Đọc truyện Làm Quả Phụ Thật Khó – Chương 2: Đại bá
Editor: Linh.
Lý Phúc Mãn tổng cộng có bốn nhi tử, con trai lớn Lý Tùng khi còn bé đã rời khỏi nhà, đến nay không về, con út Lý Đồng đã chết, ông hiện tại ở cùng con trai thứ hai là Lý Du, thời điểm nhàn rỗi, mỗi ngày ăn cơm tối xong ông đều phải mang theo sọt đựng phân ra cửa tiêu thực, thuận tiện nhặt phân động vật về nhà làm phân bón. Hôm nay trong lúc vô tình nhìn thấy Tam nhi tức Vương thị nổi giận đùng đùng đến tìm Quế Thanh Thanh, ông liền ở lại, lúc này thấy Vương thị đi rồi, Lý Phúc Mãn mới đi ra.
Quế Thanh Thanh nói: “Cha, ngài có chuyện gì vậy? Trời tối rồi, nếu như có chuyện, không bằng ngày mai nói….”
“Ta không sao.” Lý Phúc Mãn nói: “Tứ nhi tức, hôm nay Tam tẩu ngươi không đúng, trở về ta sẽ bảo nàng đem hai lượng bạc trả lại cho ngươi.”
Quế Thanh Thanh vội vàng nói: “Không cần đâu cha, chỉ là hai lượng bạc, cuối cùng cũng sẽ dùng hết.”
Lý Phúc Mãn thở dài, mang theo sọt đựng phân cũng không quay đầu lại rời đi, ở thời điểm lý Đồng bệnh nặng, Quế Thanh Thanh hết lòng chiếu cố, làm tròn bổn phận, hơn nữa từ khi vào cửa Lý gia đối với ông vẫn rất hiếu thuận, Lý Phúc Mãn mặc dù không nói, nhưng trong lòng vẫn có nặng nhẹ.
Quế Thanh Thanh nghe tiếng bước chân của cha chồng càng ngày càng xa, trong lòng có chút nghi ngờ, chuyện gì xảy ra? Kiếp trước, hình như không có một màn này.
Khi mặt trời lộ ra non nửa khuôn mặt, Lý gia thôn khói bếp lượn lờ dâng lên, vợ Thiết Đản xách theo một cái lồng lớn đứng trước cửa gỗ kêu: “Tứ tẩu, ngươi còn muốn đi thị trấn không?”
Quế Thanh Thanh vừa dùng tạp dề lau tay, vừa vội vàng ra đón “Đương nhiên muốn đi, sao ngươi đi sớm như vậy?” Nàng vội vàng đem sợi dây buộc cửa tháo ra, để cho Điền thị đi vào, Điền thị đem cái lồng lớn để xuống đất, Quế Thanh Thanh chú ý tới phía trên lồng đậy một khối vải bố lớn, bên trong có tiếng gà con kêu chiêm chiếp, liền hỏi: “Ngươi đây là bắt gà con chuẩn bị mang lên thị trấn bán sao?”
“Đúng vậy a, kiếm chút tiền tiêu vặt.” Điền thị hỏi: “Tứ tẩu, ngươi không nuôi mấy con gà con sao?”
Quế Thanh Thanh cười cười “Sau này hãy nói, ta một người ăn cơm cũng thành vấn đề, đừng nói nuôi gà.” Cho dù nàng muốn nuôi gà, cũng sẽ không mua ở chỗ Điền thị, Điền thị rất lắm mồm, hôm nay nàng mua, nói không chừng cả thôn đều biết, sau đó nói nàng ham chút lợi nhỏ.
Quế Thanh Thanh đổi lại quần áo ra cửa, Điền thị ở một bên oán trách: “Tứ tẩu, ngươi nói lão nhân này, có phải rất thiên vị không, năm trước khi ta sinh Đại Nha, ở cữ mỗi ngày có một quả trứng gà ăn đã là không tệ rồi, hôm nay Nhị đệ muội cũng là ở cữ, bà bà đem gà mẹ giết, không phải chỉ là sinh con trai thôi sao! Ai mà chẳng sinh được…..”
Quế Thanh Thanh cười không nói, thanh quan khó quản việc nhà, nàng cũng không dám chen mồm nói bậy. Điền thị lại lầm bầm nửa ngày, thấy Quế Thanh Thanh không nói lời nào, nàng cũng câm miệng, hai người cùng đi ra Lý gia thôn, ở cửa thôn gặp Lý Mãn Đường đang vội vàng đánh xe bò đi chợ, trên xe có mấy phụ nhân ngồi, Mãn Đường tẩu cũng ở trên xe bò, nhìn thấy hai người các nàng, vội kêu các nàng lên xe.
Lý gia thôn cách huyện Thanh Phổ cũng bảy tám dặm đường, xe bò đi chậm rãi, đến thị trấn cũng mất nửa canh giờ, dọc theo đường đi mọi người cười cười nói nói, rất nhanh đã đến, nhà ở thị trấn so với Lý gia thôn khí thế hơn nhiều.
Quế Thanh Thanh ở thị trấn gần mười năm, lại chưa khi nào đi dạo phố, cho dù có ra cửa, cũng là ngồi trên xe ngựa, nàng nhìn một loạt nhà ngói, mái đỏ góc cong, trở lại chốn cũ, trong lòng Quế Thanh Thanh cũng thật không rõ là cảm giác gì.
Trên đường phố người đến người đi, hai bên đường đủ loại gian hàng, thức ăn, quần áo và trang sức rực rỡ muôn màu.
Mãn Đường ca nói: “Chúng ta muốn mua hai con heo con, còn phải đổi cái móng trước cho con bò già này, còn muốn mua một chút đồ tạp nham, ước chừng cũng phải mất hai canh giờ, nếu như các ngươi xong việc, có thể đến cửa thành chờ, nếu có việc gấp, cũng có thể tự mình đi về trước.”
Mọi người đồng ý, cũng đi làm việc của chính mình, mà Quế Thanh Thanh sờ tiền trong hầu bao, vốn là nàng muốn mua một khối vải tốt để thêu bình phong bán, vật kia mới phổ biến từ kinh thành đến, đoán chừng có thể bán được giá tốt, nhưng mà hai lượng bạc đã bị Vương thị lấy đi, số tiền trong tay nàng, không đủ mua vật liệu, cũng chỉ có thể trước thêu hà bao.
Quế Thanh Thanh muốn tìm cửa hàng tơ lụa, nàng vừa đi vừa nhìn, trong lúc vô tình ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tống Tử Kiều, nhất thời sắc mặt trắng bệch, vội vàng xoay người, chợt nhớ tới Tống Tử Kiều bây giờ còn chưa biết mình, nhưng mà cũng không thể để cho hắn nhìn thấy, ngộ nhỡ hắn lại đi Quế gia mua mình, chẳng phải là phiền toái sao.
Trùng hợp cửa hàng bên cạnh bán mũ che mặt, nàng lấy một cái đội ở trên đầu, chủ sạp nói: “Hai trăm văn tiền một cái.”
Mũ che mặt này là con gái nhà giàu mang, Quế Thanh Thanh một thân quần áo vải thô, mang mũ che mặt có chút không hợp, hơn nữa hai trăm văn tiền một cái, hầu bao của nàng thoáng cái mất đi một phần ba số tiền, Quế Thanh Thanh có chút đau đầu, giờ phút này lại không dám đem mũ che mặt bỏ xuống, nàng vội trả giá nói: “Một trăm hai mươi văn tiền ta mua.”
“Không được, sao có thể rẻ như vậy? Ít nhất cũng phải một trăm sáu mươi văn tiền.”
Lúc này, Tống Tử Kiều vừa vặn đi tới sau lưng Quế Thanh Thanh, hắn vừa đi vừa cùng một người nói: “Tống Khuyết, chuyện như vậy còn phải chờ một chút, đợi đến khi tên béo kia không kiên trì nổi, chúng ta mới xuống tay, đến lúc đó còn có thể ép giá tiền xuống.”
Mắt thấy hai người đi qua, Quế Thanh Thanh nhìn xung quanh, hóa ra lúc nàng không để ý đã đi tới phụ cận cửa hàng tơ lụa Thụy Sinh Tường, Thụy Sinh Tường là cửa hàng của Tống gia, ở huyện Thanh Phổ là một trong hai cửa hàng tơ lụa lớn nhất, trưởng quỹ Tống Khuyết là biểu đệ bà con xa của Tống Tử Kiều, thời điểm Quế Thanh Thanh trông nom sinh ý Tống gia, từng quen biết với hắn, là một tên giảo hoạt.
Chủ sạp thấy Quế Thanh Thanh không nói gì cũng không nói mua, hơi tức giận “Ngươi rốt cuộc có mua hay không, không mua không nên đứng ở chỗ này, ảnh hưởng ta buôn bán…..”
Quế Thanh Thanh phục hồi lại tinh thần, vội vàng đem mũ che mặt bỏ xuống đặt vào trên gian hàng nói: “Thật xin lỗi, giá tiền đắt.” Nàng xoay người đi về phía ngược lại với Tống Tử Kiều, còn nhớ rõ cách Thụy Sinh Tường không xa, cũng có một cửa hàng tơ lụa, gọi là Hằng Thịnh Tường, lão bản Hằng Thịnh Tường chính là Viên Bàn Tử, chẳng lẽ vừa rồi Tống Tử Kiều nói tên béo chính là ông ta? Quế Thanh Thanh vừa đi vừa suy nghĩ khả năng này, nàng nhớ xưởng dệt nhuộm Tống gia, chính là lấy được từ trong tay lão bản Hằng Thịnh Tường, sau lại phát triển đến toàn bộ Đông Nam, giúp Tống gia kiếm được rất nhiều tiền.
Trong cửa hàng tơ lụa Hằng Thịnh Tường có chút vắng vẻ, nhưng mà người làm rất nhiệt tình, Quế Thanh Thanh mua chút vải vụn thích hợp làm hà bao, còn có chút kim chỉ, lại tùy ý hỏi lão bản Viên Hồng Hi của bọn họ, không ngờ Bàn Tử cư nhiên không có ở đây, Quế Thanh Thanh không khỏi có chút thất vọng. Nàng lại đi tới phường thêu xem những mặt hàng thêu đang được lưu hành, mua mấy cuộn tơ, mua thêm chút gia vị, thuận tiện mua một ít hạt giống rau, cho đến khi hơn sáu trăm đồng tiền xài không còn bao nhiêu, lúc này nàng mới đi đến cửa thành.
Đến cửa thành, gặp Lý Mãn Đường đang đánh xe bò tới, mọi người lên xe, Mãn Đường tẩu sốt ruột không chịu nổi liền hỏi Quế Thanh Thanh: “Ngươi đoán xem vừa rồi chúng ta gặp phải người nào? Ngươi cũng không nghĩ tới.”
“Gặp phải người nào?” Quế Thanh Thanh còn đang suy nghĩ mưu kế của Tống Tử Kiều, có chút không tập trung.
Mãn Đường tẩu nói: “Gặp phải bác của ngươi Lý Tùng, hắn trở về, đáng lẽ Mãn Đường ca của ngươi muốn cho hắn ngồi xe bò của chúng ta trở về, hắn không chịu, tự mình đi trước.”
Quế Thanh Thanh không khỏi ngây ngẩn cả người, tối hôm qua công công cũng không nói hắn sẽ trở về.
Mãn Đường tẩu nói tiếp: “Chao ơi! Bộ dáng kia của hắn, thật là dọa chết người, trên mặt có một vết đao, nhìn rất hung dữ, nếu hắn không kêu Mãn Đường ca, ngay cả Mãn Đường ca của ngươi cũng không nhận ra hắn, ta ở một bên bị dọa sợ cũng không dám nhìn hắn…..”
Quế Thanh Thanh cười cười, cô đã gặp Lý Tùng rồi, dung mạo cùng Lý Đồng có chút giống, đường cong lại kiên cường hơn, vóc người cũng lớn hơn so với Lý Đồng, vết đao trên mặt, thật ra cũng không có đáng sợ như vậy, nhớ được sau này hắn cũng mở cửa hàng trong thị trấn.
Mãn Đường tẩu vẫn nói: “Nghe nói hắn rời nhà đã mười năm, năm nay cũng hai mươi năm tuổi phải không?”
Quế Thanh Thanh gật đầu “Hình như là vậy, trước kia nghe công công nói qua.”
Mọi người ở trên xe bò bàn tán sôi nổi về chuyện của Lý Tùng, Mãn Đường tẩu cười nói: “Bây giờ công công ngươi cũng nên vui vẻ rồi, đúng rồi, đại bá của ngươi năm đó tại sao rời nhà?”
Quế Thanh Thanh nói: “Chuyện này ngươi hỏi Mãn Đường ca đi? Khi đó ta còn chưa vào cửa Lý gia đâu, sau này người nhà cũng không chịu nói, Mãn Đường ca nhất định rõ ràng, nghe nói khi đó các ngươi là bạn tốt.”
Lý Mãn Đường vung roi trong tay kêu ba ba, trong miệng cười nói: “Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chính là năm đó một đám người chúng ta lên thị trấn chơi, kết quả gặp được một tên nhà giàu, hắn thấy mặt mày Lý Tùng tốt, liền đi lên sờ soạng, còn nói muốn mua Lý Tùng về làm luyến đồng, Lý Tùng vừa nghe liền phát hỏa, đem hắn đánh một trận, lúc ấy đánh cho tên nhà giàu không còn thở, Lý Tùng nghĩ là hắn đã chết, liền chạy, lần này đi liền mười năm không có quay về.”
Quế Thanh Thanh bừng tỉnh đại ngộ, không trách được mỗi lần hỏi tại sao đại bá rời nhà, trượng phu luôn a a ô ô không chịu nói, thì ra cũng là do hắn gây ra.
“Cái tên nhà giàu đó cuối cùng có chết hay không?”
“Đương nhiên không chết, chẳng qua là sợ bóng sợ gió một hồi, mang về nhà liền tỉnh lại.”
Trên xe mọi người thổn thức một trận, xe bò rất nhanh đã đến Lý gia thôn, Quế Thanh Thanh xuống xe vừa đến cửa nhà, đã thấy cửa gỗ trong nhà cư nhiên mở ra, trong sân, có một người đang cầm cuốc xới đất, là Trương Phú Quý, hắn vừa nhìn thấy Quế Thanh Thanh trở về, liền hô: “Hoa Quế, Nhị muội đã về.”
Quế Thanh Thanh nói: “Thì ra là tỷ tỷ cùng tỷ phu đến, các ngươi đến khi nào? Có mang Chiêu Đệ đến hay không?”
Hoa Quế từ trong nhà ra đón: “Không có mang Chiêu Đệ, chúng ta ngồi một lát còn phải đi về.” Nàng quan sát Quế Thanh Thanh từ trên xuống dưới, cười nói: “Nhìn ngươi như vậy, tỷ tỷ an tâm, mau vào nhà chúng ta trò chuyện.”
Quế Thanh Thanh cười nói: “Tỷ phu, ngươi cũng đi vào ngồi đi, đất kia chờ ta rảnh rỗi lại xới.”
Trương Phú Quý lắc đầu “Hai tỷ muội các ngươi nói chuyện đi, ta xới gần xong rồi.”
Hoa Quế lôi kéo Quế Thanh Thanh “Hắn là một đại nam nhân, làm chút việc này không mệt, mau vào nhà ta có việc hỏi ngươi.”
Quế Thanh Thanh cùng hoa quế vào phòng, Hoa Quế chỉ vào một tấm vải trắng dưới đất nói: “Đây là vải bố ta dệt, ngươi giữ lại làm áo lót và tiết khố mặc đi. Mang thêm cho ngươi mấy quả trứng gà cùng một ít dưa muối….”
“Tỷ, ngươi mang nhiều đồ đến như vậy, bà bà ngươi sẽ không vui.”
“Sẽ không, bà bà của ta tuy nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, ta nói muốn đến xem ngươi, là nàng thu xếp cho ta cầm.” Hoa Quế cầm tay muội muội cười nói: “Ngươi đoán hôm nay ta gặp phải người nào?”
Hôm nay Hoa Quế chính là người thứ hai bảo nàng đoán hôm nay gặp người nào, Quế Thanh Thanh tâm tư vừa chuyển: “Có phải là gặp đại bá ca nhà ta không?”
Hoa Quế cười nói: “Thì ra ngươi đã biết? Thanh Thanh, đại bá ca nhà ngươi đã thành thân hay chưa? Ngươi vì Lý Đồng để tang một năm, cũng nên tìm người thích hợp gả đi.”