Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ

Chương 42


Đọc truyện Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ – Chương 42

Cổ Mộ, nơi cư ngụ của đệ tử phái Cổ Mộ, vốn là một ngôi mộ cổ được xây dựng nguy nga, hoành tráng dưới lòng đất, bởi vì Cổ Mộ thông với con sông lớn ở Chung Nam sơn nên bên trong có vẻ hơi ẩm thấp.

Có lẽ đối với những người thường xuyên ở Cổ Mộ như Dương Quá với Tiểu Long Nữ, thì đã quá quen thuộc với cái tối tăm của ngôi mộ, nhưng với những người như đám người Phùng Hành, thì thật là như lọt vào  màn đêm vũ trụ.

Da Luật Tề cầm lấy ống đuốc nhỏ bên người, châm vào ngọn đuốc lớn bên tường, khiến không gian trở nên sáng lên không ít.

Đám người men theo con đường, thận trọng mà đi, đây vốn là một ngôi mộ được xây dựng bài bản, chắc chắn cơ quan cũng không ít.

Phùng Hành vừa đi vừa nhìn xung quanh ngôi mộ, muốn xem xét kết cấu của nó để suy dooa1n9 thử đây là mộ thời nào, hai bàn tay bấu chặt vào cánh tay của Hoàng Dược Sư, thế nhưng hắn chẳng những không tỏ ra đau đớn, còn thường xuyên giúp nàng tránh khỏi những chỗ khó đi trong Cổ Mộ.

Quách Phù đi phía trước, lâu lâu lại ngoái đầu nhìn hai người, trong mắt không khỏi toát lên hâm mộ, tuy cha nàng và mẹ cũng rất yêu thương nhau, thế nhưng cha là người thật thà, tâm tư không mấy tinh tế, vì vậy có những chuyện, ông không thể nào chu đáo như ngoại công đối với…cô cô được.

Lại nhìn Gia Luật Tề đang cầm cây đuốc đi phía trước, thường xuyên dặn mọi người cẩn thận, có nguy hiểm thì chắn trước mặt nàng, Quách Phù hai má không khỏi hồng lên một chút.

Đi đi một hồi, mọi người liền nghe được tiếng trẻ con khóc, vang vọng đâu đây, cả bọn kinh hỉ không thôi, Quách Phù không nén nổi sự vui mừng, hô:


-“ Mẹ, là muội muội!’

Hoàng Dung cũng kích động không kém, cái gì thận trọng, tính toán từng bước đều quên hết, nhanh chóng lần theo tiếng khóc mà đi thẳng tới chỗ Quách Tương, trên đường đi cũng không khỏi đụng trúng mấy cái bẫy, nhưng nhờ thân thủ cao mà tránh khỏi, nhưng cũng làm Phùng Hành ở phía sau đổ không ít mồ hôi lạnh.

Đi một hồi, liền đi tới căn phòng có Quách Tương, nàng ấy hiện đang được bọc trong một cái bọc đỏ thẫm, đặt trên một cái giường đá.

-“Tương Nhi!”

-“Muội Muội” – Hoàng Dung và Quách Phù kích động hô, Phùng Hành cũng nhanh chóng kéo tay Hoàng Dược Sư đi vào trong, người bên trong cho dù không phải là nhân vật chính thì cũng là cháu gái của nàng, nàng đương nhiên muốn nhìn một chút.

Hoàng Dung nhanh chóng đi tới, bế Quách Tương lên, ôm vào lòng, rồi lại nhìn kĩ từng tấc da tấc thịt của nữ nhi.

Từ khi được sinh ra, đã bị thất lạc, Quách Tương lúc này đã không còn nhăn nheo đỏ hỏn như hồi mới đẻ nữa, mà trở nên trắng trẻo, mập mạp đáng yêu, hiện đã ngừng khóc, đang giương đôi mắt to tròn, đen lay láy nhìn Hoàng Dung.

Phùng Hành đứng kế bên nhìn mà trong lòng đầy cảm khái, thường nói đứa bé mời sinh thường rất yếu ớt, thậm chí còn phải bỏ trong lồng kín mấy ngày, không được ra gió.

Quách Tương vừa sinh ra đã bị ôm đi, suốt quá trình phải đi theo cái tụi giang hồ ăn gió nằm sương, trải qua hung hiểm mấy lần, thế mà bây giờ vẫn còn trông khỏe mạnh như thế, thật khiến cho người ta bất ngờ.

Hay là do nhân vật chính thì phải như vậy.

Hoàng Dung ôm một hồi, liền bồng đứa bé đưa đến trước mặt nàng, mỉm cười hỏi:

“ Người có muốn ôm một chút không?”

Phùng Hành bất ngờ một chút, hỏi lại: “Ta sao?”

Hoàng Dung vẫn duy trì mỉm cười nhìn nàng, gật đầu, sau đó cẩn thận đưa đứa bé cho nàng, còn không quên hướng dẫn Phùng Hành cách ôm cho đúng.


“Đúng vậy, từ từ thôi, bàn tay phải bợ lấy đầu của đứa nhỏ như thế này, đúng rồi!”

Phùng Hành cứng ngắc làm theo lời Hoàng Dung nói, đến khi bế được đứa trẻ trong tay, nhìn đứa bé hiện đang nhìn mình, liền kích động không thôi, quay sang nói với Hoàng Dược Sư:

“Chàng nhìn xem, con bé cười kìa!”

Nhìn thấy gương mặt đầy hưng phấn của thê tử, Hoàng Dược Sư cũng cười một cái, nhìn  Quách Tương trong lòng nàng, khẽ nói:

“Giống y như Dung Nhi lúc còn nhỏ.”

Vừa nói xong, cả Hoàng Dung và Hoàng Dược Sư đều sửng sốt, nghĩ tới chuyện nàng vừa sinh con ra không bao lâu, chưa kịp bế đứa bé thì đã ra đi, hai người không khỏi thương xót.

Lại nhìn Phùng Hành vẫn không biết gì, cùng với Quách Phù, Gia Luật Yến trêu chọc Quách Tương, khẽ cười, mọi chuyện dù sao cũng đã trôi qua, bây giờ nàng đã quay lại bên cạnh hắn, hắn sẽ không để nàng ra đi nữa.

Nhìn nhìn Quách Tương một hồi, Quách Phù dường như nhớ tới cái gì, liền nói:

“Muội muội ở đây, vậy Dương đại ca đâu?”

Lúc này, mọi người mới nhớ đến Dương Quá, liền khaó nhau đi tìm, Phùng Hành cũng chợt nhớ đến trong cơ thể của Tiểu Long Nữ hiện đang trúng độc hoa Tình, nên cũng nhanh chóng đi tìm, mong hai người này đừng có làm chuyện gì quá khích.


Cả đám người lại tiếp tục lần mò trong Cổ Mộ, cuối cùng thì mò đến một căn phòng, chứa mấy cái quan tài bằng đá.

Đi đến đây thì Phùng Hành liền nhớ ra, lúc này có lẽ Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã bái đường thành thân, hiện giờ cả hai đang muốn cùng chết bên nhau, nên mới cùng nhau nằm trong một quan tài.

Nếu như không phải tình hình không đúng, Phùng Hành rất muốn nói, chi tiết này cũng lãng mạn phết.

Dựa theo ánh sáng của ngôi nến, mọi người liền nhìn thấy ngay tại một cái quan tài, có một góc vải màu trắng bị mắc lại.

Bây giờ ấn tượng của Quách Phù đối với Dương Quá và Tiểu Long Nữ cũng không xấu như trong nguyên tác, cho nên khi nhìn thấy góc áo trắng ấy, cũng không lỗ mãng phóng ngay một châm như trong nguyên tác, mà là cẩn thận hỏi:

“Dương đại ca, Long cô nương, là hai người sao?”

Không ai đáp lại, khiến mọi người không khỏi căng thẳng, huynh đệ Võ gia lập tức bước lên phía trước, chắn trước người Hoàng Dung đang ôm Quách Tương ở phía sau, lại hỏi một lần nữa:

“Ai đang ở đó, có phải Dương đại ca không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.