trạch hồ nghi mà trở về.

Ngày hôm sau, lúc Nhạc ca nhi nói với Dư Thanh Trạch muốn cùng Sướng ca nhi đến Tể Nhân Đường, Dư Thanh Trạch nói: “Để ta đưa ngươi đi.”

Lần này Nhạc ca nhi đi để hỏi về vấn đề mang thai, sao có thể cho hắn theo?

Nhạc ca nhi nhanh chóng khoa tay nói: Chỉ đi khám lại thôi, rất nhanh sẽ quay lại, ta đi với Sướng ca nhi là được, ngươi làm việc đi.

Sướng ca nhi cũng nói: “Đúng vậy, để ta đưa Nhạc ca nhi đi, Dư lão bản ngươi bận rộn như vậy, ở lại tiệm đi.”

Dư Thanh Trạch nhìn hai người, rõ ràng có bí mật, hắn suy nghĩ một chút, nói: “Khi về nhớ nói lại cho ta.”

Hai người gật đầu.

Chờ hai người đi rồi, Dư Thanh Trạch cũng đi theo, hắn lén đi theo sau hai người. Nhìn hai người vào dược đường, hắn vòng ra sau dược đường, vào hậu viện, gõ cửa sau phòng xem bệnh của Lý đại phu.

Lý đại phu mở cửa ra, thấy vậy, kinh ngạc hỏi: “Dư lão bản, sao ngươi lại tới đây?”

“Suỵt!” Dư Thanh Trạch nói: “Lý đại phu, ngài ra đây một chút, ta cần nói với ngài một chuyện.”

Lý đại phu theo hắn ra hậu viện, hỏi: “Chuyện gì?”

Dư Thanh Trạch hỏi: “Có phải phu lang của ta bị bệnh gì không?”


Lý đại phu lấy làm lạ, lắc đầu đáp: “Không có, mấy ngày hôm trước tới khám thì chỉ bị cảm lạnh, không còn vấn đề nào khác.”

Dư Thanh Trạch nhíu mày, lại hỏi: “Nhưng mà, mấy ngày nay y rất kỳ lạ.”

Lý đại phu nghe vậy, nghĩ nghĩ, nói: “À! Chuyện này, có thể ta biết.”

Dư Thanh Trạch hỏi: “Sao?”

Lý đại phu lắc đầu, nói: “Nếu phu lang của ngươi không muốn cho ngươi biết, vậy ta không thể tiết lộ bí mật của bệnh nhân.”

Dư Thanh Trạch: “…”

Thuyết phục, dây dưa mãi với Lý đại phu. Cuối cùng, Dư Thanh Trạch cũng biết được vấn đề của Nhạc ca nhi.

“Hoá ra là vậy.” Dư Thanh Trạch lẩm bẩm, khó trách mấy ngày nay Nhạc ca nhi lại kỳ quái như vậy, hoá ra là nghĩ đến chuyện này.

Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Lý đại phu, ta có một yêu cầu quá đáng, đợi lát nữa phu lang của ta vào xem bệnh. Ngài có thể để mở cửa sổ hay không? Ta muốn nghe.”

Lý đại phu thở dài, nói: “Y không muốn cho ngươi biết, ngươi cần gì phải…”

“Lý đại phu, ta nói thật, ta không để ý đến chuyện có con hay không, nhưng ta rất quan tâm đến phu lang. Ta không muốn y bận tâm quá nhiều đến vấn đề này, cuối cùng ảnh hưởng đến thân thể của mình.” Dư Thanh Trạch thành khẩn nói.

Lý đại phu thấy biểu tình của hắn nghiêm túc như vậy, không giống giả bộ, ông hơi cảm động trước tình cảm của hắn dành cho phu lang của mình, nên đành gật đầu.

Đến khi Nhạc ca nhi xem bệnh, Lý đại phu mở cửa sổ ra, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, khiến ông rùng mình một cái.

“Lý đại phu, gió lớn quá, để ta giúp ngài đóng cửa sổ lại.” Sướng ca nhi thấy Lý đại phu run rẩy, lập tức nói.

Lý đại phu nhanh chóng cản lại: “Không cần, không cần, ta chỉ muốn đổi gió một chút thôi. Buồn chán quá, để lát nữa rồi đóng lại.”

Nghe vậy, Sướng ca nhi lùi lại.

Lý đại phu hỏi Nhạc ca nhi có còn nôn mửa nữa không, sau đó lại bắt mạch cho y.

Qua một hồi lâu, Lý đại phu mới bắt mạch xong, biểu tình ngưng trọng.

Hai người còn lại thấy vậy, trong lòng trầm xuống.

Sướng ca nhi vội vàng hỏi: “Lý đại phu, sao vậy?”

Lý đại phu nhìn Nhạc ca nhi, hỏi: “Dư phu lang, trước kia ngươi có từng uống thuốc gì có tính hàn không?”

Thuốc có tính hàn?

Nhạc ca nhi lắc đầu, khoa tay nói mình chưa từng uống, từ mười sáu tuổi đến nay y rất ít khi sinh bệnh.

Lý đại phu nhíu mày, nói: “Kỳ quái…”

Sướng ca nhi hỏi: “Kỳ quái như thế nào?”

Lý đại phu nói: “Mấy ngày hôm trước, bởi vì Dư phu lang bị cảm lạnh, nên ta không xác định được. Hôm nay lại xem mạch, thể trạng của Dư phu lang vẫn rất tốt, nhưng tử cung thì bị lạnh, hẳn là trước kia đã từng uống thuốc gì rồi, khiến cho khí huyết của tử cung không ổn định, huyết khí đình trệ, vận hành cũng không thông thuận. Vậy nên, dựng chí của y mới ảm đạm hơn so với người khác, cũng vì vậy mà không dễ mang thai.”

“Hả?” Sướng ca nhi nghe vậy, quay đầu hỏi Nhạc ca nhi: “Trước kia ngươi uống thuốc gì vậy?”

Nhạc ca nhi sợ ngây người, lắc đầu, y không nhớ có chuyện như vậy.


Sướng ca nhi nói: “Lý đại phu, từ nhỏ dựng chí của y đã như vậy rồi.”

Nhạc ca nhi gật đầu.

Lý đại phu suy tư một hồi, lại bắt mạch lần nữa, sau đó nói một cách chắc chắc: “Khi còn nhỏ, chắc là đã uống thuốc gì rồi. Dư phu lang không nhớ, có thể về hỏi lại trưởng bối trong nhà, xem bọn họ có nhớ hay không.”

Nhạc ca nhi và Sướng ca nhi nhìn nhau.

“Ngươi có ấn tượng gì không? Từng bị bệnh gì nghiêm trọng chưa?” Sướng ca nhi hỏi.

Nhạc ca nhi lắc đầu, một lát sau, y chợt nhớ tới một chuyện. Y bắt lấy tay của Sướng ca nhi, tay run run, sau đó khoa tay nói: Gia gia nói khi ta còn nhỏ, lúc ta bảy tuổi, năm đó thiếu chút nữa không thể cứu được ta.

Sướng ca nhi há hốc, hỏi: “Chẳng lẽ chính là chuyện khi đó?”

Nhạc ca nhi chần chờ một chút, gật đầu, khoa tay đáp: Có thể lắm.

“Trở về hỏi lại gia gia.” Sướng ca nhi nói, sau đó lại quay đầu hỏi Lý đại phu: “Lý đại phu, vậy tình trạng của y như thế này có trị được không?”

Lý đại phu thở dài, lắc đầu.

Tâm tình của hai người trầm xuống.

Sướng ca nhi nhíu mày, hỏi: “…Trị không được?”

Lý đại phu đáp: “Lão phu tài hèn học ít, không có nhiều kiến thức về tình trạng này, nên cũng không biết cách trị.”

Nhạc ca nhi nghe vậy, hai tay vô thức nắm chặt.

Sướng ca nhi ăn đau, bật thốt, Nhạc ca nhi nhanh chóng buông tay y ra.

Thấy biểu tình của hai người thất vọng như vậy, Lý đại phu lại nói: “Có điều, ta biết một đại phu, ông ấy mới vừa trở về từ Kinh Thành, chuyên nghiên cứu các căn bệnh của ca nhi. Đối với tình trạng này, ông ấy rành hơn ta, cũng đã từng chữa khỏi cho rất nhiều ca nhi.”

Hai người lập tức mừng rỡ, Nhạc ca nhi khoa tay hỏi: Ai vậy?

“Là vị đại phu nào? Lý đại phu có thể dẫn bọn ta tới đó không?” Sướng ca nhi cũng vội vàng hỏi.

Lý đại phu nói: “Cũng được, nhưng ông ấy chỉ mới về thành Đồng Sơn, sức khoẻ không được tốt, cũng không thể khám bệnh tại nhà. Không biết ông ấy có chịu gặp các ngươi không.”

Sướng ca nhi nói: “Không sao đâu, ngài chỉ cần giới thiệu cho bọn ta, bọn ta sẽ tự nghĩ cách, dù sao cũng phải thử.”

Nhạc ca nhi gật đầu.

Lý đại phu thấy thế, nói: “Được, ta sẽ cho các ngươi địa chỉ, các ngươi đi thử xem thế nào.”

Sau đó, Lý đại phu cho bọn họ biết tên và địa chỉ của vị đại phu kia.

“Cảm ơn Lý đại phu, cảm ơn Lý đại phu.” Sướng ca nhi liên tục nói cảm ơn, hai người vô cùng biết ơn ông.

“Không cần khách khí, không cần khách khí…”

Hai người vui vẻ cầm địa chỉ ra khỏi dược đường. truyện teen hay

Dư Thanh Trạch cũng tạ ơn Lý đại phu, rồi nhanh chóng ra ngoài từ cửa sau.

Gợi ý pass chương sau: Nhạc ca nhi bị bệnh gì? 7 chữ, không hoa, không dấu, không cách.

_._._._


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.