Đọc truyện Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật – Chương 37: Dính Người
Lần này người tặng pháo hoa không phải là s, mà là Anisette nhì bảng.
Một trăm cái phái hoa nở rộ trên màn hình, Cố Sanh Sanh lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn pháo hóa của vị…!fan này.”
Cố Sanh Sanh không đọc tên của người đó lên, cô cảm thấy nó rất quen mắt.
s lão đại tặng hơn ngàn cái pháo hoa, Anisette vốn là người dẫn đầu bảng trong phòng livestream của Cố Sanh Sanh, hiện tại rơi xuống vị trí thứ hai, tặng quà vẫn hào phóng như cũ.
【Anisette: Khi nào quay lại?】
Cố Sanh Sanh: “Chưa biết nữa.”
Nói xong câu này, pháo hoa trên màn hình vẫn còn đang nổ bộp bộp, Cố Sanh Sanh có chút áy náy bổ sung: “Tôi sẽ cố nhanh nhất có thể, quay về livestream cho mọi người xem.”
【Hệ thống nhắc nhở: Anisette tặng Vượng Tử không nghe lời 100 pháo hoa.】
【Thì Thập Thất: Tổng tài bá đạo với cô đầu bếp yếu đuối ư?】
【Đậu phộng đường hst: Bất ngờ quá đi!】
【Ngốc manh hahaha: kswl kswl huhu!】
*kswl: ngọt chết tôi rồi.
Cố Sanh Sanh suy nghĩ nửa ngày mà vẫn không hiểu kswl có nghĩa là gì, nên đành âm thầm ghi nhớ lại chờ chút nữa lên mạng tra cứu.
Cô im lặng tỏ vẻ ngại ngùng, Anisette cũng không bình luận nữa, khiến người xem đùa giỡn càng hăng hơn.
Phòng livestream ngập tràn phấn khởi.
Chờ Cố Sanh Sanh làm xong ba món mặn một món canh kết thúc livestream, mới phát hiện ra Anisette đã gửi cho mình một tin nhắn mới, là một dãy ID Wechat.
Cố Sanh Sanh đã không còn mù mờ về mặt này nữa.
Một số chủ phòng của Thiên Nga sẽ kết bạn riêng với fan lớn của họ, sau đó cùng nhau ra ngoài hẹn hò hay nhận quà tặng gì đó.
Kiểu tin đồn nửa thật nửa giả này lúc nào cũng tràn ngập luồng khí ái muội mà.
Có điều vị Anisette kia cũng không nói gì kỳ quái với cô, Cố Sanh Sanh xóa tin nhắn đi, nhưng không kéo hắn vào blacklist.
Trời đông đêm xuống rất nhanh, phút chốc bên ngoài cửa sổ đã tối mù, đèn trong biệt thự được bật sáng trưng.
Biệt thự vẫn ấm áp như mùa xuân, có hệ thống thông gió hiện đại giúp không khí luôn luôn trong lành.
Khắp mọi ngóc ngách được người làm lau chùi sạch sẽ, tựa như những món đồ cổ sáng rực rỡ lấp lánh, từng viên gạch trên sàn đều trơn bóng như mới ốp.
Cố Sanh Sanh kéo nhẹ tà váy đi lên lầu 2, người làm đã đẩy xe đồ ăn đến nơi, đang đứng chờ cô trước cửa phòng ngủ.
Cố Sanh Sanh đẩy cửa ra, không thấy Thẩm Vọng trong phòng: “Tiên sinh đâu rồi?”
Giúp việc đáp: “Tiên sinh trong thư phòng, ngài ấy có dặn phu nhân ăn trước ạ.”
Cố Sanh Sanh: “Đồ nguội ăn không ngon.
Các cô dọn đồ ra đi, tôi đi tìm anh ấy.”
Không chờ giúp việc trả lời, Cố Sanh Sanh liền tiến thẳng đến thư phòng.
Nghĩ cũng thần kỳ, Cố Sanh Sanh đến sống tại căn biệt thự này cũng đã được một thời gian, mãi đến hôm nay mới ra khỏi phòng ngủ để tham quan các khu vực khác.
Cửa thư phòng đóng kín, không nghe được âm thanh bên trong.
Cố Sanh Sanh gõ cửa, không chờ Thẩm Vọng cho phép đã mở ra, thò đầu vào trong: “Thẩm Vọng Thẩm Vọng —“
Tiếng nói đột nhiên im bặt.
Ba người đàn ông và phụ nữ có vẻ ngoài ưu tú đứng trong thư phòng ngạc nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt chẳng thân thiện là bao.
Cố Sanh Sanh vội vàng rút đầu ra.
Ba người trong phòng: “…”
Trong nháy mắt, khuôn mặt xinh đẹp kia vừa kịp thời để lại ấn tượng, khiến phụ nữ cảm giác như gặp kẻ thù lớn, đồng thời làm cho trái tim đàn ông chao đảo dữ dội, tất nhiên cũng khó tránh khỏi dành chút thương cảm cho cô — dám quấy rầy lúc Thẩm tiên sinh đang làm việc, kết cục không cần nói cũng quá rõ ràng.
Ba người im lặng chuyển tầm mắt về phía người đàn ông anh tuấn lạnh nhạt đang ngồi sau bàn làm việc, liền nghe anh thầm thì: “Dính người như thế.”
Đám người trong phòng: “…”.
Sao lại nghe ra ý tứ khoe khoang trong đó nhỉ?
Thẩm Vọng nói tiếp: “Vào đây, có chuyện gì?”
Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng mở cửa, chậm chạp tiến vào phòng.
Ánh đèn hàng lang hắt xuống mặt cô, ánh sáng nhẹ dịu trên làn da trắng như gốm sứ, mái tóc đen bóng xõa tự nhiên trên vai, trông cô hệt như một con búp bê đắt tiền.
Giọng nói xứng đáng êm tai nhất thế giới, lộ ra chút yếu đuối: “Gọi anh về ăn cơm.”
Thẩm Vọng nắn ngón tay trong vô thức: “Cho người bảo em ăn trước rồi mà.”
Không khí trong thư phòng cực kỳ nghiêm túc, Thẩm Vọng ngồi ngay ngắn sau bàn, dường như có chút cảm giác xa cách.
Cố Sanh Sanh biết Thẩm Vọng đang vội làm việc, là cô đột ngột chen ngang, sợ bị Thẩm Vọng bóp cổ liền cường điệu một câu: “Đồ nguội ăn không ngon, chờ anh cùng ăn.”
Khúc Mi nhanh mắt liếc cô một cái, ý tứ khinh miệt phóng ra rõ ràng.
Đúng là mấy người có xuất thân nghèo hèn, suốt ngày chỉ biết mò mẫm trong nhà bếp để tìm cách lấy lòng đàn ông.
Thẩm Vọng nói: “Mười phút nữa.”
Cố Sanh Sanh: “Đồ ăn nguội hết rồi.”
Thẩm Vọng: “Năm phút vậy.”
Cố Sanh Sanh liền đi ra ngoài.
Ba người trong phòng cằm rớt xuống đất.
Chu Vị hoàn hồn trước, hỏi: “Tiên sinh, là…!người xung hỉ kia sao?”
Anh đắn đo nửa ngày mới dám dùng từ “người kia” để ám chỉ Cố Sanh Sanh.
Ba người này là thuộc hạ thân tín nhất của Thẩm Vọng, đều mơ hồ biết được vào lúc Thẩm Vọng bị thương, người được đưa tới xung hỉ kia đối xử với anh “tốt” như thế nào.
Ngón tay Thẩm Vọng gõ nhẹ trên mặt bàn, ngữ khí lạnh đi vài phần: “Gọi phu nhân.”
Một cổ áp lực nặng nề ập đến, ba người trong phòng sống lưng lạnh toát, vội vàng cúi đầu xuống.
May là Chu Vị với Thẩm Vọng có quan hệ khá tốt, gặp người khác chắc chắn sẽ không được buông tha dễ dàng như vậy.
Đám người tiếp tục đề tài lúc trước.
Năm phút sau, Chụ Vị và Lý Cạnh ngừng lại.
Khúc Mi lại bắt đầu đề tài khác: “Thẩm tiên sinh, về vấn đề của Thẩm thị ở quý trước, tôi đã cho…”
“Lần sau bàn tiếp.” Thẩm Vọng giơ tay, “Mọi người tập hợp hết tất cả các vấn đề rồi đưa Chu Vị báo cáo lại với tôi.”
Ngữ khí Thẩm Vọng quyết đoán, ba người trong phòng đều cúi đầu, chỉ có Khúc Mi là không cam lòng, gặp ánh mắt cảnh cáo của Lý Cạnh mới ngậm miệng lại.
Cửa thư phòng được mở ra.
Ba người lần lượt rời khỏi, phát hiện Cố Sanh Sanh vẫn đang đứng trước cửa.
Vị phu nhân này đứng dựa vào tường nghịch điện thoại, một ngón tay đưa lên móc đuôi tóc, bộ dạng trông có chút trẻ con.
Đám người hướng đến cô chào hỏi, gọi một tiếng “phu nhân”, thái độ so với lúc nãy cung kính hơn rất nhiều.
Cố Sanh Sanh nâng mắt, ánh mắt linh động nhìn ba người trước mặt, thầm đánh giá một lượt.
Những người này ước chừng chưa đến 30 tuổi, khí chất cũng coi như chấp nhận được.
Bọn họ là những thuộc hạ kiêm tay chân đắc lực của Thẩm Vọng, theo như sách gốc chính là đi theo Thẩm Vọng đến cùng.
Nhưng trong sách không nói thuộc hạ của Thẩm Vọng có phụ nữ.
Khúc Mi nhạy bén nhìn ra ánh mắt của Cố Sanh Sanh.
Từ trước đến nay cô luôn tự nhận mình có dung mạo xinh đẹp, lúc này bị Cố Sanh Sanh quan sát da mặt lập tức nóng lên, cảm thấy ánh mắt kia tràn ngập sự khinh thường mỉa mai.
Không khí vi diệu giữa hai người phụ nữ, phận đàn ông khó cảm nhận được.
Tiếng Thẩm Vọng phát ra từ thư phòng có chút cao lên: “Vào đây.”
Cố Sanh Sanh quay đầu, thong thả vào phòng.
Chu Vị nhỏ giọng nói với Lý Cạnh: “Boss bị nắm thóp rồi à? Người kia đâu phải gu của anh ấy?”
Lý Cạnh: “Đẹp như thế còn đòi gu thế nào nữa?”
Chu Vị: “Nhưng boss có nhìn thấy đâu…”
Lý Cạnh: “Câm mồm hộ.
Để boss nghe được thì cậu chết chắc.”
Khúc Mi đi sau đột nhiên lên tiếng: “Hình như tôi vừa làm rớt tài liệu trong phòng, để tôi quay lại lấy.”
Không chờ hai người đàn ông trước mặt kịp trả lời, Khúc Mi liền quay lưng lên lầu 2.
Không biết xuất phát từ động cơ nào mà bước chân đi đến thư phòng của cô có vẻ nhẹ nhàng hơn hẳn.
Cửa thư phòng đang mở, khung cảnh bên trong thoáng hiện ra.
Người đàn ông cao lớn đĩnh đạc ngồi sau bàn làm việc, hiếm có lúc thấy anh không mặc trang phục nghiêm chỉnh, tay áo sơ mi trắng xắn lên, để lộ ra đường cong cơ bắp trơn tru nơi cổ tay.
Một bóng dáng mảnh khảnh yểu điệu đứng trước mặt anh, không biết đang nói chuyện gì.
Một lát sau, người kia ngồi lên mặt bàn một cách tự nhiên.
Khúc Mi nheo mắt.
Ai cũng biết Thẩm Vọng khắc nghiệt khó sống chung, cô đi theo anh ba năm, không dám chểnh mảng sai sót một phút giây nào.
Thế mà cái người xung hỉ kia lại dám suồng sã ngồi lên bàn của Thẩm Vọng.
Nhưng Thẩm Vọng cũng không nói gì, anh không nhìn thấy mà.
Suy nghĩ trong lòng Khúc Mi xoay chuyển nhanh chóng, cô tiến lên gõ cửa: “Thẩm tiên sinh, tôi đến lấy tài liệu để quên ạ.”
Khúc Mi đẩy cánh cửa đang khép hờ ra.
Cố Sanh Sanh quay đầu lại liếc nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Cô ngồi trên bàn làm việc, tà váy xõa lung tung, cặp chân thon thả đung đưa qua lại, làn da thiếu nữ căng mịn tản mát ra hơi thở thanh xuân ngọt ngào, không chút e dè, như một chú mèo được gia chủ nuông chiều, hồn nhiên không đặt người ngoài vào trong mắt.
Cách Cố Sanh Sanh, Thẩm Vọng lười biếng lãnh đạm lên tiếng: “Tự tìm đi.”
“Vâng ạ.” Khúc Mi đến gần bàn sách, chần chừ nói: “Nhưng mà phu nhân…”
Giọng cô khó xử, định nói nhưng lại thôi.
Thẩm Vọng nhướn mày, giơ tay sờ soạng một lúc, cuối cùng phát hiện ra Cố Sanh Sanh đang phá đám: “Sao lại ngồi trên bàn?”
Không bùng nổ giận dữ như Khúc Mi dự đoán, giọng Thẩm Vọng vẫn bình bình, chính là kiểu dúng túng thành thói quen.
Cố Sanh Sanh đung đưa chân, thích thú nói: “Không thấy chỗ nào ngồi được hết.”
Lần này Thẩm Vọng không nói gì, chỉ giơ tay kéo mạnh một phát.
Tà váy Cố Sanh Sanh bay lên, cô ngã thẳng vào lòng Thẩm Vọng, tài liệu vương vãi đầy đất.
Cố Sanh Sanh nâng tay lên: “Đau.”
“Có người ở đây, làm nũng cái gì.” Tiếng Thẩm Vọng hờ hững.
Giữa hai người phảng phất một loại không khí thân mật tự nhiên, người ngoài hoàn toàn không có chỗ chen vào.
Khúc Mi thấy Thẩm Vọng mất kiên nhẫn, từ từ nắm lấy cổ tay của Cố Sanh Sanh nhẹ nhàng vuốt ve, nhất thời có chút thất thần.
Có lẽ do ánh mắt của Khúc Mi quá rõ ràng, Thẩm Vọng lúc này mới nhớ đến trong phòng vẫn còn người khác: “Tìm thấy tài liệu chưa?”
“…!Rồi ạ.” Hôm nay Khúc Vi diện chân váy bút chì, mang giày cao gót 10 phân, không thích hợp ngồi xổm xuống nhặt tài liệu dưới đất, đúng là tự chuốc khổ vào thân.
Cô tùy tiện nhặt tờ tài liệu nào đó rồi vội vàng rời khỏi.
Thẩm Vọng cúi đầu, vẻ mặt sâu xa, nhắm hai mắt đầy vẻ lạnh lùng thường ngày lại, uể oải nói: “Muốn thân tàn này bế cô về phòng sao?”
Cố Sanh Sanh chôn trong khuỷu tay anh, ung dung tự tại huơ chân: “Hôm nay có tôm xào long tĩnh đó.”
Thẩm Vọng chậc một tiếng, nói: “Ngồi yên, té rồi mặc kệ em luôn đấy.”
Thẩm Vọng buông Cố Sanh Sanh ra, hai tay lăn bánh xe, Cố Sanh Sanh vội ôm cổ anh, lên tiếng chỉ đường: “Rẽ phải, đi thẳng, rồi ra cửa nào…”
Chắc chắn Thẩm Vọng đã từng là một tay lái rất tốt, Cố Sanh Sanh chỉ hướng lung tung mà thao tác của anh vẫn rất ổn định, hoàn hảo ra khỏi thư phòng tiến về phòng ngủ, trên đường đi chỉ đụng phải lan can một lần duy nhất.
Cố Sanh Sanh trở lại phòng lập tức quên đau, nhảy xuống nói: “Để tôi xem đồ ăn đã nguội chưa.”
Đồ ăn bày ngay ngắn trên bàn, từng món được đậy nắp kín mít.
Mở một cái nắp ra, hương thơm mê người phiêu tán khắp phòng, Cố Sanh Sanh vui vẻ nói: “Vẫn còn nóng, mau đến ăn đi.”
Thẩm Vọng im lặng xoa xoa cẳng chân, vừa rồi đụng phải lan can nên có chút đau.
Anh không thể hiện ra mặt, Cố Sanh Sanh đẩy anh đến cạnh bàn, ăn được nửa đường mới nói: “Không phải cổ tay bị đau sao?”
“…!Đúng.” Cố Sanh Sanh mạnh miệng, “Đau lắm, đang lê tay đau giúp anh ăn cơm đây này.”
Khóe môi Thẩm Vọng khẽ nhếch lên: “Đáng thương như thế, sau này để tôi giúp em nhỉ.”
Lúc Thẩm Vọng nói còn cố tình pha thêm ý cười, cực kỳ cuốn hút.
Cố Sanh Sanh như được gãi bụng, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: “Nói rồi nha.”
Thẩm Vọng nghe vậy suýt chút nữa bị sặc canh.
Anh kéo khăn lên sát miệng, che giấu khóe môi đang muốn cười lên của mình.
Cơm chiều có ba món mặn một món canh, là tôm xào cơm vải, mầm đậu xào và một chén canh vịt hầm nấm.
Cố Sanh Sanh tuyên bố vì hôm nay bản thân đã vận động cật lực, phải ăn nhiều hơn, cho nên ăn thêm nửa chén cơm.
Khẩu vị Thẩm Vọng rất tốt, đồ ăn còn dư lại đều được anh quét sạch vào bụng.
Bây giờ Cố Sanh Sanh đã hết tò mò tại sao Thẩm Vọng ăn nhiều như thế mà vẫn không bị mập nữa rồi.
Hôm nay người ta tập tạ trên lầu, còn nặng hơn cô gấp mấy lần kia kìa!
Nghe Cố Sanh Sanh nói xong, hai tay Thẩm Vọng ôm lấy cô ước lượng: “Ăn xong càng nặng hơn nhỉ.”
“…!Tôi sẽ giảm béo!” Cố Sanh Sanh mạnh miệng, “Sau này còn phải quay phim, tôi sẽ không ăn khuya nữa.”
Cố Sanh Sanh bóp vai Thẩm Vọng, trịnh trọng nói: “Thẩm Vọng, anh phải giám sát tôi mới được.”
Thẩm Vọng cười như không cười, ừ một tiếng bằng giọng mũi.
Chờ đồ ăn khuya được mang lên, Cố Sanh Sanh liền quên mất bản thân đã thề thốt những gì.
Thẩm Vọng nhéo hai má phúng phính của cô, Cố Sanh Sanh chỉ rên mấy tiếng, đôi tay vẫn ôm khư khư đĩa đồ ăn không rời.
Thẩm Vọng thô bạo chỉ trích Cố Sanh Sanh một phen.
Thật ra anh vẫn chưa nói lời nào, nhưng khóe môi lại cong lên, ý tứ châm chọc còn rõ hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Cố Sanh Sanh chấm nước mắt nhẫn nhịn, miệng nhỏ vẫn tiếp tục ăn phô mai đậu hủ: “Ăn xong bữa này, ngày mai không ăn nữa.”
Cô lầm bà lầm bầm, không biết là đang thỏa hiệp với Thẩm Vọng hay với chính mình.
Thẩm Vọng dựa người vào đầu giường, đeo tai nghe bluetooth nghe trợ lý báo cáo công việc, không thèm để ý đến Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh chớp mắt, ôm tâm trạng mê man thò lại gần, một hai bắt Thẩm Vọng ăn cùng: “Cắn một miếng đi mà, ngon lắm đó, cắn đi cắn đi.”
Thẩm Vọng không kiên nhẫn nói: “Không thích ngọt.”
Sau đó liền bị thồn một miếng.
Đầu lưỡi vừa nếm được vị béo ngậy của phô mai, tiếp theo là vị đậu nhàn nhạt, mát lạnh tinh tế, vào đến miệng liền tan ngay, thật là một hương vị đặc biệt.
Thẩm Vọng bất tri bất giác ăn hết một khối lớn.
Haizz, đành phải đánh răng lại vậy.
Hai người lên giường lần nữa, Cố Sanh Sanh lại sột sột soạt soạt nhét chăn.
Thẩm Vọng nghiêm túc nghe một loạt số liệu phức tạp, bàn tay tùy ý xoa đầu cô.
Cố Sanh Sanh liền ngoan ngoãn nằm im, chôn trong ngực anh không biết định làm chuyện gì.
Chờ Thẩm Vọng bàn công việc với trợ lý xong xuôi, gió ngoài cửa sổ tràn vào đã nhiễm đầy sương đêm.
Anh sờ cánh tay đang đặt ngoài chăn của Cố Sanh Sanh, bị lạnh rồi.
Tiếng hít thở đều đặn của cô truyền đến, ngủ rồi mà tay vẫn còn nắm chặt vạt áo anh như vậy.
Thẩm Vọng gỡ tai nghe ra rồi nằm xuống, ôm chặt Cố Sanh Sanh vào lòng, anh chậm rãi vuốt ve cánh tay mát lạnh của cô, vuốt đến khi nó ấm lên mới thôi.
Trước ngực là một cơ thể mềm mại thơm ngát, cơn buồn ngủ tự nhiên ập đến.
Thẩm Vọng thản nghiên nghĩ, đêm nay tiểu quái vật có vẻ dính anh quá nhỉ…