Đọc truyện Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật – Chương 30: Bạch Liên Hoa Bắt Chước
An Hà diễn một đoạn ngắn, giống hệt với phân cảnh mà cô đã chuẩn bị trước đó! Ngay cả phương thức diễn cũng không khác biệt, thậm chí còn có phần tinh tế, nhập tâm hơn cô.
Lúc An Hà thử vai xong, các biên kịch gật đầu liên tục, đạo diễn Trương cũng nói một câu: “Không tồi.”
Cố Vân Yên luống cuống tay chân.
Lúc trước khi biên kịch tiết lộ kịch bản đã đặc biệt đề cử hai phân cảnh ngắn kinh điển của Chu Hàn Chỉ và Ninh Ca này để cô luyện tập trước.
Nhưng Cố Vân Yên lại cảm thấy lần thử vai này đã nắm chắc trong tay, nên cũng không mấy để tâm vào việc luyện tập.
Nhưng diện mạo An Hà thanh tú dịu dàng, vô tình trùng hợp với phong cách của Cố Vân Yên, luận về nhan sắc có lẽ còn cao hơn Cố Vân Yên một bậc.
Cố Vân Yên theo sau cô diễn lại phân đoạn này chắc chắn sẽ bị mang danh bắt chước bừa.
Cố Vân Yên quyết định diễn phân cảnh của Ninh Ca.
Cô một bên lặng lẽ ôn lại kịch bản của Ninh Ca trong lòng, một bên quan sát những thí sinh khác diễn xuất.
Vài người tiếp theo biểu hiện bình thường, lâu lâu có người được hơn một chút, nhưng vẫn chưa đủ để so sánh cô.
Cố Vân Yên thoáng cảm thấy yên tâm hơn, chờ cô gái phía trước thử vai xong liền vội vàng giơ tay lên, ai ngờ bị Tịch Tuyết Nhi giành trước.
Nhân vật Tịch Tuyết Nhi muốn thử vai chính là Ninh Ca.
Đóa hồng đỏ Ninh Ca một thân hỉ phục, trước mặt võ lâm quần hùng bức hôn Ngụy Vô Song.
Ninh Ca chói lóa như hoa hồng, đường hoàng tự tin, trên phương diện tình cảm luôn giành quyền chủ động, ép trái ép phải khiến cho Ngụy Vô Song cuối cùng phải tự thừa nhận tình cảm của chính mình.
Kỹ thuật diễn xuất của Tịch Tuyết Nhi không hẳn là xuất chúng, nhưng cô có ngũ quan diễm lệ, khí chất cao ngạo, diễn phân đoạn này cũng được xem là thành công.
Đầu óc Cố Vân Yên phút chốc tê dại, sao lại như thế chứ? Cô không tin mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, nhưng rõ ràng nó đã xảy ra: cả An Hà và Tịch Tuyết Nhi đều trùng vai diễn với cô.
Mãi cho đến lúc mọi người diễn xong, chỉ còn lại Cố Vân Yên ngây ngốc ngồi đó.
Có người nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị Vân Yên, đến lượt chị rồi kìa! Thẩm nhị thiếu đến xem chị diễn đó!”
Cố Vân Yên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Đình Sâm.
Không biết anh đã ngồi bên cạnh đạo diễn từ lúc nào, lại còn nhìn cô mỉm cười.
Cố Vân Yên hít sâu, mồ hôi chạy dọc theo sống lưng lăn xuống ròng ròng.
Mấy hôm trước tự mình xuống nước năn nỉ, đòi Thẩm Đình Sâm hôm nay phải đến xem cô thử vai, chính là để anh tận mắt nhìn thấy Cố Sanh Sanh bị nhục nhã.
Giờ lại biến thành bê đá đập vào chân mình…
Lần thử vai này tuy kỹ năng diễn xuất của các diễn viên còn khá non nớt, nhưng vẫn có vài điểm nhấn.
Đạo diễn Trương tâm tình không tệ, lại nói đùa: “Cố Vân Yên đúng không, còn mỗi cô là kết thúc hôm nay rồi.”
Mọi người đều cho rằng Cố Vân Yên đang làm bộ làm tịch, chờ đến cuối cùng mới lên sân khấu, lúc này đều dồn hết sự chú ý nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Vân Yên dường như phát ngốc, lúc đi lên còn không cẩn bước hụt.
Thẩm Đình Sâm buột miệng thốt ra: “Cẩn thận!”
Những người xung quanh lập tức ném đến những ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị.
Nếu là ngày thường, Cố Vân Yên nhất định sẽ căng thẳng thẹn thùng, tuy nhiên hôm nay cô chẳng còn tâm tình nào để mà hưởng thụ sự quan tâm này.
Cố Vân Yên đứng trên sân khấu, nhìn xuống phía dưới đều là bóng dáng mờ ảo của mọi người, ánh đèn chiếu thẳng vào khuôn mặt mồ hôi nhễ nhại của cô, lớp trang điểm như bị rửa trôi hết.
“Sao còn chưa chịu bắt đầu nữa?”
“Phong cách diễn xuất mới à?”
Cố Vân Yên đánh liều, diễn phân đoạn của Ninh Ca: “Hôm nay có võ lâm quần hùng tề tựu…!tề tựu tại đây.”
Tiếp theo là gì? Cố Vân Yên cành vội càng loạn, dần dần mất kiểm soát.
Mọi người ngây ngốc: Rồi sao? Sao nữa?
Cố Vân Yên bất chấp tất cả, diễn thẳng một hơi để kết thúc cho nhanh.
Nhưng nhan sắc và khí chất của cô kém xa Ninh Ca, giọng nói run rẩy, lúc nói lời thoại kinh điển: “Ngụy Vô Song, chàng có muốn đi theo ta không” ra, liền biến một quận chúa khí phách oanh tạc thành nữ chủ phim Quỳnh Giao.
Dưới sân khấu có người bật cười.
Cố Vân Yên trong đầu ong ong, cứ có cảm giác Cố Sanh Sanh đang cười mình.
Cô càng nghĩ càng mất khí thế, cuối cùng cũng không biết mình đã hoàn thành thử vai bằng cách nào.
Lúc Cố Vân Yên đang căng não để kết thúc phần thi, cả khán phòng không có một tiếng vỗ tay.
Đạo diễn Trương mặt mũi xanh mét, mấy biên kịch bên cạnh cũng bị làm cho cứng mặt, một lời khó tả.
Trầm mặc nửa ngày, một biên kịch mở miệng: “Thẩm nhị thiếu, ngài xem…”
Phản ứng đầu tiên của Cố Vân Yên không phải là nhục nhã, mà là nhìn về phía Cố Sanh Sanh trong tiềm thức.
Cố Sanh Sanh không mang khẩu trang, đang nghiêng đầu nói gì đó cùng Tịch Tuyết Nhi và An Hà, trên mặt còn trưng ra một nụ cười ngọt ngào.
Mà Thẩm Đình Sâm, đang chăm chú nhìn Cố Sanh Sanh không chớp mắt, bị biên kịch nhỏ giọng nhắc nhở mới hoàn hồn lại.
“Phần biểu diễn của cô Cố Vân Yên…” Thẩm Đình Sâm im lặng một lát, cố tìm kiếm từ ngữ thích hợp, “Rất có sức hút.”
Cố Vân Yên nhẹ nhàng thở ra, vừa cảm kích vừa ỷ lại mà nhìn Thẩm Đình Sâm, chỉ cần Thẩm Đình Sâm còn che chở cho cô, chắc chắn cô trong lòng anh vẫn có ý nghĩa.
Thẩm nhị thiếu vừa mở miệng vàng, các biên kịch khác cũng chỉ bóp mũi phụ họa thêm vài câu.
Đạo diễn Trương duy trì trầm mặc, sắc mặt vẫn tái xanh.
Nhưng ông lại vô lực chống đối với tư bản, chỉ có thể để cho Cố Vân Yên trúng tuyển.
Mặt khác, các thí sinh tham gia thử vai lại cảm thấy không phục.
Vừa rồi Cố Vân Yên diễn một tràng từ đầu đến đuôi, từng người một đều thấy có thể trên bậc Cố Vân Yên, dựa vào đâu lại bị cô ta đạp xuống dưới?
May mà hôm nay đổi thành thử vai tập thể, nếu là thi cá nhân, người nào đó được kê đá dưới chân còn chưa bị phát hiện ra đâu!
Biên kịch và đạo diễn gặp phải hoàn cảnh xấu hổ nhất từ trước đến nay: nhân viên trên sân khấu còn đang nhận xét, thí sinh thử vai ở dưới đã cúi đầu lướt điện thoại.
Đây chính là sự kháng nghị trong im lặng của các cô gái — dù sao mọi chuyện cũng được định đoạt rồi.
Cố Vân Yên vẫn rất nghiêm túc nghe biên kịch nói những nhận xét khô khan, sau đó khom lưng nói: “Cảm ơn đạo diễn và các biên kịch đã ủng hộ, sau này tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, không ngừng nâng cao kỹ thuật diễn xuất của mình, sẽ không để đạo diễn và các biên kịch thất vọng đâu ạ.”
Nhóm Wechat [Yên Tiêu Vân Tán Bạch Liên Yểu]:
“Ọe, mắc ói gần chết.”
“Rác rưởi! Rác rưởi!”
“Ọe ọe ọe…”
Lần này, ngay cả biên kịch cũng không biết phải đáp lại như thế nào: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, kết quả thử vai sẽ được thông báo vào ba ngày sau.”
Rồi vội vàng kết thúc buổi thử vai này.
Vừa ra khỏi cửa, tất cả mọi người đều hướng sự phẫn nộ đến Cố Vân Yên.
“Công bằng ở đâu! Nếu vai diễn đã quyết định nội bộ xong xuôi hết rồi, vì cái gì còn kéo chúng ta đến đây làm nền nữa?”
“Sớm đã thấy bộ mặt thật của cô ta, Cố Sanh Sanh nói gì, gặp ở đâu đánh ở đó mà!”
“Vì đợt thử vai này mà tôi phải từ bỏ một bộ khác có cơ hội cao hơn! Đm, không phục!”
“Thẩm nhị thiếu điên rồi sao, thua bởi An Hà cũng không thấy bất mãn như vậy!”
Có người gõ điện thoại ầm ầm, post trạng thái lên Weibo than thở: Không có gia thế, không ôm đùi, như thế sẽ không thể tiến xa được trong giới giải trí này phải không? *tủi thân* *tủi thân*.
Những người khác lập tức bình luận:
[Ai bảo chúng ta không có kim chủ.
Diễn quận chúa ngang ngược thành phim Quỳnh Giao, đúng là chẳng ai làm được.]
[Chị em gian nan quá, haizzz, sau này thấy bạch liên hoa phải lo trốn đi thôi.]
Tại nhà hàng, Cố Vân Yên nhìn điện thoại, thở dài trong lòng.
Thẩm Đình Sâm quan tâm hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Có người vào Weibo của em chửi bới, bảo hôm nay tuyển chọn không công bằng.” Cố Vân Yên đỏ mắt nói.
Thẩm Đình Sâm không thèm để ý: “Những con người thất bại này luôn thích dựa vào mắng chửi người khác để phát tiết, em đừng quan tâm làm gì.
Đây là rượu của anh để ở đây, vị không quá mạnh, nếm một chút đi.”
Cố Vân Yên buồn bực: “Rõ ràng em đã rất nỗ lực, vì sao còn phải chịu bọn họ mắng chửi như thế? Mấy người đó nói hôm nay thử vai đều là anh tìm cơ hội đến cho em.”
Thẩm Đình Sâm đặt ly rượu vang đỏ trong tay xuống: “Trước kia lúc Sanh Sanh bị mắng, không phải chính em đã nói đó là mấy chuyện bình thường trong giới giải trí sao? Sanh Sanh bị chửi còn thảm hơn em nhiều.”
Cố Vân Yên cứng họng.
Ngay sau đó, vành mắt cô đỏ lên: “Gần đây anh cứ suốt ngày nhắc đến chị Sanh Sanh.
Có phải anh vẫn chưa quên được chị ấy đúng không?”
Cố Vân Yên dứt lời, hai mắt gắt gao nhìn Thẩm Đình Sâm.
Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Đình Sâm trầm xuống.
Thẩm Đình Sâm tự cảm thấy mình đối với Cố Vân Yên cũng không quá tệ.
Địa vị ở công ty giữ không xong, còn phải chịu gánh nặng đầu tư cho Cố Vân Yên ở.
Thấy Cố Vân Yên thử vai xong tâm trạng không tốt, liền dẫn cô đi ăn cơm giải sầu, nhưng Cố Vân Yên cứ liên tục nhìn điện thoại, lại còn thở ngắn than dài không ngừng.
Giờ thì cả gan nhắc đến Cố Sanh Sanh trước mặt anh.
Thẩm Đình Sâm ném khăn ăn xuống, nói: “Hình như công ty còn việc chưa xong, lát nữa em tự lái xe về đi.”
“Đình Sâm!” Cố Vân Yên không kịp cản anh lại, đành trơ mắt nhìn Thẩm Đình Sâm rời đi.
Từ trước đến nay Thẩm Đình Sâm chưa bao giờ mất kiên nhẫn với cô như thế.
Hôm nay Cố Vân Yên chịu đủ mọi đả kích, mắt cô rưng rưng, lấy điện thoại ra up một Weibo mới.
Nhà hàng Nhật Bản.
Cố Sanh Sanh ngồi xếp bằng, cùng Tịch Tuyết Nhi và An Hà ăn mừng kỷ niệm.
Nói đến sự việc thử vai ngày hôm nay, Tịch Tuyết Nhi la hét vui vẻ, Cố Sanh Sanh cũng rất hả giận.
Trong truyện gốc, video Cố Vân Yên thử vai lần này được chia sẻ rộng rãi trên Weibo, nhờ đó thu được thêm vô số fan mới.
sau lại cực kỳ nổi tiếng, Cố Vân Yên dựa vào nhân vật Chu Chỉ Hàn giành giải Thị hậu năm tiếp theo, đặt nền tảng đại chúng vững chắc cho giải Ảnh hậu sau này.
Lần này cô giúp An Hà và Tịch Tuyết Nhi đoạt lấy hào quang của cô ta, cũng coi như ra tay vì nguyên chủ.
Nhưng trong truyện gốc, Cố Vân Yên từ một diễn viên tuyến 18 vô danh vươn lên trở thành Ảnh hậu căn bản không phải dựa vào kỹ thuật diễn xuất, mà là có Thẩm Đình Sâm cùng mấy người theo đuổi hộ tống cô, càng không cần nói đến cô là người có bàn tay vàng lớn nhất.
Muốn hất ngã Cố Vân Yên, đường vẫn còn dài lắm.
Tịch Tuyết Nhi nói: “Sanh Sanh, cậu đúng là thần! Sao cậu lại biết phân đoạn mà Cố Vân Yên sẽ sử dụng để tham gia tuyển chọn vậy? Mấy cô gái kia còn cười cô ta bắt chước bừa nữa đó!”
An Hà cười nói: “Đoán xem, Cố Vân Yên có Thẩm Đình Sâm cung cấp tin tức, tất nhiên Sanh Sanh cũng có, đúng chứ?”
Tịch Tuyết Nhi hô lên: “Sao tớ lại không nghĩ tới nhỉ! Chắc chắn là Thẩm Vọng nói cho cậu biết!”
Cố Sanh Sanh: “…” Rõ ràng là công lao của cô, giờ lại thành của Thẩm Vọng.
Tịch Tuyết Nhi vỗ vai Cố Sanh Sanh, cao hứng nói: “Hôm nay hả giận quá đi! Không phải ngày nào Cố Vân Yên cũng phát thông cáo muốn nghiền nát cậu sao? Lần này đến lượt chị em mình bóp chết cô ta.”
Cố Sanh Sanh sợ Tịch Tuyết Nhi đến lúc đó lại thất vọng nên nhắc nhở trước: “Còn Thẩm Đình Sâm ở đó, chắc chắn cô ta vẫn có thể nhận vai nữ chính.”
Tịch Tuyết Nhi chẳng hề để ý: “Tớ biết, nữ chính đại IP này không đến lượt tớ đâu.
Nhưng chọc cô ta một chút cũng tốt, cậu nói xem đám người đó bây giờ có mắng cô ta xối xả không? An Hà đưa tớ mượn Weibo clone của cậu đi, tớ muốn lên chửi cô ta mấy câu.”
An Hà bỗng nhiên nói: “Mau xem đi, Cố Vân Yên mới up Weibo mới!”
Cố Vân Yên *tích V*: Muốn đội vương miện trên đầu thì phải chịu được sức nặng của nó.
Cố Vân Yên cố lên, mang theo tình yêu và nỗ lực tiến lên phía trước *cố lên* *tim*.
Weibo đăng lên chưa được mười phút đã bị xóa mất.
Nhưng vẫn có người nhanh tay chụp lại, gửi vào nhóm Wechat [Yên Tiêu Vân Tán Bạch Liên Yểu], làm cho mọi người cười phá lên.
Tịch Tuyết Nhi nói: “Trâu bò, mấy lời này cũng nói được.”
An Hà: “Cố Vân Yên không thể im lặng được sao? Cô ta thật sự không biết nói ra chỉ khiến người khác biết cô ta là người được lợi còn thích khoe mẽ à?”
Cố Sanh Sanh đã sớm đoán trước chuyện Cố Vân Yên thật sự cho rằng kỹ thuật diễn xuất của mình thuộc hàng top.
Cô đã lướt qua Weibo của Cố Vân Yên một lần, toàn thấy mấy cái như năm tháng tĩnh lặng, canh gà cho tâm hồn, còn có bức tranh tự họa của thẳng nam tinh anh.
Cố Sanh Sanh hâm mộ nói: “Cô ta tìm được mấy câu nói triết lý ở đâu vậy, tớ cũng muốn dùng.”
An Hà và Tịch Tuyết Nhi: “…!cậu câm mồm.”