Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 2: 1: Xuyên Không... Thật Đau Đầu A!


Đọc truyện Làm Nữ Phụ Thật Khó – Chương 2: 1: Xuyên Không… Thật Đau Đầu A!


“Công chúa, giờ ngọ rồi! Mau dậy a!” Tiểu nô tì áo hồng xinh xắn nửa ngồi nửa quỳ bên giường, đang cố gắng gọi cô công chúa lười biếng của nàng dậy.
“Từ từ, lát con dậy mà” Tô Hiểu Nguyệt thì vẫn mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ.
Mặc dù nàng không hiểu cô công chúa nhỏ này đang lẩm bẩm cái gì nhưng nàng hết cách, tiểu nô tì đành phải thối lui, dù gì nàng cũng chỉ là một cung nữ nho nhỏ còn phải lo miếng ăn của mình a.
Ngủ thêm một chút, Tô Hiểu Nguyệt mới phát giác có gì đó sai sai. Sao giờ này đồng hồ báo thức còn chưa reo nhỉ?
Giật mình tỉnh dậy, nàng mới phát hiện ra mình không còn ở trong căn phòng rộng 3m dài 3m như cái lỗ mũi người ta nữa, mà là căn phòng to như căn nhà người ta!
Bật mình ngồi dậy, Tô Hiểu Nguyệt phát hiện cơ thể mình hình như nhỏ lại…
Hả?
Nhỏ… Nhỏ lại???
AAAAAAAAAAAAAAAAA
Đến mức này thì khỏi cần động não nàng cũng biết rằng nàng đã xuyên không. Nhìn vào thiết kế nội thất căn phòng này thì hẳn là xuyên vào hoàng gia hoặc là nhà nào đó giàu nứt vách đi.
Hiểu Nguyệt thầm nghĩ, nàng nên vui vì được xuyên không vào nhà giàu đổ nứt vách, hay nên buồn vì rời xa gia đình của mình đây?
Nhưng các bạn có thấy nữ xuyên không nào quay về thế giới thực tại được không? Hầu như là không! Vì vậy Hiểu Nguyệt chỉ lo thừa thôi.
Bây giờ nàng phải tìm ra thân phận của cỗ thân thể này.

-Tìm ra thân phận, chẳng phải rất dễ sao? Hỏi nha hoàn là được. – Hiểu Nguyệt thầm nghĩ.
Mặc dù nghĩ dễ thế đấy, nhưng nàng hỏi ai đây? Cả căn phòng xa hoa lộng lẫy là thế đấy, mà muốn tìm một nha hoàn cũng không có.
Nàng bắt đầu thấy lo lắng, chẳng hiểu sao ngay từ lúc đầu tỉnh dậy nàng đã có một cảm giác bồn chồn không yên. Trong đầu nàng hiện tại có hàng đống suy nghĩ cùng lo lắng, bởi vì chỉ là một trạch nữ suốt ngày ăn, nằm, học, nàng chẳng có tí kinh nghiệm gì cuộc sống, ngay cả sở thích duy nhất của nàng chính là đọc truyện thì làm sao mà ứng phó với thế giới lạ lẫm này đây?
Tô Hiểu Nguyệt trầm tư, nàng cố tìm cách thoát ra khỏi tình cảnh này, khi không biết mình là ai, ai là bạn mình, ai là kẻ thù của mình thì tốt nhất nên từ từ từng bước một tìm hiểu.
Nàng không có ý định vơ đại một nha hoàn nào đó rồi hỏi hết mọi thứ, vì nàng có cảm giác nơi đây không tốt! Chỉ nhìn đến không gian to lớn xa hoa này mà không có một nha hoàn dọn dẹp hay hầu hạ gì cả đã khiến nàng không an tâm rồi.
Ngồi trong phòng gần nửa ngày trời, vẫn không có ai đi ra đi vào, vẫn chỉ có nàng ngồi một góc. Không chịu nổi cái bụng đang biểu tình, Hiểu Nguyệt đành lết đi ra ngoài tìm ăn vậy.
Tô Hiểu Nguyệt vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy một dàn cung nữ xếp hàng ngang đang… canh cửa?
Nàng chưa hiểu gì hết đã thấy mọi người quỳ rạp xuống đồng thanh hô : “Kính chào công chúa bệ hạ.”
Tô Hiểu Nguyệt choáng váng! Công chúa?!
Trăm ngàn nỗi lo lắng, sợ hãi của nàng bỗng dâng lên như muốn bùng nổ, nhưng một tia lí trí còn lại đã kéo mọi thứ về, Hiểu Nguyệt cố gắng đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình, làm vẻ mặt bình tĩnh quay sang cung nữ gần mình nhất bảo:
“Ta đói, mang đồ ăn nhẹ vào” .
Nhưng Hiểu Nguyệt không biết vẻ mặt bình tĩnh nhất của nàng trong mắt các cung nữ cứ như hung thần ác sát mặt lạnh, khiến các nàng không ngẩng đầu nổi, khổ nhất là vị cung nữ nhận được chỉ thị trực tiếp từ nàng kia, nàng ra chỉ dám líu ríu nói nhỏ.
“Vâng.. vâng thưa công chúa”

Hiểu Nguyệt không có thời gian để quan tâm đến phản ứng của bọn họ, trở lại phòng trong, nàng phải giải quyết vấn đề của chính mình.
Nàng lục tìm mọi thứ trong phòng, cuối cùng cũng thấy được một miếng ngọc bội khắc chữ “Hạ Tử Quyên”.
-“Hạ Tử Quyên” à? Sao mình có cảm giác quen quen, hình như nghe ở đâu rồi thì phải?
Cũng vừa lúc đó một giọng nói vang lên bên ngoài cửa.
“Bẩm công chúa, nô tì là Cẩm Liên ạ”
Công nhận ở cổ đại người ta làm việc thật năng suất a. Nàng vừa mới gọi chưa được 15 phút nữa.
Hiểu Nguyệt cất ngọc bội vào, rồi hạ giọng gọi.
“Vào đi”
Cung nữ Cẩm Liên đặt khay thức ăn xuống, rồi dọn bàn cho nàng, vừa dọn vừa nói vài câu thân thiết.
“Sáng nay không có ai đến đánh thức ngài ạ? Những ung nữ này càng ngày càng lười biếng a”
Nàng ta nói như thể nàng ta không phải cung nữ vậy.
Hiểu Nguyệt không thích những người nịnh nọt như thế.
“Khụ, được rồi , ngươi để đó lát ta dùng bữa, bước qua đây”

Cẩm Liên ngạc nhiên, nàng cảm thấy công chúa hôm nay thật khác, không còn cau có như mọi bữa. Bình thường lúc nàng châm ngòi một tí như vậy là nàng công chúa ngu ngốc kia đã nổi trận lôi đình gọi người đem lũ cung nữ kia ra đánh rồi. Nhưng hôm nay nàng thật khác… thật lạnh nhạt.
Cẩm Liên cũng ngoan ngoãn bước đến gần Hiểu Nguyệt, im lặng cho nàng đánh giá.
“Bây giờ ta hỏi, ngươi trả lời” Hiểu Nguyệt cố làm ra vẻ hoàng gia nhất có thể, nhưng hẳn là làm sai rồi, nàng luôn cảm giác mình thật chảnh cún.
“Vâng thưa công chúa”
“Năm nay năm bao nhiêu?”
“Thưa, năm Hạ Thiên Đế thứ mười lăm”
“Cha ta…. à không, phụ hoàng ta tên gì”
“Thưa công chúa, nô tì không được phép gọi tên hoàng thượng” Cẩm Liên đôi lông mi rũ xuống, vẻ mặt như cũ , trong ánh mắt không một tia biến động, cứ như thể Hiểu Nguyệt hỏi những điều này là hoàn toàn bình thường, không có điểm gì lạ vậy.
Thật khác với vẻ hiền lành của nàng hồi nãy.
Nhưng Hiểu Nguyệt biết, có ai lại hỏi tên cha mình không? Thôi bỏ qua đi, cứ tạm xưng là Hạ Thiên Đế vậy. Đồng thời Hiểu Nguyệt cũng tăng thêm một tầng phòng bị với Cẩm Liên, nàng không tin cung nữ của cổ thân thể này được dạy dỗ tốt đến mức không thay đổi sắc mặt vậy.
“Vậy, trả lời ta, ta tên gì?” Cắn cắn môi, dù biết là hỏi vậy có bao nhiêu kì quái nhưng nàng vẫn phải hỏi.
Lần này thì thật sự dọa cung nữ này rồi, nàng trợn tròn mắt nhìn Hiểu Nguyệt mà chẳng hề để ý lễ nghi phép tắc.
“Dạ .. bẩm công chúa, ngài tên Hạ Tử Quyên” Cẩm Liên nha hoàn lắp bắp trả lời.
Vậy là ngọc bội kia của nàng, nàng tên Hạ Tử Quyên.
Lại hỏi tiếp : “Thế ta có ca ca hay đệ đệ gì không?”
Lúc này Cẩm Liên thực sự sợ hãi rồi!

“Dạ… dạ thưa công chúa, ngài còn hai ca ca là thái tử Hạ Tử Quân và nhị hoàng tử Hạ Tử Luân”
Oanh!- Một tiếng sét đánh thẳng vào lòng Hiểu Nguyệt. Cuối cùng nàng cũng nhớ ra cái tên Hạ Tử Quyên này rồi.
Nhưng mà nhớ ra thì sao? – Hiểu Nguyệt khóc ròng- Thà không nhớ còn hơn!
Hạ Tử Quyên – tam công chúa của Hạ Thiên quốc, cường quốc thứ nhất của Phong đại lục, xinh đẹp, nhưng hung ác, kiêu căng, ngạo mạn, hay ghen tị, hãm hại nữ chính, đương nhiên là hãm hại không thành, toàn dẫn lửa hại thân , đến cuối cùng là cái kết thê thảm dành cho nữ phụ độc ác.
Đâu ai biết, nàng cũng từng là cô bé ngây thơ, hiền lành, yêu say đắm vị hôn phu thanh mai trúc mã của mình nhưng lại bị từ hôn, còn hắn thì chạy theo bóng hồng nữ chủ.
Hiểu Nguyệt dù không thích nhân vật Hạ Tử Quyên này, nhưng cô không ghét, còn cảm thấy đồng cảm với nàng công chúa này.
Nhưng đồng cảm chứ không muốn vào vai nữ phụ có kết cục bi thảm nhất truyện đâu!!!!!
Mải mê trong suy nghĩ của mình Hiểu Nguyệt, bây giờ là Tử Quyên, không để ý rằng Cẩm Liên đang gọi nàng.
“Công chúa, công chúa, Tử Quyên công chúa!” Cẩm Liên sốt ruột gọi.
“Hả?” Tử Quyên giật mình.
“À thôi ngươi lui được rồi” Nàng cảm thấy nha hoàn Cẩm Liên này cũng không đáng tin lắm nên thôi tự mình nhớ lại cốt truyện có lẽ tốt hơn.
Cung nữ Cẩm Liên cúi người lui xuống, có lẽ vì đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Tử Quyên không thấy được ánh mắt kì lạ của Cẩm Liên.
Tử Quyên ngồi vào bàn trang điểm nhìn gương đồng, trên gương đồng là gương mặt tinh xảo của một đứa bé xinh xắn khoảng 6 tuổi.
sáu tuổi à? Vậy còn bốn năm nữa nàng mới gặp nữ chính.
Ít ra đây là tin tốt, nàng có thời gian bốn năm để chuẩn bị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.