Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật

Chương 120: Em Đã Nói Rồi Mà


Mọi chuyện xảy ra dường như chỉ trong tích tắc.

An Hà hét toáng lên: “Cẩn thận Sanh Sanh!”

Cố Sanh Sanh bị ánh sáng mạnh làm cho lóa mắt, cô giơ tay lên chặn lại theo bản năng.

Lưỡi dao xẹt qua bó hoa trong tay Cố Sanh Sanh, cánh hoa đỏ tươi rơi lả tả đầy đất.

Cô gái đâm không trúng càng kích động hơn: “Con đ*, tại mày quyến rũ anh tao hết! Sao mà Tạ Tử Khanh thích mày được!”

Bên tai Cố Sanh Sanh chỉ còn nghe thấy tiếng ong ong, không lọt tai bất cứ chữ nào của cô ta. Cánh môi đỏ tươi liên tục đóng mở trên khuôn mặt dữ tợn, giống như giữa hai người có mối thù không đội trời chung vậy.

Con dao huơ loạn trong không khí, nhiều lần lướt sát mặt Cố Sanh Sanh nhưng chỉ cắt được vài sợi tóc đen nhánh.

Cố Sanh Sanh biết lưỡi dao cực kỳ bén, cô liên tục tìm cách tránh đòn: “Tôi với Tạ Tử Khanh không có quan hệ gì hết, tôi đã có chồng rồi!”

Cô gái nghe thế càng điên cuồng hơn: “Thế mà mày vẫn dám câu dẫn anh tao, cho chồng mày đội nón xanh à!”

Tịch Tuyết Nhi la lên: “Chồng Sanh Sanh vừa có nhiều tiền vừa đẹp trai, cậu ấy không thèm anh nhà cô đâu! Không được làm bậy! Bình tĩnh một chút, tuổi cô vẫn còn nhỏ lắm, cả tương lai đang chờ phía trước…”

An Hà cũng hùa vào khuyên nhủ: “Đừng làm bậy, con đường này có camera theo dõi, làm người khác bị thương là phạm pháp đó! Bây giờ cô thu tay lại vẫn còn kịp…”

“Ha ha, tụi mày đang kéo dài thời gian à? Tao có thể làm mọi thứ vì anh ấy!”

Hai người càng nói càng chọc cô gái tức giận hơn, lưỡi dao chuyển hướng sang An Hà: “Tụi mày đều cùng một giuộc với nhau cả, không biết xấu hổ, đ* điếm… Chết hết, đi chết hết đi!”

An Hà cách cô rất gần, nếu không tránh kịp chắc chắn sẽ trúng dao.

Tịch Tuyết Nhi thét lớn, đập chiếc túi da Chanel trong tay qua. Cánh tay cầm dao của cô gái chúi xuống, chiếc túi rách toạc, hộp phấn cùng gương rơi hết ra ngoài, có thể thấy con dao kia sắc bén cỡ nào.

Ba người nhân cơ hội trong nháy mắt này bỏ chạy, mỗi người hiểu ngầm tự chia nhau một hướng.

Nhưng Tịch Tuyết Nhi mang giày cao gót, chân phải bỗng chếch sang một bên, té khụy trên mặt đất.

Cố Sanh Sanh nghe tiếng liền quay lại, Tịch Tuyết Nhi hét lên: “Cẩn thận!”

Mũi dao đã đến trước mắt Cố Sanh Sanh.

Ánh mắt đỏ ngầu của cô gái lộ ra vẻ khoái chí, cố gắng đâm mạnh về phía trước hơn. Chợt trong khoảnh khắc sinh tử đó, tiếng còi xe chói tai vang lên, thu hút lực chú ý của cô gái.

Một chiếc xe màu đen từ phía đối diện phóng đến trước mắt, khéo léo tránh Cố Sanh Sanh, đâm thẳng về hướng cô gái kia.

Lực va chạm cực lớn làm bụi cuốn mù mịt, cô gái bị thanh chắn trước xe đâm vào chân văng ra xa rồi té sõng soài trên mặt đất.

Đám vệ sĩ nhanh chóng bước xuống xe tản ra, kéo cô gái cách thật xa Cố Sanh Sanh, sau đó hỏi han tình hình của cô. Một vài người đến đỡ An Hà và Tịch Tuyết Nhi dậy.

Trong giây phút ngắn ngủi, cao trào liên tục ập đến, Cố Sanh Sanh có cảm giác như chìm trong hư ảo, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập bịch bịch, không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa.

Cho đến khi một bóng dáng cao ráo bước xuống xe.

Anh đi chậm mà ổn định, cơ thể cao lớn bao phủ hoàn toàn người Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh ngơ ngác ngẩng đầu lên, chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai đã bị anh gắt gao ấn đầu vào ngực, hương thơm cùng độ ấm quen thuộc ôm lấy cô, khiến Cố Sanh Sanh như sống lại trong nháy mắt, tiếng ong ong bên tai cũng biến mất dần.

“Thẩm Vọng…”

Cố Sanh Sanh hô cái tên đó lên trong tiềm thức, thậm chí cô còn chẳng biết bản thân đang nói gì, chỉ biết không ngừng gọi tên Thẩm Vọng.

“Anh đây.” Thẩm Vọng khàn giọng đáp lại, vòng tay nóng bỏng ôm chặt Cố Sanh Sanh đến nỗi làm cô bị đau.

Cố Sanh Sanh ngược lại không trốn ra mà vùi sâu vào lòng Thẩm Vọng hơn. Nhiệt độ nơi lồng ngực kiên cố của anh vẫn luôn như thế, Cố Sanh Sanh nghe thấy tiếng tim Thẩm Vọng đập mạnh mẽ mới nhận ra bên trong anh không bình tĩnh giống như vẻ ngoài.

Cố Sanh Sanh cọ lên áo Thẩm Vọng, cuối cùng cũng nhận ra chỗ khác thường —

“Thẩm Vọng, chân anh…”

Hôm nay Thẩm Vọng đứng. Cố Sanh Sanh lùi về sau hai bước, nhìn anh từ đầu đến chân. Chân Thẩm Vọng dài tăm tắp, tay phải chống gậy màu đen, rất hợp với khí chất lãnh đạm của anh, trông chẳng khác nào một quý ông lịch lãm bước ra từ phim điện ảnh.

Cố Sanh Sanh vẫn chưa tin vào mắt mình, cô đánh giá chân Thẩm Vọng thêm lần nữa rồi đỡ tay anh: “Anh đứng được từ lúc nào thế! Vậy mà gọi điện cũng không nói em biết!”

Thẩm Vọng rũ mắt nhìn cô, sát khí trong con ngươi biến thành dịu dàng cưng chiều: “Cho em bất ngờ.”

Vì chuyện này mà anh đặc biệt về sớm đến phim trường đón Cố Sanh Sanh, nào ngờ lại gặp trúng cảnh này. Cố Sanh Sanh bị đe dọa ngay dưới mí mắt anh.

Ánh mắt Thẩm Vọng lạnh hẳn.

Mặt khác, Cố Sanh Sanh đang nhảy nhót tung tăng, nỗi sợ hãi mới vừa đó thoáng chốc tan thành mây khói, chỉ còn niềm hạnh phúc ngập tràn. Cố Sanh Sanh kéo tay Thẩm Vọng, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo ngập nước: “Em đã nói chân anh sẽ tốt lên mà.”

“Tịch tiểu thư, cẩn thận.”

Tiếng Lý Cạnh vọng lại. Cố Sanh Sanh quay đầu, thấy Lý Cạnh đang đỡ Tịch Tuyết Nhi.

An Hà chỉ hơi hoảng sợ một chút. Tịch Tuyết Nhi bị trật chân, mắt cá sưng rõ to, đau đến nỗi chảy nước mắt, cánh tay vẫn không quên quấn chặt cổ Lý Cạnh khiến tây trang của anh nhàu te tua.

Lý Cạnh gỡ tay cô ra: “Tịch tiểu thư bỏ tay xuống trước đi…”

“Tuyết Nhi! An Hà! Tuyết Nhi bị thương rồi hả?” Cố Sanh Sanh chạy đến ôm An Hà và Tịch Tuyết Nhi, cuối cùng Lý Cạnh cũng có cơ hội thoát thân, vội vàng tránh ra.

Tịch Tuyết Nhi và An Hà bị hoảng sợ ít hơn Cố Sanh Sanh, giờ phút này đang quan sát Thẩm Vọng.

Các cô chỉ thấy dáng vẻ Thẩm Vọng lúc ngồi xe lăn, chưa được thấy anh đứng thẳng bao giờ.

Thẩm Vọng chống gậy, gật đầu với hai cô: “Cảm ơn các cô đã bảo vệ Sanh Sanh.”

An Hà và Tịch Tuyết Nhi lắc đầu mãnh liệt: “Chuyện nên làm!”

Cố Sanh Sanh lo lắng hỏi: “Chân Tuyết Nhi sưng rồi, có đau không thế?”

Tịch Tuyết Nhi bừng tỉnh, hai mắt rưng rưng: “Đau muốn chết luôn, chắc là gãy chân rồi!”

Cố Sanh Sanh ngầm hiểu, nói với Thẩm Vọng: “Tìm người đưa Tuyết Nhi đến bệnh viện đi anh.”

Lý Cạnh nhận lệnh, đưa Tịch Tuyết Nhi lên xe.

Tịch Tuyết Nhi thò đầu ra khỏi cửa xe, hạ giọng thầm thì: “Tớ làm được, tớ có thể!”

“…” Lý Cạnh phải dùng sức lực lớn mới kéo được cánh tay của Tịch Tuyết Nhi vào trong: “Tịch tiểu thư đến bệnh viện trước, tôi đi theo ngay đây.”

An Hà cũng lên xe sau đó. Tịch Tuyết Nhi nhoài người ra: “Này! Anh…”

Tài xế giẫm chân ga, tuyệt tình đưa Tịch Tuyết Nhi rời đi.

Hai vệ sĩ kéo xềnh xệch cô gái tới ném trên mặt đất trước mặt Thẩm Vọng.

Lý Cạnh dùng chân lật cô lại. Mắt cô gái nhắm nghiền, không rõ còn sống hay đã chết.

Lý Cạnh hỏi ý kiến Thẩm Vọng: “Tiên sinh, người ngất xỉu rồi, xử lý thế nào đây ạ?”

Ngữ điệu Thẩm Vọng bình tĩnh, dường như xen lẫn chút lạnh lùng khác thường: “Ngất xỉu à? Lấy dao của cô ta đến đây.”

Khuôn mặt cô gái thoáng co giật.

“Tiên sinh, anh không cần phải tự động tay…” Lý Cạnh dè dặt nói.

Thẩm Vọng thấp giọng: “Mang đến đây.”

Lưỡi dao dính đầy bụi được lau sạch, đưa đến tận tay Thẩm Vọng. Anh cầm dao, trên thân nó có vết máu, không biết cô gái này tìm được thứ vũ khí ác độc như thế từ đâu ra nữa.

Suýt chút nữa, ngay trước mắt anh, con dao nhỏ kia đã đâm vào mắt Cố Sanh Sanh…

Người mà anh đặt nơi đầu tim, yêu thương biết bao nhiêu.

Cố Sanh Sanh rùng mình.

Thẩm Vọng ấn chặt gáy cô, nhưng Cố Sanh Sanh vẫn cố ngẩng đầu lên trong lòng anh, nhìn đường cong quai hàm sắc bén, khóe môi mím chặt, tròng mắt đen như mực ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.

Chính cái lần đầu tiên hai người gặp nhau ấy, Thẩm Vọng bóp cổ cô, chính là ánh mắt này —

“Thẩm Vọng…” Cố Sanh Sanh kéo vạt áo Thẩm Vọng, nhỏ giọng nói, “Em sợ.”

“Đừng sợ, em lên xe trước đi.” Thẩm Vọng dịu dàng dỗ dành cô.

Cố Sanh Sanh ra sức lắc đầu, nắm tay Thẩm Vọng không buông: “Không thích, anh ôm em đi.”

Thẩm Vọng từ từ thở hắt ra một hơi rồi ôm lấy Cố Sanh Sanh. Cảm giác ấm áp mềm mại dần dần sưởi ấm con tim, hết thảy giận dữ cùng sợ hãi thu lại thành một khối, cuối cùng chỉ còn sự nhẹ nhàng ôn nhu.

“Anh ôm, đừng sợ.”

Cố Sanh Sanh ôm tay Thẩm Vọng, tinh thần dần trấn tĩnh lại.

Cô gái với mái tóc bù xù nằm trên đất trừng to cặp mắt đỏ ngầu nhìn Cố Sanh Sanh, chợt cô nói với giọng điệu chân thành: “Anh đang yêu đương với nó à? Có biết chuyện nó qua mặt anh cấu kết với Tạ Tử Khanh không? Nó với anh ấy thuê phòng chung nhiều lần lắm, cả đoàn phim đều biết… Không tin tôi cho anh xem chứng cứ!”

Cô nói giống hệt từng câu từng chữ của lời đồn trên mạng, nước bọt văng tung tóe, tự tin mười phần. Cô gái còn móc điện thoại ra, bò tới kéo ống quần Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng buông thõng tay, con dao xẹt qua tay cô gái, cắm thẳng vào khe gạch.

Cô gái hét lên thảm thiết, ôm tay lăn lộn: “Aaaaaa! Tay của tôi!”

Cố Sanh Sanh thấy dáng vẻ lăn lộn trên đường của cô, kiềm không được giơ tay bịt mũi lại.

“Bẩn, đừng nhìn.” Thẩm Vọng che mắt Cố Sanh Sanh.

Cô gái thấy kế ly gián không có kết quả bèn giãy giụa khóc lóc: “Các người bỏ tôi ra! Tôi muốn báo cảnh sát, kiện các người tội cưỡng gian, lưu manh! Tôi còn là trẻ vị thành niên, giết người không phạm pháp, nó chưa bị thương, tôi không phải đi tù! Các người có thể làm gì được tôi…”

Tiếng cô gái từ từ biến mất trong cái nhìn chằm chằm của Thẩm Vọng.

“Tôi sẽ cho cô biết —” Giọng Thẩm Vọng rất nhẹ nhưng lại có sức mạnh khắc sâu từng chữ vào tai người nghe, “Trên thế giới này có nhiều thứ còn đáng sợ hơn cả ngồi tù.”

Cảm giác sợ hãi từ sau lưng kéo đến, bây giờ cô gái mới nhận ra người đàn ông đẹp trai quý phái này khủng bố cỡ nào, cô duy trì tư thế quỳ rạp trên mặt đất, như muốn tận lực giảm sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất.

Sau khi Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh lên xe, vệ sĩ mới hỏi Lý Cạnh: “Trợ lý Lý, người này làm sao bây giờ?”

Lý Cạnh luôn là người chịu trách nhiệm xử lý những việc như thế này cho Thẩm Vọng, nên anh ta mới hỏi câu đó.

Lý Cạnh tháo mắt kính xuống, dùng khăn tay lau sơ: “Đưa đến đồn cảnh sát đi.”

Cô gái quỳ trên mặt đất chợt thở phào nhẹ nhõm, cười lên điên cuồng: “Ha… ha ha ha buồn cười thật đấy, tưởng tôi sợ cảnh sát ư? Tôi chưa trưởng thành, các người có thể làm gì tôi chứ? Một ngón tay cũng không dám chạm vào, thích báo cảnh sát thì báo đi, mấy tên đó giam tôi chả nổi một ngày đâu, cười chết mất, mau mau, đến đồn cảnh sát thôi… Á!”

Giữa xương sườn bị đạp một phát, cô gái hét toáng, tiếng nói ngừng bặt.

“Xuống tay nhẹ thôi, đừng để cảnh sát nghĩ chúng ta không hiểu pháp luật.” Lý Cạnh đeo kính lên, nở một nụ cười thật nhã nhặn, anh còn nói: “Trên người cô ta chỉ có thể có vết thương do tai nạn xe. Với lại…”

Cô gái giật mình, hai mắt từ từ trợn to, không dám hó hé thêm chữ nào.

Chiếc xe phóng như bay trên đường lớn.

Cố Sanh Sanh ngồi trên chân Thẩm Vọng, hai người mặt kề mặt, tiểu biệt thắng tân hôn, Cố Sanh Sanh vốn ôm một bụng oan ức chờ tố cáo với Thẩm Vọng, lúc này lại chấp nhận nhịn xuống, cô quan tâm chân Thẩm Vọng hơn.

“Bí mật lớn nhỏ nào của em cũng kể hết cho anh nghe, còn anh đi chữa trị lại giấu em lâu như thế.”

Thẩm Vọng hôn chụt một phát lên cái miệng nhỏ đang liến thoắng không ngừng của cô. Lúm đồng tiền của Cố Sanh Sanh lập tức lộ ra, cô lại áp má lên mặt Thẩm Vọng cọ tới cọ lui.

Cố Sanh Sanh thấy tóc mai Thẩm Vọng hơi ướt, sờ đến sau cổ, cả trên tay cũng toàn là mồ hôi: “Anh…”

“Chưa khỏi hoàn toàn được.” Thẩm Vọng nắm tay cô nghiêm túc giải thích: “Mới bắt đầu tập phục hồi chức năng, lực chân vẫn còn yếu.”

Trên thực tế, mấy chục phút đi đứng vừa rồi đã chạm đến giới hạn của anh.

Cố Sanh Sanh vội nhảy xuống khỏi chân Thẩm Vọng, cô vừa xoa bóp chân anh, vừa đau lòng nói: “Biết rõ chưa khỏe còn đứng lâu như thế! Có đau không, có ảnh hưởng đến việc hồi phục không vậy?”

Cố Sanh Sanh hỏi liên tiếp mấy vấn đề, bàn tay nhỏ tỉ mỉ xoa nắn đùi và đầu gối của Thẩm Vọng, động tác cẩn thận hệt như đang cầm một món đồ dễ vỡ.

Cô lải nhải nửa ngày, Thẩm Vọng lại không hề đáp tiếng nào.

Cố Sanh Sanh có chút tức giận, vừa nhấc mắt lên nhìn Thẩm Vọng thì đối diện với ánh mắt chăm chú của anh, không biết đã nhìn cô được bao lâu rồi.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí ái muội dần lan tỏa trong xe.

Vách ngăn cách thức thời nâng lên.

Và sau đó, không biết ai bắt đầu hôn trước, Thẩm Vọng gắt gao kẹp Cố Sanh Sanh trong vòng tay, nụ hôn này có hơi thô bạo, khiến Cố Sanh Sanh đau không chịu nổi.

Nhưng mà cô cũng đang hưởng thụ thứ đau đớn đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.