Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 7


Đọc truyện Làm Nữ Phụ Thật Khó – Chương 7


Sau khi kí tự “Linh” xuất hiện sau đó mờ dần đi và hoàn toàn biến mất thì trận pháp cũng mất đi ánh sáng và biến mất.
Còn Tô lão sắc mặt cứng đờ, lảo đảo ngồi xuống cái ghế tựa gần đó, miệng lão thì cứ lẩm bẩm.
“Linh… Linh…”
Tử Quyên thấy sắc mặt của lão tệ như thế cũng biết chuyện nàng có “Linh” nguyên tố chẳng phải chuyện tốt cũng đến ngồi kế lão.
Nàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của lão công công già, nhìn thẳng vào mắt lão, nàng thấy sự lo lắng, sự sợ hãi đồng thời … sự phấn khích?
“Tô lão! Linh là gì? Ngài nói cho ta biết đi” Tử Quyên nói, đến nước này chẳng còn gì có thể làm nàng sợ nữa rồi.
Tô lão ngừng lại, quay sang nhìn Tử Quyên thật lâu rồi đứng lên bước đi.

Tử Quyên chỉ có thể thấy tấm lưng to của lão từ đằng sau và nghe giọng lão trầm thấp dễ nghe vang vang bên tai nàng.
(Có ai thắc mắc tại sao giọng công công dễ nghe thì quay lại chương 4.1 lão Tô đã khẳng định mình không phải công công nhé)
“Linh là gì? Linh chính là…. cốt lõi của mọi thứ. ” Nói đến đây lão quay lại nhìn thẳng vào Tử Quyên, ánh mắt sắc bén làm nàng nổi hết cả da gà, quay mặt hướng khác không dám nhìn thẳng vào lão.
“Công chúa, người chắc hẳn biết linh hồn, linh vật, linh thú, tinh linh, linh lực vv… và còn nhiều hơn thế, những thứ mà nhân loại cho rằng tốt đẹp hơn cả, quan trọng hơn cả . Ta nói đúng không?” Tô lão lại trở lại gương mặt nghiêm nghị hằng ngày, nhưng chẳng hiểu sao Tử Quyên cảm thấy lão sắp nói một điều thay đổi vận mệnh của nàng.
“Đúng vậy” Tử Quyên mặt thộn, đần độn gật đầu trả lời.
“Nhưng tất cả những thứ đó vẫn chưa giải thích được “Linh”, như ta đã nói, linh chính là cốt lõi mọi thứ, mọi thứ đều có linh. Ví dụ như linh lực, con người vận hành linh lực chuyển hóa thành ma pháp xuất ra ngoài, linh lực là tinh hoa của năng lực sức mạnh của mỗi con người, hoặc là như linh hồn con người, không phải là thực thể, cũng không nắm giữ một chức năng gì cả, nhưng khi mất đi linh hồn thì con người chỉ như một cái xác vô hồn , !@$@#%#%!@#!#” .
Tô lão thao thao bất tuyệt về linh và các ví dụ về linh mà không để ý bạn nhỏ mặt đần thối Tử Quyên ngồi đó, nàng chỉ có thể nghe hiểu được câu “linh chính là cốt lõi mọi thứ” còn lại chỉ nghe được “linh lực bla bla bla… linh hồn bla bla bla ….linh bla bla bla”
Không phải nàng không muốn hiểu nhưng thật sự là quá khó hiểu, môn Những tư tưởng của chủ nghĩa Mác – Lênin cũng không khó bằng mớ bùi nhùi lão Tô lảm nhảm nãy giờ a.
Tử Quyên khóc ròng, nàng sai rồi, Tô lão thật đáng sợ a.
Sau khi Tô lão giải thích xong về “Linh” thỉ trời cũng chập tối, nhìn tời chỗ Tử Quyên thấy một bàn đồ ăn thì mặt lão đầy vạch đen, gân xanh nổi lên cuồn cuộn như sắp bùng nổ tới nơi rồi.
“Công chúa, người đang ăn a ha ha” lão nghiến răng cố nặng ra nụ cười méo mó còn khó xem hơn cả không cười , nói tiếp : “Thế nãy giờ lão hủ nói gì ngài có nghe hiểu gì không?”
Nghe Tô lão gọi tới mình, Tử Quyên mới ngẩng đầu lên nhìn lão, sợi mì còn dính ngoài miệng, hai má phồng lên đầy đồ ăn, mắt nàng chớp chớp tỏ vẻ vô tội.
Nhìn đến vẻ mặt ngây ngốc của Tử Quyên lão chỉ có thể vuốt vuốt cái trán thở dài. Có lẽ nói những điều phức tạp như thế với một đứa bé sáu tuổi thì hơi quá.

Lần này lão bỏ cuộc rồi, thôi đành đợi khi nào tiểu chủ tử lớn hơn một chút thì nói lại lần nữa vậy.
“Tô lão người khát nước chưa, ngồi ngồi xuống đây a.” Bé Tử Quyên vừa nhai ngồm ngoàm vừa vỗ vỗ cái ghế bên cạnh ý bảo Tô lão ngồi xuống.
Tô lão cũng chẳng hề để ý lễ tắc, ngồi xuống kế bên Tử Quyên, nhìn xuống cả cái bàn ăn chỉ có mỗi bát mì hoành thánh của Tử Quyên, lão thắc mắc.
“Công chúa, sao ngài lại ăn món ăn dân dã này chứ? Không những thế, chỉ ăn một bát, ngài là công chúa một nước mà ăn uống đạm bạc thế, có phải do hoàng hậu khắt khe với ngài không?” Nói tới đây Tô lão lại xúc động muốn tới chỗ hoàng hậu đòi lại công đạo cho Tử Quyên.
Tử Quyên nhìn Tô lão tức đến bốc khói lại cảm thấy buồn cười, lại có chút ấm áp trong lòng. Cuối cùng cũng có người thật sự lo cho nàng.
Nàng đưa ly trà cho lão rồi vuốt vuốt lưng lão, rồi bày ra bộ mặt nịnh nọt nói : ” Không phải hoàng hậu, là ta muốn ăn thử món mì hoành thánh nên đã dặn đầu bếp làm, ngươi muốn ăn không ta bảo hắn làm một phần cho ngươi nhé?” Đúng thật là không ngược đãi tí nào a, mì hoàn thánh bình thường nàng ăn ở hiện đại chỉ có thịt thôi, còn ở đây có cả tôm, mực, bào ngư, vi cá, nấm hương, nấm kim châm, đã vậy còn siêu siêu ngon nữa.
Đến nơi đây hơn một tháng, điều duy nhất Tử Quyên không phàn nàn đó chính là đồ ăn a, đồ ăn thật ngon , thật nhiều mà còn miễn phí nữa, còn gì bằng?
Bưng tô lên nàng húp xoành xoạch đã hết cạn, vuốt vuốt cái bụng vẫn còn nhỏ, Tử Quyên đứng dậy đi tới cửa phòng, nói vọng ra ngoài.
“Cẩm Liên, ngươi bảo nhà bếp làm thêm hai tô mì nữa cho Tô công công. À, một tô đừng bỏ vi cá nhé, cho nhiều tôm và mực vào, ta không thích vi cá.”

Đợi một lúc sau mới nghe âm thanh vọng lại “….Vâng thưa công chúa” rồi nàng quay về bàn.
Tượng đài công chúa trầm tĩnh, thông minh, lạnh lùng được xây dựng cả tháng nay của Tử Quyên trong lòng các cung nữ trong chốc lát sụp đổ. Hoàn toàn sụp đổ!
Công chúa, ngài không cần dùng Tô công công làm bình phong che đậy sự ham ăn của mình đâu a.
Quay lại bàn ăn, Tử Quyên thấy Tô lão đang day day cái thái dương của mình, cảm thông cho lão đã tuổi già còn phải lo lắng cho mình, Tử Quyên cất tiếng cắt đứt không gian im lặng : ” Ta cũng sơ sơ hiểu ý của ngươi về “Linh” rồi”. Nói rồi nàng ngồi xuống kế bên Tô lão.
Đổi lại cho nàng là một ánh mắt không tin tưởng cùng một khuôn mặt khinh bỉ.
Ách? Sao nàng cảm thấy lão Tô nhìn nàng như nhìn một kẻ ngốc?
“Linh chính là cốt lõi của mọi thứ chứ gì, ngươi nói đến phần linh hồn là ta đã hiểu sơ sơ về linh rồi.” Lão quái, không phải ta bé là não ta cũng bé đâu a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.