Làm Nữ Phụ Ở 300 Năm Sau

Chương 4


Đọc truyện Làm Nữ Phụ Ở 300 Năm Sau – Chương 4

Edit: Khong9chu (Ochibi)

Trong nhà chật chội, gia cụ bên trong thập phần cũ nát. Chủ nhân nhà này hẳn là rất bần cùng, nhưng ngôi nhà sạch sẽ, bố trí cũng rất ấm áp, trên cửa sổ nho nhỏ còn có một chậu cây xanh tươi tốt.

Hoắc lão thái thái năm nay mới 60 tuổi, trên mặt già nua của bà khe rãnh che kín, thân mình nhỏ gầy cũng bị gánh nặng sinh hoạt mà còng xuống.

Lão thái thái này cả đời ở tầng chót vùng vẫy trên người cũng không có dấu vết oán hận, đôi mắt bà bởi vì già cả bắt đầu vẩn đục, nhưng bên trong vẫn như cũ nhất phái ôn hòa.

“Hoài Hoài của chúng ta lớn lên thật tốt, nhanh đã là người lớn rồi.” Lão thái thái cười nói, ánh mắt hiền hoà nhìn thiếu niên trong phòng.

Tuy rằng Hoắc Dịch Hoài mới 17 tuổi, nhưng thân đã cao hơn 1m80.

Hắn tuấn mỹ dị thường, gương mặt này giống như là thượng đế tinh tế điêu khắc ra. Thiếu niên có một đôi ngươi màu khói bụi, ánh mắt lạnh lẽo, giống thung lũng băng sâu trong núi tuyết. Hình dáng ngũ quan thâm thúy làm hắn thoạt nhìn càng thêm không dễ tiếp cận, dường như chạm một chút liền sẽ bị tổn thương do giá rét.

Chỉ có khi cùng bà nội ở bên nhau, trong ánh mắt thiếu niên mới có tí ấm áp, hắn giơ giơ lên khóe môi, nói: “Còn sớm để thành người lớn, luôn cần bà chiếu cố.”

Trước kia là bà chiếu cố Hoắc Dịch Hoài, mấy năm gần đây đều là hắn chiếu cố cái nhà này.

Lão thái thái biết, hắn không muốn khiến bà cảm thấy do mình làm liên lụy. Duỗi tay vì hắn sửa sang lại quần áo, bà cười nói: “Mau đi học đi, đừng đến muộn.”

“Vâng, gặp bà sau.”

Hoắc Dịch Hoài là năm ba cao trung ở A thành, kỳ thi tuyển sinh còn một tháng nữa, nhưng hắn đã được trường đại học tốt nhất A thành tuyển chọn trước.

Bởi vì muốn tham gia đặc huấn Học Viện Hoàng Gia, nên không tham dự lễ tốt nghiệp ở trường, hiệu trưởng cao trung yêu cầu hắn quay video trước.

Cao trung A thành có nhiều tinh anh như vậy, nhưng Hoài Hoài của bà được chọn là tốt nghiệp ưu tú. Bà nội Hoắc nhìn bóng dáng thiếu niên, trên mặt mang theo tươi cười kiêu ngạo.

Hoắc Dịch Hoài mặc đồng phục cao trung A thành, vải màu đen gắng gượng phác hoạ ra thân ảnh thiếu niên thon dài, hắn vai rộng eo thon, chân dài tỉ lệ kinh người.

Trên đường luôn có nữ sinh nhìn chăm chú Hoắc Dịch Hoài, sau đó quay đầu hưng phấn cùng bạn học bàn tán. Thiếu niên này tuấn mỹ dị thường, cử chỉ còn có cổ tự phụ nói không rõ, hắn nhưng rất không giống người B thành.

Hoắc Dịch Hoài đã quen loại ánh mắt này, dễ dàng có thể làm như không thấy, mặc kệ những người đó ác ý hay thiện ý, hắn đều không để bụng. Đại đa số thời điểm, mọi thứ xung quanh đều bị hắn lạnh nhạt cự tuyệt.


Xe bảy vòng tám quải, mang theo Thư Sâm Nhuyễn đã tới điểm hẹn.

Đây là một quảng trường cũ xưa, xe ngừng ở một quán ăn. Nhà hàng nhỏ cũng không biết mở nhiều ít năm, bị khói dầu tiêm nhiễm xám xịt.

Người trên mạng nói cho cô, gia cảnh hắn sa sút, hiện tại vô cùng túng quẫn, lúc này mới muốn đem đồ vật bán đi.

Thư Sâm Nhuyễn vào bàn ăn, bên trong có hai bàn khách nhân đang ăn cơm.

Cô gái mặc váy liền áo, lụa thắt ngang mang vòng eo tôn lên càng thêm nhu mỹ tinh tế, giống như gập lại liền sẽ đứt. Làn da cô trắng nõn lộ ở bên ngoài tỏa sáng, tóc rong biển dài mềm mại khoác ở sau người, một khuôn mặt thuần mỹ kiều diễm.

Cô từng bước đi vào nhà hàng nhỏ, thiếu nữ tựa hoa sơn này hấp dẫn tầm mắt mọi người sáng sớm.

Thiếu nữ thuần mỹ như thế, người trong quán ăn âm thầm liếc mắt đánh giá một cái rồi lại liếc mắt một cái.

Người lúc trước bàn luận viển vông giờ hạ thấp âm lượng, còn có người nhìn khói trắng lượn lờ trong không khí nhíu mày, bóp tắt thuốc lá vẫn còn cầm trong tay.

Kiều tiểu thư trong mắt mọi người, cô lập tức đi đến một bàn trống đằng trước, không có bất luận ghét bỏ gì, dứt khoát ngồi trên ghế nhựa giá rẻ.

Cửa hàng này là một đôi vợ chồng bận việc, bọn họ ở phía sau bếp nấu cơm, người mua cơm phải đi đến bên cửa sổ nói cho bọn họ, trả tiền xong thì chờ đợi.

Thư Sâm Nhuyễn tới đây không phải để ăn, cô nhìn thời gian, phát hiện sắp tới rồi.

Không bao lâu, một nam sinh dáng vẻ lưu manh đi lên bậc thang trước cửa quán ăn, hắn thăm dò nhìn nhìn bên trong, lập tức liền phát hiện thiếu nữ xinh đẹp kia.

“Thật sự tới kìa.” Hắn nói thầm một tiếng, lại nói: “Không ngờ người thật càng xinh đẹp hơn.”

Trước kia xem ảnh sinh hoạt trên trang chủ Thư Sâm Nhuyễn, hắn nhận ra người này chính là Thư Sâm Nhuyễn.

Nam sinh đi vào quán ăn, ngồi xuống trước mặt Thư Sâm Nhuyễn.

Ánh mắt hắn dính trên mặt thiếu nữ trắng nõn, nói: “Chờ tôi phải không?”

“Cậu là ‘ Án Quang ’?” Thư Sâm Nhuyễn nhìn hắn.


“Đúng rồi tiểu mỹ nữ, em cũng có thể gọi anh là Chu Tư Thiên.” Trên mạng tuy rằng chứng thực tên thật, nhưng cho người khác xem chỉ là nick name mình lấy.

Thư Sâm Nhuyễn nhíu mày, ánh mắt hắn làm cô tuyệt đối có điểm không thoải mái.

Cô nhìn balo phía sau nam sinh, đi thẳng vào chủ đề: “Cậu cho tôi nhìn xem đèn lồng tước cốt, nếu là thật tôi liền đem tinh tệ chuyển cho cậu.”

Chu Tư Thiên này không giống người tốt, cô chỉ nghĩ nhanh chóng kết thúc giao dịch, không muốn cùng loại người này lại tiếp xúc quá lâu.

“Gấp cái gì chứ, vật quý trọng như vậy anh sao có thể để người xa lạ xem,” Chu Tư Thiên cười quái dị, đôi mắt đặt ở xương quai xanh thiếu nữ xinh đẹp, mặt trên đảo quanh cánh tay tuyết trắng mảnh khảnh.

“Chúng ta tâm sự trước, nói không chừng lại thành bạn tốt, anh không cần tiền của em trực tiếp đem đồ tặng cho em.”

Mắt người này nhìn chỗ nào vậy!

Thư Sâm Nhuyễn có điểm tức giận, mặt lạnh nhạt: “Không cần, chỉ cần lấy số tiền mà cậu đã nói trước đây.”

“Nói nhiều với nhau để thêm cảm tình, có duyên phận gặp nhau thì chúng ta nên kết bạn. Anh thích tiểu muội muội xinh đẹp, mỹ nữ thích cái gì hửm?”

“Ngại quá, hôm nay tôi chỉ tới mua đồ.” Thư Sâm Nhuyễn tăng thêm ngữ khí.

Chu Tư Thiên nhìn mặt thiếu nữ nhiễm giận tái đi, trong lòng càng ngứa. Cô em này thật đẹp mắt, nếu là bạn gái hắn thì tốt rồi.

“Hàn huyên đã nửa ngày, mỹ nữ vẫn chưa nói cho anh biết em tên gì nha?”

Chu Tư Thiên nói gần nói xa, không chịu đề cập tới chuyện đèn lồng tước cốt. Thư Sâm Nhuyễn dần dần không có kiên nhẫn, hỏi: “Chắc là cậu không có đèn lồng tước cốt rồi?”

“Sao có thể.” Chu Tư Thiên phủ nhận, lại không có ý tứ muốn đem đồ ra chứng minh.

Kỳ thật hắn không có, trong lúc vô tình phát hiện tin tức mua bán kia, Chu Tư Thiên liền đến trang chủ người mua nhìn xem. Hắn nhìn ảnh chụp Thư Sâm Nhuyễn, thì muốn trêu chọc cô, ảnh cho Thư Sâm Nhuyễn xem là hắn tùy tiện tìm trên mạng.

Lời nói đều nói phân thượng, đối phương vẫn là thái độ này, hoặc là hắn không có đèn lồng tước cốt, hoặc là không phải thật tình muốn bán.


Thư Sâm Nhuyễn không nghĩ sẽ phải tốn thời gian với hắn nữa, cô đứng dậy rời đi.

“Ui, tiểu mỹ nữ đừng có gấp nha.” Chu Tư Thiên cười hắc hắc, vậy mà trực tiếp bắt cánh tay Thư Sâm Nhuyễn.

Thư Sâm Nhuyễn dùng sức hất tay, phiền chán nói: “Đừng chạm vào tôi”

“Đừng, không vui sao, anh không có ý khác, chỉ muốn làm bạn em.” Chu Tư Thiên trên mặt treo nụ cười đáng khinh, ngón tay cái còn vuốt ve canh tay Thư Sâm Nhuyễn vài cái.

Ánh mắt hắn sáng lên, cô gái có tiền này làn da thật tốt, dường như mềm giống vỏ quả vải.

Tay hắn ẩm ướt dính dính, như con sâu dính trên cánh tay cô. Thư Sâm Nhuyễn vừa tức vừa bực, nhìn mặt hắn liền thấy ghê tởm.

“Cậu cút ngay cho tôi!”

“Sao táo bạo như thế, anh chỉ muốn kết bạn với em……”

Thư Sâm Nhuyễn bực đến hốc mắt đều đỏ, hai đời cô đều chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi, lần đầu tiên gặp được loại người ghê tởm này.

Thư Sâm Nhuyễn nhẹ nhàng liếc nhìn đã có người đứng dậy tưởng sẽ đi tới, cô còn chưa kịp vui mừng, lại phát hiện bạn hắn chỉ chiếc vòng tay cô, rồi nói câu gì đó, người nọ lại ngồi trở lại.

Người B thành lạnh lùng như thế sao? Thư Sâm Nhuyễn kinh ngạc lại uể oải.

“Nhân gia khẳng định là bạn bè nam nữ mâu thuẫn nên gây gỗ, cậu đừng qua xem náo nhiệt.”

“Nhưng mà……”

“Cậu nhìn vòng tay cô ta, đấy chính là phiên bản mới nhất, nếu không vui thật sao có thể không khởi động?”

Hắn nói loại đại tiểu thư này vì sao đến nhà này phá quán ăn, thì ra là do bạn trai. Nhưng mà tiểu thư này ánh mắt thật kém, Chu Tư Thiên có tiếng không làm việc đàng hoàng chơi bời lêu lổng, lớn lên lại khó coi.

Cũng khó trách người trong quán ăn hiểu lầm, vòng tay của Thư Sâm Nhuyễn có hệ thống đầu cuối công phòng* an toàn nhất. Dưới tình huống chủ nhân không có ý thức, chịu thương tổn sẽ tự động mở ra hình thức phòng ngự.

(*Công phòng: tấn công, phòng thủ)

Nếu chủ nhân có ý thức, yêu cầu là có thể khởi động mệnh lệnh công phòng. Đừng nhìn tiểu cô nương tay yếu chân mềm, chỉ cần cô mở ra hệ thống công phòng, năm tiến hóa giả đại hán muốn đụng cô cũng không có biện pháp, huống chi Chu Tư Thiên chỉ là người thường.

Cô gái trước mắt này hết kêu rồi giãy giụa, không có mở ra hệ thống công phòng, người quán ăn liền nhận định là đôi tình nhân ve vãn đánh yêu.

Chu Tư Thiên cũng không rõ sao lại thế này, nhưng có tiện nghi mà không chiếm thì đúng là ngu ngốc. Hắn không chỉ giữ chặt tay Thư Sâm Nhuyễn, tay khác bám lấy vai cô gái, muốn mang người vào trong lòng ngực.


Mắt thấy cử chỉ của hắn càng ngày càng làm càn, Thư Sâm Nhuyễn vừa tức lại vội, cô chú ý tới gia vị phấn ớt cay ở góc bàn, cầm lên ném trên mặt hắn.

“A! Nha đầu thúi!” Chu Tư Thiên tránh thoát nguy hiểm, nhưng vẫn có một ít dính vào trong mắt. Đôi mắt hắn nóng rát đau, nước mắt chảy ra.

Thư Sâm Nhuyễn kinh hoảng thất thố chạy ra ngoài, quay đầu nhìn thấy Chu Tư Thiên che một con mắt đuổi theo.

Ven đường có không ít người đi, nhưng Thư Sâm Nhuyễn không chắc cầu cứu bọn họ liệu có ích hay không, rốt cuộc người trong quán ăn đều thờ ơ.

Thời điểm cô sốt ruột, thấy được một bộ quần áo quen mắt, là đồng phục trường học bọn cô.

Thư Sâm Nhuyễn giống như thấy được cứu tinh, chạy về hướng người kia.

Hoắc Dịch Hoài giương mắt liền nhìn thấy một cô gái, cô chạy vội trên đường, làn váy màu trắng tung bay, tựa như con bướm dưới ánh mặt trời bay lả lướt. Hắn không hứng thú liền thu hồi tầm mắt, không ngờ cô gái lao thẳng vào người hắn.

Dưới tác dụng quán tính, Thư Sâm Nhuyễn ngã vào trong lòng ngực thiếu niên. Cô không kịp xin lỗi, hoảng loạn mở miệng nói: “Bạn học, giúp giúp tôi!”

Hoắc Dịch Hoài nhíu mày, cúi đầu nhìn cô.

Không biết có phải do quá sợ hãi không, hốc mắt cô gái hồng hồng, da thịt trắng nõn của cô giống ngọc mỡ dê, một mạt hồng nhàn nhạt này liền phá lệ rõ ràng.

“Tránh ra”, thiếu niên dứt khoát lưu loát cự tuyệt, đem thân mình mềm mại từ trong lòng ngực đẩy ra.

“Cậu……”

Thư Sâm Nhuyễn không ngờ đối phương lạnh lùng như thế, cô sợ hãi, nói: “Tôi cũng là cao trung A thành, mong cậu giúp đỡ.”

Đuổi theo cô là một người nam nhân, Hoắc Dịch Hoài liếc mắt đánh giá một cái, không có để trong lòng. Người kia thật yếu, hắn không uổng lực là có thể đánh bại.

Ánh mắt Hoắc Dịch Hoài xuống phía dưới, mảnh lông mi dài của cô gái không ngừng run rẩy, con ngươi hổ phách sương mù mênh mông. Vải dệt trên ngực uốn nếp bởi bàn tay trắng nõn của cô gái nắm chặt, tầm mắt nhẹ nhàng, Hoắc Dịch Hoài nhìn đến một chiếc vòng tay nửa trong suốt.

Vòng tay đầu cuối mới nhất của Đế Quốc, có hệ thống công phòng tiên tiến nhất.

Cho dù là đứa bé mang lên cái vòng tay này, thì lực lượng đều mạnh hơn năm vị dị năng giả cấp cao. Nói cách khác, hiện tại Hoắc Dịch Hoài cũng đánh không lại cô nương này.

Cho nên cô đâm vào trong lòng ngực hắn, muốn hắn hỗ trợ đối phó tên nam nhân yếu đuối như con gà kia…… Rốt cuộc là có ý gì?

21/12/2019


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.