Làm Nũng Cũng Vô Dụng

Chương 36: Ý Nghĩ Kỳ Quái


Đọc truyện Làm Nũng Cũng Vô Dụng – Chương 36: Ý Nghĩ Kỳ Quái


Edit: Nhang – Beta: Hann
Thư ký bước vào phòng, kéo rèm cửa sổ ra rồi đứng cung kính ở một bên: “Anh Trình, tôi đã thay anh hẹn cô Hoắc rồi ạ.” 
Trình Tẫn Sinh tỉnh táo dựa đầu vào tường, ngón tay thon dài khẽ kéo góc chân.

Anh ấy co chân lên sờ sờ mắt cá chân trái, xương bên trong đã bị gãy nát nên bác sĩ đã thay một khớp xương mới hoàn toàn. 
Thế giới bây giờ tuyệt vời vô cùng, một người mặc dù đã mất đi tên, mất đi khuôn mặt hay thậm chí là gần mất luôn tính mạng, cũng có thể được người có khả năng kéo từ Quỷ Môn Quan trở về. 
Chỉ là một khối xương thôi mà, có gì để tán thưởng đâu. 
Anh ấy thở dài một hơi, gần đây nhiệt độ ở Thân Thành hạ xuống rất nhiều, khí trời rét buốt đến tận xương khiến bệnh cũ lại tái phát. 
Thư ký ngầm hiểu được ngay: “Tôi đi mời bác sĩ Lưu ạ.” 
Trình Tẫn Sinh ngồi thẳng người, quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Cô Hoắc kia có nói gì không?” 
Thư ký suy nghĩ một chốc, thành thật trả lời: “Cô Hoắc hỏi anh thích cái gì, cũng không có nói gì đặc biệt ạ.” 
“Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi.” 

Gần đây, cứ tối đến thì bà nội Từ lại ngủ không yên.

Bà nói ông nội báo mộng cho bà nên hôm 29 kêu con trai với con dâu lên núi niệm Phật ăn chay, chắc khoảng đến chiều 30 mới về. 
Từ Tinh Miên rảnh rỗi nên buồn chán, sáng sớm lại nhờ tài xế chở cô đến căn hộ của Hoắc Thừa Kiêu.

Từ lúc vào công ty đến giờ, ông chủ Hoắc đã dọn ra ngoài.

Anh muốn được yên tĩnh, không muốn ông nội cứ trái rồi lại phải nhắc anh mãi.
Căn hộ có hai tầng, đối diện huyền quan là bức tranh sơn dầu của họa sĩ nước ngoài, to gan lấy ba sắc đỏ sáng rực làm màu chủ đạo.

Những người khỏa thân ôm lấy nhau nằm cùng một chỗ, say giấc nồng. 
Hoắc Thừa Kiêu cầm laptop và máy tính bảng: “Anh còn mấy văn kiện nữa, em chơi trước đi, tí nữa ra ngoài ăn cơm.” 
Từ Tinh Miên không làm phiền anh, cô lặng lẽ cầm máy tính bảng ngồi trên sofa đánh quái.


Mấy hôm trước Cố Lê có rủ cô chơi một trò, hai người đều là người chơi hệ nhân dân tệ*, mấy người chơi trên này cũng đang nỗ lực muốn đi theo phục vụ hai cái tiểu phú bà này. 
*Người chơi hệ Nhân dân tệ: những người chơi game và thích bỏ tiền ra để mua trang bị, v.v.
Từ Tinh Miên cũng không có chấp niệm gì mấy đối với mấy trò chơi này, do nhàm chán nên chơi chút thôi, nhưng Hoắc Thừa Kiêu lại nghĩ đã chơi thì phải chơi trang bị tốt nhất.

Anh không nói nhiều lời, lập tức nâng cấp hai nhân vật game phèn ơi là phèn lên thành hột xoàn kim cương. 
Giờ này không nhiều người PK lắm nên Cố Lê rủ Từ Tinh Miên vào PK: “Nếu tớ thua thì tớ sẽ không mặc nội y đi ra ngoài một vòng.

Còn nếu cậu thua thì… cởi khóa thắt lưng của ông chủ Hoắc, chơi không?” 
Tốc độ gà mờ này của Từ Tinh Miên nhất định sẽ không thẳng nổi.

Cô lén liếc nhìn xem nửa người dưới của người đàn ông, anh không mặc quần tây, thắt lưng của quần mặc ở nhà chỉ là hai sợi dây thôi. 
Cố Lê nói: “Được, quyết định vậy đi, chúng ta bắt đầu.” 
Tin tức quyết đấu PK gửi tới, Từ Tinh Miên bất đắc dĩ ứng chiến, ba ván thắng hai.

Ván đầu tiên Cố Lê đã nhanh chóng KO Từ Tinh Miên, còn tiện miệng mắng cô chơi gà. 
Hai phút nữa sẽ bắt đầu ván tiếp theo, người ở đối diện đã bắt đầu thu thập văn kiện, đang nhắm mắt lại chuyển động cái cổ cứng đờ của mình. 
Từ Tinh Miên đảo mắt, chạy đến lấy lòng nói: “Anh đánh giúp em một ván được không?” 
Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày, phát hiện chuyện này không đơn giản thế: “Các em PK đặt cược cái gì kỳ quái rồi đúng không?” 
Bọn họ mở mic nên giọng trầm thấp của người đàn ông truyền sang đầu dây.

Cố Lê cợt nhả đánh chữ: “Có nha, Tinh Tinh thua thì thắt lưng của ông chủ Hoắc khó mà giữ được nha.” 
Hoắc Thừa Kiêu gõ gõ tay lên mặt bàn, trả lời: “Không đủ kích thích, chơi trực tiếp đi, buổi chiều tôi bảo Trần Hành sang đón em.” 
Từ Tinh Miên nghĩ đây là kế hoãn binh của anh nên không nghĩ gì nhiều, ngón tay túm lấy dây rút trên quần của anh: “Buổi chiều anh cũng đừng mặc quần tây nha, mặc quần thể thao đi?” 
Để đề phòng Cố Lê chọn cái này làm biện pháp trừng phạt, cô quyết định giải quyết từ gốc đến ngọn trước. 
Đầu lưỡi của Hoắc Thừa Kiêu chống lên hàm trên, cười nói:  “Cởi thắt lưng với cởi dây quần, em thấy có khác gì không?” 
Đều là tiết mục ve vãn giữa mấy đôi tình nhân với nhau, về bản chất thì không có gì khác biệt lắm, nhưng cởi thắt lưng thì cảnh có vẻ… tình hơn. 
Trần Hành chơi rất vui vẻ, anh ấy có một phòng VIP riêng biệt trong club Hồ Sắc Lễ này.


Hoắc Thừa Kiêu đưa cô gái nhỏ nhà mình đến dưới lầu tòa trung tâm thương mại thế giới, anh đi đỗ xe, Từ Tinh Miên đứng ở đó đợi. 
Gần club là một nhà hàng Pháp, có một đôi nam nữ đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ, chẳng qua đập vào mắt là hai gương mặt trông rất quen thuộc khiến cô không khỏi giật mình. 
Là Trình Tẫn Sinh và Hoắc Đinh, hình như người phụ nữ đang kể chuyện cười, tự kể tự cười đến độ mi mắt cong cong, nhưng mặt người đàn ông thì không thay đổi, chẳng có chút gợn sóng nào. 
Bầu không khí có hơi lúng túng. 
Lý do mà Hoắc Đinh gặp Trình Tẫn Sinh cũng dễ hiểu thôi.

Từ Tinh Miên dùng gót chân cũng biết cô ta muốn mượn tay Houston để đối phó với cô, thân phận của cô có sự chuyển biến như vậy nên mới khiến Hoắc Đinh cảm giác nguy hiểm. 
Hoắc Thừa Kiêu đỗ xe xong nên quay lại: “Em đang nhìn gì thế?” 
Từ Tinh Miên thu hồi tầm mắt: “Có người đang hồng hạnh vượt tường nha.” 
“Hoắc Đinh?” Anh cười, trái lại cũng không buồn tìm bóng dáng quen thuộc đó: “Đừng để ý, lên thôi.” 
Trần Hành và Cố Lê cũng vừa tới, trên bàn cẩm thạch là những bình rượu trang trí.

Cố Lê đang phân tích đầu đuôi cho người đàn ông: “Con mịe nó, anh đừng có nham hiểm vậy được không.

Là đàn ông thì phải chính diện cương trực chứ.” 
Trần Hành không bắt nạt cô ấy: “Rút hết, lui hết, hợp thành đội giết.” 
Hoắc Thừa Kiêu mở nước trái cây, để lên bàn: “Nghĩ xong hình phạt chưa?” 
Trần Hành nói: “Hình phạt? Cứ làm như lúc đầu nói thôi.” 
Ánh mắt Hoắc Thừa Kiêu khẽ chuyển động, khóe miệng cười ngả ngớn: “Bọn này thua cũng dễ làm thôi, nhưng hai người không có quan hệ có xấu hổ hay không đây.” 
Trần Hành trưng vẻ mặt “chỉ số thông minh bị khinh bỉ”: “Úi, bọn này sao mà thua được.” 
Anh đã sớm biết tiểu thư họ Từ này chơi game gà đến cỡ nào mà, mà trình độ chơi game của anh ấy với Hoắc Thừa Kiêu thì không phân cao thấp.

Anh ấy chỉ cần phối hợp tốt với Cố Lê thì thắng không phải vấn đề gì khó. 
Từ Tinh Miên và Cố Lê trao đổi bằng ánh mắt, ngấm ngầm đồng ý.
Cố Lê có hơi do dự, chọc Trần Hành: “Anh tự kiềm chế được không vậy? Tôi sợ chạm vào anh một tí thì anh có phản ứng đấy.” 
Trần Hành vừa uống ngụm nước trái cây, nghe thế thì suýt phun cả ra ngoài: “Cứ làm như giữa thành thiên bạch nhật thế này mà tôi cũng phát dục được ấy?” 
Cố Lê lặng lẽ gục đầu xuống: “Ai mà biết được.” 


Ván đầu tiên Hoắc Thừa Kiêu thắng hiểm.

Ván thứ hai bắt đầu, Cố Lê bị Từ Tinh Miên đánh bom, Trần Hành bán thảm: “Cái mảnh đất nguyên đán ấy, tôi bớt 8 phần trăm bán cho anh… Anh ơi là anh, chúng ta có thể đừng nghiêm túc thế này không?” 
Hoắc Thừa Kiêu nhướng mày, trong lòng tính toán mức thấp nhất khi giảm 8%, ngón tay dừng trên màn hình, chơi trò “tiểu nhân bất động”. 
Từ Tinh Miên chuyên tâm chơi game, không hề phát hiện bạn trai mình đang tính toán cái gì đó. 
Trần Hành nhân cơ hội đó giết hai người, ván thứ ba bắt đầu, thế sự thay đổi. 
Từ Tinh Miên chăm chú nhìn vào màn hình: “Sao anh đứng im rồi?” 
Hoắc Thừa Kiêu làm bộ làm tịch, quơ quơ điện thoại, vẻ mặt vô tội: “Anh đứng máy rồi, làm sao đây?” 
“…” 
Quả thực Cố Lê không thể tin được, thắng kiểu này thì có gì vẻ vang đâu. 
Trần Hành ném điện thoại: “Chỉ bảo cởi thắt lưng thôi có phải hơi thiếu kích thích không, hai người nghe qua trò chơi cấp giới một phút kia chưa, chơi cũng khá vui đó nha.” 
Cuối cùng thì Cố Lê cũng còn được chút lương tâm: “Đừng vậy chứ, hình phạt đã quyết rồi giờ lại đổi, thế có hơi không hay.” 
Ngón tay của Từ Tinh Miên giật giật, cô với Hoắc Thừa Kiêu đều ngồi trên miếng đệm, làm nhanh chút chắc cũng không xấu hổ lắm đâu. 
Nhưng lúc tay cô đặt lên khóa thắt lưng, loay hoay vào lần thì thấy cái loại này khó hơn so với tưởng tượng của cô: “Có phải anh đổi loại thắt lưng rồi không?” 
Hoắc Thừa Kiêu mỉm cười, vô cùng thản nhiên nói: “Mỗi một chiếc quần tây đều có thắt lưng không giống nhau mà.

Em muốn trách thì cứ trách Cố Trạch.” 
Còn kéo trợ lý Cố vào đây, không phải buổi chiều mặc gì là do anh tự quyết định à. 
Cố Lê thấy xem thế là đủ rồi, Tinh Tinh nhà cô có thể biến hành động mập mờ như vậy thành hành động như đang nghiên cứu khoa học vậy. 
“Hay lắm, rất phức tạp nha.” Từ Tinh Miên nghiêm túc mở ra lần nữa: “Quả nhiên là anh cố ý mà.” 
Hoắc Thừa Kiêu xoa xoa mi tâm, tay kia vặn chai nước ngọt ra uống một ngụm, đè nén dao động trong lòng. 
Hai người bọn họ vẫn chưa ăn gì, chơi một lúc thì Từ Tinh Miên thấy hơi đói: “Đi ăn cơm nhé?” 
Lúc này Hoắc Thừa Kiêu cũng buông bài xuống: “Đi thôi, bọn tôi đi trước.” 
Xung quanh trung tâm thương mại thế giới không thiếu nhà hàng sang trọng, Từ Tinh Miên dùng điện thoại để xem đánh giá của các nhà hàng này.

Lúc đi qua bãi đỗ xe thì phía sau có một chiếc Bentley đen chạy tới. 
Đi đến gần bọn họ thì chậm rãi dừng xe lại. 
Cửa sổ phía sau hạ xuống, để lộ ra gương mặt của người đàn ông: “Hoắc tổng, cô Từ.” 
Hoắc Thừa Kiêu gật đầu chào hỏi, nhìn kỹ chút là thấy người đàn ông này cố tình thay đổi màu mắt, ngụy trang vẻ ngoài để đạt được nguyện vọng.  
Nếu như người này là Từ Tư Nhiên, vậy thì rốt cuộc anh ấy muốn gì.
Nghĩ đến đây, Hoắc Thừa Kiêu cười nhạt: “Anh Trình, có chuyện gì không nhỉ?” 

“Không có việc gì, chỉ muốn mời hai vị cùng ăn bữa cơm.” Trình Tẫn Sinh nói thế. 
Từ Tinh Miên nhấc mắt, ngữ khí xa cách: “Không phải lúc nãy anh Trình vừa ăn sao?” 
Trình Tẫn Sinh không tức cũng không giận, anh ấy không để ý, nhìn xuống đồng hồ: “Năm giờ rồi nhỉ, đến giờ nên ăn tối rồi.” 
Câu trả lời của anh ấy khiến người không đáp lại được.

Từ Tinh Miên không nói nữa, cô mím môi, lời đến miệng lại bị nuốt trở về. 
Hoắc Thừa Kiêu nhớ rõ Từ Tư Nhiên không ăn cay, đôi mắt đen của anh khẽ híp lại: “Chúng tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng Tứ Xuyên, anh Trình nể mặt tôi cùng đi ăn chứ nhỉ?”  
Không ngờ, người đàn ông nghiêm túc gật đầu: “Có thể.” 
Bên trong xe có mùi gỗ nhàn nhạt, mùi khá giống với loại nước hoa mà Hoắc Thừa Kiêu dùng nhưng hơi nồng hơn một chút.

Mùi hương xộc vào mũi khiến Từ Tinh Miên bất giác hít hít mũi. 
Trình Tẫn Sinh kéo cửa sổ xuống một nửa, gió thổi vào xua đi mùi hương trong xe. 
Anh ấy ghé mắt, ngón tay khẽ nhịp nhịp trên đầu gối: “Hoắc tổng uống rượu không, tôi bảo trợ lý mang hai chai rượu tốt ở nhà máy nước ngoài đến nhé.” 
Câu hỏi này có hơi vượt ngoài dự liệu. 
Hoắc Thừa Kiêu nghênh đón ánh mắt của anh ấy, đề nghị: “Ẩm thực Tứ Xuyên phối hợp với rượu đế Trung Quốc khá hợp, anh thấy sao?” 
Từ Tinh Miên ngẩn người. 
Không phải bởi lời đề nghị của anh ấy mà là vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy.

Mời một người bạn nước ngoài thưởng thức rượu đế Trung Quốc, cái này chẳng khác gì thể hiện rằng người chủ nhà đang muốn đào cái hố cho bên đối phương. 
Nói chung, tư chất uống rượu không tốt là sẽ lộ nguyên hình ngay. 
Hoắc Thừa Kiêu và Từ Tư Nhiên ở chung ba năm, sao có thể không biết tửu lượng của anh ấy được. 
Cô thấy đôi mắt xanh của người đàn ông hơi chuyển động, anh ấy vui vẻ đồng ý đề nghị của người kia: “Hoắc tổng nói không sai.” 
Xe dừng ở trước nhà hàng Tứ Xuyên mà Hoắc Thừa Kiêu thường tới, bà chủ vội vàng ra đón họ vào: “Lần này mọi người muốn ăn gì?” 
Gần đây bọn họ có xây thêm mấy phòng riêng, có tu sửa qua một lần nên mặt tiền cửa hàng sáng sủa hơn nhiều. 
Hoắc Thừa Kiêu liếc mắt sang nhìn người đàn ông, nhìn lướt qua thực đơn rồi trả lời: “Như cũ ạ.” 
Trình Tẫn Sinh ngồi xuống, anh ấy cởi áo khoác ra đưa cho thư ký, ra hiệu cho cô ấy cúi người xuống, hai người nói nhỏ gì đó với nhau.

Vẻ mặt thư ký cũng chưa hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu đi ra khỏi phòng riêng. 
Từ Tinh Miên tỉ mỉ quan sát anh ấy, cố gắng quan sát những biểu hiện nhỏ nhất để hiểu rõ anh ấy có ý đồ gì.

Chẳng hạn như tại sao đột nhiên lại đến Trung Quốc, hoặc là cái bí mật dưới cái thân xác hoàn mỹ này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.