Đọc truyện Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật – Chương 28: Lang Quân Đến Uống Thuốc Nào
Cố Sanh Sanh đứng lên, bước ra khỏi bồn tắm.
Mái tóc ướt đẫm xõa tung trên bờ vai trắng nõn, rũ đến trước ngực, đường cong mảnh mai nửa che nửa hở, từng giọt nước theo lọn tóc lăn xuống, chạy dọc theo cặp chân dài thẳng đuột.
Đến họa sĩ tài ba nhất cũng không thể lột tả được một phần triệu khung cảnh kinh diễm này.
Pháo hoa bừng sáng trong chốc lát, lại quay về bóng tối tĩnh tịch.
Trong phòng tắm có tấm gương cỡ lớn soi được toàn thân, Cố Sanh Sanh đứng trước gương nghiên cứu, dáng người cô và nguyên chủ giống nhau như đúc, eo thon mông nở, vòng một cũng hơi đẫy đà, gương mặt có chút thịt được nước nóng sưởi ấm đến ửng hồng, tựa một quả đào vừa chín tới đầu mùa hè.
Cố Sanh Sanh sờ má, thầm rủa trong lòng, đều tại Thẩm Vọng nhéo sưng hết! Mặt cô đâu có to như vậy!
Nghĩ đoạn, Cố Sanh Sanh lau người qua loa, bọc khăn tắm đi ra ngoài.
Vừa đẩy cửa đã đối diện với Thẩm Vọng: “Anh?”
Thẩm Vọng hướng mắt về phía phòng tắm không biết đã bao lâu rồi.
Cố Sanh Sanh quay đầu lại nhìn, cửa kính phòng tắm trong suốt nhìn được trọn vẹn cảnh bên trong, nhất thời căng thẳng, “Anh, anh quay sang phòng tắm làm gì?”
Thẩm Vọng dừng lại một chút, châm chọc: “Tôi tưởng cô chết đuối trong đó rồi.”
Cố Sanh Sanh không nói tiếng nào, hai ngón tay vạch mí mắt hướng đến Thẩm Vọng làm mặt quỷ, Thẩm Vọng không phản ứng lại, chỉ nhíu mày nói: “Câm rồi à?…!Chưa hung dữ với cô, sao lại không nói gì?”
Cố Sanh Sanh thở phào nhẹ nhõm, lên án anh: “Sau này không được nhéo mặt tôi nữa!”
Lời nói không đầu không đuôi, Thẩm Vọng không thèm để ý đến cô, bắt đầu sai bảo: “Mang nước đến đây.”
Cố Sanh Sanh lê đôi dép bông đi rót nước, vừa đi vừa lải nhải: “Uống nhiều nước một chút, trưa nay ăn nhiều thịt nướng nóng người, khàn cả giọng rồi kìa.”
Thẩm Vọng bắt bẻ: “Muốn nước nguội.”
Cố Sanh Sanh bất lực đành phải thổi nguội cho anh: “Không nóng đâu.
Trời lạnh uống nước nguội sẽ bị cảm đó.”
Thẩm Vọng bưng ly lên nhấp môi, bỗng nghe thấy tiếng vải cọ xát.
Nước ấm chảy vào cổ họng, ngọn lửa dữ dội trong lòng càng cháy mãnh liệt hơn.
Cố Sanh Sanh trút bỏ khăn tắm, mặc vào người chiếc váy ngủ trắng tinh, sau đó liền phóng thẳng lên giường.
Một vật thể thơm tho mềm mại chui vào trong chăn, Thẩm Vọng lại giật một cái, nằm xuống quay lưng lại với cô.
“Thẩm Vọng, Thẩm Vọng?” Cố Sanh Sanh ngồi dậy nhìn Thẩm Vọng.
Mắt Thẩm Vọng nhắm nghiền, khuôn mặt vẫn tái nhợt như ngọc, đuôi mắt hẹp dài hiện lên một tia đỏ ửng, nhìn kỹ thì thấy thái dương đen nhánh đang ướt đẫm mồ hôi.
Cố Sanh Sanh đan tay thành một cái loa nhỏ, chĩa đến lỗ tai Thẩm Vọng: “Thẩm Vọng, xem phim thôi.”
“Không xem.” Thẩm Vọng đáp.
Cố Sanh Sanh mới tắm xong, trên người mang theo mùi thơm ấm áp.
Hai mắt Thẩm Vọng không nhìn thấy, bù lại cảm quan của anh nhạy bén cực kỳ, hơi thở ngọt ngào của Cố Sanh Sanh rót vào tai anh khiến cho luồng khí nóng kia lại càng thêm khô rát.
Lòng anh như có một con dã thú đang chực thoát ra khỏi lồng, muốn xé toạc tất cả mọi thứ để làm dịu đi cơn khát của nó.
Cố Sanh Sanh không chút phát giác, tiếp tục quấn lấy anh làm nũng: “Xem đi mà, ngày nào cũng xem, sao hôm nay lại không xem?”
Thẩm Vọng: “Hôm nay mệt.”
Cố Sanh Sanh liền nói: “Thế ngày mai xem, tôi mát xa chân cho anh vậy.”
Lúc Cố Sanh Sanh nổi hứng lên thật sự rất ngoan, giọng nói ngây ngô dịu dàng lọt vào tai làm cho người khác không thể kìm nén, muốn ôm cô vào lòng để dỗ dành.
Đến cả Thẩm Vọng cũng không thể làm mặt lạnh với cô, mặc dù từ trước đến nay anh vốn không phải là một người dễ mềm lòng.
Anh cản tay Cố Sanh Sanh: “Không cần, cô cũng nằm xuống đi.”
Cố Sanh Sanh không nghe lời, Thẩm Vọng duỗi tay ra muốn kéo cô, sờ một trúng lớp vải mềm mại, lại sờ tiếp, chính là cơ thể nhẵn nhụi thơm tho của Cố Sanh Sanh.
Thẩm Vọng vừa nóng lên, Cố Sanh Sanh đã tránh ra, vội vàng nằm xuống.
Cô nhỏ giọng: “Anh kéo cổ váy ngủ của tôi.”
“Váy rộng.” Thẩm Vọng khẽ vuốt ngón tay, sắc mặt vẫn điềm tĩnh.
Cố Sanh Sanh thầm thì: “Anh không hiểu, như thế mới đẹp.”
Váy ngủ của Cố Sanh Sanh đều mang phong cách phục cổ rực rỡ, tay áo phồng viền ren hoa, cổ áo rộng khoe xương quai xanh tinh tế như ngọc bích.
Lòng bàn tay thô ráp nóng bỏng vô tình quét qua da thịt, Cố Sanh Sanh né tránh chỉ vì sợ nhột, chứ không có phản ứng gì khác.
Những hành động thường ngày của cô với Thẩm Vọng quá sức thân mật, tựa như tay trái nắm lấy tay phải.
Cố Sanh Sanh ngáp nhẹ một cái, cố gắng để không ngủ thiếp đi: “Thẩm Vọng, ngày mai tôi phải đi thử vai đó.”
“Hửm?” Thẩm Vọng phát ra một âm tiết, ngón tay không tự giác siết chặt hơn.
Cố Sanh Sanh tiếp tục nói: “Tuyết Nhi với An Hà cũng đi, là thử vai cho đó.
Tôi không thích chút nào, tôi muốn làm đệ nhất mỹ nhân cơ.”
Câu cuối của cô còn lộ ra chút đắc ý nho nhỏ.
Vẻ mặt Thẩm Vọng kỳ quái, lại nghĩ đến người nào đó ngày hôm nay đã khóc nhiều lần, rốt cuộc cũng nuốt xuống những lời ác ý: “Cô muốn đi?”
“Ừ.” Cố Sanh Sanh nói, “Dù sao đi rồi cũng không chắc sẽ thành công.”
Thẩm Vọng liền nói: “Không được chọn cũng đừng có mà khóc lóc.”
Cố Sanh Sanh gật đầu: “Tuyết Nhi nói, là đại IP, có nhan sắc thôi vẫn chưa đủ.”
*Đại IP: Chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
(Theo hoatieu.vn)
Thẩm Vọng đột nhiên quay đầu lại: “Ừ.
Cô vui là được.”
Âm cuối của Thẩm Vọng có chút cao lên, tựa hồ như đang cười.
Cố Sanh Sanh nhân cơ hội vắt chân lên bắp đùi anh, buồn rầu nói: “Tôi có xem thử ảnh chụp của các ứng cử viên khác, đều không đẹp bằng tôi.
Lỡ ngày mai tới đó được đạo diễn chọn luôn thì phải làm sao đây? Lo lắng quá đi.”
“Được chọn thì quay thôi, tôi đầu tư cho cô.” Thẩm Vọng nhịn không được, giơ tay lên che trước mặt, bả vai rung rẩy dữ dội.
“Sao anh run dữ vậy? Anh…!anh cười cái gì đó!” Cố Sanh Sanh lay cánh tay Thẩm Vọng, thẹn quá hóa giận, cô bổ nhào lên người anh, “Có gì đáng cười! Không được cười!”
……
Cố Sanh Sanh còn chưa đi thử vai, phòng livestream lại một lần nữa được lên hotsearch: #Phòng livestream nấu cơm Vượng Tử không nghe lời của tiểu tiên nữ#.
Thử thách đánh bông lòng trắng trứng lần trước được hoan nghênh nhiệt liệt ngoài ý muốn, Weibo tích v “Mỗi ngày dựa vào mukbang mà sống” nương theo độ hot đã cắt ghép chỉnh sửa một video 10 phút nói về “Vượng Tử không nghe lời”.
Bản chất không hề giống các chủ phòng hiện nay, Cố Sanh Sanh thật sự có tay nghề nấu ăn điêu luyện, từng nguyên liệu nấu ăn đơn giản qua tay cô lại biến thành những món mỹ vị thơm ngon, màu sắc cực kỳ đẹp mắt.
Hơn nữa Cố Sanh Sanh cũng không lộ mặt, chỉ dựa vào giọng nói cùng một đôi tay thôi là đủ khiến cho các cô gái trên Weibo điên cuồng gào thét.
Video vừa đăng tải lên ngay lập tức thu hút lượng lớn người xem ủng hộ, còn được các blogger nổi tiếng chia sẻ liên tục.
Chưa đến một đêm đã đạt #10 hotsearch.
Nền tảng Thiên Nga thấy “Vượng Tử không nghe lời” tự kiếm ra lưu lượng nên không ngừng đề cử phòng livestream ở vị trí đầu trang.
Trong tích tắc, phòng livestream của Cố Sanh Sanh leo bậc thẳng tắp trên bảng xếp hạng tân binh, trực tiếp lọt vào top 5.
Năm vị chủ phòng top đầu thấy vậy lập tức sinh ra lo lắng, liên tục chia sẻ, kêu gọi fan tặng bình dưỡng chất cho mình.
Các chủ phòng lớn đều có lực lượng fan vững chắc, hậu viện hùng hậu, chờ đến khi Cố Sanh Sanh livestream lần nữa, “Vượng Tử không nghe lời” đã rớt xuống hạng 7, người xem bình luận khí thế ngất trời bênh vực cô.
[Mễ Hạp Tử: Tiểu tiên nữ tiến lên nào! Tụi em đưa chị xuất đạo luôn!]
[Kẹo gummy: Cố lên, dưỡng chất của tôi đều cho chủ phòng hết.]
[Ăn nhiều rau xanh: Các chị em tặng hết dưỡng chất cho tiểu tiên nữ đi nào! Muốn xem thử mặt của tiểu tiên nữ trông ra sao quá!]
Từ đây trở lên vẫn bình thường.
Còn có một ít bình luận xàm xí:
[Thì Thập Thất: Tôi muốn ngắm mèo!]
[Ngốc manh chỉ biết hahaha: Đưa Vượng Tử lên hoa lộ nào!]
[Quất chanh không đá: Cấp báo!!! Bảo vệ Vượng Tử!]
Cố Sanh Sanh đành phải nhắm mắt làm ngơ.
Buổi thử vai thứ nhất còn chưa xong, thời gian đâu mà nghĩ đến lần thử vai tiếp theo.
Huống chi hiện tại thanh danh của nguyên chủ lại kém như vậy, nếu cô ngã ngựa trong phòng livestream của chính mình, e rằng những người này sẽ lập tức trở mặt mắng cô mất thôi.
Trên Weibo, hotsearch “Phòng livestream nấu cơm Vượng Tử không nghe lời của tiểu tiên nữ” vừa hay xếp cùng bậc với “Cố Sanh Sanh biến khỏi giới giải trí”, trông thật nực cười làm sao.
Cố Sanh Sanh cắt sợi bắp cải tím, cùng với củ cải đỏ, cúc đắng, tôm lột vỏ và dầu ớt cho vào tô salad thủy tinh, sau đó tưới dầu giấm lên trên, một tô salad sặc sỡ đã hoàn thành.
[Chanh dây khống: Toàn là rau, không thèm.]
Giây tiếp theo, Cố Sanh Sanh mở lò nướng, lôi ra một miếng bít tết vẫn còn kêu xèo xèo.
Cố Sanh Sanh đeo bao tay, dùng dao cắt nhỏ miếng thịt đang còn nóng hổi, nước thịt bắn ra tứ phía, chính giữa vẫn còn tơ máu, tươi ngon vô cùng.
Cô xếp mấy miếng bít tết thành hình cánh quạt ra đĩa, trang trí bằng vài lá bắp cải và hương thảo.
[Xuxuxu: Sao tôi lại đến đây vào ban đêm chứ!]
[Chanh dây khống: *bịch* quỳ xuống.]
[Không Quán Tử: Từ khi follow chủ phòng, chưa bao giờ tôi bỏ ăn khuya.]
[Ái Cật Côn Bằng Nha: Lầu trên sao follow nhà tôi vậy?]
[Ngốc manh chỉ biết hahaha: Lầu trên +1.]
[Thì Thập Thất: Em tới nhà chủ phòng ăn cơm được không, một miếng thôi mà.]
Cố Sanh Sanh khui nước ngọt ra, đổ vào ly đã có sẵn đá viên, vắt thêm ít giọt nước cốt chanh vào.
Dưới ánh đèn, vô số bọt khí li ti nở ra rồi tan vỡ, phản chiếu mấy lát chanh đang nổi lềnh bềnh, làm cho người xem không kiềm được mà nuốt nước bọt.
[Ăn nhiều rau xanh: Tôi không cần bít tết nữa, tôi muốn uống nước ngọt…]
Cố Sanh Sanh: “Ngày mai có việc không thể livestream, nghỉ một hôm nhé.”
Bình luận kêu rên một trận, có người còn hỏi Cố Sanh Sanh sẽ làm gì.
Cố Sanh Sanh chỉ có thể nói qua loa: “Là có việc bận đó.”
Đại đa số người xem đều rất hiểu chuyện, việc riêng của Cố Sanh Sanh vẫn nên được ưu tiên hàng đầu.
Cũng có một số anti phê bình Cố Sanh Sanh không chăm chỉ bằng các chủ phòng khác, xem cô không bằng đi xem người ta còn hơn.
Tức khắc khu vực bình luận lại ầm ĩ lên.
Cố Sanh Sanh trực tiếp kết thúc livestream, vào giây cuối cùng trước khi rời khỏi, hệ thống lại gửi thông báo đến: [“s” thưởng Vượng Tử không nghe lời 1000 pháo hoa.]
Cố Sanh Sanh còn chưa kịp khiếp sợ đã rời khỏi phòng livestream.
Cô trở lại trang chủ Thiên Nga, lần đầu tiên cảm thấy đồng tiền mỹ lệ như vậy.
1000 cái pháo hoa với hiệu ứng đặc biệt thắp sáng toàn bộ trang chủ Thiên Nga, “Vượng Tử không nghe lời” tiếp tục thống lĩnh vị trí đầu trang.
Cố Sanh Sanh ôm điện thoại chạy như bay lên lầu: “Thẩm Vọng, Thẩm Vọng!”
Thẩm Vọng ngồi ngay ngắn sau bàn, điện thoại trước mặt úp ngược, nghe tiếng Cố Sanh Sanh đến liền vươn tay ra đè đầu cô lại: “Giật cả mình.”
“Mau nhìn…!mau nghe này! Pháo hoa đó!” Cố Sanh Sanh đưa điện thoại đến sát bên tai Thẩm Vọng.
1000 cái pháo hoa đã bắn xong, tiếng pháo vang dội xa xăm, tựa như có một bầu trời pháo hoa tuyệt đẹp hiện ra trước mắt người xem.
Phản ứng của Thẩm Vọng không khác thường là bao: “Pháo hoa thôi mà.”
Cố Sanh Sanh có chút thất vọng, nhìn điện thoại một cách trân quý: “Là người ta tặng cho tôi đó.
1000 cái pháo hoa hiếm lắm nha, chủ phòng khác không có đâu.”
Thẩm Vọng vuốt má cô: “Được, cô ghê gớm.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Sanh Sanh như thắm đượm gió xuân, lập tức cười lên rạng rỡ.
Liền nghe Thẩm Vọng hỏi tiếp: “Bữa tối đâu?”
“…!tôi kêu chị Lý mang lên.” Cố Sanh Sanh vừa thở hồng hộc vừa bấm chuông.
Thẩm Vọng: “Người làm trong nhà không đủ, nên tuyển thêm người rồi.”
Cố Sanh Sanh đồng tình: “Đúng vậy, chị Lý mỗi ngày phụ trách quét tước dọn dẹp, lại còn giặt giũ quần áo, chùi rửa phòng bếp nữa.
Quá vất vả.”
Thẩm Vọng gật đầu: “Ừm.”
Hai người trầm mặc trong chốc lát.
Thẩm Vọng mở miệng: “Rồi sao?”
Cố Sanh Sanh nghịch ngợm hỏi lại: “Sao gì cơ?”
“…” Thẩm Vọng chấp nhận sự thật, nói: “Không có gì, tôi sẽ xử lý.”
Kể từ hôm nay, Thẩm Vọng lại đặt cho Cố Sanh Sanh thêm một biệt danh mới: Tiểu phế vật.
Đại gia hào môn cưới vợ, hoặc là chọn người môn đăng hộ đối để trợ giúp cơ nghiệp, hoặc là chọn người có tài đức lo toan việc nhà, cũng có khi là một bình hoa tuyệt sắc.
Không biết Thẩm gia bị hỏng con mắt nào, giữa muôn vàn lựa chọn, lại có thể chọn trúng một tiểu quái vật vừa ngu ngốc vừa yếu đuối thế này.
Cho đến khi bò bít tết vào miệng, Thẩm Vọng không thể không thừa nhận; Thẩm gia vẫn làm được một chuyện tốt đấy chứ.
Bò bít tết tươi mới, canh bí đỏ non đậm đà, chỉ có tô salad kia là bị Thẩm Vọng nhất quyết từ chối.
Đặc biệt là cúc đắng, Thẩm Vọng trực tiếp đưa ra nhận định: ngay cả con thỏ trong những năm thiên tai cũng không thèm ăn thứ này.
Cố Sanh Sanh bảo đến lúc đó sẽ không còn một con thỏ nào hết, bởi vì chúng đã xóa sổ từ lâu rồi.
Thẩm Vọng đáp lại bằng một nụ cười khẩy, rồi ăn vào một miếng thịt bò thật to.
Cố Sanh Sanh đẩy đĩa bò bít tết ra xa, lớn tiếng nói: “Ngày nào cũng ăn thịt, không thèm động miếng rau nào, như thế là không được!”
Thẩm Vọng đần mặt: “Bí đỏ cũng là rau.”
“Phải ăn rau xanh mới tốt.” Cố Sanh Sanh gắp một miếng cúc đắng đưa đến trước miệng Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng sống chết không ăn, gằn từng chữ một: “Thứ này không phải cho người ăn.”
“Sao không ăn được? Tôi ăn cho anh xem!” Cố Sanh Sanh nhét miếng rau vào miệng, “…!ọe, chết tôi chết tôi, đắng quá đi mất!”
Cố Sanh Sanh uống vào một ngụm nước ngọt lớn, đầu lưỡi mới dần dần dịu đi.
Cô nước mắt lưng tròng, áy náy nói: “Đắng quá, tôi sai rồi.”
Cố Sanh Sanh vui vẻ nhận sai, khiến những lời châm biếm ngừng lại nơi đầu lưỡi Thẩm Vọng.
Vẻ mặt anh hơi cứng nhắc, giơ tay: “Đến đây.”
Cố Sanh Sanh ủy khuất nhích lại gần.
Thẩm Vọng sờ má cô, ngón tay lau sạch nước nơi khóe mắt: “Hở một chút là khóc.”
“Tôi đâu có khóc, tự nhiên nước mắt nó chảy.” Cố Sanh Sanh biện giải.
“…!giỏi.” Một câu nhả ra, trầm thấp quyến luyến, rung động lòng người.
Hơn nửa ngày, Cố Sanh Sanh mới kéo ghế đến ngồi đối diện Thẩm Vọng: “Mau, ăn nhanh đi.
Thịt bò nguội hết rồi.”
Thẩm Vọng thản nhiên bưng nước lên uống.
Cố Sanh Sanh lại hớp mấy ngụm nước ngọt, ngậm thêm một cục đá vào miệng cũng không làm giảm độ nóng trên mặt.
Lưỡi cô quấn quanh cục đá, cố sức tỏ ra vui vẻ: “Ngày mai phải đi thử vai rồi! Tôi đã chuẩn bị rất kỹ đó! Thật là mong chờ quá đi!”
“Cô thật sự muốn đi?” Đầu ngón tay Thẩm Vọng nện trên mặt bàn.
Cố Sanh Sanh: “Tất nhiên rồi.
Tôi phải thức đêm xem qua một lượt, còn cùng Tuyết Nhi với An Hà gọi video tập trước nữa.”
Thẩm Vọng im lặng, nắm chặt tờ chi phiếu đã bị vo tròn trong tay: “Ừ.
Thể hiện cho tốt vào.”
Cố Sanh Sanh hăng hái hỏi: “Có muốn xem tôi diễn chút không?”
Bộ phim cuối cùng mà Cố Sanh Sanh biểu diễn cho anh xem chính là “Người đàn ông si tình”, một hit đình đám của Thiên Nga.
Thẩm Vọng nhanh chóng quyết định: “Ăn cơm.”
Có vẻ như Thẩm Vọng sợ Cố Sanh Sanh sẽ biểu diễn cho mình xem thật, cơm nước xong xuôi liền thúc giục cô đi rửa mặt, hai người lên giường ngủ rất sớm.
Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh Sanh bị Thẩm Vọng nhéo tỉnh.
Cô không muốn rời giường, khẽ lầm bầm vài tiếng, cuối cùng mới chậm chạp chui ra khỏi chăn.
Mái tóc dài rối tung, khuôn mặt nhỏ có chút tiều tụy.
Mấy ngày nay Thẩm Vọng toàn xem cô như gối ôm mà kẹp bên người, làm cô cả đêm toàn mơ mộng kỳ quái, lúc tỉnh dậy mồ hôi ướt đẫm hết quần áo.
Thẩm Vọng đã thức giấc từ sớm, tinh thần sảng khoái ngồi trên xe lăn, đang siết mặt cô.
“A?” Cố Sanh Sanh lười biếng vươn vai, ngơ ngác nhìn Thẩm Vọng, “Anh rời giường thế nào vậy? Ai đỡ anh?”
Thẩm Vọng hất cằm về phía tay vịn đầu giường.
Từ ngày thay loạt bảo vệ mới, Cố Sanh Sanh đã cho người cải tạo lại phòng ngủ chính, cả đầu giường và trong toilet đều có tay vịn an toàn, thuận lợi cho Thẩm Vọng hoạt động.
Nhưng Thẩm Vọng chẳng thèm dùng qua lần nào, mỗi ngày vẫn luôn muốn Cố Sanh Sanh tự mình dìu anh làm này làm kia.
Hai mắt Cố Sanh Sanh sáng ngời: “Anh tự đi được rồi kìa! Tôi đã nói mà, y thuật của Lâm đại phu chắc chắn có thể chữa khỏi cho anh! Lâm đại phu lợi hại quá đi!”
“…” Liên quan quái gì đến lão già kia.
Thẩm Vọng thờ ơ đặt ly xuống: “Mới sáng sớm đã ồn ào.”
Cố Sanh Sanh bĩu môi: “Mới sáng sớm đã hung dữ.”
Thẩm Vọng: “Còn cãi?”
Cố Sanh Sanh nhảy xuống giường chạy về phía phòng tắm: “Đâu có, tôi đi tắm đây.”
Lúc Cố Sanh Sanh tắm rửa xong đã là 8 giờ.
Cô vội vã chải tóc, đọc tin nhắn trong điện thoại, Tịch Tuyết Nhi hẹn cô gặp nhau lúc 9 giờ, Cố Sanh Sanh phải nhanh chân đi làm bữa sáng cho Thẩm Vọng mới kịp.
Ai ngờ vừa ra khỏi phòng tắm, trên bàn đã bày ra một bữa sáng phong phú.
Hai chén cháo gạo nếp nóng hổi, còn có gỏi măng tây, rong biển muối, ngó sen chua cay cùng với sữa bò xào.
Chị Lý đặt một đĩa bánh bao nhân trứng xuống, cười nói: “Phu nhân, sáng nay cô muốn đi thử vai, cho nên tiên sinh đã dặn tôi chuẩn bị bữa sáng rồi.”
Sắc mặt Thẩm Vọng không đổi, hướng đến Cố Sanh Sanh nói: “Đứng ngốc ở đó làm gì? Không thử vai nữa à?”
“À, à.” Cố Sanh Sanh vội bước đến, cô đẩy Thẩm Vọng vào bàn ăn trước rồi mới ngồi xuống bên cạnh anh.
Thẩm Vọng nhàn nhạt nhả một câu: “Ăn cơm cũng bám người.”
Rốt cuộc vẫn không đuổi cô đi.
Hai tay Cố Sanh Sanh bưng chén cháo lên, giọng nói ngọt ngào: “Lang quân, đến uống thuốc nào.”
“…” Thẩm Vọng ôn nhu nói, “Đưa mặt qua đây.”
Cố Sanh Sanh múc một muỗng cháo nhét vào miệng anh: “A —“
Thẩm Vọng nuốt cháo xuống: “Lần sau còn xem bậy xem bạ…”
Cố Sanh Sanh lại múc thêm muỗng nữa: “Ứ ừ, đừng tức giận, ôm thiếp đi mà.”
Nếu lúc này Thẩm Vọng là một con mèo, chỉ sợ cái đuôi của anh đã sớm nổ tung: “Nói tiếng nữa, gϊếŧ chết cô.”
Cố Sanh Sanh im lặng, ngoan ngoan đút cháo cho Thẩm Vọng ăn.
Chị Lý hầm cháo rất khéo, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cháo hầm xong thơm ngon mềm mại, sáng sớm mùa đông rét buốt ăn một chén vào ấm áp cả người.
Cố Sanh Sanh với Thẩm Vọng anh một miếng tôi một miếng xử lý xong bữa sáng, dưới lầu liền truyền đến tiếng còi xe.
Cố Sanh Sanh ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Xe đẹp quá, ai tới vậy?”
“…!Là xe đón cô.” Thẩm Vọng nói: Nên xuất phát rồi.
Cố Sanh Sanh mơ mơ màng màng không có khái niệm thời gian, tối hôm qua chỉ thuận miệng nói một câu với Thẩm Vọng, thế mà anh lại nhớ kỹ trong lòng, còn thay cô thu xếp xong xuôi.
Chiếc Maserati phiên bản giới hạn toàn cầu trong gara được lái ra ngoài, hai bảo vệ lực lưỡng nghiêm chỉnh đứng chờ bên cạnh.
Vẻ mặt chị Lý kích động, giống như bậc gia trưởng tiễn con đi thi đại học: Phu nhân, đừng khẩn trương, phải thật bình tĩnh nhé!
Cố Sanh Sanh vốn dĩ không khẩn trương chút nào, giờ phút này tự nhiên có chút hồi hộp trong lòng.
Cô quay đầu lại, khuôn mặt đáng thương nhìn Thẩm Vọng: Anh có thể đi với tôi không?
Tiếng cô ngọt ngào như kẹo sữa tan trong miệng.
Vệ sĩ xung quanh đỏ hết cả tai, quay đầu không dám nhìn cô.
Thẩm Vọng căng mặt, giơ tay lên vuốt mặt Cố Sanh Sanh: Làm nũng cái gì.
Cố Sanh Sanh: Đi một mình hồi hộp lắm.
Cô biết rõ yêu cầu này của mình chắc chắn không thực hiện được, nên đành rầm rì làm nũng cùng Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng không dao động, xoa má cô: “Tự cô muốn đi, không được chọn cũng đừng khóc.
Không đâu mà.
Cố Sanh Sanh nói chắc như đinh đóng cột, Chắc chắn sẽ không khóc.
Thẩm Vọng chưa kịp mở miệng, Cố Sanh Sanh đã nói tiếp: Tôi nhịn lại để về nhà khóc.
Xung quanh bỗng nhiên phát ra một tiếng phụt.
Thẩm Vọng lạnh lùng: Ai?
Mọi người tức khắc nín thở, một tên vệ sĩ ngốc ngốc bị đạp ra khỏi hàng, hắn vội cúi đầu: “Xin lỗi tiên sinh! Lần sau tôi không dám nữa ạ!”
Cố Sanh Sanh nhìn cái đầu tròn vo của tên vệ sĩ đầy mồ hôi lạnh, liền nói: “Thẩm Vọng, để cậu ấy làm lái xe cho tôi đi.”
Thẩm Vọng chuyển hướng sang Cố Sanh Sanh: “Hửm?”
Cố Sanh Sanh giải thích: “Lần trước cậu ấy lái xe rất ổn.”
Thẩm Vọng liền gật đầu: “Vậy để hắn đi.”
Vệ sĩ như được ơn đại xá, nói: “Cảm ơn tiên sinh đã cho tôi thêm một cơ hội!”
Thẩm Vọng nhàn nhạt đáp lại: “Cảm ơn phu nhân.”
“Dạ dạ, cảm ơn phu nhân ạ!” Vệ sĩ nhanh chóng quay sang Cố Sanh Sanh.
Mãi cho đến khi xe đã đi xa, hình ảnh Thẩm Vọng ngồi xe lăn thu nhỏ thành một chấm bé xíu, Cố Sanh Sanh mới ghé vào cửa sổ, sống mũi chua xót.
Vệ sĩ A Thành lái xe, lại nói cảm ơn với Cố Sanh Sanh thêm lần nữa.
Cố Sanh Sanh xoay người lại hỏi: “Thật ra Thẩm Vọng là một người khá tốt, sao các cậu lại sợ anh ấy quá vậy?”
“…” Hai vệ sĩ ngồi hàng trước lén nhìn nhau.
Phu nhân dám gọi thẳng tên tiên sinh?
Tiên sinh là người khá tốt?
Không biết vì lí do nào, trong xe đột nhiên trầm mặc.
Cũng may Cố Sanh Sanh không cần họ trả lời, cô lấy điện thoại ra đọc tin nhắn của Tịch Tuyết Nhi và An Hà.
Hai cô xuất phát từ đoàn phim ở ngoại ô, đang bị kẹt xe giữa đường.
Còn xe của Cố Sanh Sanh vẫn thông thuận một đường, người khác thấy siêu xe đều tự giác tránh ra, chỉ sợ quẹt trúng thì…
là dự án phim điện ảnh lớn nhất của Tranh Ninh trong năm sau.
Bên ngoài phòng thử vai có hơn chục cô gái đứng ngồi rải rác, ai cũng muốn là người xinh đẹp nổi bật nhất, không ngừng khoe mẽ như chim công xòe đuôi.
Lúc này, có một cô gái từ phía xa đi đến.
Cô mặc áo đen lông vũ, dáng người cao gầy tinh tế vẫn không bị lu mờ, mái tóc dài lả lơi trên vai, khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý đến cô.
Chờ cô đến gần, đám người bắt đầu bàn tán sôi nổi: “Ai đây ai đây? Đến thử vai còn mang khẩu trang đeo kính râm làm gì?”
“Nhìn không ra, người mới thì phải.”
“Cặp mắt đẹp ghê.”
“Lớn lên xinh đẹp cần gì phải che mặt.”
Người mới đến làm như không nghe thấy, nhìn về phía nhân viên trước cửa đang hô mấy con số, rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó chậm chạp nhường đường.
Người mới này là Cố Sanh Sanh.
Tịch Tuyết Nhi và An Hà vẫn chưa đến, không gian xa lạ khiến cô cảm thấy không thoải mái, đành phải trốn đến cầu thang phía cuối hành lang.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc.
Cố Sanh Sanh cúi đầu, đập vào mắt cô là một đôi giày da bóng lưỡng.
Thấy có người, cô liền nói “Làm phiền rồi” và rời khỏi, lại bị người kia nhanh hơn một bước ngăn lại: “Sanh Sanh?”
Không biết có phải là nghiệt duyên hay không mà lần nào ra đường cũng có thể chạm mặt Thẩm Đình Sâm.
Thẩm Đình Sâm cũng có chút ngoài ý muốn, anh vội thu liễm lại, vẻ mặt kinh hỉ: “Sanh Sanh, anh biết hôm nay em sẽ đến thử vai, nên mới ở chỗ này chờ em.”
Cố Sanh Sanh nói không nhanh không chậm: “Tôi nghe người ta nói anh đưa Cố Vân Yên tới.”
“…!Vừa hay tiện đường với Vân Yên.” Mặt Thẩm Đình Sâm không biến sắc, anh nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Sanh Sanh, bộ phim này anh có đầu tư, nếu em thích thì anh sẽ…”
Cố Sanh Sanh đánh gãy lời anh: “Một bộ phim mà nhét hai người, không tốt lắm nhỉ.”
Lần thứ hai Thẩm Đình Sâm bị cứng họng không trả lời được.
Anh khẽ hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra: “Sanh Sanh, em thay đổi nhiều quá.”
Trước kia Cố Sanh Sanh chẳng bao giờ gay gắt như vậy.
Cố Sanh Sanh rất tùy ý, chỉ cần Thẩm Đình Sâm nói một câu chia tay thôi, là cô sẽ ngay lập tức vứt hết mọi sự kiêu hãnh để chạy đến cầu xin anh.
Cố Sanh Sanh đang ấp ủ một câu nói thật khắc nghiệt để mắng anh, nào ngờ Thẩm Đình Sâm nói tiếp: “Nhưng anh lại cảm thấy, em thế làm anh tìm lại được trái tim ban đầu của mình.”
Cố Sanh Sanh lùi lại ba bước, sắc mặt trắng bệch.
Thẩm Đình Sâm thấy mắt hạnh cô rưng rưng, đau lòng duỗi tay đến định đỡ cô, Cố Sanh Sanh giống như thấy quỷ, mạnh mẽ đẩy anh ra, chật vật chạy ra ngoài.
Thẩm Đình Sâm đuổi theo sau cô vài bước, nhưng thấy Cố Sanh Sanh chạy thẳng ra hành lang đầy người, anh liền tức khắc dừng chân.
Thẩm nhị thiếu gia danh tiếng lẫy lừng ở giới giải trí, nếu như bị người khác bắt gặp đang đuổi theo Cố Sanh Sanh, không biết lại sẽ nháo nhào thành cái dạng gì.
Ánh mắt Thẩm Đình Sâm phức tạp, dán chặt vào bóng dáng Cố Sanh Sanh.
Thấy phản ứng của cô, anh lại có chút yên tâm trong lòng, Cố Sanh Sanh chắc là bị anh tổn thương quá sâu, chỉ cần kiên nhẫn thêm chút nữa, nhất định có thể mang cô quay trở về.
Cố Sanh Sanh ôm trái tim đang còn hốt hoảng của mình, cố gắng bình tĩnh lại.
Cô chán ghét Thẩm Đình Sâm dây dưa không dứt, đặc biệt mỗi lần hắn xuất hiện đều kíƈɦ ŧɦíƈɦ chấp niệm tàn dư của nguyên chủ.
Cố Sanh Sanh định thần lại, lẩm nhẩm trong lòng: cái tên tra nam Thẩm Đình Sâm này không đáng để cô cố chấp như vậy.
Mắt nhìn của hắn ta quá kém, mặt mũi của Cố Vân Yên kia còn chẳng bằng cô…
Cố Sanh Sanh lải nhải nửa ngày, lúc đề cập đến Cố Vân Yên, cảm xúc tàn dư của nguyên chủ lại kích động một trận, khiến cho Cố Sanh Sanh đứng không vững, suýt ngất xỉu.
“Sanh Sanh! Cậu làm sao vậy?” Tịch Tuyết Nhi vừa đến liền thấy sắc mặt trắng bệch của Cố Sanh Sanh, vội chạy tới đỡ cô.
Cố Sanh Sanh vô tri vô giác, chờ đến lúc tinh thần hồi phục lại, mới phát hiện ra mình đang ở trên xe.
Tịch Tuyết Nhi và An Hà một trái một phải kẹp cô lại, ánh mắt lo lắng: “Sanh Sanh, cậu bị sao thế?”
Mắt hạnh Cố Sanh Sanh ướŧ áŧ, hốt hoảng nói: “Tớ không sao, chỉ là vừa mơ thấy một giấc mơ rất dài.”
Tịch Tuyết Nhi vỗ ngực: “Dọa chết bọn tớ rồi.
Lúc nãy mặt cậu trắng toát, còn nói sảng không ngừng nữa.”
Cố Sanh Sanh: “Tớ đã nói gì?”
An Hà nói: “Cậu cứ nhắc mãi Cố Vân Yên và Thẩm Đình Sâm, báo thù rửa hận gì đó, hù chết bọn tớ rồi, tớ hiểu cậu rất muốn báo thù, nhưng cũng không thể la lớn ở đoàn phim như thế chứ? May là bên cạnh không có ai nghe thấy, tớ phải bịt miệng cậu lại rồi lôi lên xe đó.”
Cánh môi Cố Sanh Sanh hé mở, gằn từng chữ một: “Tớ muốn xé xác Cố Vân Yên.”
Trong đầu cô dường như có một tia sét vừa nổ toang xé tan lớp sương mù, chuyện cũ của nguyên chủ cùng Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên hiện lên rõ mồm một.
Nếu nói Cố Sanh Sanh từ trước đến nay chỉ là người xem kịch, lần này lại đồng cảm với nguyên chủ, bắt đầu dùng thị giác của nguyên chủ để hồi tưởng lại chuyện xưa.
Cảm xúc của nguyên chủ có đủ dạng, không cam lòng, căm phẫn, thù hận, hết lần này đến lần khác vô lực bị người ta chà đạp dưới chân, khiến cho Cố Sanh Sanh cảm giác như chính bản thân mình cũng từng chịu cảnh như thế.
Hết thảy những thứ đó, mà cô lại không phải là vai chính của thế giới này.
Nếu đã trót chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, Cố Sanh Sanh chắc chắn phải trả lại một ân tình.
Cô đáp ứng nguyên chủ báo thù, loại bỏ mọi chấp niệm.
Tịch Tuyết Nhi mừng rỡ, vỗ vai Cố Sanh Sanh bạch bạch: “Có thù phải trả mới đúng là chị em tớ! Cậu nói một câu, đêm nay chúng ta sẽ ngay lập tức chặn cô ta lại, dẫn theo vài vệ sĩ của Thẩm gia, dạy dỗ cô ta một trận đàng hoàng.”
Cố Sanh Sanh học theo ngữ khí của Thẩm Vọng, lạnh lùng nói: “Không, tớ phải quay.
Không phải cô ta muốn chơi tớ sao? Tớ sẽ làm cho cô ta nhận ra đâu mới là cối xay hàng thật.”
Cố Sanh Sanh nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, cặp mắt long lanh tỏa sát khí ra bốn phương!
Tịch Tuyết Nhi và An Hà liếc nhìn nhau rồi đột nhiên ôm ngực.
Mèo con nhỏ tự cho móng vuốt của nó sắc bén hung tợn, đáng yêu quá đi…
=====
Bắt đầu từ tuần này mình sẽ up truyện từ thứ 2 đến thứ 6 nhé ^^