Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật

Chương 143Đánh Dấu Em Đi


Đọc truyện Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật – Chương 143Đánh Dấu Em Đi

— Những thứ mà Cố Sanh Sanh đạt được ngày hôm nay phải là của cô.

Nhưng một lần nữa, hiện thực khắc nghiệt lại cho cô một cái tát.

Cố Vân Yên cúi đầu đọc tờ giấy trong tay, hàng ngàn con chữ trên hợp đồng chi chít như kiến đang nhúc nhích không ngừng trước mắt. Đã đến hạn gia hạn hợp đồng giữa cô và công ty giải trí Tranh Ninh, theo lý thuyết thì những điều khoản trong hợp đồng phải rất có lợi cho cô mới đúng. Nhưng đọc tấm giấy trước mặt, đến cả một người mới bước chân vào nghề cũng có thể nhìn ra được nó quá đáng đến cỡ nào.

Ký, chẳng khác nào ký vào khế ước bán thân. Không ký? Thẩm Vọng và Hoàng Phủ gia hợp sức phong sát* cô, còn ai dám nhận cô nữa? Sự nghiệp trong ngành giải trí của cô sắp tiêu tan rồi sao?

*Phong sát: là chặn việc xuất hiện tới một người có tham gia tới các hoạt động trong lĩnh vực cụ thể, hoặc cấm các phương tiện truyền thông phát sóng các chương trình, ấn phẩm nào đó. Đó là một lệnh cấm cụ thể có tính chủ quan của cơ quan quản lý. Lệnh cấm này cũng yêu cầu toàn bộ các phương tiện truyền thông không được phép phát sóng chương trình hoặc phim, ảnh có mặt họ. (Cre: hoatieu.vn)
Ký hay là không ký đây?

Người đại diện thổi khói bốc lên từ ly cà phê, tuy sốt ruột nhưng tư thế vẫn rất ung dung: “Ký hay không quyết định nhanh đi, tôi còn phải đi họp nữa. Mấy đoàn phim đều muốn chọn An Hà làm nữ chính, tiếc là Cố Sanh Sanh có chồng và công ty nâng đỡ, nếu cô ấy ở lại công ty chúng ta chắc chắn sẽ là một cây hái ra tiền…”

Từng chữ một hung hăng đâm vào trái tim của Cố Vân Yên. An Hà và Tịch Tuyết Nhi trước kia chẳng đáng xách dép cho cô nữa, hiện tại đã được chọn làm nữ chính rồi. Còn Cố Sanh Sanh… Cố Sanh Sanh kia…

Nghĩ đến đây, Cố Vân Yên không do dự nữa mà mạnh mẽ ký tên mình xuống.

Ký xong cũng không kịp đọc lại, hợp đồng đã bị cướp đi.

Cố Vân Yên gượng cười nói: “Chị à, gần đây có lời mời nào mới không? Vai phụ nhỏ cũng được…”
Người đại diện mất kiên nhẫn khoát tay: “Bản thân chẳng còn chút độ hot, gấp cái gì chứ? Đêm nay có một bữa tiệc xã giao, chính là giám đốc Mã định đầu tư lần trước ấy. Cô chuẩn bị đi, lo dỗ ông ta cho thật tốt, còn ngây ra đó làm gì nữa?”

Cố Vân Yên thốt lên: “Em không tiếp rượu đâu!”

Người đại diện cười lạnh, gõ gõ hợp đồng trong tay: “Không đi à? Vậy thì giải trừ hợp đồng đi, số tiền công ty tổn thất vì cô, đưa phí bồi thường vi phạm hợp đồng đây!”

Trong đầu Cố Vân Yên nổ bùm một tiếng, cuối cùng cô cũng nhận ra mình đã bị lừa.

Trước kia có mấy lần người đại diện muốn cô đi tiếp khách xã giao, khi đó cô vẫn đang bị Thẩm Vọng phong sát nên đành phải mắt nhắm mắt mở đi vài lần, ai ngờ bị người ta chụp hình lại loan truyền đầy trên mạng. Đang ở đầu sóng ngọn gió còn bị lộ ảnh xấu, cuộc đời của cô coi như xong. Huống hồ… Cố Vân Yên nghĩ đến ánh mắt đói khát cùng bàn tay như móng heo của tên giám đốc Mã kia, dạ dày cô lập tức sôi trào lên từng đợt.
Cố Vân Yên rời khỏi công ty, đi giữa dòng người qua lại trên đường phố, tâm trạng hoang mang vô cùng. Cố gia đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, cô chẳng còn chỗ nào để đi nữa, cũng không có ai để mà dựa vào.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gọi điện cho Thẩm Đình Sâm.

Hoàng Phủ Du Du đang thử quần áo, một đám nhân viên trong cửa hàng vây xung quanh cô ra sức nịnh nọt, chỉ có mỗi Thẩm Đình Sâm ngồi trên ghế sa lon, không thèm che giấu sự mất kiên nhẫn của mình.

Hoàng Phủ Du Du chỉ tay về phía anh: “Này, xị mặt ra đó làm gì? Bộ này xấu sao?”

Hoàng Phủ Du Du vốn là một mỹ nhân, mặc váy áo đỏ càng thêm xinh đẹp hơn người. Thẩm Đình Sâm không khỏi mỉm cười, nói: “Đẹp.”

Hoàng Phủ Du Du hừ một tiếng rồi tiếp tục soi gương, không thèm để ý đến anh.

Ngược lại, Thẩm Đình Sâm lại bắt đầu hào hứng, anh bước đến nhìn Hoàng Phủ Du Du trong gương: “Bộ này rất hợp với cô, hay là thử thay đôi giày khác đi, đôi cao gót lúc nãy cũng không tệ.”
Hoàng Phủ Du Du: “Vậy thì đổi đôi đó.”


Nhân viên cửa hàng lập tức mang hộp giày đến. Thẩm Đình Sâm tiếp nhận, nửa quỳ xuống, tự tay thay giày cho Hoàng Phủ Du Du.

Hoàng Phủ Du Du được người hầu hạ đã quen, cô thản nhiên giơ chân lên để anh mang giày vào, lại nhíu mày nói: “Anh không bị gì chứ? Có phải đang có âm mưu to lớn nào đó không?”

Thẩm Đình Sâm nhấc mắt cười nhẹ, cặp mắt đào hoa chứa đựng toàn vẻ phong lưu: “Tiểu thư à, đối xử tốt với cô cũng không được hả?”

Mặt mũi của anh rất đẹp, có vài phần tương tự Thẩm Vọng. Nụ cười này bỗng nhiên khiến cho Hoàng Phủ Du Du phải sửng sốt một chút.

Thẩm Đình Sâm lập tức im bặt. Vị đại tiểu thư này xưa nay nổi tiếng ngang ngược, mới đùa có một chút mà đã muốn nổi giận rồi sao?

Nào ngờ Hoàng Phủ Du Du lại xoay đầu đi chỗ khác. Từ góc nhìn của Thẩm Đình Sâm có thể thấy lỗ tai của cô đang đỏ dần lên.
Lần này đến lượt Thẩm Đình Sâm sững sờ. Anh nhấc cổ chân mảnh mai của Hoàng Phủ Du Du lên, chỗ tiếp xúc giữa ngón tay và da thịt cũng đang từ từ thay đổi nhiệt độ.

Chưa kịp nghĩ gì thêm, tiếng chuông điện thoại đã phá vỡ bầu không khí vi diệu này.

Thẩm Đình Sâm lấy điện thoại ra nhìn một chút rồi vội vàng tắt máy.

Hoàng Phủ Du Du: “Sao không nghe máy, là ai gọi thế?”

Thẩm Đình Sâm cười dịu dàng: “Không có gì, một khách hàng thôi. Nào, tôi giúp cô mang giày.”

Thẩm Đình Sâm chưa nói xong, Hoàng Phủ Du Du đã đạp lên người anh, khuôn mặt hóa thành biểu cảm lạnh lùng: “Cút đi! Đừng có dùng mấy kỹ năng tán gái của anh lên người tôi. Bà đây ghét nhất mấy tên đàn ông miệng mồm lươn lẹo!”

Thẩm Đình Sâm bật ngửa ra sàn nhà, tuy không đau đớn gì nhưng bị mất hết mặt mũi, anh nổi giận nói: “Hoàng Phủ Du Du! Cô lại nổi điên gì nữa!”
Hoàng Phủ Du Du dẫm chân trần trên mặt đất, dáng vẻ trông còn hung dữ hơn cả Thẩm Đình Sâm: “Rõ ràng là điện thoại của con khốn con hoang kia, tôi nhìn thấy hết rồi! Nói cho anh biết, bây giờ anh đang là chồng sắp cưới trên danh nghĩa của tôi, đồ tôi không cần, có ném đi cũng không đến lượt nó nhặt!”

Thẩm Đình Sâm đứng thẳng dậy, hai người mở to mắt nhìn nhau đầy chán ghét, một chút hảo cảm vừa được nhen nhóm trong nháy mắt liền tan biến sạch sẽ.

Cảnh tượng náo nhiệt này nhanh chóng truyền đến tai Thẩm Vọng.

Vụ việc mất mặt trong buổi lễ đính hôn lần trước đã giúp cho Thẩm gia vốn đang ở thế dưới lật ngược được tình thế. Thật ra là nhân dịp này, hai nhà có thể nhường nhau bước lùi một bước, hủy bỏ hôn ước. Ai ngờ Hoàng Phủ Du Du như bị trúng tà, cứ cắn mãi Thẩm Đình Sâm không buông, ảo tưởng của ông cụ Thẩm và vợ chồng Thẩm Quốc Xương về cuộc hôn nhân này cũng do đó mà càng ngày càng trầm trọng hơn.
Thẩm Vọng bận bịu cả ngày trời ở công ty chỉ vì muốn về nhà cho thật sớm, cùng Cố Sanh Sanh ăn cơm. Lúc này ông cụ Thẩm còn đang than phiền với anh về độ hoành tráng hôn lễ của em trai, thật là đau đầu hết sức.

May là cuối cùng xe cũng ngừng lại.

Tài xế ngồi trước quay đầu báo cáo: “Tiên sinh, đến nhà rồi ạ.”

Ông cụ Thẩm nghe thế, tuy không muốn nhưng buộc phải ngừng cằn nhằn: “Lâu lắm rồi không gặp Sanh Sanh, con bé này dạo gần đây bận rộn quá, bận đến nỗi không nhận điện thoại của ta luôn.”

“Cô ấy đang bận… chút việc.” Vẻ mặt Thẩm Vọng mềm đi trong vô thức, “Hôm nào rảnh cháu đưa cô ấy đến gặp ông.”

Cố Sanh Sanh giống như cơn gió mùa hè, thổi tan hết mọi buồn bực không vui cùng xung đột khắc khẩu giữa hai ông cháu Thẩm Vọng.


Ông cụ Thẩm cười vui vẻ đáp: “Được được, công việc quan trọng, nhưng mà sức khỏe cũng quan trọng không kém nhé. Nhà chúng ta không thiếu tiền, cháu đừng để Sanh Sanh liều mạng như thế, không khéo sau này tuổi chưa già mà cơ thể đã già trước.”
Lời ông cụ Thẩm nói vô tình, Thẩm Vọng lại nghe thành ý khác. Nghĩ đến dạo gần đây Cố Sanh Sanh đang bận làm việc gì, mệt mỏi vì đâu là cổ họng anh lại có chút khô khốc. Tiếng nói của ông cụ vẫn vang đều bên tai nhưng tâm trí Thẩm Vọng đã không kìm được mà bay đi chốn nào rồi.

Anh ho khan vài tiếng, vội vàng chào tạm biệt ông cụ Thẩm qua loa và cúp máy.

Cửa xe được tài xế mở ra, Thẩm Vọng vừa đặt đôi giày da bóng loáng xuống mặt đất, một chú chó nhỏ lập tức nhào về phía anh.

“Gâu gâu gâu!” Cục lông vàng mập mạp nhảy nhót xung quanh Thẩm Vọng, cái đuôi nhỏ huơ loạn trong không trung, đòi anh chơi với mình.

Nhưng Thẩm Vọng lại không ôm nó mà nhanh chân tiến vào phòng nghỉ.

Chú chó mập ngây ra, ngồi bệt dưới đất nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông đầy tủi thân.
Thẩm Vọng dừng trước cửa nhà, quay đầu vẫy tay với nó: “Màn Thầu, đi thôi.”

“Gâu~!”

Cặp mắt đen láy lập tức sáng lên, chó ta vui vẻ vung cặp chân ngắn đuổi theo Thẩm Vọng.

Mặt trời từ từ lặn xuống đằng sau dãy núi, hương thơm ngọt ngào nồng nàn lan tỏa trong ánh tà dương màu đỏ cam. Thẩm Vọng gấp gáp đi vào phòng nghỉ, Màn Thầu tung tăng quấn quýt sát chân anh.

“Sanh Sanh!”

Rất ít khi thấy giọng điệu của anh vui vẻ như thế này, tựa như một cậu thiếu niên vừa mới chìm trong cuộc yêu lần đầu.

Giọng nói đáp lại anh so với hương thơm trong không khí còn ngọt ngào hơn: “Em đang trong bếp!”

Thẩm Vọng vừa kéo lỏng nơ, vừa cởϊ áσ khoác, bước chân tiến vào bếp vẫn không ngừng lại, anh thuận tay đóng cửa, nhốt Màn Thầu nhỏ lại bên ngoài.

Vừa vào trong đã ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt, Cố Sanh Sanh mang tạp dề, xinh đẹp động lòng người đang bận rộn cạnh bàn ăn.
Bất kể có nhìn bao nhiêu lần thì cô vẫn kinh diễm như lúc mới gặp.

Cố Sanh Sanh đang loay hoay với rổ cánh hoa. Cô nhặt từng cánh, những cánh hoa hồng còn dính bọt nước trông mềm mại hệt như tơ lụa, nhưng vẫn không thể sáng bằng đôi môi ướŧ áŧ của cô.

Thấy Thẩm Vọng đến thì cười nói: “Vẫn chưa đến giờ cơm đâu, đói rồi à?”

Thẩm Vọng với tâm trạng vui vẻ đi tới sau lưng Cố Sanh Sanh, anh gác cằm lên đỉnh đầu cô, cánh tay vòng qua ngang eo, lười biếng đáp: “Đói bụng.”

Khó có dịp thấy anh nũng nịu như thế, Cố Sanh Sanh ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Vọng: “Trong tủ lạnh có pudding dâu, ăn một chút lót dạ đi.”

Thẩm Vọng cười thấp một tiếng: “Anh không muốn ăn pudding dâu, muốn ăn…”


Giọng Thẩm Vọng vừa trầm thấp vừa quyến rũ, lúc cố ý đè thấp xuống nghe cực kỳ gợϊ ȶìиɦ, hòa với hơi thở nóng bỏng cùng nhau rót vào tai của Cố Sanh Sanh.
Một loạt nội dung 18+ lập tức hiện lên trong đầu. Cả người Cố Sanh Sanh như có dòng điện chạy dọc theo xương sống lan ra toàn thân, hai bên tai nóng hổi, cô quả quyết nói: “Anh mơ đi!”

Cố Sanh Sanh ngẩng đầu, dùng cặp mắt ngập nước trừng Thẩm Vọng, khóe mắt phiếm một chút màu đỏ hồng hết sức mê người.

Thẩm Vọng khẽ nhếch đuôi mắt, anh ném cho cô một ánh mắt nghi ngờ rồi chậm rãi nói hết: “… Bánh kem hạt dẻ. Em nghĩ đi đâu vậy?”

Bây giờ thì cả hai má của Cố Sanh Sanh cũng đỏ gay rồi. Cô tức giận, nắm một nắm cánh hoa ném thẳng vào người Thẩm Vọng. Bọt nước trên cánh hoa dính lên trên áo sơ mi trắng tạo thành những vệt nước rõ rệt.

Thẩm Vọng hít một tiếng.

Dáng vẻ tức tối của Cố Sanh Sanh lập tức dịu xuống ngay.

Thẩm Vọng thỏa mãn ngoắc ngón tay: “Đến đây.”
Cố Sanh Sanh mở to đôi mắt trong veo, nhìn Thẩm Vọng không nói lời nào. Tóc đen môi đỏ, khóe mắt cũng phiếm hồng, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng được. Nhan sắc này xứng đáng xếp hàng thứ nhất trong giới giải trí, một nụ cười mỉm hay cử chỉ nhăn mày nhẹ của cô cũng có thể khiến cho chúng sinh điên đảo.

Thẩm Vọng nhớ lại khoảng thời gian hai mắt mình vẫn chưa nhìn thấy, lúc Cố Sanh Sanh bị anh dọa cho khóc, cô cũng dùng vẻ mặt như thế này để nhìn mình ư?

Dáng vẻ lạnh lùng trong nháy mắt bị hòa tan, Thẩm Vọng hòa hoãn ngữ khí, giang tay ôm Cố Sanh Sanh: “Không đùa em nữa, đến đây ôm cái nào.”

Cánh tay bị hất ra không chút nể nang.

Cố Sanh Sanh đi vòng sang chỗ khác, trừng mắt nhìn anh như một chú mèo con có bộ lông xinh đẹp nhưng không cho ai sờ vào.
Bép. Thẩm Vọng nhìn mu bàn tay đỏ au, mỗi lần như thế này, Cố Sanh Sanh cũng sẽ chỉ hét lên một câu “anh dám dọa em”, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chui vào vòng tay của anh.

Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn như thế, biết đè đầu cưỡi cổ mình từ lúc nào vậy?

Thẩm Vọng mang theo tâm trạng phiền muộn hoài niệm lại chuyện xưa, phải mất một lúc thật lâu mới dỗ được Cố Sanh Sanh nguôi giận, anh ôm cô nói: “Muốn cùng em nấu cơm thật mà, hôm nay không bắt nạt em nữa.”

Để chứng minh tinh thần quyết tâm của mình với Cố Sanh Sanh, Thẩm Vọng còn vừa ôm cô, vừa luôn miệng thề thốt.

Cố Sanh Sanh bị thuyết phục, bất đắc dĩ đáp lại: “Vậy anh nhào bột đi.”

Cả căn phòng bếp lớn như vậy, Thẩm Vọng cứ phải nằng nặc chen chúc chung một chỗ với Cố Sanh Sanh. Cố Sanh Sanh cho đường trắng vào cánh hoa hồng để làm thành nhân bánh hoa hồng, còn Thẩm Vọng thì phụ trách nhào vỏ bánh.
Mỗi người đều có công việc riêng, vai kề vai đứng sát bên nhau, không cần ăn điểm tâm cũng đã đủ ngọt đến say rồi.

“Nhão quá.”

Thẩm Vọng dừng tay, giữa chân mày lộ ra chút hoang mang nhàn nhạt.

Cố Sanh Sanh quay đầu nhìn anh. Lực tay của Thẩm Vọng rất lớn, Cố Sanh Sanh phải dùng hết 200% sức lực để nhào bột, vậy mà Thẩm Vọng lại thao tác nhẹ nhàng như nghịch nước, những ngón tay thon dài chôn sâu trong khối bột, bóp tròn nắn dẹp, bột mì trắng muốt xen lẫn giữa các ngón tay.

Cố Sanh Sanh: “Không sao, thêm chút bột là được.”

Cố Sanh Sanh giúp Thẩm Vọng vuốt sạch bột còn dính trên tay, vừa vuốt vừa chọc ghẹo anh: “Bẩn quá đi.”

Thẩm Vọng thu tay, mười ngón tay đan xen, bột mì dinh dính càng làm cho hai bàn tay dán chặt vào nhau hơn.

Cố Sanh Sanh yếu ớt kêu ca một tiếng.


Thẩm Vọng nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Em cũng bị bẩn rồi.”
Cố Sanh Sanh nhăn mũi: “Anh còn không biết xấu hổ à, đường đường là tổng giám đốc mà nhào chút bột cũng không xong.”

Thẩm Vọng: “Sanh Sanh có thể làm được hết.”

Cố Sanh Sanh nghe vậy, cái đuôi nhỏ lập tức vểnh lên tận trời, trong lúc nhất thời cao hứng dạy Thẩm Vọng nhào bột: “Anh phải cho thêm bột mì vào. Đúng rồi, khéo léo một chút. Ấy, nhẹ tay thôi!”

Thẩm Vọng trên thương trường lật tay có mây, trở tay thành mưa, lúc này lại loay hoay không biết phải làm sao với một khối bột. Cũng may là có tinh thần khiêm tốn học hỏi, anh đè tay Cố Sanh Sanh trên khối bột ẩm ướt mềm mại, nắm tay cô cùng làm: “Là thế này sao? Hay là như thế này?… Em dạy anh thêm chút nữa đi.”

Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của Cố Sanh Sanh bị tay Thẩm Vọng chặn lại, vùi vào khối bột nhào nặn liên tục. Bột mì trắng mịn bao phủ tay của hai người, qua từng động tác xoa bóp dần dần quyện lại với nhau, nhào thêm vài trăm lần thì biến thành một khối vừa mềm vừa dẻo.
Phong thái Thẩm Vọng rất ung dung, bàn tay của anh có thể so sánh với một tác phẩm nghệ thuật, lúc nhào bột cũng hết sức tao nhã và… sεメy. Hơi thở nóng bỏng mạnh mẽ phả xuống sau gáy trần trụi của Cố Sanh Sanh, cường thế tựa như muốn phá nát da thịt.

Không hiểu sao mà Cố Sanh Sanh bất chợt nhớ đến kiến thức về ABO mà cô mới nghiệm ra sáng nay — kẻ đi săn Alpha sẽ cắn gáy Omega, truyền pheromone của mình vào để đánh dấu chủ quyền.

Suy nghĩ đó lập tức khiến một cơn tê dại nổi lên dọc theo xương sống của Cố Sanh Sanh, cảm xúc đột nhiên tăng vọt. May nhờ có Thẩm Vọng ôm nên cô mới không bị té ngã ra sau — tại sao Thẩm Vọng nhào bột cũng có thể hấp dẫn như thế chứ!!!

Cố Sanh Sanh cắn môi, ngước khuôn mặt với khóe mắt ửng đỏ lên nhìn Thẩm Vọng.

Chiều cao của hai người chênh lệch quá lớn, từ góc độ của Cố Sanh Sanh chỉ có thể nhìn thấy được đường cong quai hàm sắc bén của anh mà thôi.
Cố Sanh Sanh ngửa đầu ra sau, nhẹ nhàng chạm vào cằm Thẩm Vọng, nũng nịu lên tiếng: “Thẩm Vọng…”

Lồng ngực Thẩm Vọng phập phồng: “Anh đây.”

Cặp mắt của Cố Sanh Sanh trong veo lấp lánh nước, cộng thêm khóe mắt đỏ hồng càng thêm phần mê hoặc, nhưng kẻ cầm đầu mọi chuyện thì vẫn lạnh nhạt đứng đó, nắm tay cô từ từ nhào nắn, dù có vội nhưng vẫn cố chờ đợi con mồi tự chui vào tròng.

Cố Sanh Sanh có hơi tủi thân, cô cố gắng di dời sự chú ý của mình: “Hôm nay em vừa biết được một bí mật.”

Thẩm Vọng phối hợp phát ra một tiếng nghi hoặc: “Hửm?”

Cố Sanh Sanh nhỏ giọng kể lại bí mật lớn vừa được xem trên weibo cho anh nghe: “Thì ra nhà chúng ta có kinh doanh vũ khí.”

Thẩm Vọng ho khan mấy tiếng, biểu cảm kì quái hết sức: “Em thấy anh giống buôn bán vũ khí à?”

“Giống chứ.” Cố Sanh Sanh im lặng, ngửa đầu tựa vào ngực Thẩm Vọng, nhìn xương quai hàm sắc nét cùng sống mũi cao vút của anh, tưởng tượng ra hình ảnh anh mặc âu phục uống rượu vang đỏ như trong phim, vừa uống vừa ra lệnh sát phạt tên cầm đầu bang phái đối nghịch.
Thẩm Vọng nghe miêu tả của Cố Sanh Sanh, anh nhắm mắt lại, giơ bàn tay dính đầy bột mì nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, “Anh là thương nhân đứng đắn, luôn luôn tuân thủ pháp luật, nộp thuế đúng hạn, giống cái đám gϊếŧ người phóng hỏa chỗ nào…”

Cố Sanh Sanh vừa hé răng đã bị Thẩm Vọng bóp chặt cằm, không cho cử động.

Giọng nói của anh dần dần chìm xuống, lòng bàn tay lướt ngang qua khóe môi mềm mại màu anh đào của Cố Sanh Sanh như trừng phạt: “Lại muốn cắn người?”

Cố Sanh Sanh mấp máy môi: “Không muốn cắn người, chỉ muốn…”

Thẩm Vọng nâng cằm cô, ánh mắt cứng rắn như bốc ra tia lửa khiến cho da mặt Cố Sanh Sanh nóng rần, hai hàng lông mi dày rung động như cánh bướm vỗ.

“Muốn anh.” Cố Sanh Sanh không chịu nổi bị bắt nạt, cặp mắt tròn xoe rưng rưng, cô ngửa đầu nhìn anh, chiếc cổ thiên nga tinh tế mang theo một vẻ đẹp chấn động lòng người phơi bày ra trước mắt Thẩm Vọng, “Thẩm Vọng, đánh dấu em đi.”
Đôi mắt hẹp dài phút chốc bùng cháy lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.