Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật

Chương 105


Vẻ ngoài của Cố Tự khá giống Thẩm Vọng, nhất là cặp mắt phượng, mí mắt mỏng hẹp, khóe mắt hơi xếch lên, khí chất cao quý mà lạnh lẽo.

Cố Sanh Sanh nhìn Thẩm Vọng, rồi nhìn sang Cố Tự, trong mắt toàn là vẻ hiếu kỳ. Bị một mỹ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Cố Sanh Sanh nhìn chăm chú, Cố Tự có hơi ngượng ngùng nên đã quay mặt sang hướng khác.

Trước mặt mình mà Cố Sanh Sanh dám nhìn chằm chằm người khác như thế, cho dù kẻ đó là em trai mình, Thẩm Vọng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Thẩm Vọng lên tiếng nhắc nhở: “Cố Tự.”

Cố Tự chào Cố Sanh Sanh: “Chị dâu, em là Cố Tự.”

Đây tất nhiên không phải là lần đầu Cố Sanh Sanh được người khác xưng là chị dâu, nhưng Cố Tự hợp mắt hơn Thẩm Đình Sâm rất nhiều, Cố Sanh Sanh liền bày ra tư thái “chị dâu như mẹ hiền”: “Chào… em trai.” Cố Tự: “…”

Cố Sanh Sanh nói ra câu này không hề lưu loát, giống như có chút không thích ứng với hai từ “em trai”.

Thẩm Vọng ném ánh mắt về phía Cố Tự, Cố Tự đành miễn cưỡng đáp lại: “Chào chị dâu.”

Cố Sanh Sanh và Cố Tự chia nhau ngồi xuống.

Thẩm Vọng và Cố Tự tự khắc bỏ qua giai đoạn thăm hỏi sau khoảng thời gian dài xa cách, trực tiếp nói thẳng về tình hình dạo gần đây. Sau khi Cố Tự biết những việc Cố Sanh Sanh đã làm vì Thẩm Vọng, sự nể trọng cô liền tăng thêm mấy phần, anh lấy trà thay rượu cảm ơn Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh tò mò hỏi: “Hai người là gì với nhau vậy? Sao em lại gọi Thẩm Vọng là anh?”

Chợt Cố Sanh Sanh nhớ đến Thẩm Đình Sâm, không lẽ ngoài hắn ra Thẩm Quốc Xương vẫn còn con riêng bên ngoài?

Thẩm Vọng biết cô hiểu lầm, bèn giải thích: “Bọn anh là anh em họ.” Cố Sanh Sanh thầm thở phào: “Thì ra là thế.”

Lát sau có nhân viên đến sắp xếp bát đũa và mang đồ ăn lên. Cố Sanh Sanh vừa ngửi thấy mùi thơm liền đoán được hương vị không tệ, hình thức trang trí rất cầu kỳ, còn có cả rượu mơ tự ủ nữa.

Đợi nhân viên bày xong các món ăn, Cố Tự chỉ yến chưng nước dừa và oản đậu hoàng (đậu phụ vàng), nói với Cố Sanh Sanh: “Hai món ngọt ngày rất được chị em phụ nữ yêu thích, em nghĩ chắc chị dâu cũng sẽ thích chúng.”

Cố Sanh Sanh cong mắt cảm ơn Cố Tự, còn lén quay đầu làm mặt quỷ với Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng không nỡ chọc cô, đành quay sang ghẹo Cố Tự: “Em bắt đầu để ý tới khẩu vị của con gái từ lúc nào vậy?”

Cố Tự lịch sự đáp lại: “Anh à, giờ anh đã kết hôn rồi đó, cũng nên học cách chú ý khẩu vị của chị dâu đi.” “Chị dâu em còn gì mà anh đây không biết. Ngược lại là em đó.” Thẩm Vọng nheo mắt, “Vừa về nước một cái là nháo nhào lên vì cô diễn viên nhỏ nào đó.”

Cố Sanh Sanh đang say sưa xem hai anh em đâm chọt nhau, nghe đến đây liền dựng tai lên: “Cô diễn viên kia có gì hot vậy?”

Thẩm Vọng mặt không cảm xúc đổi giọng: “Cô ta rất tốt.”

Cố Tự nâng bình lên rót rượu cho Thẩm Vọng, giọng điệu bất lực: “Anh nói sao thì là thế.”

Thẩm Vọng liếc Cố Tự, chạm ly với anh rồi ngửa đầu ra uống cạn. Tay còn lại ngăn Cố Sanh Sanh bên cạnh đang ngấp nghé ly rượu, đẩy nước ép dưa leo sang cho cô.

Thẩm Vọng với Cố Tự đã lâu không gặp, hai người uống với nhau rất nhiều, hiển nhiên tránh không được nói về chuyện trong quá khứ.

Mẹ của Cố Tự và mẹ Thẩm Vọng là chị em ruột, tình cảm giữa hai người cực kỳ tốt. Song mẹ Cố vô cùng bất mãn với việc bị gia đình sắp xếp hôn nhân, cho nên đã bỏ trốn ra nước ngoài cùng cậu chủ Cố gia, từ đó trở đi định cư bên đó luôn. Lúc mẹ Thẩm Vọng qua đời, mẹ Cố vội vàng dẫn tiểu Cố Tự về nước chịu tang, bà đã mắng chửi Thẩm Quốc Xương ngay trước linh đường cùng khách khứa đến viếng. Mẹ Cố còn muốn đưa Thẩm Vọng cùng ra nước ngoài, nhưng cả ông cụ Thẩm và Thẩm Quốc Xương đều không đồng ý.

Sau này Thẩm Vọng đi du học, mẹ Cố cật lực mời anh đến ở trong nhà mình nhưng không được, đành dứt khoát đá Cố Tự sang sống cùng anh.

Thời đó, các Hoa kiều giàu có thường hay bị kỳ thị, Cố Tự được nuôi trong nhà từ nhỏ tới lớn, thân thể yếu ớt mà tính cách thì ngang ngạnh, lần nào cũng bị một đám người chặn lại trên đường tan học về. Thẩm Vọng vì ông giặc con này đã đánh nhau với người ta không biết bao nhiêu lần, bản lĩnh đều nhờ những lần thực chiến đầu đường mà rèn luyện ra. Cố Sanh Sanh hóng chuyện đến mê mẩn, những ký ức lúc cô không có mặt dần được chắp vá lại, một Thẩm Vọng hoạt bát hiện ra rõ ràng, chân thực hơn.

Thẩm Vọng nghe đoạn, vẻ mặt thoáng ý cười: “Hồi đó ngày nào cũng mang khuôn mặt bầm dập đi học.”

Cố Sanh Sanh “à” lên: “Bạn trong lớp với thầy cô có chọc anh không?”

Cố Tự uống rượu, vui vẻ tiếp lời: “Anh ấy là bảo bối của thầy cô, con trai không dám động vào, con gái thì đau lòng nên liên tục tặng bánh kem tặng socola, còn oán trách đám côn đồ kia sao đánh vào mặt anh ấy —”

Cố Tự ngậm miệng lại, chữ cuối cùng bốc hơi trong ánh mắt đáng sợ của Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng gắp một con tôm sốt mù tạt đặt vào chén Cố Sanh Sanh, thấp giọng giải thích: “Anh không động vào thứ nào hết.”

Cố Tự lập tức nhận ra địa vị trong gia đình của Thẩm Vọng, tam quan sụp đổ hoàn toàn. Cố Sanh Sanh ăn tôm, nói: “Em đi vệ sinh chút.”

Thẩm Vọng dặn dò Cố Sanh Sanh: “Chú ý an toàn, đừng tự chạy lung tung một mình.”

Cố Sanh Sanh khoát ta: “Biết rồi mà.”

Cho đến khi bóng dáng nhỏ nhắn của Cố Sanh Sanh biến mất tại cửa ra vào, ánh mắt của Thẩm Vọng vẫn còn hướng về nơi đó.

Cố Tự lạnh giọng nhắc: “Toilet cách đây có 15m thôi.”

Thẩm Vọng đáp lễ: “Hay là chúng ta nói về mối tình đầu bi thảm của em nhỉ?”

Cố Tự tự giác câm mồm.

Cố Tự vì thất tình nên mới về nước, người trong nhà đều sợ vị thiếu gia sống thuận buồm xuôi gió từ nhỏ đến lớn sẽ vì chuyện này mà không gượng dậy nổi, mẹ Cố còn đặc biệt gọi video tâm sự với Thẩm Vọng nửa tiếng đồng hồ để nhờ anh coi ngó em trai.

Kết quả Cố Tự về nước chưa được một tuần thì xảy ra chuyện tranh đoạt diễn viên với người khác. Thẩm Vọng nói: “Anh xem ảnh của cô diễn viên đó rồi, dáng dấp rất giống…”

“Không giống.” Cố Tự xen ngang lời anh.

Thẩm Vọng gõ nhẹ lên mặt bàn: “Em trưởng thành rồi, có một số việc anh không quản em nữa. Nhưng không nên chơi đùa với lửa đâu.”

Môi Cố Tự mấp máy, một lúc lâu sau mới nói thành lời: “Em tự biết giới hạn.”

Thẩm Vọng nói đến đó thì chuyển sang chuyện chính: “Nghe bảo em muốn về nước lập nghiệp, đã suy nghĩ làm về lĩnh vực gì chưa?”

Cố Tự nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ của mình với Thẩm Vọng. Nghe anh nói xong, Thẩm Vọng cảm thấy rất có khuôn khổ, chỉ là thiếu chút kinh nghiệm thực hành.

Thẩm Vọng: “Nghiên cứu phát triển VR cần vốn rất lớn. Anh nghĩ nếu em không có hứng thú gia nhập Thẩm thị, vậy còn ngành giải trí thì sao?”

Cố Tự hiểu ngay: “Vì chị dâu à?” “Cho em thời hạn một tháng, lập một bản điều tra thị trường và kế hoạch phát triển nộp lại cho anh.”

(Truyện chỉ được edit và đăng tải tại truyenwikiz.com @hanthy915 và micasacua3dua.wordpress.com (‘♡‿♡’) )

Một tháng dư sức, Cố Tự liền đồng ý.

Hai người nói với nhau một số vấn đề trên phương diện kinh doanh, Cố Tự mới về thành phố A, nên có rất nhiều thắc mắc muốn nhờ Thẩm Vọng chỉ dạy.

Thẩm Vọng đột nhiên xem đồng hồ: “Sanh Sanh chưa về nữa.”

Cố Tự: “Con gái đi toilet lâu lắm.”

Thẩm Vọng nhíu mày: “Hôm nay không dẫn vệ sĩ theo, anh không yên tâm lắm, em giúp anh đi xem chút đi.”

Cố Tự vừa bước đến cửa, Cố Sanh Sanh đã gấp gáp chạy vào. Hai má cô vì chạy mà đỏ lên, dù là Cố Tự đã có người trong lòng cũng phải động tâm nhìn lâu thêm một chút. Thẩm Vọng thấy dáng vẻ sợ hãi của Cố Sanh Sanh, ánh mắt liền lạnh đi: “Có chuyện gì vậy em?”

Cố Sanh Sanh nhào vào lòng Thẩm Vọng, hơi thở dồn dập: “Em thấy ai đó giống… giống An Hà lắm.”

Thẩm Vọng thả lỏng người, vỗ nhẹ lưng Cố Sanh Sanh: “Cứ từ từ nói.”

Cố Sanh Sanh hít thở chậm lại, rồi kể chuyện mình vừa nhìn thấy cho anh nghe: “Lúc nãy em đi ngang qua một phòng bao, thấy trong đó có An Hà và mấy người đàn ông nữa. Có phải cô gặp trúng kẻ xấu không anh?”

Thẩm Vọng: “Chắc họ là bạn của cô ấy.”

Cố Sanh Sanh vẫn không thôi lo lắng: “Tuổi của mấy người đó ngang ngửa ba cậu ấy luôn đó. Với lại… ” An Hà trang điểm rất đậm, quần áo hết sức hở hang.

Thẩm Vọng thấy vẻ mặt sốt ruột của Cố Sanh Sanh, nhanh chóng nói: “Được rồi, anh sẽ phái người đưa cô ấy về đây.” Cố Tự chủ động đề nghị: “Nhà hàng này do bạn em mở, để em ra xem cho.”

Thẩm Vọng gật đầu, dặn dò anh hệt như Cố Sanh Sanh: “Cẩn thận chút.”

Cố Sanh Sanh đưa Cố Tự đến cửa chỉ khái quát vị trí, rồi cho anh xem ảnh chụp An Hà: “Hôm nay cậu ấy mặc áo hở lưng màu bạc, rất dễ nhận biết.”

Cố Tự gật đầu, sải chân đi.

Cố Sanh Sanh trở lại phòng bao, nói chuyện với Thẩm Vọng trong tâm trạng bất an: “Cố Tự không dẫn theo vệ sĩ, có khi nào sẽ bị đánh không?”

Thẩm Vọng đút cho Cố Sanh Sanh một muỗng oản đậu hoàng: “Chút chuyện nhỏ này mà Cố Tự cũng không làm được thì không xứng là em trai anh. Em nên chuẩn bị thứ gì đó ấm ấm cho bạn mình đi.”

Lúc sữa đậu nành nóng được mang đến, Cố Tự cũng đưa được An Hà về.

An Hà khoác áo của Cố Tự, phía trong là váy ngắn màu bạc hở lưng, lớp trang điểm trên mặt rất đậm, trông khác hẳn với dáng vẻ ngày thường. Dùng chân nghĩ cũng biết cô đóng vai gì trong bữa tiệc mới nãy.

Vừa vào cửa, An Hà liền ôm chầm Cố Sanh Sanh: “Sanh Sanh!”

“An Hà!” Cố Sanh Sanh ôm cô, lập tức phát hiện ra toàn thân An Hà đang run lên.

Cố Sanh Sanh đưa sữa đậu nành nóng cho An Hà: “Uống cái này cho ấm người đi.”

Dưới ánh đèn sáng trưng trong phòng, thức ăn trên bàn đã được dọn xuống hết, không có mùi rượu, mùi thuốc lá và mùi hôi buồn nôn trên người của mấy tên kia, chỉ có hương đàn hương và hoa thơm thoang thoảng.

An Hà uống được nửa ly sữa mới bình tĩnh lại, Cố Sanh Sanh vẫn nắm tay cô không buông: “Khá hơn chút nào không?”

An Hà nhìn xung quanh một lượt. Cố Sanh Sanh nói: “Đám Thẩm Vọng ra ngoài hóng gió rồi, cậu yên tâm đi.”

Có lẽ bị bạn thân bắt gặp trong tình cảnh xấu hổ sẽ là thời khắc mà An Hà cảm thấy nhục nhã nhất cuộc đời, nhưng cô vẫn rất cảm kích sự quan tâm của Cố Sanh Sanh. An Hà ôm chặt Cố Sanh Sanh, nói: “Cảm ơn cậu, Sanh Sanh. Cậu không biết việc cậu đêm nay đưa được tớ ra khỏi chỗ đó có ý nghĩa với tớ như thế nào đâu.”

Tớ biết chứ. Cố Sanh Sanh vỗ nhẹ lưng An Hà, trong lòng cực kỳ khó chịu. Trong sách gốc, An Hà vì đắc tội với Thẩm Đình Sâm và Cố Vân Yên mà bị chèn ép khắp nơi, cuối cùng chỉ có thể chọn mấy bữa tiệc kiểu này làm gái tiếp khách.

Các cô gái không cha không mẹ, lại cần tiền gấp như An Hà rất dễ dàng lọt vào tầm ngắm của kẻ xấu. Rốt cuộc trong những bữa tiệc đó, An Hà đã gặp phải chuyện gì, Cố Sanh Sanh không cách nào biết được. Nhưng chắc chắn trong thời gian ngắn thôi, cô sẽ sa đọa dần, rồi dính bệnh truyền nhiễm, qua đời ở độ tuổi 20, và không lâu sau đó, ba cô cũng đi theo…

Cố Sanh Sanh càng nghĩ càng cảm thấy áy náy. Cô biết rất rõ tương lai của An Hà, nhưng tại sao không chuẩn bị trước mọi chuyện? Tại sao cô không nhắc nhở An Hà sớm một chút? Cố Sanh Sanh ôm An Hà, thấp giọng nói: “Xin lỗi cậu, An Hà, tớ biết cậu làm thế là vì ba…”

Nước mắt An Hà tức khắc trào lên, cuối cùng nức nể kể hết đầu đuôi mọi chuyện.

Khoảng thời gian vừa qua, An Hà vì nợ nần và bệnh tình của ba mình, tinh thần tụt dốc không phanh, chị Long đại diện nắm rõ tình cảnh nhà cô trong lòng bàn tay nên đã cố hết sức thuyết phục An Hà đi tiếp khách hầu rượu — để lưu lại ấn tượng tốt trong lòng các ông chủ lớn, nếu có thể tranh thủ được tài nguyên tốt, chẳng phải là một bước lên mây hay sao?

Trước giờ chị Long hay làm mấy chuyện dẫn mối này, tất nhiên An Hà biết chúng không mấy sạch sẽ gì. Nhưng dưới tác động tẩy não không ngừng nghỉ của chị Long, cộng thêm điện thoại đòi nợ liên tục, An Hà đã trót dại nhận lời.

Đến khi vào phòng bao, An Hà liền hối hận, nhưng đã leo lên lưng cọp rồi, cô gái yếu đối như cô làm sao chạy thoát được. Nếu không phải bị Cố Sanh Sanh vô tình nhìn thấy, không biết số phận của cô sẽ đi về đâu nữa. An Hà nói trong nước mắt: “Tình hình của ba tớ chuyển biến xấu rồi… Bác sĩ nói phải chuẩn bị tâm lý, tớ muốn chuyển ba đến bệnh viện lớn hơn, nhưng tiền nợ trước đó vẫn chưa trả xong…”

Cố Sanh Sanh: “Nhưng cậu cũng không thể… không thể…”

Cố Sanh Sanh nói không nên lời, còn An Hà thì mỉm cười tự giễu: “Mấy năm nay tớ quay phim không kể ngày đêm, tay trái nhận cát – sê tay phải mang đi trả nợ, tớ thật sự mệt mỏi lắm rồi. Tớ không sợ phải chịu khổ đâu, thật đó. Nhưng mà tớ rất sợ mọi cố gắng của mình đều đổ sông đổ biển, bất kể có kiếm tiền thế nào, ba tớ cũng không tỉnh lại.”

Cố Sanh Sanh rơi nước mắt, cô la lên: “Cần bao nhiêu tiền, sao không chịu nói với tớ và Tuyết Nhi chứ? Tụi mình là bạn tốt với nhau mà!”

An Hà cười. Số tiền đó đối với Cố Sanh Sanh mà nói chỉ là một cái túi hàng hiệu, nhưng đối với An Hà thì chính là một cái động không đáy lấp không bao giờ đầy, là ngọn núi lớn đè cô đến thở không nổi. “Sanh Sanh, các cậu đã giúp tớ quá nhiều rồi, tớ không thể mặt dày ỷ vào tình bạn của chúng ta mà chiếm lợi được nữa. Ba tớ bệnh đâu phải dăm ba năm, là cả đời đó.”

Cố Sanh Sanh nói không chút do dự: “Bạn tốt cũng sẽ cùng nhau cả đời!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.