Đọc truyện Làm Nữ Phụ Ở 300 Năm Sau – Chương 15
Editor: Ochibi
“Hệ thống, ngươi có cách nào để ta được chọn không?”
Thư Sâm Nhuyễn nghe được giọng Thư Điềm, cô nhanh chóng phản ứng, Thư Điềm đang đối thoại cùng hệ thống.
Hệ thống không rõ về đặc huấn kia lắm, hỏi cô ta: “Cô làm cái đó thì có ích lợi gì?”
“Tổ chức đặc huấn lần này chính là lão sư Học Viện Hoàng Gia, nếu trong quá trình đặc huấn được bọn họ nhìn trúng, có khả năng sẽ trực tiếp được chọn. Hơn nữa có thể tham gia đặc huấn đều là nhân vật lợi hại, đây cũng là một cơ hội tốt để quen biết với họ……” Thư Điềm đĩnh đạc mà nói, càng nói, cô ta càng muốn đi đặc huấn lần này.
“Nga” hệ thống nhàn nhạt đáp lại, không cảm thấy hứng thú nói: “Ta không có cách nào.”
Ngươi không có cách nào sao không nói sớm! Còn làm ta phí miệng lưỡi giải thích!
Thư Điềm khí thiếu chút nữa thở không thông, cô ta vỗ vỗ ngực, cảm thấy sớm hay muộn gì rồi cũng có một ngày mình bị hệ thống tức chết.
Không thể vui sướng khi người gặp họa được.
Thư Sâm Nhuyễn dùng sức áp xuống khóe môi đang nhếch lên, nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa ý cười. Cô dùng bàn tay vàng khi dễ tôi, đã chịu báo ứng nhỏ đi.
Chương trình học buổi sáng kết thúc, học sinh có ba giờ nghỉ trưa.
Còn không đợi Thư Sâm Nhuyễn hỏi cô ta muốn cùng đi ăn cơm hay không, cô ta đã cùng trong một vị bạn học trong lớp đi trước.
Nguyên Diệc có hơi kinh ngạc: “Bọn họ quen biết trước rồi à?”
“Không phải đâu.” Thư Sâm Nhuyễn lắc đầu, dáng vẻ không quá để ý. Thư Điềm không ở bên cạnh, cô ăn cơm trưa càng thêm thoải mái.
Nguyên Diệc giật giật môi, cuối cùng vẫn không bàn nhiều về chuyện hai chị em bọn họ. Dù sao Nhuyễn Nhuyễn mới là bạn tốt của cô, một vị Thư tiểu thư khác không liên quan đến cô.
Cô đảo mắt liền bỏ xuống điểm nghi hoặc này, bừng bừng hứng thú nói với Thư Sâm Nhuyễn: “Mình biết một tiệm mì mới mở gần trường học, tụi mình đi thử đi!”
Thư Sâm Nhuyễn khó hiểu: “Không phải cậu ghét ăn mì nhất à?”
“Khụ khụ, theo như tin tức đáng tin cậy, giữa trưa hôm nay Trì Đường và người hội học sinh sẽ dùng cơm ở đó……” Âm lượng Nguyên Diệc nói nhỏ dần về sau, tầm mắt cô mơ hồ, hai mắt trong sáng trước giờ pha chút ngượng ngùng.
“…… Đi thôi.”
Có thể mở cửa hàng gần cao trung A thành, cấp bậc của nó sẽ không thấp.
Toàn bộ quán mì có ba tầng. Trang trí của quán mang đậm chất cổ xưa, từ bố cục tràn ngập tỉ mỉ đến nhân viên phục vụ bắt mắt, tất cả đều toát lên cảm giác cao cấp.
Khiến Nguyên Diệc thất vọng chính là, nơi này mọi người đều dùng cơm ở phòng riêng, cô sẽ không tình cờ gặp gỡ Trì Đường được.
Trên bàn đặt những món ăn với màu sắc và hương vị thơm ngon, Thư Sâm Nhuyễn ăn hai má căng phồng, an ủi cô: “Cũng không phải cậu không thu hoạch được gì, ít nhất chúng mình đã biết đồ ăn chỗ này thật sự rất ngon.”
Cánh môi ửng đỏ của thiếu nữ lúc đóng lúc mở, trên mặt trắng nõn đầy thỏa mãn, đôi mắt tròn tròn sáng láng, thỉnh thoảng còn thích ý híp lên.
Nguyên Diệc mất mát, chiếc đũa trong tay vạch tới vạch lui trong chiếc đĩa trước mặt. Cô nghĩ đến Trì Đường, trong lòng vừa ngọt ngào vừa buồn rầu. Cô cực kì hâm mộ nói với Thư Sâm Nhuyễn đang ăn: “Vẫn là cậu không thông suốt như vậy thật tốt, cả ngày vô lo vô nghĩ không cần rối rắm nhiều.”
Thư Sâm Nhuyễn bĩu môi, liếc mắt cô một cái.
“Tụi mình mới mười sáu tuổi, ngoài không thoát khỏi chuyện ăn uống với học tập, không nên có áp lực khác.”
“Người ngốc có ngốc phúc, giống như cậu cũng khá tốt.” Nguyên Diệc thở dài.
Thư Sâm Nhuyễn cong khóe môi cười cười, rũ đôi mắt không nói nữa, chuyên tâm ăn xong đồ ăn trước mặt.
Cơm nước xong, ngồi lên chiếc mô tô huyễn khốc của Nguyên Diệc, hai người cực kỳ cao điệu trở về trường.
Dừng lại ở giao lộ, hai người đi tới cổng trường. Các cô phát hiện, rất nhiều người đang đi tới một hướng, nơi đó là mục thông báo của trường.
“Lại có chuyện gì lớn xảy ra sao?” Thư Sâm Nhuyễn hỏi Nguyên Diệc.
Nguyên Diệc suy nghĩ một chút, tức khắc kích động lên: “Giữa trưa hôm nay công bố danh sách đó, vậy mà mình quên mất!”
Nói xong cô liền hưng phấn lôi kéo tay Thư Sâm Nhuyễn: “Đi, đi, tụi mình đi xem!”
Tin tức trên mục thông báo sẽ tuyên bố đến thiết bị đầu cuối của học sinh trễ khoảng mười phút, cho nên Thư Sâm Nhuyễn không hiểu vì sao mọi người lại chen chúc nơi đó.
Hiển nhiên Nguyên Diệc cũng không thể hiểu nổi vì sao cô không để bụng danh sách đặc huấn Hoàng Gia như vậy, cô nắm chặt tay Thư Sâm Nhuyễn không bỏ, mở đường dẫn cô vọt vào tận cùng bên trong.
Người bị cô chen vào có chút không vui, bọn họ vừa thấy là Nguyên Diệc, liền thức thời ngừng miệng oán giận.
Là Nguyên Diệc đó, nữ giáo bá cao trung A thành, bọn họ không muốn trêu chọc vị đại tiểu thư này.
Mọi người đứng lặng trước mục thông báo, tin tức bên trên vẫn là thông tin giải thưởng của đại hội thể thao vừa rồi. Sau hai ba phút chờ đợi, liền thấy mục thông báo xuất hiện biến hóa.
Màn hình hình vuông, ánh sáng ở giữa khẽ nhấp nháy, nước gợn nhẹ nhàng, giây lát khôi phục bình thường. Chỉ là lúc này, bên trên đã đổi từ thông tin giải thưởng thành danh sách nhóm tham gia đặc huấn.
Trên màn hình to như vậy, tổng cộng cũng chỉ có ba cái tên. Người khác nhìn không có tên mình, sôi nổi tiếc nuối tản ra.
Thư Sâm Nhuyễn đứng thẳng bất động tại chỗ, không thể tin nổi nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Nguyên Diệc cũng khó tin, cô duỗi tay nhéo một cái trên má hồng hào của thiếu nữ.
“Đau!” Thư Sâm Nhuyễn sợ hãi kêu.
“Được rồi, xem ra không phải đang mơ……” Nguyên Diệc xoay người nắm lấy bả vai cô, bất mãn ồn ào: “Tại sao, tại sao cậu rõ ràng không muốn tham gia đặc huấn, vậy mà có thể chọn trúng cậu?!”
Hơn một ngàn học sinh, ngoại trừ Thư Sâm Nhuyễn, ai cũng nhón chân mong chờ ba cơ hội phần ngàn này có thể rơi xuống trên người mình. Nhưng ai có thể tưởng tượng được, Thư Sâm Nhuyễn tránh đặc huấn không kịp vậy mà được chọn rồi?!
“Mình cũng không muốn” Vẻ mặt Thư Sâm Nhuyễn đau khổ, thần thái sáng láng mắt to sức sống trước giờ như phủ tầng tro, uể oải ỉu xìu.
Nếu không phải thật sự hiểu biết cô, Nguyên Diệc sẽ cho rằng cô đang cố ý khoe ra.
Hít vào một hơi, Nguyên Diệc nói: “Dù cậu không vui, nhưng được chọn chính là vận khí tốt, cậu hãy quý trọng đi.”
“Hạng mục trừng phạt: Tặng một hào quang may mắn cho kẻ địch của ngài……”
Bỗng nhiên nhớ đến hệ thống của Thư Điềm nói qua những lời này, Thư Sâm Nhuyễn tức khắc muốn khóc. Không hổ là hệ thống lấy mục đích chèn ép cô, ngay cả một cái vận may cũng có thể mang đến chuyện xui xẻo cho cô!
Thư Sâm Nhuyễn hỏng mất ôm lấy cánh tay bạn tốt, “Nguyên Nguyên, mình thật sự không muốn đi đặc huấn Rừng Độc. Sinh hoạt vừa dơ vừa kém, ăn không ngon ngủ không yên uống không tốt, muỗi còn bự hơn cái đầu mình……”
“Còn nữa Rừng Độc nguy hiểm như vậy, mình lại xui xẻo, lỡ cái mạng nhỏ này thật sự vứt ở đấy thì sao bây giờ?!”
Nguyên Diệc bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô: “Trường học cho các cậu đi nâng cao, chứ không phải cho các cậu đi chịu chết, cậu nhọc lòng gì chứ?”
Không cần chờ đến mười phút sau danh sách phát đến thiết bị đầu cuối toàn giáo viên học sinh, mọi người đều đã biết ba người may mắn kia là ai.
Chỉ có Thư Sâm Nhuyễn khổ sở giống như trời sập, hai người kia đều mừng rỡ như điên, đắc ý dào dạt hưởng thụ ánh mắt đố kỵ của người xung quanh.
Học trưởng học tỷ có thể tham gia đặc huấn đều là tinh anh trong tinh anh, bọn họ được chọn để cùng những người đó làm nhiệm vụ, đây là vinh quang hiếm có nha.
Khi hai người trở lại phòng học, trong lớp đã có không ít bạn học. Bọn họ hâm mộ chúc mừng Thư Sâm Nhuyễn vận khí tốt, hoàn toàn không hiểu nội tâm đương sự bi phẫn cỡ nào.
Thư Sâm Nhuyễn rầu rĩ không vui ghé vào trên bàn, nghĩ xem có biện pháp nào tránh được khó khăn này không. Kết cục của cô chính là chôn thân ở rừng Độc, ai lại vui vẻ đi dạo một vòng mộ địa tương lai của mình chứ?
Cô chạm chạm Nguyên Diệc, trong giọng nói mang theo chờ mong: “Cậu nói xem, mình giả vờ sinh bệnh có thể không đi đặc huấn được không?”
“Cậu nghĩ cái gì vậy, trước đặc huấn sẽ có hộp y tế kiểm tra thân thể cho thành viên.” Nguyên Diệc phủ định hoàn toàn ý tưởng không thực tế của cô, tiếp tục thấm thía nói: “Mấy học tỷ học trưởng đều là nhân vật giới tinh anh tiếp theo của Học Viện Hoàng Gia, cậu có thể ở cùng bọn họ một thời gian, đây là một cơ hội rất tốt đấy.”
“Người thường có lẽ cả đời cũng không thể tiến vào sâu trong Rừng Độc đâu, có thể được thêm kiến thức lại không nguy hiểm tính mạng, đây là cơ hội dùng bao nhiêu tiền cũng mua không được. Cô nhóc này sao cậu mãi không rõ vậy?”
“…… Cậu không hiểu.” Thư Sâm Nhuyễn ưu sầu thở dài, lại nằm xuống trên bàn.
Với người khác thì đây là cơ hội tốt, nhưng trong lòng Thư Sâm Nhuyễn, cô là đi dò đường mộ phần của mình trước. Cô trốn Rừng Độc còn không kịp đâu, sao có thể nguyện ý vào sâu bên trong mấy ngày?
Thư Điềm cùng bạn mới của cô ta cũng trở về phòng học.
Đây là cô gái hoạt bát cởi mở, Thư Điềm cũng nhớ rõ, về sau cô ấy sẽ vào quân đội, địa vị còn rất cao.
“Vận khí em gái cậu thật tốt.” Hai người đều nghe được tin Thư Sâm Nhuyễn được lựa chọn.
Sau khi tới phòng học, Tôn Tịnh Nhất cũng chạy tới chỗ Thư Sâm Nhuyễn, chân thành tha thiết chúc mừng cô.
Thư Sâm Nhuyễn: “…… Cảm ơn cậu nha.”
Kỳ thật nội tâm cô rất tan vỡ, mọi người có cần phải đến nhắc chỗ đau của cô không? Được rồi, thật ra Thư Sâm Nhuyễn hiểu rõ, đây cũng là ý tốt của mọi người.
Sau khi Thư Điềm ngồi xuống, giả mù sa mưa cười nói với cô: “Em gái thật tuyệt, cơ hội khó được như vậy cũng bắt được.”
Nội tâm lại đang ghen ghét bất bình nói với hệ thống: Con nhỏ chết tiệt này dựa vào cái gì lại có vận khí tốt? Dáng vẻ cô ta ngu xuẩn thế, chết luôn ở Rừng Độc cho rồi.
Thư Sâm Nhuyễn:………… Tôi biết cô đang mắng tôi, hơn nữa tôi còn nắm giữ chứng cứ.
Hệ thống đắc ý hừ một tiếng, thêm dầu vào lửa: “Cô cho rằng hào quang may mắn hệ thống xuất phẩm là giả à? Không chỉ có như thế, còn có kế tiếp nữa.”
“Kế tiếp là gì?” Thư Điềm vội vàng truy vấn.
Thư Sâm Nhuyễn cũng bị gợi lên nghi hoặc, cái quỷ hào quang may mắn gì kia vẫn chưa kết thúc, chắc không khiến mình thêm xui xẻo đâu nhỉ?
“Trong Rừng Độc, cô ta sẽ gặp được loại thảo dược biến dị, hiện tại trên địa cầu chỉ có một, có thể giúp cô ta tăng cấp dị năng tinh thần.”
Thư Điềm nghe xong tái mặt, ở trong lòng hỏi hệ thống: “Có thể tăng lên bao nhiêu?”
“Thẳng đến cấp sáu.”
Hệ thống hờ hững một câu, trực tiếp ném xuống địa lôi trong lòng hai cô gái.
Dị năng tinh thần cấp sáu, toàn bộ trong nước chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Thư Sâm Nhuyễn dường như là phế vật với dị năng vô dụng, cô ta không thể để phế vật này có cơ hội lột xác! Lỡ như Thư Sâm Nhuyễn biến thành dị năng tinh thần cấp sáu, đời này cô ta cũng không đuổi kịp.
Tròng mắt Thư Điềm đỏ bừng, gào rống trong lòng: “Không được! Dựa vào cái gì! Ta không thể để cô ta có được thảo dược!”
Hô hấp Thư Sâm Nhuyễn cũng dồn dập, nếu cô trở thành dị năng tinh thần cấp sáu, vậy cô sẽ là cường giả thật sự.
Đến lúc đó, cô sẽ không bao giờ sợ hãi âm mưu quỷ kế của Thư Điềm nữa.
============
Tác giả có lời muốn nói: Thư Sâm Nhuyễn: Ai ngờ phải đến mộ mình tương lai, đầu óc tôi hỏng rồi ư?
…… Khụ, thường thì nguy hiểm đi đôi với cơ hội, tôi! nguyện! ý!