Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật

Chương 10Bánh Bao Nhân Súp Gạch Cua


Đọc truyện Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật – Chương 10Bánh Bao Nhân Súp Gạch Cua


Trong phòng khám.


Bác sĩ làm kiểm tra toàn mặt cho Cố Sanh. Kết quả kiểm tra so với tưởng tượng của Cố Sanh Sanh thì tốt hơn nhiều: Trên mặt nguyên chủ trên mặt không có lắp giả thể, chỉ tiêm vào Hyaluronic Acid*, không cần phải giải phẫu.


(Hyaluronic Acid có tính giữ ẩm rất tốt, 1 gram Hyaluronic Acid có thể chứa tới 6 lít nước. Thường được thêm vào mặt nạ để bổ sung nước cho da, Hyaluronic Acid còn dùng trong thẩm mĩ viện. Mn cứ tưởng tượng Sanh Sanh tiêm nước vào trong mũi rồi nó đông lại thành cái mũi cao như vậy đi :)) )


Bác sĩ hỏi: “Cố tiểu thư, cái mũi cùng cái cằm tiêm Hyaluronic Acid của ngài đều lấy ra hết sao?”


Cố Sanh Sanh kiên định nói: “Ừ, đều lấy ra hết cho tôi! Còn có cái lông mi này, nó có thể lấy ra sao?”


Bác sĩ cười nói: “Đây là nối lông mi, có thể lấy xuống.”


Tịch Tuyết Nhi ở bên cạnh cô thở dài thở ngắn: “Sanh Sanh, mặt cậu như bây giờ rất dễ nhìn, nếu lấy ra thì quá đáng tiếc!”


Cố Sanh Sanh thấy chết không sờn: “Bác sĩ, mau làm đi!”


Cô ngóc đầu lên, gấp gáp nhắm chặt hai mắt lại, thân thể lơ đãng nhẹ nhàng run rẩy.


Bác sĩ cười nói: “Ngài cứ thả lỏng, lấy cái cái này ra không đau, quá căng thẳng sẽ không tiêm vào để lấy ra được.”


Lời bác sĩ còn chưa dứt, Cố Sanh Sanh đã cảm thấy cái mũi như bị con muỗi chích một cái, lập tức có loại cảm giác sưng tấy hơi ê ẩm khó tả. Cái mũi cùng con mắt nổi lên từng trận chua xót.


Cô y tá dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, ôn nhu an ủi: “Ê ẩm chút xíu là bình thường, không cần khẩn trương nha.”


Tịch Tuyết Nhi cùng An Hà không có lương tâm chế giễu cô: “Sanh Sanh cậu cũng quá vô dụng rồi !”


Đợi lát nữa lúc xem các cậu có khóc không! Cố Sanh Sanh mới há mồm chưa kịp nói thì đã bị bác sĩ nắm lấy cái cằm: “Im lặng, không thể động đậy được.”


Cố Sanh Sanh buồn buồn ngậm miệng lại, cái cằm lại bị tiêm phát nữa. Cơ bắp của cằm không mẫn cảm bằng mũi, một ống thuốc tiêm vào là xong, nhưng Cố Sanh Sanh vẫn đau đến nước mắt rưng rưng.

Bác sĩ thay đổi găng tay cùng dụng cụ y tế, một lần nữa thay một ống tiêm khác, hỏi: “Vị kế tiếp là ai?”

Mặt Cố Sanh Sanh hiện giờ đang sưng lên, kéo lấy Tịch Tuyết Nhi cùng An Hà, chặt đứt suy nghĩ muốn bỏ chạy của hai cô: “Đừng chạy, các cậu cũng phải lấy ra!”


*****


Lấy xong Hyaluronic Acid ra, còn phải quan sát ba giờ để phòng bị dị ứng, ba người nằm ở phòng massage nghỉ ngơi.


Cố Sanh Sanh đi soi cái gương ở phía đối diện, nước mắt tràn mi: “Làm sao mà càng nhìn càng xấu vậy?!”


Cái mũi cùng cái cằm của cô sưng đỏ, trên khuôn mặt nhỏ tuyết trắng nhìn cực kì nổi bật, mũi vẫn hơi sưng dường như dính cùng một chỗ với mắt. Mặc dù bác sĩ đã liên tục cam đoan với cô rằng chỉ cần sau khi tiêu sưng sau thì có thể khôi phục nguyên dạng, nhưng cô vẫn cực kỳ không yên lòng.


Tịch Tuyết Nhi lúc này mới kịp ổn định, càng nghĩ càng thấy thua thiệt, tức đến đấm ngực dậm chân nói: “Đầu óc tớ thật sự là bị úng nước mà, tại sao lại muốn đi theo cậu nổi điên cơ chứ! Trước đó mặt tớ đẹp như vậy. . .”


An Hà cũng thở dài thở ngắn: “Rốt cục là cậu nghĩ như thế nào hả Sanh Sanh, không phải cậu nói ngũ quan của tớ quá bằng phẳng, cần phải chỉnh sửa một số chỗ cho nổi bật hơn thì mới đẹp còn gì? Tớ còn muốn tiết kiệm ít tiền, để sang năm còn phẫu thuật bổ sung thêm đấy.”


Cố Sanh Sanh liếc mắt, trách không được ba người này có thể làm chị em tốt với nhau, thẩm mỹ của cả ba đều lệch lạc. Loại chuyện phẫu thuật thẩm mĩ này làm một lần là sẽ nghiện, trong sách nói Tịch Tuyết Nhi thấy chết không sờn, về sau chết trên bàn giải phẫu.

Cố Sanh Sanh dỗ dành nói: “Hiện tại ở giới giải trí lưu hành vẻ đẹp tự nhiên. Chưa kể, cậu có còn muốn quay phim của Chu đạo nữa hay không*?”


(*Cái này ở chương trước Sanh Sanh đã nói rồi nha, Chu đạo không thích diễn viên chỉnh dung)


Tịch Tuyết Nhi nghĩ nghĩ, bị cô thuyết phục: “Cậu nói cũng đúng. Cố Sanh Sanh, nếu cậu dám gạt tớ, tớ sẽ. . . Tớ sẽ chết ở trước mặt cậu!”


Cố Sanh Sanh nhắc nhở cô nàng: “Cậu không được thề loạn, ông trời sẽ nghe thấy đấy.”


Tịch Tuyết Nhi không thể tin nói: “Sanh Sanh, từ khi nào mà cậu lại mê tín như thế?”


Đó mới không phải mê tín. Cố Sanh Sanh nuốt lời nói kia xuống: “Cậu yên tâm đi, tớ khẳng định không có lừa các cậu. Nếu như tớ lừa các cậu, hiện giờ tớ có hối hận cũng không kịp rồi —— “

“Tiểu phôi đản* nhà cậu!” Tịch Tuyết Nhi tức giận đưa tay bóp mặt Cố Sanh Sanh, bỗng nhiên giật mình nói: “Oa, Sanh Sanh da của cậu thật trơn thật mềm, như là đậu hũ ý!”


(*Tiểu phôi đản: trứng thối nhỏ; phôi đản: trứng thối)


An Hà cũng xoay người xích lại gần: “Vừa nãy tớ đã muốn hỏi, cậu có phải hay không giấu bọn mình vụng trộm đi tắm trắng rồi? Trắng như thế này!”


Cô y tá đi đến vừa vặn nghe thấy, che miệng cười: “Bác sĩ của chúng tôi cũng khen làn da của Cố tiểu thư cực kỳ tốt đấy, còn nói chưa từng thấy làn da nào mà tốt như làn da của Cố tiểu thư đâu,  tiêu sưng xong nhất định sẽ rất đẹp.”


Cố Sanh Sanh thầm nghĩ, thời điểm cô y tá này lắc lư trước mặt nguyên chủ, còn bảo cô làm giãn khóe mắt cùng đệm cái cằm, nhất định sẽ càng đẹp.


Cô y tá lắc lư lại chuyển hướng sang Tịch Tuyết Nhi: “Thật ra làn da Tịch tiểu thư xấu là do căng thẳng gây nên, làn da An tiểu thư cũng rất trắng, nếu ăn theo thực đơn dinh dưỡng của chúng tôi, nhất định sẽ. . .”


“Các cậu nghĩ cũng đừng nghĩ!” Cố Sanh Sanh kịp thời ngăn lại an Hà cùng Tịch Tuyết Nhi ngo ngoe rục rịch muốn thử.


“Vậy cậu mau nói cho tớ, cậu rốt cục làm cái gì để bảo dưỡng làn da tốt như vậy!” Tịch Tuyết Nhi cùng An Hà cô một lời tôi một câu, đưa tay đến bóp mặt Cố Sanh Sanh.


Đầu Cố Sanh Sanh nhoáng một né khỏi móng vuốt của hai Đại Ma Vương, đây chính là bản lĩnh mà cô sống cùng Thẩm Vọng trong mấy ngày qua rèn luyện ra được: “Đừng đụng vào mặt của tớ, còn chưa có tiêu sưng đâu! Chỉ cần các cậu đồng ý với tớ, không được chỉnh mặt lung tung, tớ sẽ nói cho các cậu biết.”


Tịch Tuyết Nhi nhìn da Cố Sanh Sanh trắng noãn, gật đầu như giã tỏi: “Đồng ý với cậu! Nhanh nói cho tớ đi.”


Lúc này Cố Sanh Sanh mới nói: “Thật ra tớ cái ăn theo một thực đơn, để về tớ sẽ làm một chút cho các cậu.”

Tịch Tuyết Nhi lúc này mới bỏ qua. Nằm một lát, lại nói: “Tớ thật lo lắng cho mặt của tớ. Lấy Hyaluronic Acid ra, không lên ống kính được thì phải làm sao bây giờ?”


Cố Sanh Sanh khuyến khích cô nàng: “Tự tin lên, dung mạo của cậu rất có điểm nhấn, cố gắng nhiên cứu kịch bản nâng cao kĩ thuật diễn, người xem sẽ thích cậu.”


Tịch Tuyết Nhi lại nói: “Tớ còn tốt, ngược lại là An Hà, bộ phim kia của cậu. . .”


Cố Sanh Sanh cùng Tịch Tuyết Nhi đều là con gái của nhà khá giả, diễn phim là do hứng thú. An Hà cùng với các cô không giống, gia đình cô ấy là gia đình bình thường, bố cô lái xe taxi vất vả nuôi lớn cô, đã khó khăn lại khổ thêm, lại bị xe đâm trở thành người thực vật, nằm ở trên giường mỗi ngày đều đốt một đống tiền.

Mười sáu tuổi An Hà dứt khoát nghỉ học, tiến vào giới giải trí, chính là vì kiếm tiền thuốc men cho bố của mình. Mặt của cô ấy thanh tú nhẹ nhàng, lên ống kính ăn thiệt thòi rất nhiều, phẫu thuật thẩm mĩ là vì muốn tranh thủ càng nhiều nhân vật hơn.


An Hà cố nén buồn bã trong lòng, vẫn lấy tinh thần cười nói: “Không sao. Sáng mai tớ đi xin chị Long, nhận thêm mấy nhân vật diễn viên quần chúng, nhiều hay ít thì cũng có thể kiếm thêm một chút.”


Nghe được cái tên chị Long này, mặt Cố Sanh Sanh hiện lên một tia chán ghét.


Công ty giải trí Cam Chanh dưới cờ nghệ sĩ rất phong phú, một người đại diện sẽ quản mười nghệ sĩ nhỏ. Chị Long chính là người đại diện của ba người, mặc dù bên ngoài chị Long là người đại diện, lại bí mật làm mấy chuyện bẩn thỉu. Nếu không phải có cô, hiện giờ An Hà cũng sẽ không đi đến bước này.


Mấy nét bút rải rác trong sách viết ra mấy vai hề buồn cười, hiện tại bọn họ sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt cô, có máu có thịt. Cố Sanh Sanh không có cách nào mặc kệ họ được.


Nhưng mà hiện giờ một phân tiền cô cũng không có, phải làm như thế nào để giúp bọn họ đây? Thôi, để về hỏi Thẩm Vọng là được, hắn nhất định có biện pháp kiếm tiền.


Hiện giờ bầu không khí có chút ngột ngạt. Tịch Tuyết Nhi đề nghị: “Chúng ta đi ăn cơm đi! Bên cạnh có nhà hàng bánh bao súp rất nổi danh đấy.”


Cân nhắc đến hoàn cảnh của An Hà, ba người rất ít khi đi phòng ăn đắt đỏ, cửa hàng đầu đường cuối ngõ cũng ăn rất vui vẻ. Tình hữu nghị của chị em mặt giả không có chút nào là nhựa plastic.


Ba người đeo kính râm cùng khẩu trang, chạy ra ngoài.


Cửa hàng này thật sự đã rất lâu đời rồi, mặt tiền cửa hàng bày biện lồng hấp cao cao, khói trắng bốc lên từng đợt, mùi thơm bánh bao súp từ xa đã ngửi thấy, vào đông mười phần hấp dẫn người khác. Ở cửa xếp thành mấy hàng dài mua bánh, đều là người dân gần đây cùng người trẻ tuổi nghe danh mà đến.


Ba người Cố Sanh Sanh mang theo khẩu trang cùng kính râm, xếp ở hàng cuối cùng. Khu vực bên cạnh thường có cả nữ sinh đến mua bánh bao súp, mọi người đối với hóa trang của các cô không cảm thấy kinh ngạc.


Ngón tay Cố Sanh Sanh tinh tế chỉ lên vỉ hấp: “Một phần bánh bao súp nhân gạch cua(*), một phần bánh bao nhân thịt heo, một phần bánh bao nhân thịt bò.”


(*) Bánh bao súp nhân gạch cua. (Hai loại bánh bao còn lại chắc mn cũng biết rồi nhỉ, mình sẽ không lấy ảnh vào nữa)

Sau làn khói trắng, một đôi mắt hạnh óng ánh tỏa sáng, nhìn chằm chằm bên trong làn khói trắng là bánh bao súp trắng trắng mềm mềm. Vỏ bánh ** cực mỏng, nước canh đầy đủ cùng bánh nhân thịt như ẩn như hiện, bác gái bán hàng nhanh chóng kẹp bánh bao súp lên bỏ vào vỉ hấp nhỏ, không làm rách lớp vỏ mỏng của bánh.


“56 tệ.”


Cố Sanh Sanh để bánh bao súp qua một bên, cầm điện thoại quét mã trả tiền. Cô không phải rất thuần thục, nhìn chằm chằm số tiền một chút lại chọc chọc màn hình.


“Này này.” Tịch Tuyết Nhi bỗng nhiên hạ giọng, hưng phấn nói: “Sanh Sanh, trong tiệm có soái ca! An Hà, cậu mau nhìn.”

An Hà giả bộ như ngắm phong cảnh, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại: “Mặc dù chỉ nhìn thấy một bóng lưng, nhưng âu phục trên người anh ta nhìn rất đắt!”


Tịch Tuyết Nhi nói: “Sanh Sanh, đến lượt cậu.”


Cố Sanh Sanh cũng quay lại nhìn.

Bên trong tiệm ăn chật hẹp, một thanh niên mặc âu phục phẳng phiu đưa lưng về phía các cô, ngồi ở trước bàn gỗ. Mỗi một sợi tóc của hắn ta tản ra khí chất tiền tài đắt đỏ, cùng cái cửa hàng nhỏ này cực kỳ không hợp nhau.


Nhìn qua bờ vai của anh ta, có thể nhìn thấy cô gái tóc dài ngồi đối diện với anh ta.


Tịch Tuyết Nhi thở dài: “Xem ra đây chính là phú nhị đại hạ phàm, đang cùng bạn gái trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt bình dân đây mà.”


Cố Sanh Sanh cười nói: “Đừng nghĩ mấy cái vớ vẩn đó nữa. Cầm bánh bao súp đi mau, ngay lúc còn nóng ăn cho ngon!”


Ba người quay lại, hi hi ha ha đi.


Lúc này Thẩm Đình Sâm đang cau mày, nhìn trên mặt bàn nổi lên dầu mỡ bóng loáng, trên mặt đất còn có giấy ăn các vị khách khác ném xuống.


Huống chi vì muốn tránh tai mắt của người khác, hắn ta ngồi ở sau một bàn gần bếp nhất, mùi thịt sống phun ra khiến anh ta nhíu chặt mày lại.


Một cái bánh bao hấp nóng hổi đưa đến bên miệng, cô gái đối diện mang theo ý cười hoạt bát: “Cái bánh bao súp này ăn rất ngon, anh nếm thử nha.”

Thẩm Đình Sâm nheo mắt lại, há mồm cắn cái bánh bao hấp kia.


Cố Vân Yên “A. . .” một tiếng, luống cuống thu tay lại: “Anh. . . Anh ăn thật luôn kìa.”


Một chút khó chịu trong lòng Thẩm Đình Sâm được quét sạch sành sanh, khóe mắt hiện ra ý cười: “Không phải em cùng anh đánh cược, nói anh nhất định sẽ yêu bánh bao của quán này sao? Anh ăn rồi, tại sao em lại không cao hứng vậy?”


“Em không có bảo anh ăn bánh trong tay em. . .” Gương mặt Cố Vân Yên phiếm hồng, cúi đầu chọc chọc bánh bao súp trong chén.


Thẩm Đình Sâm yêu nhất cái vẻ thẹn thùng này của cô ta, không khỏi mừng rỡ, miệng câu lên ý cười nhẹ nhàng, đang muốn mở miệng, khóe mắt chợt thoáng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.


“Sanh Sanh!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.