Đọc truyện Làm Phi – Chương 139: Xoay chuyển
Edit: Loan Quý tần
Beta: Huệ Hoàng hậu
Hoàng đế phân phó cung nhân chuẩn bị đem nước đến. Lát sau, một cung nữ bưng nước đựng trong chén sứ trắng đến, đặt trên bàn rồi thi lễ cáo lui. Mọi người ngưng mắt nhìn, Hoàng đế vén ống tay áo lên một chút, Viên Tự tiến lên dùng ngân châm nhẹ nhàng trích máu, một giọt máu liền chảy ra rơi xuống chén sứ trắng đựng nước một giọt đỏ thắm.
“Nghiên Phi.” Hoàng đế nhìn về phía Tịch Lan Vi, nàng giật mình, liên tục lắc đầu nhịn không được mà lùi về sau “Đừng…”
Viên Tự không lên tiếng, bước về phía nàng, chặn phía sau không cho nàng có đường thối lui.
Hoàng đế tự mình bưng chén sứ đến trước mặt nàng, có một cung nữ tiến lên, cầm ngân châm trong tay, nhẹ nhàng lấy tay của đứa bé từ bọc tã lót ra ngoài.
Cung nữ đó nhẹ nhàng cầm tay đứa nhỏ, tay còn lại cầm ngân châm, mặt không biểu tình mà đâm vào tay đứa nhỏ.
Chỉ trong một thoáng trước khi ngâm châm sắp chạm đến tay đứa bé, nàng ta lại đệm ngón tay mình vào giữa và châm thẳng vào đấy.
Lại một giọt máu đỏ thắm rơi vào chén nước.
Cung nữ kia đứng lên, thu bàn tay kia vào ống tay áo, cung kính thối lui sang một bên.
Hoàng đế và Tịch Lan Vi cùng nhìn vào trong chén… Có thể hòa vào với nhau mới lạ.
Các phi tần nhất thời không tránh được tò mò, đứa trẻ này bị châm một nhát nhưng sao không hề nghe thấy tiếng khóc. Tuy nhiên Hoàng thượng ở ngay bên cạnh, dù là Nghiên Phi hay vị cung nữ ngự tiền đó cũng không thể qua mặt được. Chỉ có thể tin rằng, có lẽ đứa bé ngủ quá sâu, châm lại quá nhanh nên đứa bé không kịp cảm thấy đau.
“Tịch Lan Vi.” Trong cổ họng Hoàng đế thốt ra ba chữ này với giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Những người không nhìn được đến bên trong chén sứ đều có thể đoán được, hai giọt máu hẳn là… không thể hòa vào nhau rồi.
“Bệ hạ…” Tịch Lan Vi hoa dung thất sắc, hoảng hốt mà liên tục lắc đầu, lui về sau một bước thì ngã xuống, sắc mặt tái nhợt khi nhìn vào hai giọt máu trong nước, cả mặt hiện đầy vẻ không thể tin tưởng: “Không có khả năng… Đứa nhỏ này là của bệ hạ… Của bệ hạ.”
Thanh âm hơi khàn, nghe vào tai, giống như sắp hấp hối.
Mọi người đều lặng im, âm thầm xem thường vị sủng phi sủng quan hậu cung bị dọa đến mất hết cả phong thái. Nàng khẩn trương ôm chặt đứa bé trong lòng, vẫn khống chế được lực đạo, không hề làm đứa trẻ tỉnh giấc.
“Không có khả năng…” Nàng tựa như sắp khóc, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Hoàng đế, Hoàng đế lại không hề có ý thương tiếc.
“Nước… nước có vấn đề…” Nàng đột nhiên nói. Ánh mắt hơi bất định, thoạt nhìn giống như tâm thần bất ổn. Trong đám phi tần ở đây vang lên những tiếng cười khẽ khinh miệt xen lẫn vào là những tiếng thở dài.
Có những người cảm thấy bộ dáng của nàng bây giờ thật đáng thương, cũng có những người cảm thấy… đây là đáng đời.
Ai cũng nghe nói, trước đây Hoàng đế đã ban dược để bỏ đứa nhỏ này nhưng nàng nhất định không chịu, kiên quyết phải sinh hạ đứa nhỏ.
Nàng thử tiếng lên một bước, Hoàng đế không có phản ứng gì. Nàng lại tiếp tục thất tha thất thểu bước về phía trước, tiến đến cái bàn đặt chén sứ.
“Hài tử… là của bệ hạ…” Nàng bướng bỉnh nhắc lại mãi, giống như đã không thể khống chế bản thân. Quỳ xuống cạnh bàn, đặt đứa bé vững vàng trên đầu gối, cầm ngân châm đâm vào ngón trỏ mảnh khảnh của mình.
Thêm một giọt máu thấp hèn rơi vào chén, ngay cạnh hai giọt máu kia, lẳng lặng dừng lại.
“Ha…” Tịch Lan Vi cười khan, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Kỳ. Ánh mắt dừng lại ngay bên mặt của hắn: “Bệ hạ cảm thấy mình không phải phụ thân của đứa bé này thì đã đành nhưng người cảm thấy thần thiếp cũng không phải mẫu thân đứa nhỏ này sao…”
Mọi người lặng im, thần sắc Hoàng đế chấn động. Thân mình hơi cứng lại rồi mới chậm rãi quay đầu nhìn vào chén sứ, đồng thời sắc mặt trắng bệch cả kinh.
Vậy mà thật sự là do nước có vấn đề?
Thần sắc của Hoàng đế ngồi đó tràn đầy kinh ngạc.
“Ngươi…” Dường như tinh thần vẫn chưa kịp phục hồi, Hoàng đế không biết nên nói gì.
Dần bình tĩnh lại, hắn tàn nhẫn nói: “Ai chuẩn bị nước?” Cả phòng yên lặng, mọi người đều hướng mắt về phía cung nữ dâng nước lên lúc nãy. Rõ ràng là người của ngự tiền, mọi người đều thầm nghĩ không khéo lại có một tuồng kịch hay.
Thông đồng đến tận ngự tiền, sao có thể dễ dàng.
“Bệ hạ thứ tội…” Cung nữ đó bỗng nhiên dập đầu một cái, nói: “Nô tỳ chỉ mang nước đến thôi… Ban đầu nô tỳ là người chuẩn bị nước, nhưng, nhưng Bạch Tiệp dư sai người đến truyền lời… Chỉ sợ Nghiên Phi nương nương đã sớm có chuẩn bị, liền đi Di Tức cung sát bên lấy nước tới.”
Quả nhiên Cảnh Phi đã chuẩn bị một kẻ thế tội để đẩy ra chắn cho mình.
Bạch Tiệp dư hoảng loạn quỳ xuống, sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt, vội vàng giải thích: “Bẩm bệ hạ… Thần thiếp không có ý vu hại cho Nghiên Phi nương nương, thế nhưng tối qua… có một cung nhân của Duyệt Hân điện lặng lẽ đến cung thần thiếp báo tin, nói là Nghiên Phi nương nương sẽ động tay vào nước nghiệm thân, giấu trên lừa dưới. Thần thiếp nghĩ rằng, dù kẻ đó có đáng tin hay không, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn nên mới sai người đi Di Tức cung chuẩn bị nước đến để ngừa vạn nhất.”
Ánh mắt Tịch Lan Vi dừng lại chỗ nàng ta, cảm thấy khó phân biệt được thật giả. Cảnh Phi… trái lại cũng rất giỏi làm việc khiến người không biết quỷ không hay, cộng thêm Bạch Tiệp dư luôn không biết xử lý tình huống, có lẽ thật sự là bị lợi dụng chứ không phải làm việc cho nàng ta.
“Còn qua tay ai nữa…” Nàng lãnh đạm nói, ánh mắt liếc sang Bạch Tiệp dư rồi dừng lại trên người cung nữ kia: “Còn ai động tay đến chén nước này nữa? “
“Không còn ai…” Cung nữ đó vội vàng lắc đầu, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “A… Lúc vào điện… Ngoài Thu Bạch bên cạnh nương nương nhận lấy thì không có ai khác nữa.”
Trong điện vô cùng yên tĩnh trong chốc lát, phi tần lục cung đều cảm thấy việc chén nước này trở nên thật hỗn loạn. Mọi người mờ mịt nhìn về phía Tịch Lan Vi, Tịch Lan Vi lại chỉ nhìn về phía Hoàng đế: “Cầu bệ hạ để Viên đại nhân tự mình chuẩn bị nước, nghiệm thân lại lần nữa.”
Cảm giác phẫn nộ đã không còn mạnh mẽ như lúc mới nghiệm thân.
Hoàng đế liếc Viên Tự một cái, Viên Tự vái chào rồi lui ra ngoài. Hắn ta vững vàng bưng chén nước trên tay, rất nhanh đã trở lại.
Vẫn là Hoàng đế trích máu vào chén trước, Tịch Lan Vi bế đứa bé tiến đến. Lúc này không để cung nữ hỗ trợ nữa mà là Hoàng đế tự mình cầm tay đứa nhỏ.
Đâm một châm nhưng đứa bé mới sinh vẫn không hề khóc nháo như trước. Lại một giọt máu rơi vào trong chén, hai giọt máu đỏ thắm nhanh chóng hòa vào nhau, không thể tìm được sự khác biệt nào.
Hoắc Kỳ thấy trên ngón trỏ lại bắt đầu chảy máu, liền lấy ngón cái đè lên rồi phủ tay áo lên, sắc mặt vẫn như cũ.
Tịch Lan Vi nhìn vào trong chén, nếu không phải không khí trong điện bây giờ rất nghiêm trọng, thì kẻ biết nội tình như nàng thật sự rất muốn cười… đều là máu của hắn, không hòa vào nhau mới là lạ.
“Nghiên Phi…” Sắc mặt Hoàng đế biến đổi trở nên vô cùng mất tự nhiên, ngớ ra một chút thì sửa miệng: “Lan Vi, nàng…”
Trước mặt mọi người, Hoàng đế gằn từng tiếng một nói với nàng: “Thực xin lỗi…”, sau đó duỗi tay ôm nàng vào lòng. Hắn đè thấp thanh âm của mình, dùng âm thanh chỉ mình nàng nghe rõ lại nói: “Cảm ơn nàng.”
…
Vết cắt này cũng xem như xé rách cục diện.
Chịu thiệt suốt mười tháng cũng không thể nhận không, lúc trước nhẫn nhịn không phát tác, bây giờ muốn báo thù thì phải làm đến nơi đến chốn.
Nhổ cổ phải nhổ tận gốc, tuyệt đối không được lưu lại hậu hoạn, xem như không uổng mười tháng cẩn thận, tỉ mỉ bố trí cục diện này.
Trong triều, hắn đã nắm như hầu như toàn bộ chứng cứ phạm tội của Trương gia, tìm thời gian thích hợp để công bố, trong một khảng thời gian liền có thể tiêu diệt thế gia này triệt để.
Thời gian cũng không chênh lệch bao nhiêu, tuy vào lúc Tịch Lan Vi mới mang thai, muốn diệt Trương gia cũng không phải không thể nhưng lúc đó chứng cứ chưa đủ, trong triều tất sẽ có người phản đối, hắn cũng không tránh khỏi bị nói là võng khai nhất diện[1].
[1]Võng khai nhất diện: ý chỉ làm việc quá tuyệt tình, tàn nhẫn; không chừa đường lui cho người khác.
Trước mắt, những chứng cứ này sẽ khiến đám người phản đối kia câm miệng, tùy ý hắn hạ chỉ hỏi tội, còn khỏi phải mang tiếng ngoan độc.
Tịch Lan Vi không cần lo lắng việc trên triều. Ở Duyệt Hân điện, nàng giao hài tử cho vú nuôi mang sang trắc điện chăm sóc, còn mình thì cho truyền Thu Bạch.
“Nương nương vạn an.” Thu Bạch dập đầu, thần sắc gần như không hề chột dạ. Mọi người đều biết sự việc ban sáng, không cần Tịch Lan Vi hỏi đến, nàng liền giải thích: “Nô tỳ… nô tỳ không hề chạm vào chén nước đó…”
“Ngươi đương nhiên sẽ không chạm vào chén nước đó.” Tịch Lan Vi tươi cười tiếp lời, bình thản nói: “Nàng ta là cung nữ hầu hạ ở ngự tiền, làm việc phải vô cùng cẩn thận, sự việc như thế này sao có thể để người khác tiếp cận… Nàng lo lắng ngươi sẽ giúp bổn cung động tay vào đó.”
“Nương nương…” Thu Bạch ngạc nhiên, thoáng ngẩn người. Sau khi lấy lại bình tĩnh, vẫn không hiểu rõ nhưng nhìn thấy khuôn mặt Tịch Lan Vi tràn đầy ý cười, đáy lòng nàng bỗng nảy ra một suy đoán vớ vẩn: “Ngài…”
“Bổn cung không có bản lĩnh đặt cọc ngầm ở ngự tiền.” Nàng lạnh nhạt nhìn Thu Bạch, ngừng một lát lại nói tiếp: ” Cung nhân ở ngự tiền, tất nhiên sẽ làm việc theo ý của bệ hạ.”
Nàng ta hoàn toàn khiếp sợ.
Thu Bạch vô cùng lo sợ, ngẩn ra hồi lâu, giãy dụa nói: ” Nô tỳ không rõ…”
“Ngươi không rõ?” Ánh mắt nàng ẩn hiện tia sắc bén, cười lạnh lẽo: “Ngươi nghĩ ngươi giấu diếm rất giỏi sao? Ngươi làm việc cho Cảnh Phi, chưa hề lộ chút dấu vết nào?”
Tức giận bị áp chế lâu ngày dường như lũ lượt trào ra. Nàng chậm rãi ổn định hơi thở khiến cho bản thân bình tĩnh lại: “Nếu không phải vì để tra ra kẻ đứng đằng sau, bổn cung đã sớm trừ bỏ ngươi; nếu không phải vì muốn hoàn toàn diệt trừ bọn họ trong một lần, thì bệ hạ cũng đã muốn trừ bỏ ngươi từ lâu. Rốt cuộc ngươi tín nhiệm Cảnh Phi đến mức nào… Bổn cung đã gợi ý cho ngươi rất nhiều lần, chỉ hy vọng ngươi sẽ phát hiện mà thu tay, thế nhưng ngươi lại vô tri vô giác.”
“Nghiên Phi nương nương…” Thu Bạch đã hoảng loạn đến mức nằm bò trên mặt đất, sợ hãi đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
“Ngươi không cần giải thích.” Tịch Lan Vi cười nhẹ, giấu đi mất mát dưới đáy lòng: “Ngươi không cần nói gì cả, cả tiền triều lẫn hậu cung đều sẽ nhận được bản cung khai của ngươi, sẽ biết Cảnh Phi dùng ngươi để bày kế hãm hại bổn cung, bệ hạ sẽ vì thế mà thẩm tra Trương gia.”
Cuối cùng Thu Bạch cũng hiểu rõ… Có lẽ, bắt đầu từ rất lâu trước kia, đây rõ ràng là một tuồng kịch không hơn không kém. Nàng diễn trò trước mặt Tịch Lan Vi, Tịch Lan Vi cũng diễn trò với nàng, nhưng chỉ có mình nàng thật sự bị lừa.
“Ngoại trừ bổn cung và bệ hạ, mèo con cũng không thật sự thân thiết với ai.” Tịch Lan Vi cười nhẹ: “Lúc mà bổn cung còn chưa biết ngươi làm việc cho ai thì may mà có nó…”
Nó đặc biệt thân thiết với Thu Bạch, nhưng Thu Bạch rõ ràng không dành nhiều thời gian chơi với nó bằng Tiểu Sương. Tỉ mỉ ngẫm lại, có thể còn nguyên nhân khác, chính là Thu Bạch chạm vào một con mèo khác, trên người nàng có mùi đồng loại của nó, khiến nó cảm thấy an toàn đồng thời cũng muốn tìm ra con mèo kia ở đâu.
Mèo của Cảnh Phi…
Tịch Lan Vi ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười. Năm đó, lúc phát hiện Đỗ thị đầu phục Cảnh Phi, cũng là nhờ con mèo đó.
“Meo…” Mèo con kêu một tiếng, chạy về hướng tẩm điện, đứng lên, duỗi chân muốn Thu Bạch ôm.
“Lại đây.” Tịch Lan Vi vẫy tay, nó quay đầu chạy sang, nàng liền bế nó lên. Liếc Thu Bạch, nàng vừa vỗ về mèo con nằm trong lòng vừa lạnh nhạt nói: “Cũng cảm ơn ngươi đã chăm sóc nó nhiều ngày như vậy. Nếu muốn kêu oan, thì bây giờ ngươi hãy kêu đi.”
—————————
Tác giả có lời muốn nói:
Lan Vi: “Nếu muốn kêu oan, bây giờ liền kêu đi.”
Thu Bạch: ” Oan…oan…oan.”
Lan Vi: “…Ai đưa kịch bản này cho nàng ta vậy hả?”