Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 47: Khách sạn Chương Trước


Bạn đang đọc Làm Nũng Trong Lòng Anh – Chương 47: Khách sạn Chương Trước

Tạ Tùy biết mẹ mình được gả vào danh gia vọng tộc nhưng chồng mới của bà ấy cụ thể là người nào thì cậu không biết và cũng chẳng quan tâm.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người chồng trêи danh nghĩa của mẹ mình. Người đàn ông trung niên không quá anh tuấn nhưng cũng không hẳn là quá xấu, vẻ ngoài kém rất xa so với cha ruột của Tạ Tuỳ.

Chỉ có trẻ con mới dùng vẻ đẹp bề ngoài để đánh giá một con người.

Tạ Tuỳ nhìn đến mỗi cái giơ tay, nhấc chân đều đặc biệt chừng mực và lễ độ của người đàn ông kia, có thể thấy được, người này rất có gia thế và địa vị trong xã hội.

Trình Tiêu và cha của Tạ Tùy là thanh mai trúc mã, bọn họ cưới nhau từ rất sớm rồi cùng nhau phấn đấu đi lên, cha cậu lúc còn trẻ đặc biệt anh tuấn, Trình Tiêu cũng vì thế mà trở thành đối tượng hâm mộ của không ít nữ sinh.

Nhưng từ khi Tạ Tuỳ ra đời, bà dần dần nhận ra được sự vất vả và đau khổ của cuộc sống khắc nghiệt này, khuôn mặt có đẹp đến mấy cũng không thể làm ra cơm ăn. Nhất là khi cuộc sống những người bạn thân từng hâm mộ bà trong quá khứ càng ngày càng sung túc, lòng của bà cũng vì vậy mà trở nên không an định.

Nam nhân lập nghiệp dựa vào quyền thế và tài phú để chống đỡ vẻ ngoài của bản thân, không quyền, không thế, không có sự nghiệp, dù cho  khuôn mặt có xinh đẹp đến đâu cũng sẽ không bao giờ sống sót nổi.

Khi còn nhỏ, câu nói mà Tạ Tuỳ thường hay nghe mẹ nói với cha cậu là: “Không có tiền, mẹ nó ông còn muốn cái gọi là tôn nghiêm gì chứ?”

Những lời này dần dần trở thành câu cửa miệng của Trình Tiêu, cũng là nguyên nhân mà Tạ Tùy đối với tiền tài cố chấp đến như vậy.

Tiền đã làm cho cậu mất đi người mẹ của mình, mất đi tuổi thơ và mất đi hết thảy…

Cậu bưng một đĩa điểm tâm, nghiêng mình dựa trêи thành trụ lạnh lẽo, ánh mắt không chút cảm xúc đánh giá mẹ ruột của mình và người chồng đương nhiệm của bà ta.

Không có gì đặc biệt, chẳng qua là cậu cảm thấy, hai mẹ con lại gặp nhau trong tình cảnh như thế này, thật sự rất châm chọc.

Trình Tiêu thoáng quay đầu liền nhìn thấy Tạ Tùy, ly rượu trong tay cũng vì vậy mà rơi xuống đất vỡ tan.

Tạ Tùy thưởng thức vẻ mặt trắng bệnh đến khó coi của mẹ cậu, tâm tình cảm thấy tốt, cậu cười lạnh.

Nam nhân trung niên bên cạnh cẩn thận che chở Trình Tiêu cách xa những mảnh vụn thủy tinh, Trình Tiêu nhìn ông ta cười cười nhưng nụ cười này sớm đã tái nhợt.

Bà ta sợ hãi đến cả môi đều phát run.

Tạ Tuỳ là người đã chứng kiến cảnh tượng bà ta không chịu nổi cuộc sống bần hàn, chứng kiến bà từ nơi dơ bẩn nhất trong xã hội mà bò vào hào môn và chứng kiến bà ta có được cái gọi là thể diện như bây giờ.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận là, so với những phu nhân quyền quý xung quanh, bà ta hoàn toàn không thể nào so sánh.

**

Tịch Bạch tìm khắp nơi trong sảnh nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tạ Tùy, cô có chút lo lắng.

Nghe mấy cô gái bên cạnh nói, hình như Tạ Tuỳ đã đi đến phía sau vườn hoa, Tịch Bạch cũng vội vàng chạy đến.

Vườn hoa của khách sạn nằm bên cạnh hoa viên, được ngăn cách bởi một cái hàng rào, từ đây đến nơi diễn ra bữa tiệc cơ hồ cũng có chút xa, có lẽ sẽ chẳng có ai lại đi đến một nơi hoang vu như thế này.

Bên kia vườn hoa thấp thoáng hai hình bóng mơ hồ, một trong số đó là Tạ Tùy, còn lại… Hình như là một người phụ nữ.

Tịch Bạch đến gần thì nghe được giọng nói kϊƈɦ động của người phụ nữ: “Tạ Tùy, cậu muốn tôi chết sao?”

Trêи lưng Tịch Bạch nổi lên một tầng da gà, cô không biết Tạ Tùy từ nơi nào lại rước lấy được một món nợ phong lưu, cô cố nén cười nghe lén.

Người phụ nữ giống như đã không còn chịu đựng nổi nữa, thanh âm cũng đè thấp: “Tại sao cậu lại trở thành một một âm hồn bất tán như vậy chứ?”

Tạ Tùy biểu tình cũng thật bình tĩnh, giọng nói vang lên không một chút gợn sóng: “Trêи người tôi đang chảy dòng máu của bà, bà có thể ngại nó dơ bẩn, có thể không thừa nhận nó nhưng bà sẽ không có cách nào để thay đổi được hết.”

Tịch Bạch giật mình nhận ra thân phận của người phụ nữ kia.

“Tạ Tùy, cậu không thể trách tôi, muốn trách thì trách cha của cậu không có bản lĩnh, nhiều năm như vậy tôi cũng đã chịu đủ rồi, tôi xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn, vì sao lại phải ngồi đó chịu đựng đau khổ?”

Tuy rằng bà ta đang quay lưng lại với Tịch Bạch, nhưng Tịch Bạch vẫn có thể từ diện mạo tuấn tú của Tạ Tuỳ mà hình dung ra được, mẹ của cậu có bao nhiêu xinh đẹp.

Sự phiền não luôn đến từ tâm trạng bất an, bà ta xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn, vậy vì cớ gì lại phải đi theo cha của cậu để chịu khổ?

“Tôi không trách bà.” Tạ Tùy bình tĩnh nói xong, yên lặng lấy ra bao thuốc lá, đôi tay có chút run rẩy: “Bà có thể lăn đi rồi.”

Trình Tiêu lạnh lùng nhìn cậu: “Tạ Tùy, nơi này không phải là chỗ mà cậu nên đến.”

Tạ Tùy nở nụ cười, mở bật lửa: “Bà có thể tới, vậy vì sao tôi lại không thể?”

Trình Tiêu đi qua, bàn tay trái với chiếc nhẫn kim cương lấp lánh nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của cậu, trầm giọng nói: “Dù cho cậu mặc bộ âu phục này nhìn không tệ lắm, nhưng cậu vĩnh viễn cũng không xứng đáng để được đặt chân đến đây, không xứng với những cô gái ở nơi này, cậu có biết mọi người đã nói gì về cậu không? Đã chê cười cậu như thế nào không?


“Tôi không để ý người khác nói tôi như thế nào.”

“Cậu không để ý nhưng tôi để ý, cậu khiến cho tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, sự tồn tại của cậu thời thời khắc khắc đều nhắc nhở tôi, quá khứ của tôi thật không chịu nổi đến cỡ nào!”

Trình Tiêu cơ hồ khàn cả giọng: “Van xin cậu, đừng xuất hiện ở những nơi như thế này, cậu cần tiền tôi có thể cho cậu, bao nhiêu cũng được, chỉ cần cậu đừng quay lại quấy nhiễu đến cuộc sống của tôi nữa.”

Tịch Bạch tựa vào giàn hoa ở bên cạnh, bàn tay ngắt đứt một cành hoa Tử Đằng.

“Vị tiểu thư này, Tạ Tùy là bạn trai mà tôi đã mời đến, tiểu thư có vấn đề gì thì có thể đến tìm tôi.”

Tạ Tùy nắm chặt tay, đột nhiên có chút căng thẳng.

Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy cô gái nhỏ đang bình thản đứng dưới ánh trăng, cô mặc một bộ lễ phục rực rỡ ngân quang, đẹp đến không gì sánh nổi.

Trình Tiêu nhận ra Tịch Bạch, người này rõ ràng chính là cô cháu gái được Tịch lão thái thái sủng ái nhất Tịch Gia Tịch nhị tiểu thư. Bà ta không thể tin nhìn Tịch Bạch: “Tiểu thư mời cậu ta?”

Tịch Bạch đi đến bên cạnh Tạ Tùy, tự nhiên mà khoác tay cậu, trong tay Tạ Tuỳ còn nắm chặt bao thuốc lá, cũng bị Tịch Bạch keo kiệt đoạt đi.

“Nếu như không có vấn đề gì khác, tôi và Tạ Tùy phải đi rồi, có người muốn làm quen với cậu ấy.”

Tịch Bạch kéo Tạ Tùy sải bước bỏ đi.

Trong nháy mắt đó, Trình Tiêu bỗng nhiên nói: “Tịch tiểu thư, cô có biết cậu ta là hạng người gì không?”

Tịch Bạch dừng lại một chút, vài giây sau, cô bỗng nhiên xoay người, nhìn Trình Tiêu: “Trình tiểu thư nói chuyện nên biết chừng mực một chút.”

Lấy bối phận của Tịch Bạch mà nói, dù sao cũng nên gọi Trình Tiêu một tiếng phu nhân nhưng cô không muốn, cô gọi bà ta là Trình tiểu thư, đủ để thấy cô khinh thường bà ta đến mức nào.

Từ một tiếng xưng hô, Trình Tiêu có thể nghe ra được thân phận người trước mặt này và bà ta vốn rất khác biệt, bà ta xấu hổ cắn chặt môi: “Tôi là trưởng bối của cô đó.”

“Tôi cũng là cháu gái của Tịch lão thái thái.” Tịch Bạch mắt lạnh nhìn bà ta: “Cho dù là chồng của bà, nếu như nhìn thấy tôi cũng phải lịch sự mà chào một tiếng, bà có tư cách gì ở đây mà giày xéo bạn trai tôi?”

Trình Tiêu triệt để choáng váng, bà ta không nghĩ đến một Tịch nhị tiểu thư ngày thường tao nhã, đúng mực cũng sẽ có thời điểm sắc bén đến như vậy.

Bà ta giống như đã chọc giận đến cô, nếu như chồng bà ta biết được vợ mình đã đắc tội với tôn nữ bảo bối của Tịch lão thái thái, Trình Tiêu quả thật không dám tưởng tượng…

Bà ta miễn cưỡng mỉm cười: “Tịch tiểu thư, tôi không phải có ý đó.”

“Về sau có lẽ sẽ còn có cơ hội gặp mặt, bà nên vờ như không quen biết Tạ Tùy thì hơn, tương lai anh ấy có lẽ sẽ trở thành chồng của tôi, tôi không hi vọng người khác biết được anh ấy có một người mẹ như bà vậy.”

Tịch Bạch nói xong, cũng không thèm nhìn sắc mặt khó coi của Trình Tiêu, cô nắm lấy tay Tạ Tùy đi thẳng.

Hai người một đường đi đến bên cạnh cái hồ lớn.

Đêm đã khuya, bầu trời cũng tràn ngập những vì sao, từng cơn gió nhè nhẹ vỗ về mặt hồ, phản chiếu chút ánh sáng lấp lánh.

Tạ Tùy muốn lấy lại bao thuốc lá trong tay cô nhưng Tịch Bạch kiên quyết không chịu trả lại.

“Tiểu Bạch…”

Tay cậu đang run, thanh âm cũng run rẩy không ngừng: “Cho anh một điếu thuốc đi.”

Tịch Bạch chưa từng nhìn thấy Tạ Tùy run rẩy thành cái dạng này bao giờ, cậu đang cực lực khống chế dòng cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mình nhưng bên ngoài vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Tịch Bạch cúi đầu, lấy từ trong bao thuốc lá ra hai điếu thuốc, một điếu đưa cho cậu, một điếu khác bỏ vào trong miệng mình.

Cô lấy ra bật lửa: “Đây, chúng ta cùng thử.”

Tạ Tùy nhanh tay lấy điếu thuốc từ trong miệng cô ra, đầu thuốc lá vẫn còn vương chút vệt đỏ và khói thuốc.

“Không hút nữa.”

Hai điếu thuốc và cả bao thuốc kia đều bị cậu ném vào thùng rác.

Tịch Bạch lấy từ trong túi của cậu mấy viên kẹo cầu vòng rồi cho vào miệng.

Ừm, chua chua, vị lê thì phải!

Tạ Tùy đối mặt với mặt hồ đang gợn sóng, cậu quay lưng lại với Tịch Bạch, trầm giọng hỏi: “Bọn họ chê cười anh sao?”


Tịch Bạch nói đùa: “Cười vì anh quá đẹp trai, toàn bộ nam nhân ở đây đều không bằng một góc của anh.”

Đương nhiên không thể nào là cái này, Tạ Tùy biết, chính mình khẳng định đã không làm tốt điều gì đó, cậu đã mất thể diện trước mặt bọn họ.

Đôi tay Tạ Tùy siết chặt, tiếng nói trầm thấp mà áp lực: “Anh đã làm cho em mất thể diện.”

Đây là nơi một người như cậu không nên có mặt.

Nghe thấy lời nói của Tạ Tùy, Tịch Bạch có cảm giác trái tim mình co rút đến phát đau, cô mím môi, đầu lưỡi chạm vào viên kẹo cầu vồng, Tịch Bạch đi đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo: “Em nói, anh là bạn trai của em, có lẽ sẽ trở thành chồng tương lai của em, sẽ sống với nhau cả đời. Những người đã khinh thường anh, đến một đầu ngón tay của anh, tất cả bọn họ đều so không bằng.”

Tạ Tùy ngắm nhìn khuôn mặt điềm tĩnh, ôn nhã của cô gái trước mặt, cậu kinh ngạc nói: “Em… Lặp lại lần nữa?”

Cả vành tai Tịch Bạch đều ửng đỏ, cô có chút thẹn thùng, mở mắt ra: “Lời hay không nói lần thứ hai, không nghe thấy thì thôi.”

Tạ Tuỳ đương nhiên nghe được, cô gái nhỏ đã nói sẽ trở thành vợ của cậu, cùng sống với nhau đến cả đời.

Hai chữ cả đời này nghe thật dài, có người sẽ cùng bạn ôm tận ngàn phàm, có người sẽ cùng bạn ngồi ngắm nhìn tất cả những vì sao trêи bầu trời kia, chân chính có thể lưu lại được bao nhiêu tình cảm để có thể xứng đôi một tiếng “cả đời”?

Từng trận gió đêm nhè nhẹ thổi qua, Tạ Tùy nhìn đến khuôn mặt thanh lệ của người con gái, lại hỏi: “Anh có thể ôm em một chút được không?”

Tịch Bạch còn chưa phản ứng kịp, bàn tay Tạ Tùy đã chạm xuống hông của cô, nhẹ nhàng mà nhấc lên, cô thuận thế kiễng mũi chân, cả người đều dán lên Tạ Tuỳ.

“Không trả lời chính là chấp nhận.”

“…”

Thân thể cường tráng của thiếu niên chủ động áp tới, đầu cậu tựa vào bả vai đơn bạc của cô gái nhỏ, cậu như một con gấu lớn dùng sức mà ôm lấy Tịch Bạch, cơ hồ muốn khảm cô vào sâu bên trong thân thể này.

Tịch Bạch đỏ mặt, người cũng choáng váng.

“Anh có thể hôn em không?”

Dự cảm sẽ xảy ra sự việc không ổn, Tịch Bạch cuống quít lấy tay che miệng: “Anh, anh không phân rõ phải trái…”

Lời còn chưa dứt, Tạ Tùy đã cúi đầu hôn xuống mu bàn tay của cô.

**

Buổi tối, khi Tịch Bạch về đến nhà đã nhìn thấy cha mẹ cô trầm mặt ngồi trêи sofa chờ mình, không biết là có chuyện gì, Tịch Phi Phi cũng ngồi bên cạnh.

Ở buổi tiệc tối, Tịch Bạch đã nhìn thấy Tịch Phi Phi, chị ta ở cùng với Trần Triết Dương. Trần Triết Dương đã khôi phục sự ân cần với chị ta như trong quá khứ, cử chỉ hai người tựa hồ vô cùng thân mật.

Đối với Tịch Bạch mà nói, đây là việc không thể nào tốt hơn.

Tịch Minh Chí thiếu kiên nhẫn, đang muốn mở miệng thì Đào Gia Chi đã đè tay ông ta ngăn lại, bà nhìn Tịch Bạch cười nói: “Bạch Bạch đói bụng không? Mẹ kêu dì giúp việc chuẩn bị chút đồ ăn khuya, nhân lúc còn nóng hãy ăn một chút.”

“Con không đói bụng.”

Tịch Bạch biết cha mẹ mình có lời muốn nói, cho nên cô đã hỏi thẳng: “Cha mẹ, hai người muốn nói cái gì, cứ nói thẳng đi.”

Tịch Minh Chí sớm đã không nhịn được, chất vấn: “Tối hôm nay, người nam sinh cùng đi với con, cậu ta là ai?”

Tịch Bạch trong lòng cũng đã đoán được phần nào, cô không để ý nói: “Là bạn của con.”

“Bạch Bạch, cậu ta không phải là cái người mà hiệu trưởng Trần của con nói chứ… Con trai của tội phạm giết người phải không?” Đào Gia Chi lo lắng nói: “Con làm sao có thể tiếp xúc với một người nam sinh như vậy được chứ?”

“Cậu ấy là con trai của tội phạm giết người nhưng cậu ấy không phải tội phạm giết người.” Tịch Bạch lớn tiếng nói: “Tại sao con không thể tiếp xúc với cậu ấy?”

“Con trai của tội phạm giết người, nói không chừng cũng có khuynh hướng bạo lực, con còn giao du với loại người nguy hiểm này, con có biết suy nghĩ hay không?”

Tịch Phi Phi đúng lúc mở miệng nói: “Cha mẹ, người nam sinh xấu tính kia, cả trường của bọn con đều không ai dám đi trêu chọc, ngay cả giáo viên cũng phải sợ nữa là.”

Tịch Bạch lạnh lùng liếc Tịch Phi Phi, trêи mặt chị ta còn có chút kɧօáϊ trá.

“Con xem đi!” Đào Gia Chi kϊƈɦ động nói: “Bạch Bạch, con lại đem một người như thế đưa đến buổi tiệc giới thiệu với bà nội con. Trời ạ, con có biết con đã làm cái gì hay không? Nếu bà nội biết con kết giao cùng một tên cặn bã như thế này, bà sẽ nghĩ sao, nhất định sẽ cảm thấy cha mẹ quản giáo con cái không nghiêm!”


Mẹ cô một câu “Cặn bã” làm Tịch Bạch cảm thấy hết sức chói tai, vẻ mặt cô không chút thay đổi nói: “Đầu tiên, cậu ấy không phải cặn bã, là bạn của con. Tiếp theo, bà nội có ấn tượng rất tốt với Tạ Tùy, nếu như bà nội cảm thấy cha mẹ vô phương giáo ɖu͙ƈ, vấn đề khẳng định là không phải tại con rồi.”

Cô nói xong, ý vị thâm trường mà liếc nhìn Tịch Phi Phi.

Tịch Phi Phi phẫn nộ nói: “Em nhìn chị làm cái gì?”

“Em không thể nhìn chị à?”

Tịch Minh Chí cắt đứt cuộc trò chuyện của hai chị em, đem đề tài kia trở về lần nữa: “Bạch Bạch, còn hãy phân rõ giới hạn với cậu ta, không thì… Cha chỉ có thể chọn một biện pháp khác khiến cậu ta phải rời xa con.”

Tịch Bạch đen mặt: “Cha muốn làm gì?”

“Đối phó loại cặn bã như cậu ta, có rất nhiều phương pháp.” Tịch Minh Chí nói: “Khiến cậu ta phải nghỉ học, rời khỏi Giang Thành, bất quá là động một đầu ngón tay mà thôi.”

Tịch Bạch nghe vậy, thật sự có chút tức giận: “Chuyện của con, không đến lượt cha mẹ xen vào, các người không có tư cách này.”

Tịch Minh Chí vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Cái gì gọi là chuyện của con không đến lượt các người xen vào, hai chúng ta là cha mẹ của mày! Chúng ta tại sao không có tư cách hả?”

Tịch Bạch lạnh lùng nói: “Các người là cha mẹ của Tịch Phi Phi, trong mắt các người, tôi là cái gì chứ?”

“Con… Con quả thực là khiến mẹ tức chết!” Đào Gia Chi che ngực, hô hấp cũng không bình ổn: “Chúng ta cho con sinh mệnh, cho con ăn, cho con uống, nuôi dưỡng con lớn đến như vậy, hiện tại, cánh cứng rồi liền không muốn thừa nhận cha mẹ, tôi rốt cuộc đã nuôi dưỡng ra một con sói mắt trắng rồi đây này!”

Nếu như cha mẹ đã lôi chuyện quá khứ ra, Tịch Bạch cũng không ngại, mọi chuyện nên tính toán, đều phải tính cho rõ ràng.

“Cho tôi sinh mệnh, cho tôi ăn uống, mục đích là cái gì? Trong lòng các người không phải đã rõ ràng hết sao?”

Cô đứng trêи cầu thang, từ trêи cao mà nhìn xuống bọn họ, tựa như ánh mắt của một vị thẩm phán, nhìn đến trong lòng bọn họ có chút sợ hãi.

“Tịch Bạch, con nói cái gì?”

Tịch Bạch xắn tay áo của mình lên, trêи da thịt của cô tràn ngập những vết kim tiêm không thể nào đếm hết, khiến ai nhìn thấy cũng đều có chút giật mình!

“Các người sinh tôi ra, nuôi dưỡng tôi, bất quá chỉ là muốn cho Tịch Phi Phi một cái “Khó máu dự trữ”, nhiều năm như vậy, chị ta đã lấy của tôi bao nhiêu máu? Chẳng lẽ còn chưa đủ để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của các người hay sao?”

Tịch Bạch đột nhiên làm khó dễ, khiến cho cha mẹ cô bất ngờ không kịp phòng, bọn họ thế nhưng cũng không bác bỏ được, bởi vì lời nói của Tịch Bạch vô cùng chính xác.

“Bạch Bạch, cha mẹ biết, mấy năm nay đã ủy khuất con, nhưng không lẽ con lại nhẫn tâm nhìn chị gái mình bị bệnh tật tra tấn hay sao? Mặc kệ ước nguyện ban đầu của chúng ta khi sinh con ra là như thế nào, nếu như con đã đến được với thế giới này thì nên biết gánh vác trách nhiệm của mình.”

Tịch Minh Chí giảng đạo lý với Tịch Bạch: “Khi chị gái cần con, con hẳn là nên dũng cảm đứng ra.”

Tịch Bạch khóe mắt có hơi run rẩy: “Nếu tôi không đồng ý, chị ta sẽ chết, đúng không?”

“Bạch Bạch, con đừng doạ mẹ, con có biết mình đang nói cái gì hay không?”

“Tôi nghĩ chúng ta nếu đã không có chung nhận thức.” Tịch Bạch liếc Tịch Phi Phi một chút: “Mạng sống của Tịch Phi Phi bây giờ đang ở trong tay tôi, các người muốn làm bất kỳ việc gì đều phải suy nghĩ thật kỹ càng, nên cân nhắc cẩn thận rồi nói tiếp.”

Nói xong cô xoay người trở về phòng, nặng nề mà đóng cửa lại.

“Ông xem! Ông xem nó đã bị ông chiều chuộng thành cái dạng gì?” Đào Gia Chi tức giận đến rơi nước mắt.

Tịch Minh Chí đập bàn: “Nếu như còn không được nữa, tôi nhất định sẽ đuổi nó ra khỏi nhà, không phải cánh của nó cứng cáp lắm sao? Để tôi xem, nếu như không dựa vào gia đình, nó sẽ sinh tồn trong cái xã hội này như thế nào?”

Đào Gia Chi vội vàng kéo Tịch Minh Chí: “Ông bình tĩnh một chút, nếu như đuổi nó đi, vạn nhất Phi Phi gặp chuyện không may gì thì biết làm như thế nào, không phải là quá ngu xuẩn hay sao?”

Tịch Bạch trở lại phòng, kéo vali ra, bắt đầu thu thập quần áo.

Cô sớm đã không hề ôm bất kỳ hy vọng và ảo tưởng nào nào đối với cha mẹ mình, quá khứ cô cũng đã từng mong chờ, nếu như bản thân thông minh một chút, may mắn một chút thì có lẽ bọn họ cũng sẽ yêu thương cô giống như yêu thương Tịch Phi Phi vậy. Nhưng sự thật chứng minh, chính cô là người suy nghĩ quá nhiều.

Bọn họ chưa bao giờ yêu thương cô.

Nhìn thấy Tịch Bạch kéo vali đi ra ngoài, Đào Gia Chi đuổi theo: “Con muốn đi đâu?”

“Ra ở riêng vài ngày.”

Tịch Minh Chí hô hấp có chút gấp gáp: “Nhớ kỹ bản lĩnh của mày ngày hôm nay, muốn đi thì đi đi, một đồng tiền tao cũng sẽ không cho, nếu sống không nổi nữa thì cũng đừng khóc lóc chạy về.”

Tịch Bạch cắn răng nói: “Yên tâm, nếu phải trở về, tôi cũng nhất định sẽ mỉm cười trở về.”

**

Tịch Bạch kéo vali bước ra khỏi nhà, nửa năm qua cô đã tiết kiệm được không ít tiền, một phần là từ thẻ tín dụng mà bà nội đã cho, phần còn lại là do cô tích cóp từ khoảng tiền tiêu vặt.

Tạm thời ở phương diện kinh tế, cô không hề cảm thấy khó khăn, Tịch Bạch tìm cho mình một cái khách sạn gần trường học.

Cô đã trả tiền bằng thẻ tín dụng của bà nội, vali còn chưa kịp xách vào phòng thì bà nội cô đã điện thoại qua.

“Tiểu Bạch, tại sao lại vào khách sạn rồi?”

Bên ngoài hành lang, Tịch Bạch cầm điện thoại, thanh âm cũng giảm xuống: “Con và cha mẹ có chút mâu thuẫn, không có chuyện gì đâu bà nội, người không cần lo lắng cho con, vài ngày nữa con sẽ trở về.”


Không cần Tịch Bạch nói, Tịch lão thái cũng biết gia đình của Tịch Minh Chí luôn luôn xảy ra bất hòa, bà không hề khuyên Tịch Bạch trở về, chỉ nói: “Nhà bà nội cách trường học của con cũng khá xa, qua đây ở cũng không tiện để đến trường, con hãy đến khách sạn Thiên Hạ ở gần trường học của con đi, đó là khách sạn thuộc sở hữu của Tịch Thị, con vào đó ở, ta mới yên tâm.”

Tịch Bạch không làm trái ý bà nội, cô bước ra khỏi phòng, kéo vali đi khoảng hơn 500 mét thì đến cửa chính của khách sạn Thiên Hạ.

Đây là khách sạn cao cấp sáu sao duy nhất cỉa Giang Thành.

Tịch Bạch vừa đi vào thì đã có người lễ phép bước lên nhận lấy hành lý trong tay cô, Tịch Bạch đến quầy lễ tân, tiếp tân nhìn chứng minh thư của cô, lịch sự trả lời: “Tịch tiểu thư, chủ tịch đã nói qua điện thoại, tiểu thư không cần làm thủ tục vào ở, chúng tôi đã chuẩn bị cho tiểu thư một phòng vip thượng hạng, người này sẽ dẫn tiểu thư lên đó.”

“Cám ơn.”

Tịch Bạch được an bài ở một phòng vip của tầng 18, khu vực này chỉ tiếp nhận các vị khách quý giữ thẻ bạch kim của khách sạn, người bình thường cũng không thể đặt trước được, vì vậy cũng tương đối an toàn.

Cả căn phòng vô cùng tiện nghi, một mặt là cửa sổ thủy tinh trong suốt được đặt sát đất, đứng bên cạnh cửa sổ ta có thể dễ dàng quan sát được toàn bộ Giang Thành phồn hoa, náo nhiệt. Chiếc giường kingsize vô cùng mềm mại được đặt ở giữa phòng, Tịch Bạch thoải mái nằm ở trêи giường nghỉ ngơi.

Kỳ thật Tịch Bạch không phải là một người hay xúc động, rời nhà bỏ đi đó chẳng qua chỉ là khí phách nhất thời, nhưng cô muốn cho Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi biết rõ, cô tuyệt đối đã không còn là một người nhát gan, không dám lên tiếng, có thể để bọn họ tùy tiện nắn bóp.

Nếu cô đã có dã tâm cùng anh chị em trong nhà tranh đoạt quyền thừa kế thì nhất định chuyện nên làm trước mắt chính là, không thể để cho cha mẹ cô kéo chân sau.

Vì vậy, có một số việc, vẫn là nên để cho bọn họ biết rõ.

Tịch Phi Phi oán trách việc Tịch Bạch bỏ nhà ra đi với Trần Triết Dương, tự nhiên cũng không quên thoái thác hết trách nhiệm của bản thân, cô ta nói Tịch Bạch không hiểu chuyện, làm cho cha mẹ đau lòng không thôi, thật sự không biết là ở cùng một chỗ với ai mà có thể học được thói phản nghịch đến như vậy.

Tịch Phi Phi là muốn để Trần Triết Dương nhìn rõ con người thật của Tịch Bạch, nó đã không còn là một cô em gái thiện lương, ôn nhu trong cảm nhận của anh ta nữa, nên sớm nhìn rõ bộ mặt thật của Tịch Bạch, đừng quá chấp mê bất ngộ.

Nhưng cô ta lại không nghĩ đến, Trần Triết Dương nhất thời phẫn nộ, chạy đến trước mặt Tạ Tùy chất vấn cậu vì sao lại làm cho Tịch Bạch mang tiếng xấu, hiện tại Tịch Bạch đã vì cậu mà bỏ nhà ra đi rồi, cậu muốn hủy hoại luôn cuộc đời cô mới cam tâm hay sao?

Tám giờ đêm, Tịch Bạch ở trong bồn tắm xa hoa thư giãn, cách đó không xa, điện thoại ở cạnh bàn vang lên.

Tịch Bạch không thể đứng dậy nghe điện thoại, nên cứ mặc kệ nó.

Nhưng mà người gọi điện thoại vô cùng cố chấp, Tịch Bạch không bắt máy, người đó vẫn gọi mãi không dừng, tiếng chuông điện thoại đã vang lên tận năm phút.

Tịch Bạch bất đắc dĩ quấn khăn tắm, đứng lên bước đến lấy di động.

Quả nhiên là vị không thể trêu vào – Tạ Tùy gọi đến, trừ cậu ra, cũng sẽ không còn ai có thể oanh tạc điện thoại cô đến như vậy.

Cô buông tiếng thở dài, tiếp điện thoại.

“Em đang ở đâu?” Thanh âm Tạ Tuỳ có chút gấp gáp.

“Em đang ở…”

Tịch Bạch đang muốn trả lời qua loa nhưng không nghĩ đến cậu sẽ trực tiếp hỏi: “Ở khách sạn nào?”

“…”

Được rồi, tin tức cũng rất nhanh.

“Em và gia đình có chút mâu thuẫn nên đã dọn ra ngoài ở vài ngày.” Tịch Bạch cường điệu: “Chỉ ở vài ngày thôi, rất nhanh liền trở về.”

“Ở khách sạn nào, tên gì?”

Tịch Bạch nhíu mày: “Anh hỏi cái này để làm gì?”

“Để bảo đảm bây giờ em đang an toàn.”

“Em rất an toàn.”

“Tịch Bạch, anh không có nói đùa với em.” Tạ Tùy trầm giọng: “Hoặc là bây giờ nói cho anh biết, hoặc là ngày mai em chờ anh ở trường.”

Xong rồi, tức giận rồi.

Thời điểm cậu tức giận sẽ trực tiếp gọi cả họ lẫn tên của cô ra. Tịch Bạch có chút sợ.

“Tạ Tùy, anh muốn tới tìm em à?”

“Ừ.”

“Nhưng bây giờ đã khuya lắm rồi.”

“Anh đến nhìn một chút, nhìn xong thì sẽ về.” Tạ Tùy im lặng, sau đó lại nói ra: “Bài tập ở nhà, thuận tiện anh còn có mấy cái đề chưa giải xong.”

Có lí có tình, không thể cự tuyệt.

Tịch Bạch thở dài, nói ra địa chỉ cho Tạ Tùy.

Editor: Nam nữ chính chắn chắn được mấy người kia lượm về nuôi rồi:)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.