Đọc truyện Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ – Chương 49: Ngoại truyện: 16 năm (3)
Kim Luân nghe thấy Quách Tương gọi tiểu thiếu niên trước mặt là tiểu nhị cữu, liền đoán được người trước mặt là ai, lại thêm việc tay hắn cầm ngọc tiêu, cùng vời chiêu đàn chỉ thần công mạnh mẽ vừa rồi, hiển nhiên hắn chính là hậu nhân của Đông Tà Hoàng Dược Sư, một trong thiên hạ ngũ tuyệt.
Read more…
Hoàng Dung nhìn tình hình trước mắt, trong lòng liền kinh hỷ không thôi, liền hướng về phía Hoàng Ngạo hô một tiếng:
“Nhị đệ, Tương Nhi nhờ đệ!” – sau đó liền cùng mọi người đẩy lùi quân địch.
Ở bên này, Kim Luân nhếch môi nhìn người đang ung dung đứng trước mắt, nói:
“Hậu nhân của Đông Tà Hoàng Dược Sư, tiểu tử, ngươi tên là gì?”
“Hoàng Ngạo!’ – Hoàng Ngạo không lạnh không nóng trả lời, dường như người đứng trước mắt vừa không phải là kẻ thù, cũng không phải là bằng hữu, chỉ đơn giản là người qua đường không cần biết tên.
Kim Luân tán thưởng vẻ bình tĩnh ung dung của hắn, quả nhiên không hổ là hậu nhân của Đông Tà, còn nhỏ tuổi mà đã có phong thái như vậy, hơn nữa võ công còn rất cao.
“Nếu đã là hậu nhân của Đông Tà, vậy thì lãnh giáo vài chiêu đi!” – Kim Luân mê võ học, đương nhiên là không bỏ qua cơ hội này, liền một chiêu đánh tới.
Hoàng Ngạo ánh mắt cũng không chớp một cái, liền giơ tay tiếp chiêu, còn không quên hướng về phía Quách Tương ra lệnh:
“Quách Tương, nhảy xuống!”
“A, được!” – Dù Quách Tương không hiểu vì sao phải nhảy xuống, hoặc nhảy xuống có thể té bị thương hay không, thế nhưng nàng vẫn lập tức nhảy xuống. Dường như đối với Hoàng Ngạo, nàng có một niềm tin tưởng tuyệt đối.
Trong những đứa con của Hoàng Dược Sư, Hoàng Ngạo là giống hắn nhất, vì vậy có đôi khi, cả Hoàng Dung và Quách Tĩnh đều không tự chủ tin tưởng hắn.
Quả nhiên, Quách Tương vừa nhảy xuống, ở dưới liền có một người phi khinh công bay lên tiếp lấy nàng, người này còn mỉm cười với nàng:
“Tiểu Tương Nhi, bị bắt cóc có vui không?”
Quách Tương nhìn Hoàng Hy đang trêu mình, liền không chịu thua trêu lại:
“Tam cữu thử bị bắt cóc xem!”
Hoàng Hy đỡ nàng xuống đất, sau đó lấy cây quạt bằng sắt được làm tinh xảo bên hông ra, khẽ phật một cái, làm ra vẻ anh tuấn nói:
“Chỉ sợ là không ai bắt được ta thôi!”
Quách Tương bĩu môi, nhưng không phản bác, người tam cữu này của nàng, từ nhỏ liền thông minh tột đỉnh, tính tình lại như hồ ly, ở trong tay hắn, chỉ có chịu thiệt, nhưng không ai có thể chiếm được tí tiện nghi nào từ hắn.
Trên này, Hoàng Ngạo liền cùng Kim Luân đánh tới, mỗi chiêu đều mang sức mạnh to lớn, nội lực uy áp đến nối những người xung quanh cũng không chịu nổi.
Kim Luân chiêu nào chiêu nấy đầy mạnh mẽ, rat ay nhanh gọn, chiêu thức càng lúc càng mang đầy sát khí. Còn Hoàng Ngạo thì ung dung ra từng chiêu khắc chế, võ học tinh diệu của Đào Hoa Đảo không ngừng được hắn nhuần nhuyễn sử dụng ra, khiến Kim Luân nhìn mà không thể không cảm thán, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.
Bên này mọi người vừ đánh vừa lùi, huynh đệ Tần gia và Hoàng Hy tham gia khiến cho cục diện đã dần thay đổi.
Thế nhưng vẫn chưa hết, một tiếng kêu của chim điêu to lớn truyền đến, cùng theo đó là Dương Quá và Tiểu Long Nữ cùng nhau phi xuống, tham gia cuộc chiến, khiến quân Mông Cổ đã bắt đầu không còn thế thượng phong như xưa.
16 năm qua, Dương Quá, Tiểu Long Nữ cùng đại điêu đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa, cũng tạo nên một giai thoại thần điêu hiệp lữ danh chấn giang hồ.
Khi tất cả mọi người sắp lùi vào thành Tương Dương, huynh đệ Tần gia và Hoàng Hy nhìn nhau đầy ẩn ý, Hoàng Hy nhanh chóng ra hiệu với Hoàng Dung, mọi người cùng nhau lúi vào trong thành.
Bên này, Hoàng Ngạo đột nhiên không đỡ lấy những chiêu thức của Kim Luân nữa, mà dùng khinh công lùi về thành. Kim Luân thấy vậy, liền châm chọc:
‘Tiểu tử, mới đó mà đã bỏ cuộc rồi à, sao không có nghĩa khí gì hết vậy!”
Hoàng Ngạo đang lùi về phía sau đột nhiên quay đầu nhìn Kim Luân, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười, lạnh lùng nói:
“Đây là chiến trường!” – sau đó nhanh chóng rời đi, bỏ lại Kim Luân không hiểu ra sao ở phía sau, chẳng mấy chốc đã bay vút lên tường thành, khiến nhân sĩ võ lâm dưới thành cũng sửng sốt, bái phục khinh công tuyệt diệu.
Ngay lúc này, trên tường thành bỗng xuất hiện bóng dáng của một tiểu thiếu niên dung mạo tuấn tú, hô to:
“Bắn!”
Mấy chục tên binh sĩ trên tường thành tay cầm một cái nỏ kì lạ, gắn đầy mũi tên, khi tiếng hô vừa dứt, hàng ngàn mũi tên bắn ra như mưa, hơn nữa lực đẩy lại vô cùng lớn, lớn hơn so với cung bình thường nhiều.
Hơn nữa chỉ cần vài chục người, một lần đã bắn được hàng ngàn mũi tên như vậy, đợt này bắn hết, liền có một đợt khác thay vào, mưa tên khiến cho bên dưới người chết vô số, quân Mông Cổ tan tác bỏ chạy.
Ngay cả Kim Luân cũng vô cùng chật vật, giờ ông đã hiểu câu nói vừa nãy của Hoàng Ngạo, đây là chiến trường, không có nghĩa khí, chỉ có giết người, ai giết được nhiều hơn thì thắng.
Lại nhìn binh lính bên mình hàng loạt bỏ mạng, đương nhiên là hắn thắng.
Quân Mông Cổ nay đã rối loạn, chợt lại có một tiếng hét vang lên:
“Đại Hãn, Đại Hãn trúng tên rồi, nguy rồi Đại Hãn chết rồi!’
Binh lính vừa nghe tin người cầm đầu đã chết, tựa như rắn mất đầu, tất cả đều bỏ chạy tan tác, chạy khỏi rừng mưa tên này, chạy khỏi địa ngục này.
Mọi người thấy cảnh đó, đều cùng nhau tung hô vui mừng, trận chiến tưởng chừng như không thể chống này, nay họ lại thắng.
Hoàng Hy cho người bên cạnh một ánh mắt tán thưởng:
“Sản phẩm mới sao, không tồi!”
Hoàng Tường, dùng gương mặt giống Hoàng Hy đến 7 phần, nhếch cái mũi lên trời nói: “Đương nhiên, cũng không xem là ai chế ra!”
Lão tứ Hoàng Tường, cùng lão tam Hoàng Hy là song sinh, nhưng cũng không quá khác nhau, cả hai đều mới 13 tuổi, thế nhưng võ công cũng đã không thua kém ai, lại thêm Hoàng Hy tính tình như hồ ly, Hoàng Tường đầu óc tinh quái, lại thích chế ra mấy thứ kì lạ, nên Hoàng Dược Sư mới cho phép họ đi theo Hoàng Ngạo ra đảo.
Quách Tĩnh cùng với đám nhân sĩ võ lâm đến trước mặt Hoàng Ngạo, vui mừng nói:
“Nhị đệ, may mà lần này có bọn đệ, không thì đã không xong rồi!” – mấy người phía sau cũng gật đầu tán thành, ánh mắt lấp lánh nhìn bọn Hoàng Ngạo, người nào người nấy đều có gương mặt tuấn mĩ vô song, hơn nữa võ công, phong thái lại khó ai bì được, không hổ là hậu duệ của Đông Tà.
Đợi Hoàng Hy giới thiệu mấy người Tần Diệp xong, mọi người liền cùng nhau đi dự tiệc chúc mừng.
Riêng Tiểu Long Nữ khi biết cả hai là con trai của Công Tôn Lục Ngạc, liền nhiệt tình tới bắt chuyện.
Gia Luật Tề cùng Quách Phù liền hỏi thăm đứa con nhỏ của họ. Chuyên Quách Phù không có con luôn là nỗi bận tâm của Phùng Hành, vì vậy nàng luôn nhờ Hoàng Dược Sư bốc thuốc cho nàng ấy, cuối cùng 5 năm trước, cũng sinh ra một tiểu tử mập mạp, đặt tên Gia Luật Thành, thế nhưng do lo sợ hoàn cảnh loạn lạc ở Tương Dương, liền không thể không gửi ở Đào Hoa Đảo.
Hoàng Ngạo giống Hoàng Dược Sư, luôn không thích nhiều lời, vì vậy Hoàng Hy liền đảm nhiệm phát ngôn:
“Mọi người yên tâm, Thành Nhi ngoan lắm, rất hợp với mẫu thân, lần này còn nhờ ta chuyển lời đến cho hai người rằng: Thành Nhi rất ngoan, cha mẹ yên tâm đánh người xấu rồi sau đó hãy đến đón Thành Nhi.”
Nghe xong, mọi người liền bật cười, còn Quách Phù thì nhào vào lòng Gia Luật Tề mà khóc, nàng nhất định phải thu xếp thời gian đến thăm nó.
Hoàng Hy lại nói: “Vốn lần này mọi người muốn đến chúc mừng sinh nhật cho Tương Nhi, thế nhưng ai cũng là vừa mới ra đảo, có chút lạc đường, nên bây giờ mới tới!”
Hoàng Dung liền cảm thán nói: “Không, đến lúc này mới là đúng lúc!”
Cả Dương Quá bên cạnh cũng góp lời: “Đúng vậy, nếu lần này không nhờ mọi người, cho dù ta có đuổi đến thì cũng không kịp rồi!”
Khi đươc hỏi về Phùng Hành, Hoàng Hy buồn cười nói: “Mẫu thân vốn muốn đi với bọn đệ, thế nhưng lại bị chuẩn đoán ra mang thai 2 tháng, vì vậy chỉ có thể ở nhà!”
Bữa tiệc diễn ra trong bầu không khí vui mừng náo nhiệt, lần này tổn thương, chắc Mông Cổ còn lâu mới có thể vực dậy, trong thời gian tới, bọ họ có thể thở phào.
Trong lúc này, mọi ánh mắt đều tập trung tới 5 thiếu niên tài mạo song toàn song đại sảnh, còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy, sau này bọn họ chắc chắn sẽ tạo nên một giai thoại cho mình.
Võ lâm, sẽ lại lật ra một trang mới, với những thiếu niên anh tài.
Hoàn toàn văn.