Làm Phi

Chương 57: Ác mộng


Đọc truyện Làm Phi – Chương 57: Ác mộng

Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: Hy Thái Phi

“Đúng, chính là trẫm đang thử nàng.” Hoắc Kỳ gác tờ giấy kia lại trên bàn, cười khẽ thừa nhận, ánh mắt vẫn nhìn nàng nhưng bên trong bắt đầu trở nên lạnh lẽo, ý cười trong lời nói cũng không còn ấm áp như khi mới cổ vũ nàng mở miệng: “Không phải nàng rất giỏi việc đoán tâm tư người khác sao? Vậy nàng đoán xem trẫm còn muốn hỏi nàng cái gì, cho trẫm đáp án đi.”

Hắn…

Hắn đang ngồi trước mặt nàng thì đứng dậy rời khỏi ghế tránh ra chờ nàng viết. Tịch Lan Vi cứng đờ, như bị đông lại. Dưới ánh nhìn lành lạnh của hắn, nàng nhấc bút lên, cảm thấy trong lòng mình đang loạn thành một đoàn, đừng nói đi đoán hắn suy nghĩ cái gì, hiện nay ngay cả chính mình suy nghĩ cái gì – nàng cũng còn không rõ ràng cho lắm.

Nhắm mắt tĩnh tư, suy nghĩ, đột nhiên hỏi chuyện Hoắc Trinh, vậy tuyệt đối không chỉ đơn giản muốn biết việc hôm nay là ra sao, nhất định là càng muốn hỏi rõ – cho tới nay nàng có tâm tư gì, lại là quan hệ như thế nào với Hoắc Trinh.

Đặt bút, trên tay vận lực hạ từng nét, viết không nhanh không chậm. Đợi đến khi viết xong, Tịch Lan Vi đọc kĩ lại một lần, không có sai sót, đặt tờ giấy đó qua một bên, thay một tờ khác.

Còn có cái gì nhỉ…

À, một năm có vài lần chạm mặt cùng Hoắc Trinh, còn có chuyện hắn đã từng giải vây cho nàng trước mặt các cung tần.

Tịch Lan Vi nín thở, việc này nói ra thì hơi phức tạp chút, liền tinh tế lựa lời, viết xuống lời nói uyển chuyển cẩn thận.

Sau đó…

Nếu hắn đã nghi ngờ việc lúc trước Hoắc Trinh có tâm che chở nàng, như vậy chắc cũng sẽ tò mò hôm nay vì sao vừa vặn chạm mặt với Hoắc Trinh?

Xác thật đúng là quá khéo, khó có được hắn mang nàng ra cung, lại cứ gặp gỡ Hoắc Trinh.

Tịch Lan Vi lắc lắc đầu, chính mình đều cảm thấy thật là vô sảo bất thành thư[1] —nếu nàng là hoàng đế, gặp phải chuyện như vậy, nhất định cũng sẽ sinh nghi.

[1] Thành ngữ 无巧不成书 (vô xảo bất thành thư) chỉ sự “trùng hợp một cách kỳ lạ”

Giải thích với hắn thế nào đây…

Nàng nghĩ nghĩ, liền nghĩ tới hai con hươu sao mang về kia. Khi nàng tới Quảng Minh điện, hươu con đã rúc vào một góc hậu viện nằm ngủ, cuộn thân mình, nàng duỗi tay đi sờ nó, nó cũng không hề phản ứng.


Thần sắc tập trung, Tịch Lan Vi hạ bút lần thứ hai, viết viết, cuối cùng cũng viết xong. Buông bút xuống, nàng đọc lại một lần nữa nội dung ba tờ giấy, sau đó đứng lên, mang trang giấy đi tới bên người Hoắc Kỳ, nhún gối phúc thân, yên tĩnh chờ hỏi chuyện.

Hoắc Kỳ nhàn nhạt nhìn nàng, thấy bộ dáng nàng cụp mi rũ mắt, thấp thỏm đến mức giống như thời điểm lần đầu tiên hắn triệu kiến nàng. Trong lòng có chút chán nản, hắn không nóng không lạnh mà hỏi: “Nàng thật sự cảm thấy trẫm đang thử nàng?”

“… ” Tịch Lan Vi sợ hãi cả kinh, đôi tay cầm giấy căng thẳng. Đã hoàn toàn đoán sai, câu đầu tiên liền không đúng, không biết hai câu kế tiếp…

Nàng ngẩng đầu, trong mắt ẩn ẩn mang vẻ kinh ngạc hốt hoảng. Hoắc Kỳ cười nhạt, chậm lại, rũ mắt liếc nhìn vài tờ giấy trong tay nàng, khi ánh mắt dời đi, lại nói: “Nếu là đoán sai, trẫm sẽ phế nàng.”

Khuôn mặt Tịch Lan Vi chấn động, không tự chủ được lui về phía sau nửa bước. Kinh hoảng như vậy tất nhiên bị Hoắc Kỳ thu hết vào đáy mắt, hắn từ từ cười nói: “Cảm thấy đoán không đúng, cũng đừng đưa cho trẫm xem.”

Tịch Lan Vi lo sợ không yên nhìn hắn, không rõ ý vị. Không biết ý này của hắn có nghĩa là còn chưa có hỏi vào vấn đề chính, hay là đã tính nàng đã đoán sai.

“Trẫm mặc kệ Nhị đệ đối với nàng ra sao, lời giải thích mà nàng đã nói khi trước, trẫm tin.” Hoắc Kỳ cười cười, khom lưng rút mấy tờ giấy ra khỏi tay nàng, nhưng là gập lại, không hề xem qua: “Nếu là chính nàng khăng khăng từ hôn, cả tướng quân đều khuyên không được nàng, vậy nói hiện tại nàng lại cùng Nhị đệ… Thật quá vớ vẩn.”

Tịch Lan Vi thở ra một hơi. Phàm là việc liên quan đến sự trong sạch, không có gì quan trọng hơn là nhà chồng không nghi ngờ.

“Cho nên trẫm lấy cái này thử nàng làm gì?” Hắn cười như không cười mà đánh giá nàng, rõ ràng cảm thấy lo lắng vừa rồi của nàng có chút buồn cười: “Nếu là nghi ngờ nàng cùng Nhị đệ… Trẫm đã sớm mặc kệ nàng là được, mặc cho nàng bị câm, cứ ngây ngốc đợi ở hậu cung, dù sao nàng cũng chạy không được.”

Nói được vô cùng tự tin — lời này rất đúng. Vài lần nàng có thể nhìn thấy Việt Liêu Vương, xét đến cùng nguyên nhân vẫn là bởi vì thường xuyên bái kiến Hoàng đế. Nếu như ngay từ đầu Hoàng đế không sủng nàng, nàng chỉ có thể ngày ngày canh giữ ở trong cung của mình, nào có cơ hội nhìn thấy Thân Vương.

“Cho nên lúc nãy trẫm thật sự chỉ là muốn nghe nàng nói chuyện mà thôi.” Hắn ngừng lại một chút: “Nhắc tới Nhị đệ là trẫm tùy ý nói giỡn, không băn khoăn nhiều như vậy.”

Tịch Lan Vi khẽ gật đầu, hắn lại nói: “Không băn khoăn nhiều như vậy là bởi vì… ” Hắn lại dừng dừng: “Trẫm hy vọng lúc ở cạnh nàng có thể tùy ý hơn chút, mong nàng cũng có thể tùy ý một chút trước mặt trẫm.”

Hắn nói ra vô cùng chân thành, trong tay nắm ba tờ giấy, siết thật chặt, cơ bản nhìn không ra chữ viết bên trong. Hắn cúi đầu nhìn lần thứ hai, sau đó giơ cao lên một ít, hắn cười hỏi: “Là giải thích không có quan hệ gì với Nhị đệ?”

Tịch Lan Vi gật gật đầu, hắn cười: “Trẫm không nghi ngờ cái này, về sau cũng sẽ không nghi. Có điều nếu nàng không yên tâm, liền giữ lại giấy này. Nếu như ngày nào đó trẫm nghi ngờ thì nhắc nhở trẫm lấy ra xem, sau đó trẫm lại tiếp tục tin nàng.”

Nàng run rẩy trong lòng, nhìn thần sắc hắn thì cảm thấy có chút không rõ nội tình. Đây cũng không phải lúc nhu tình mật ý hằng ngày, bọn họ rõ ràng đang nói về một chuyện vốn dĩ rất nghiêm túc, trong từng lời hắn nói lại cực kỳ sủng nịch, khiến cho trong lòng nàng một trận mềm mại nhưng sau đó là nghi hoặc và sợ hãi như tre trời lấp đất bao trùm lên tất cả.


Hắn là Hoàng đế, đối với chuyện hậu cung vẫn luôn phân rõ thị phi trắng đen, thậm chí càng là đắn đo nặng nhẹ rõ ràng, chưa từng có chuyện không phân xanh đỏ đen trắng mà thiên sủng một ai.

Tịch Lan Vi mấp máy môi, thế nhưng không nhịn được khẽ hút một ngụm khí lạnh. Nàng không tự chủ được mà nhớ tới, một đời trước… Thật ra cũng là cái thời điểm này, Hoắc Trinh đối xử với nàng rất tốt, lúc nào cũng dỗ dành, không để nàng chịu chút ủy khuất nào. Cái loại sủng nịch này, đã từng một lần làm nàng thậm chí sinh bệnh uống thuốc đắng cũng đều cảm thấy ngọt… Sau đó lại biến mất dần dần, cho đến cuối cùng, dù nàng có nỗ lực ra sao thì rốt cuộc vẫn không cảm thụ được một chút điểm tốt nào của hắn nữa. Ký ức đã từng được hắn sủng ái cũng hoàn toàn hóa thành một cái đao nhọn, đâm nàng thương tích đầy mình.

Kiếp trước, tất cả ấn tượng đều khắc quá sâu, nàng cố tình không suy nghĩ nhiều, nhưng một khi nhớ tới, mỗi lần đều là sóng gió mãnh liệt như thủy triều dâng lên, ngăn cũng ngăn không được. Dường như trong lúc nhất thời, mọi thứ đều không tự chủ được, cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, muốn làm gì, chỉ cảm thấy tờ giấy mà hoàng đế nắm ở trong tay kia trắng bạch rõ ràng, rõ ràng đến chói mắt, theo bản năng mà vươn tay muốn đoạt lại tới, khi chạm đến lại phút chốc hoàn hồn, toàn thân cứng đờ.

Hoắc Kỳ khó tránh khỏi bị vẻ khẩn trương này của nàng khiến cho không thể hiểu được. Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, liếc nhìn nàng, lại nhìn xem cái tay cứng đờ kia của nàng, phát giác ra không thích hợp, cũng chưa đưa giấy lại cho nàng mà hơi chau mày, một cái tay khác dò thử lên cái trán của nàng: “Nàng sao vậy… Không thoải mái à?”

Tịch Lan Vi liên tục lắc đầu, cố lấy lại bình tĩnh, thu hồi tay. Trong lòng vẫn phát ra từng đợt hốt hoảng, rụt bàn tay lại trong tay áo, nắm thật chặt, rũ mắt gật đầu.

Phản ứng kịch liệt tới đột nhiên rồi đi cũng thật mau. Hoắc Kỳ nghi hoặc càng sâu, muốn hỏi thêm hai câu, nhưng nhìn sắc mặt nàng, hắn lại nuốt lời muốn nói trở vào, cười ôn hoà: “Sớm nghỉ ngơi đi.”

Là có ý bảo nàng ở lại Quảng Minh điện. Tịch Lan Vi do dự trong chốc lát rồi gật đầu, hành lễ sau đó theo cung nhân đi tắm rửa thay quần áo.

Nàng tiến vào tẩm điện đợi trong chốc lát, Hoắc Kỳ vẫn chưa có tới. Nhưng thật ra có cung nhân tiến vào khuyên hai lần: “Bệ hạ phân phó nương tử nghỉ ngơi trước là được, không cần chờ ngài ấy.”

Tất nhiên là không hợp lễ. Mặc kệ Hoắc Kỳ động hay không động vào nàng, nàng đã ngủ ở Quảng Minh điện… Cũng không tiện bỏ mặc Hoàng đế mà chính mình đi ngủ trước.

Vì thế nàng nằm ở trên giường cố gắng kéo căng tinh thần mà chờ, đợi trong chốc lát, cơn buồn ngủ tới càng thêm mãnh liệt.

Có lẽ là ban ngày du sơn ngoạn thủy hơi mệt nhọc, rất nhanh nàng liền cảm thấy chịu không nổi, mí mắt trĩu nặng, mở rồi lại nhịn không được khép dần, chỉ cần buông lỏng một chút, lập tức liền có thể ngủ thiếp đi.

Mơ mơ màng màng, không biết sao lại nhớ tới lúc vừa rồi, Hoàng đế ý cười nhẹ nhàng, chậm rãi nói từng chữ với nàng, ánh mắt nàng lại hoàn toàn ngừng ở vài tờ giấy trong tay hắn.

Kỳ quái…

Mí mắt vẫn trĩu nặng, giống như phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể mở ra, mới có thể thấy rõ trước mắt. Nàng phiền loạn mà ngẩng đầu, định định thần, trước mắt lại là Hoắc Trinh.

Rất là chấn kinh, rồi một cái chớp mắt mới lấy lại tinh thần, nàng giật mình nhiên nhìn nửa ngày, xác thật là Hoắc Trinh.


Nhìn quanh bốn phía… Nàng rất quen thuộc, đây là vương phủ ở Việt Liêu, thư phòng của hắn…

Nàng mở mở miệng, vẫn là nói không nên tiếng. Mất hồn mất vía mà dời tầm mắt đến trên tay hắn, đã không phải một xấp giấy trắng nữa, mà là một phong thư.

Là thư xin phong phân vị cho Hứa thị…

Nàng rất rõ ràng.

Kỳ thật thiếp thất vương phủ phong phân vị…Hắn có thể chính mình làm chủ, lại vì Hứa thị mà cố ý xin hoàng đế phong, giống như không như vậy thì không đủ long trọng, không đủ biểu đạt niềm vui sướng của hắn.

Bởi vì Hứa thị có thai.

Sau khi nàng mới đẻ non không lâu, Hứa thị có thai…

Nàng nói rõ ràng là hài tử của mình bị Hứa thị tính kế nên mất đi, hắn không chịu nghe, còn phải vì Hứa thị mà thỉnh phong.

Chỉ có một lần đó, nàng nóng nảy, không quan tâm mà đoạt lấy phong thư trong tay hắn. Bất luận như thế nào cũng nhịn không xong khẩu khí này, không chịu nổi phong thư này đưa Trường Dương. Thiên gia phong vị, ban thưởng, Hứa thị – con độc phụ kia căn bản không xứng.

Vì thế cũng là một lần đó… Tính lên cũng chỉ có một lần đó, Hoắc Trinh động thủ đánh nàng, một cái tát vang dội cả kinh tất cả hạ nhân hầu hạ trong thư phòng khiến bọn họ quỳ đầy đất.

Tin vẫn được đưa Trường Dương, vì Hứa thị ở vương phủ, ngoài thân phận trắc phi lại nhiều thêm một cái phong vị ngoại mệnh Quận phu nhân, phong vị này rơi trên người nàng ta cũng chẳng tạo nên quyền lực gì, nhưng lại là nhận được vinh dự lớn lao.

Nàng ta là một thiếp thất…

Theo thánh chỉ cùng tới Việt Liêu còn có vô số ban thưởng, tất nhiên là hoàng đế xem ở mặt mũi Hoắc Trinh mà ban cho. Một ngày kia, nhóm thiếp thất trong phủ đều tụ lại trong phòng Hứa thị chúc mừng, ồn ào náo nhiệt, khiến nàng – một chính thê ở trong phòng chịu áp lực đến khóc đều khóc không ra.

Thẳng đến khi Tịch Lan Vi bừng tỉnh, cảm giác áp lực kia vẫn ở trong ngực mà lái đi không được — nhưng, cũng may là có thể khóc ra.

Thậm chí cũng chưa kịp nghĩ nhiều hiện nay đã không phải là một đời kia, nước mắt cũng đã chảy ra tới. Màn rèm hồng đen ở trước mặt ở trong nước mắt hóa thành một mảnh lại một mảnh vầng sáng. Nàng nằm nghiêng, hai tay gắt gao ôm chặt chăn, phảng phất như nắm chặt cái gì đó sắp mất đi.

Tiếng vấn an liên tiếp khiến Tịch Lan Vi bỗng dưng kinh sợ. Bừng tỉnh lại, nàng hoảng loạn duỗi tay đi lau nước mắt, nhưng nước mắt như mưa thì làm sao có thể lau khô ngay được.

Hoắc Kỳ đưa tay vén rèm bị ngừng ở nửa chừng, nhìn Tịch Lan Vi cũng đang ngẩn người mà nhất thời giật mình. Nàng vẫn đang ôm chặt chăn, nửa khuôn mặt chôn ở trong chăn, do do dự dự mà ngẩng đầu lên nhìn hắn, một đôi mắt sáng khóc đến đỏ bừng.

Hoắc Kỳ theo bản năng mà quay đầu lại nhìn lướt qua, phất tay mệnh các cung nhân lui ra ngoài, ngồi xuống ở cạnh giường, khó hiểu mà quan tâm hỏi nàng: “Nàng làm sao vậy?”

Tịch Lan Vi nhất thời không có phản ứng, hắn nhìn nhìn nàng, liền duỗi tay đi túm lấy cái chăn nàng ôm chặt. Mới vừa đụng tới, nàng lại ôm đến càng chặt, hai mắt đo đỏ lắc đầu, cũng không biết ý tứ là “Không có việc gì” hay là không cho hắn động vào chăn.


Tịch Lan Vi ngăn không được hơi hoảng loạn, giương mắt, đúng lúc thấy hắn nhíu nhíu mày. Nàng trốn về phía sau một chút, hắn lại vừa vặn duỗi tay qua thêm một lần, không có túm lấy chăn trong lòng ngực nàng nữa, trái lại trực tiếp đưa tay đến thân mình nàng, dùng sức ôm lấy: “Tới đây.”

Nàng đã bị hắn ủng vào trong lồng ngực, nửa nằm ở trên ngực hắn, hương khí hỗn hợp giữa mùi gỗ đàn cùng Long Tiên Hương nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi, trong lòng Tịch Lan Vi an tâm một chút, yên tĩnh trong chốc lát, nghe được hắn hỏi: “Gặp ác mộng?”

Nàng gật đầu, hắn cười nhạo một tiếng nói: “Cái ác mộng gì làm nàng khóc thành như vậy?”

Nàng lắc đầu lần thứ hai, lúc này hắn đã hiểu rõ ý tứ nàng là “Không sao”.

“Luôn là có chuyện không dám nói.” Hắn cười nhìn nàng: “Nói năng cũng luôn là do do dự dự.”

Nàng cắn cắn môi, vô lực mà nằm ở trên người hắn, hắn ngừng lại một chút rồi lại nói: “Kỳ thật nàng không cần phải khẩn trương như vậy…”

Trong lời nói mang theo tiếng cười nghe rõ ràng, Hoắc Kỳ cúi đầu, hôn lên gò má chưa khô nước mắt của nàng, lần đầu tiên nói lời như vậy: “Bởi vì trẫm thật sự thích nàng.”

————————————-

Tác giả có lời muốn nói: 【 không liên quan chính văn 】

“Hoắc Trinh, hỗn đản này…”

“Hứa thị, hỗn đản này…”

“A bệ hạ, còn có ngươi… Ai bảo ngươi gia phong cho Hứa thị T_T”

“Các ngươi đều quá đáng ghét…”

“Buông ta ra điiii… Ta trở về ôm hươu sao ngủ không để ý tới ngươi T_T”

Hoắc Kỳ: Σ(っ °Д °;)っ Ta làm sai cái gì cơ chứ… Ta gia phong cho Hứa thị bao giờ…

Hươu sao: 【 mặt ghét bỏ 】 Cách xa ta ra một chút… Ta bị thương còn chưa có lành đâu…

—————————————————

[1] Thành ngữ 无巧不成书 (vô xảo bất thành thư) chỉ sự “trùng hợp một cách kỳ lạ”

Đây là một câu nói được bắt nguồn từ truyện Thủy Hử của Thi Nại Am. Tương truyền lúc Thi Nại Am viết truyện Thủy Hử, lúc viết đến đoạn Võ Tòng đả hổ thì không biết viết làm sao để mạch truyện cặn kẽ cụ thể. Bỗng nhiên ở ngoài phòng có tiếng ồn ào, Thi Nại Am đứng dậy ra coi, thì ra có người hàng xóm uống rượu làm ồn ào, rồi tiện tay đánh luôn cả con chó to. Thi Nại Am nhìn thấy cả việc đó, rồi liên tưởng tới việc mình đang viết đoạn Võ Tòng đả hổ, rồi nhớ tới những đặc điểm của con hổ, sau viết được đoạn ngắn tả Võ Tòng đả hổ. Sau khi viết xong, Thi Nại Am có nói rằng: thật đúng là không thấy cảnh đúng dịp thì không thể viết thành sách a. (Chân thị vô xảo bất thành thư a!”)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.