Làm Nũng Cũng Vô Dụng

Chương 43: Cắn Vành Tai Cô


Đọc truyện Làm Nũng Cũng Vô Dụng – Chương 43: Cắn Vành Tai Cô


Edit: Nhang – Beta: Hann
Chiếc sườn xám khiến rãnh Mariana trước ngực bị căng ra như thung lũng nứt nẻ ở Đông Phi vậy, nhìn rất có cảm giác.

Cố Lê gắt gao che cảnh xuân trước ngực lại, cứ như giây tiếp theo sẽ bị ông già biến thái đó theo dõi vậy.

Cô ấy vội vàng cầm áo khoác lên rồi kéo khóa tuốt lên trên. 
Cô ấy bất lực nhìn lên trời: “Tớ khổ quá mà.” 
Hội nghị thượng đỉnh trung quy trung củ*, đại diện các khách mời lên phát biểu, đoàn đội ưu tú phát biểu.

Rồi tới trình bày dự án khởi nghiệp của các nhóm, sau đó là đoàn đội đoạt giải chụp hình lưu niệm với khách quý. 
*Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.

Thường hàm nghĩa xấu.
Ngoài ra còn có một hoạt động không có trong chương trình: Bữa tiệc cảm ơn sau hội nghị. 
Lúc đó đã qua chín giờ, các khách mời lần lượt có mặt, ngượng ngùng chỉnh sửa vạt áo trước mặt các quý cô, nhìn thấy cửa xe mở ra thì lập tức lên nghênh đón. 
Người đang khom lưng xuống xe trông có hơi quen, Trần Hành thu cái vẻ diễn xuất của cậu ấm lại, dáng vẻ mặc tây trang mang giày da thu hút không ít sự chú ý của các quý cô.

Nhưng anh ấy lại cứ như không phát hiện, mặt thờ ơ lướt qua đội ngũ, sau đó dừng lại trước mặt Cố Lê. 
Dường như Từ Tinh Miên cảm nhận được tia lửa kích liệt ở chỗ tầm mắt hai người đó giao nhau.

Cô lẳng lặng lui về phía sau một chút, để lại không gian cho các tia lửa tình cảm đó văng ra bốn phía. 
Trần Hành tạm rời mắt trước, theo đoàn lễ nghi tiến vào. 
Cố Trạch đến trễ, anh ấy đại diện Gia Hối đi dự họp.

Đoán chắc là do chuyến bay dài nên mặt mày thanh tú cũng đang cất giấu vẻ mệt mỏi.
Lúc đi ngang qua đoàn lễ nghi thì anh ta dừng bước, nhìn về phía Từ Tinh Miên rồi nói: “Cô Từ, Hoắc tổng có chuyện phải trì hoãn lịch trình, chắc một thời gian nữa mới về được.” 
Mấy cô gái nhỏ trong hàng hai mắt nhìn nhau, nhỏ giọng bàn luận về dụng ý của câu mà anh ta vừa nói.
Từ Tinh Miên khẽ cười mỉm: “Anh ấy đã nhắn tin cho tôi rồi, cảm ơn trợ lý Cố.” 
Cố Trạch đi rồi thì Lục Chỉ Vân cũng xuất hiện, khuôn mặt trang điểm tinh xảo đỏ bừng, trong mắt đều là phong tình vạn chủng.* 
*Phong tình vạn chúng: quyến rũ chết người, Sức quyến rũ không thể chối từ,.v.v 

Công bằng mà nói, Lục Chỉ Vân là cô gái đầu tiên để tóc ngắn mà không bị nhuốm khí chất nam tính. 
Nhưng mà vừa mở miệng thì cô ta đã phá hủy bầu không khí rồi. 
“Vì sao hai người lại mặc áo khoác, không cảm thấy bất lịch sự à?” 
Cố Lê trợn tròn mắt, theo bản năng quấn chặt áo khoác trên người, sợ hãi nhìn chằm chằm vào chị ta: “Đàn chị Lục, bây giờ tháng ba đấy, không mặc cho chết cóng à.” 
Lục Chỉ Vân híp mắt: “Chỉ có hai người nhiều chuyện, sao tôi không thấy mấy người kia mặc áo khoác.” 
Đúng lúc đó, những cô gái khác trong đoàn chào cũng tới tìm chị ta: “Đàn chị, bộ phận hậu cần không chuẩn bị đủ nước khoáng, có cần đưa thêm hai thùng tới không ạ?” 
Lục Chỉ Vân liếc mắt nhìn áo khoác dáng dài trên người đối phương, tức giận đến nhướng mày: “Đi đi, chúng ta thiếu chút tiền này à?” 
Từ Tinh Miên nhướng mày, có cảm giác như bị vả mặt tại chỗ. 
Hai người phụ trách của Thiên Hi Văn khoan thai tới muộn.

Tổng giám đốc chắc nặng khoảng chín lăm cân trở lên, còn phó tổng giám đốc thì cũng không còn bao nhiêu tóc, vẻ mặt dữ tợn, nhìn thôi cũng thấy không phải người tốt gì. 
Sắc mặt Lục Chỉ Vân tốt lên trong nháy mắt, nhếch cằm nhìn về phía gần đó: “Đi thôi, khách quý đến rồi.” 
Cố Lê định nuốt một bụng ác khí thì lúc bước đi, khủy tay bị người kéo lại. 
Từ Tinh Miên cong môi, yếu ớt ôm bụng ngồi xổm xuống.

Bình thường cô đã trắng rồi, lúc này gò má căng chặt trông còn có cảm giác bị bệnh hơn nữa. 
Cố Lê vội vàng ngồi xổm xuống: “Tinh Tinh, cậu sao vậy, khó chịu ở đâu à?” 
Từ Tinh Miên ngẩng đầu, nháy mắt với cô ấy, khóe miệng khẽ cong lên.
Cố Lê get được ý tứ của cô ấy ngay, nâng đề-xi-ben hét lớn: “Có phải bệnh đau dạ dày của cậu tái phát rồi không? Tớ đưa cậu tới bệnh viện nha?” 
Lục Chi Vân bị dọa: “Sao đột nhiên lại đau dạ dày rồi?” 
Từ Tinh Miên mềm giọng: “Tôi đi nghỉ ngơi chút là được rồi.” 
“…” Lục Chỉ Vân nhíu mày, cẩn thận nhìn kỹ vài giây, thấy không giống giả vờ mấy: “Vậy cô đưa cô ấy đi nghỉ một chút đi.” 
Cố Lê thở phào một hơi: “Được.” 
Sau khi rời khỏi tầm mắt của Lục Chỉ Vân, Từ Tinh Miên đang khom lưng chậm rãi thẳng lưng lên.

Cô lôi Cố Lê đến một chỗ mà không ai thấy, bọn họ đi rồi, Lục Chỉ Vân vì để chỉnh bọn họ nên đã giải tán hết đoàn chào dự bị, cho nên lúc này chỉ có thể tự mình xuất trận thôi. 
Nhưng mà hai ông chủ của Thiên Hi Văn cũng không quá thích cái khoản này, nụ cười cũng không mấy dễ chịu, cũng không động tay động chân gì. 
Từ Tinh Miên phồng má lên, cô ngồi xổm dưới đất nghịch cỏ dại, câu có câu không nói chuyện phiếm với Cố Lê. 
Phía sau vang lên tiếng bước chân mềm mại, Hoắc Đinh cầm tablet trong tay: “Ôi, sao hai đứa lại ở đây thế?” 
Cho đến hôm nay thì Từ Tinh Miên mới lĩnh hội được cái câu “Thời vận không đủ, mệnh đồ đa suyễn”* trong sách Ngữ văn.


Cô miễn cưỡng duy trì nụ cười, không muốn tỏ ra yếu thể nên cũng nhìn thẳng vào người nữ nhân đối diện. 
*Ý nói cuộc đời không được suôn sẻ thuận lợi, nhiều trắc trở. 
Hôm nay Hoắc Đinh ăn mặc dịu dàng động lòng người, rất phù hợp với tính cách nha. 
Cô ta mím môi cười: “Không phải là tới đây tị nạn chứ.” 
Từ Tinh Miên cũng không biết từ khi nào mà hai người họ không che giấu địch ý đối chọi gay gắt với nhau như thế.

Chắc mấu chốt là bữa ở nhà họ Hoắc, hoặc là lúc trước khi nghỉ hè.
Hiếm khi Hoắc Đinh thông cảm cho các cô: “Cũng đúng thôi, danh dự của hai vị giám đốc Thiên Hi Văn quá kém mà.

Tí nữa tôi nói với Chỉ Văn một tiếng, buổi họp lúc sáng hai đứa không cần qua.” 
Mặt mày Từ Tinh Miên cong cong, ý cười còn chưa chạm đến đáy mắt: “Cảm ơn ý tốt của cô Hoắc đây.” 
Cố Lê vẫn đang đứng ngoài xem tình hình, lẳng lặng nghe hai người rào trước đón sau. 
Hoắc Đinh: “Buổi tiệc lúc trưa đi đến muộn nhé.” 
“….” 
Tiệc trưa thì không cần mặc các sườn xám này, được thay đồ bình thường.

Từ Tinh Miên nhìn vào gương thở phào một cái, cảm giác cấp bách cũng vơi đi phần nào. 
Tránh được khoản một mình chào đón khách quý, ở bữa tiệc nhiều người nên chắc bọn họ cũng sẽ giữ mặt mũi cho bản thân, sẽ không làm ra chuyện gì xấu. 
Cố Trạch đợi nửa tiếng, thấy hai người xuất hiện thì dặn dò tài xế lái xe đến cửa ký túc xá. 
“Cô Từ, hai người ngồi chiếc này đi ạ.” 
Cố Lê nháy mắt vài cái, khuỷu tay huých huých cánh tay Từ Tinh Miên: “Tinh Tinh, vị này là?” 
“Xin chào, tôi là Cố Trạch, trợ lý của Hoắc tổng.” Người đàn ông tao nhã tự giới thiệu, tay còn chưa kịp chạm đến đầu ngón tay cô gái thì đã bị ngăn giữa đường. 
Trần Hành với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng ở một bên: “Trợ lý Cố, anh đưa Tinh Miên đi đi, tôi với vị tiểu thư này có chuyện cần nói.” 
Từ Tinh Miên không yên tâm lắm, nhìn gương mặt của anh ấy không giống được như một cái hôn cho lắm, giống bị bắn một quả pháo hơn. 
Cố Lê giữ chặt tay bạn mình không chịu buông, không muốn khuất phục uy quyền của anh ấy: “Tôi không muốn, tôi phải ngồi chiếc xe này.” 
Phản kháng vô hiệu lực, cô ấy bị vị khách quý họ Trần mang đi. 
Cố Trạch mặt không đổi sắc, anh ta đã quen với mấy cái này rồi.

Cố Trạch lịch sự tránh ra một bên: “Lên xe đi ạ.” 

Đây là chiếc xe MPV, bên trong tràn ngập mùi gỗ nhàn nhạt. 
Từ Tinh Miên cúi người đi vào, nhìn thấy Cố Trạch đứng bất động tại chỗ nên hơi nghi hoặc.

Còn chưa đợi cô mở miệng kêu thì một cánh tay từ phía sau vươn ra rồi chạm vào cô.
Cô bị dọa sợ, tí nữa thì nhảy cẫng lên rồi, nhưng may là người đàn ông đã sớm ôm chặt cô. 
Người đàn ông lặng lẽ ngồi hàng cuối cùng trong góc, im hơi lặng tiếng.

Nửa mặt của anh ẩn trong bóng tối, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào sống mũi cao khiến ngũ quan vốn đã nổi bật của anh lại càng thêm sắc sảo.
Từ Tinh Miên vỗ cánh tay của anh, nhỏ giọng oán trách nhưng trông giống làm nũng hơn: “Này, anh dọa chết em rồi.” 
Hoắc Thừa Kiêu lại tăng lực trên tay, anh hơi nghiêng người, môi mỏng khẽ mở rồi cắn lên đôi tai đỏ bừng của cô gái nhỏ nhưng cố ý trả thù vậy. 
Xúc cảm ướt át truyền đến, đại não của Từ Tinh Miên đứng hình, cô vô thức rụt cổ lại.
Cũng may Hoắc Thừa Kiêu không làm cô khó xử, anh thả lỏng miệng: “Đứa bé không có lương tâm.” 
Từ Tinh Miên sợ hãi quay đầu lại, mắt ngập nước nhìn anh: “Anh vừa xuống máy bay sao? Trợ lý Cố nói anh có việc phải trì hoãn nên em nghĩ phải mấy ngày nữa anh mới về.” 
Hoắc Thừa Kiêu cúi đầu “ừ” một tiếng, tựa cằm trên hõm vai của cô: “Không hài lòng với đối tác lắm, không đi.” 
“… Vậy sao.” 
“Cố Trạch nói lát nữa còn một bữa tiệc, em phải đi sao?” 
Từ Tinh Miên rất muốn nói không đi, nhưng nghĩ lại thì Cố Lê đã bị Trần Hành đưa tới hiện trường rồi.

Lỡ đầu lại bị Lục Chỉ Vân kia làm khó dễ, cô khẽ gật đầu: “Phải đi thôi, nếu không thì anh về nhà nghỉ ngơi trước nhé, lúc xong em sẽ sang tìm anh.” 
Hoắc Thừa Kiêu suy nghĩ một chút, anh cảm thấy phải quay về nhà thay quần áo đã.

Thời tiết ở Malaysia với trong nước khá khác biệt nên quần áo trên người anh có vẻ không hợp lắm.
“Cũng được, tí sẽ đưa em qua.” 
Địa điểm của bữa tiệc cảm ơn là ở ngõ 800, nhà hàng của dân tộc Mãn Châu.

Nghe nói đây là nhà hàng do Lục Chỉ Vân tự mình thuê, cô ta có ý định lôi kéo mấy tinh anh về đây. 
Đương nhiên bạn bè của Hoắc Đinh cũng không phải người bình thường. 
Cố Lê chờ cô ở cửa, Từ Tinh Miên tiến tới lấy lòng sờ sờ cằm bạn trai: “Anh tạm thả em đi cỡ hai tiếng nhé, sau đó em ở cùng anh.” 
Đầu lưỡi Hoắc Thừa Kiêu chống má:  “Đêm nay ở với anh?” 
Người này được voi đòi tiên hả! 
Từ Tinh Miên gật đầu đồng ý: “Anh nhớ phải để ý, đừng để bị cảm.” 
Từ Tinh Miên nhớ tới bộ đồ cô mặc lúc sáng, may mà không bị anh thấy.

Cô hậm hực vuốt chóp mũi, cảm thấy chột dạ xuống xe. 
Cố Trạch quay đầu lại, giọng nói không chút cảm xúc: “Hoắc tổng, hôm nay thái độ của hai vị cô Từ phải chào đón không tốt lắm, có cần tôi theo sát thêm chút không?” 

Ánh mắt Hoắc Thừa Kiêu hiện lên vẻ lạnh lùng: “Là ai sắp xếp.” 
“Chắc là cái cô Chủ tịch Lục Chỉ Vân kia đã chỉnh sửa.” 
Hoắc Thừa Kiêu thờ ở liếc nhìn người phụ nữ bên ngoài kia: “Hợp đồng gia hạn với Lục thị vào tháng 4 này, không cần tiếp tục nữa.” 
“Tôi đợi cô ấy trong xe, cậu đi vào đi, giúp tôi quan sát kỹ.” Dừng một chút, anh nói thêm. 
Cố Trạch gật đầu hiểu ý, anh ta chuẩn bị tâm lý xong xuôi rồi xuống xe.

Vừa xuống thì bắt gặp vẻ mặt tươi cười của Lục Chỉ Vân, anh ta cũng lễ phép cười đáp lại. 
Trong lòng ảm đạm, có cảm giác như xem kịch vậy.

Ý cười của Lục Chỉ Vân đơ lại, nhưng cụ thể là chỗ nào thì không nói được. 
Bên trong đang thảo luận về người phụ trách khu vực Châu Á – Thái Bình Dương của Houston.

Ban đầu, Trình Tẫn Sinh đồng ý đến, nhưng hai ngày trước thì thư ký có liên lạc với trường học.

Có một phương án hơn trăm triệu đô la nên cần phải đi nước ngoài một chuyến, không thể dự hội nghị được. 
Nhân lúc người ta không ở đây, nội dung thảo luận toàn là suồng sã và chả để ý gì tới quan hệ. 
Tổng giám đốc của Thiên Hi Văn cười ha ha: “Ai mà không biết cậu Trình đó tuổi trẻ tài cao, lại còn đẹp trai, nhưng xuất thân thì hơi kém tí.” 
Trong mắt những người này, con riêng thua con ruột.

Cho dù có tài giỏi hay chăm chỉ đến đâu thì cái dòng máu bất hợp pháp đó cũng ràng buộc trên người bạn. 
Từ Tinh Miên khinh thường, làm như mình cao quý lắm vậy. 
Ông lão già hói nhìn chằm chằm vào cô gái bên kia, bàn tay bắt đầu có những cử chỉ bất thường.

Ông ta rót nước cho Từ Tinh Miên, lúc thu tay lại thì lại khẽ xoa xoa tay của cô gái. 
Từ Tinh Miên buồn nôn không thôi, cô cho tay xuống gầm bàn. 
Qua ba hiệp rượu, Lục Chỉ Vân đi từng bàn một mời rượu.

Tầm mắt nhìn lên mặt của Từ Tinh Miên vài giây.

Cô gái đã thay đồ thường, áo lông cao cổ màu trắng phối hợp với một chiếc váy, dưới ánh đèn, làn da của cô trắng đến phát sáng. 
Hai má đỏ hồng tự nhiên, làm gì có chút vẻ đau ốm nào. 
Lục Chỉ Vân siết chặt ly rượu trong tay, nghiến răng đi tới.

Đưa ly rượu vào tay Từ Tinh Miên, nhân tiện bắt chuyện với những người khác trong đoàn chào: “Mọi người đi mời rượu khách đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.