Bạn đang đọc Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại – Chương 3: Thích Ứng
Lam nhi xuyên tới thời hiện đại – Chu Hiểu Nhiễm
~Editor: Hề Tịch
~Beta: Bê
Chương 3: Thích ứng
“Vân nhi, hứa với mẫu thân….!phải chăm sóc cho Dương nhi thật tốt…chăm sóc y khôn lớn, y là huyết mạch của cha con, y không thể có chuyện…”
“…hứa với mẫu thân, sau này lớn lên con phải hạnh phúc, cưới một phu quân tốt, răng long đầu bạc…”
“Mẫu thân sắp phải đi gặp cha và đại ca của con, con phải nhớ hai đứa con là con ruột của Uy Viễn đại tướng quân Tiêu Vân Chấn cùng tiểu thư nhà Quách thị dòng dõi thư hương, bất luận thế nào…!đều phải sống tốt, không được để người khác ức hiếp…”
“Vân nhi và Dương nhi, nhớ lời mẫu thân, không những phải sống, mà còn phải sống thật tốt….”
Mỹ phụ* trên giường rõ ràng đang hấp hối, hơi thở mong manh, âm thanh ngày càng yếu dần, cánh tay đang níu chặt cậu cũng từ từ buông thõng.
*Mỹ phụ: người đẹp
Tiêu Duyệt Vân hoảng sợ nắm chặt lấy tay mẫu thân, bi thương mà khẩn cầu nàng đừng rời bỏ cậu, cậu muốn la lên thật to, nhưng dường như lại có một sức mạnh vô hình ngăn cản cậu, khiến cậu không thốt nên lời.
Càng ngày càng mơ hồ, hốt nhiên, Tiêu Duyệt Vân mở mắt ra và ngồi dậy.
“Mẫu thân!”
……
Đập vào mắt cậu là trần nhà màu trắng u ám, chỉ có một chút tia sáng theo khe hở của rèm cửa sổ mà chiếu vào trong phòng.
Tiêu Duyệt Vân thở dốc dữ dội, vừa nãy khi gặp ác mộng trong vô thức cậu đã toát ra một thân mồ hôi.
“Anh, anh lại gặp ác mộng sao?”
Tiêu Nhạc Dương dụi dụi mắt, ân cần hỏi.
Lúc cha mẹ qua đời, Tiêu Nhạc Dương chỉ mới bốn tuổi, mặc dù đã có thể hiểu chuyện nhớ việc nhưng dù sao cũng còn quá nhỏ, bi thương đi qua, biểu hiện của bé càng kiên cường, thỉnh thoảng lại an ủi ngươc lại anh trai mình.
Trong mấy năm giữ đạo hiếu, cậu vẫn nghe theo lời của vú em trung thành, nhất định phải mau mau lớn lên làm chỗ dựa cho anh trai mình.
“Không sao”, Tiêu Duyệt Vân sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé của đệ đệ, quay sang nhìn chiếc chuông nhỏ đặt ở đầu giường, cậu có học qua cách xem giờ ở nơi này rồi.
Sắp tới giờ Mão….không, là sáu giờ.
Bây giờ đang là mùa hè, hừng đông đến sớm, cậu không muốn ngủ nướng ỳ trên giường, huống chi trước đây còn luyện võ, giờ này thức dậy là vừa.
Hai huynh đệ dắt tay nhau vệ sinh cá nhân buổi sáng, trên người là bộ áo ngủ đôi màu trắng, nhìn là biết quần áo bán sỉ của siêu thị, nhưng thêm khí chất của hai người vào lại có cảm giác đây là hàng thiết kế.
Trong nhà vệ sinh, Tiêu Duyệt Vân cùng Tiêu Nhạc Dương chen chúc nhau đánh răng, mở vòi nước, ngồi chồm hổm trên bồn cầu “xả nước”, so với thời gian đầu ngập ngừng không quen thuộc cho đến mấy ngày thích ứng, bây giờ đã nước chảy mây trôi, lưu loát sử dụng và sinh hoạt bình thường như bao người.
Không sai, chính là căn hộ này.
Đây chính là một căn biệt thự ở Dương Thành Tây, một khu villa yên tĩnh nơi ngoại ô thành phố.
Lúc Trần Trí Tuyền hỏi cậu có yêu cầu nhà ở cần phải thế nào không, Tiêu Duyệt Vân nói chỉ cần an toàn, im lặng, tốt nhất là có thể cho hai người họ “sinh hoạt thuận tiện” là được.
Nhớ lại đêm đó roi dài của Tiêu Duyệt Vân vung lên uy vũ mạnh mẽ, Trần Trí Tuyền suy nghĩ một chút, quyết định đưa cho bon họ ngôi biệt thự mà Ninh gia mới mua không lâu này, vừa không có đồ vật quan trọng cần giữ kín, lại không có bí mật muốn che dấu, vừa an ninh nghiêm mật, chỉ cho mượn ở ba tháng mà thôi, ông chủ chắc chắn sẽ không keo kiệt với ân nhân cứu mạng của mình đâu!!!
Quả nhiên, Ninh Tắc Chiến đồng ý, hắn sau khi xuất viện còn phải về nhà an ủi gia đình đang lo lắng cho bản thân, không đi là không được.
Ngoại trừ diện tích hơi nhỏ nhưng mà giá bán ngoài thị trường thì đắt cắt cổ, Tiêu Duyệt Vân đối với những thứ mới mẻ này, nội thất bên trong lại toàn những thứ thần kỳ thì vẫn tương đối hài lòng.
Ngôi biệt thự này còn có một khoảng sân chừng một mẫu (1 ha), tuy nói là hai tầng nhưng nếu mang so sánh với phủ tướng quân đình đài lầu các sa hoa, hoa viên thủy tạ, chỉ có thể nói là vừa ở mà thôi.
May thay có thời gian chuẩn bị tâm lí trước ở khách sạn cộng thêm nhắc nhở tỉ mỉ của Trần Trí Tuyền, đồ dùng sinh hoạt cơ bản hằng ngày hai huynh đệ đều hiểu đại khái, có thể sử dụng thông thuận, ít ra trong mắt Trương tẩu làm người giúp việc thì không hề lúng túng khả nghi.
Lúc đầu Tiêu Duyệt Vân muốn từ chối đề nghị cho thuê người giúp việc, dù sao mượn nhà người ta đã quá ngại ngùng, đòi thêm người giúp việc nữa chẳng phải giống được voi đòi tiên hay sao??? Bọn họ mang danh đến từ dị thế, đối với người xa lạ ở bên cạnh mình tất nhiên cần giữ cảnh giác.
“Dù sao tòa nhà này cũng phải thuê người quét dọn định kỳ, bây giờ bỏ ra ít tiền nhờ người ta giúp hai người làm chút việc nhà cũng là tiện đường thôi, làm gia vụ dọn dẹp nhà cửa chỉ.
Nếu cậu không hài lòng có thể đi công ty gia chính tự mình chọn người.”
Công ty gia chính, ý là công ty môi giới sao?
Tiêu Duyệt Vân ngẫm nghĩ rồi gật đầu, dù sao sống mấy chục năm cơm ngon áo đẹp, tuy bản thân biết may vá nấu nướng thành thục nhưng cũng chưa bao giờ thực sự phải lo cho cuộc sống của mình, suy nghĩ tới việc cậu còn phải chăm lo cho đệ đệ liền gật đầu.
Cùng coi như là kí khế ước bán thân cho người ta, tăng cảnh giác của mình lên một chút, như vậy cũng được.
Bất quá Tiêu Duyệt Vân nhất định muốn tự trả tiền thuê người giúp việc.
Trần Trí Tuyền đưa cho cậu một tấm thẻ, nói: “Trong thẻ tổng cộng có 500 vạn nhân dân tệ, tỉ lệ tiền tệ chút nữa tôi đưa hai người đi siêu thị mua đồ sẽ giải thích sau.
Mấy ngày nữa thẻ căn cước của cậu làm xong, cậu có thể chuyển tiền trong thẻ này vào tài khoản của mình, nhớ là phải đặt mật mã.
Mà thôi, để tôi cho người, không được, để tôi đích thân đi với cậu tới ngân hàng luôn vậy.
Chỉ cần không tiêu xài hoang phí, số tiền này đủ cho hai huynh đệ sử dụng làm sinh hoạt phí trong suốt mười năm, kể cả học phí cũng không thành vấn đề.”
Hiện tại thu nhập của mỗi gia đình ở Dương thành là trên dưới 50 vạn, nuôi hai đứa bé mà không cần trả tiền thuê nhà, ắt hẳn là đủ mười năm rồi.
Huống hồ hai huynh đệ này vừa nhìn liền biết không phải người tầm thường, riêng thân thủ bất phàm kia vừa thấy đã hiểu.
500 vạn đổi hai mạng của Ninh Tắc Chiến và Cố Yên, lần “buôn bán” này vô luận Cố gia hay Ninh gia đều nguyện ý làm.
“Có điều, tôi cần nhắc trước cho hai cậu, mỗi tháng cần trừ một khoản tiền cho công ty môi giới, theo cách nói của cậu là tiền tiêu vặt nhưng bên tôi gọi là tiền lương, mức giá cụ thể thì để người của họ và cậu bàn sau, bàn xong rồi thuận tiện chọn người luôn.” Biết đối phương nhất định muốn tự lập, Trần Trí Tuyền đương nhiên phải tiến lùi cùng hợp.
Tiêu Duyệt Vân vuốt ve tấm thẻ tạo hình tinh mỹ, trên đó có vài kí hiệu nhô ra, nghĩ thầm đây chắc là thứ quan trọng để đi ngân hàng lấy tiền.
“Vì sao tiền tiêu…!tiền lương phải là công ty môi giới phát định kì? Khế ước bán thân là của họ giữ sao?”
Trần Trí Tuyền giật giật khóe miệng, vất vả lắm mới giải thích được cách thức làm việc của các công ty môi giới, cùng với hiện đại xã hội văn minh không tồn tại cái gọi là khế ước bán thân, hình thức tư bản phong kiến nô dịch nhân quyền đã bị chính phủ cấm đoán từ rất lâu rồi.
Tiêu Duyệt Vân bĩu môi, gật gật đầu.
“Thực ra ở thời hiện đại muốn điều tra thân phận một người rất đơn giản, tin tức lưu thông, khái quát về tài sản, hôn nhân, bằng cấp, lịch sử công tác cùng tội danh đều được ghi lại trên hệ thống máy vi tính, cái này đều là thứ hai người về sau cần phải học.
Ý tôi là chỉ có khế ước về tinh thần cùng pháp chế tinh thần, đều không cần dùng tới cường quyền và khế ước bán thân để thống trị xã hội…!A…!Chuyện hôm trước chỉ là việc ngoài ý muốn, dù sao vô luận chỗ nào đều có người xấu mà…” Trần Trí Tuyền luyên thuyên giải thích một đống, cuối cùng cũng miễn cưỡng xóa bỏ cảm giác không an toàn với xã hội hiện đại của Tiêu Duyệt Vân.
Sau khi nói chuyện cùng công ty môi giới, Tiêu Duyệt Vân “miễn cưỡng” xem hiểu bối cảnh và tài liệu của mấy chục người qua thứ gọi là “máy tính bảng”, hỏi thêm ý kiến của Tiêu Nhạc Dương, quyết định chọn một người có bộ dạng thành thật an phận.
“Để cô ấy thử việc một thời gian xem đã.”
Tiêu Duyệt Vân trấn định trả máy tính bảng lại cho đối phương.
Sau đó Trần Trí Tuyền lái xe chở hai huynh đệ đến siêu thị ở phụ cận, bỏ ra mấy tiếng vừa mua đồ vừa giải thích công dụng, đem mọi thứ cần dùng có thể nghĩ ra đăt mua hết gửi về biệt thự, coi như đại công cáo hoàn.
Trong đó khí chất và ngoại hình Tiêu Duyệt Vân khiến số lần ngoái đầu lại nhìn của mọi người xung quanh tăng cao, ngay cả Tiêu Nhạc Dương cũng bị mấy bà thím nhéo sưng cả má.
Lúc Trần Trí Tuyền ra về là đã hơn 9 giờ tối, trước khi đi được hai huynh đệ Tiêu gia trịnh trọng cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ.
“Cảm ơn ân giúp đỡ của Trần huynh hôm nay, huynh đệ ta nhất định sẽ khắc ghi trong tâm khảm”, một người có thật lòng hay không huynh đệ bọn họ đều hiểu được, dù sao mấy điều này không hề nằm trong ba điều kiện mà cậu đưa ra.
Nhìn hai người cúi mình cảm ơn sâu đến độ thấy cả đỉnh đầu, Trần Trí Tuyền cả người tê dại, có chút xấu hổ cùng ngại ngùng, vội vàng bước qua nâng người, lên tiếng, “Đây đều là do ông chủ phân phó, có việc cứ liên hệ với tôi”, rồi khoát tay vội vàng lái xe rời đi, không hề nhìn ra tư thái uy phong mọi ngày của Trần đại trợ lý.
Mặc dù hắn chỉ nghe lệnh của ông chủ mà an bài cho hai huynh đệ Tiêu gia, nhưng không thể phủ nhận rằng trong vài ngày ở chung, hiểu rõ cách đối nhân xử thế của họ, tuy thân mang tuyệt kĩ nhưng tâm địa lương thiện, tính cách chân thật, biết trước sau, biết cảm ơn, đối mặt với người lạ biết cẩn thận đề phòng, là hài tử tốt người gặp người thích.
Với kinh nghiệm của bọn họ, một mình sống nương tựa lẫn nhau ở thế giới này, không khỏi khiến hắn nảy sinh lòng thương, muốn giúp đỡ họ.
Nhớ tới bộ dáng cảm ơn mình lúc nãy, Trần Trí Tuyền sờ sờ mũi, nhấn chân ga.
Mấy ngày rồi hắn chưa gặp vợ con mình, đêm nay, chậm nhất là sáng mai phải về thăm gia đình thôi.
**
Bên ngoài bức tường cao hơn hai mét của biệt thự, có một khoảng cách nhỏ với nhà hàng xóm nên Tiêu Duyệt Vân vô cùng an tâm, bắt đầu dạy đệ đệ tập võ.
Bản thân cậu múa một bộ Tiêu gia kiếm pháp làm mẫu rồi mới dạy Tiêu Nhạc Dương đang hưng phấn hai mắt sáng ngời bộ quyền pháp cũng thuộc về Tiêu gia.
“Ngoan, bây giờ em chưa thể luyện kiếm được, phải rèn luyện quyền pháp trước, luyện tập công pháp trụ cột cho chắc chắn, đợi em cao lớn hơn ca ca sẽ dạy múa kiếm.”
Tiêu Nhạc Dương chán nản nhìn tay chân ngắn ngủn của mình, giận dỗi luyện quyền.
Khởi động xong, cơ thể cũng bắt đầu quen thuộc động tác, Tiêu Duyệt Vân dạy đệ đệ đứng tấn, xoay người vào nhà bắt đầu làm bữa sáng.
Bởi vì cần dạy tiểu đệ đệ luyện võ buổi sáng là võ thuật gia truyền, không được cho người khác nhìn thấy, cộng thêm lời dặn dò của Trần Trí Tuyền, biết chuyện cậu có võ công là chuyện hi hữu ở xã hội “hiện đại văn minh”, Tiêu Duyệt Vân quyết định tự mình làm đồ ăn sáng.
Người giúp việc đến 11 giờ trưa mới tới làm cơm trưa, đồng thời quét dọn nhà cửa là được.
Hôm nay chắc Trương tẩu sẽ không làm món mặn nhỉ.
Tiêu Duyệt Vân suy nghĩ rồi bắt đầu sầu lo, để tang phụ mẫu cần ba năm giữ đạo hiếu thật ra tổng cộng là 27 tháng, cộng thêm cả huynh trưởng nên cần 3 tháng nữa, tính theo luật lệ Đại Chu cần giữ đạo từ ngày đám tang, cộng thêm đạo hiếu trưởng tử chồng chất thêm, tính đến bây giờ cả cậu và em trai còn khoảng 2 tháng đạo hiếu cần giữ.
Trong lúc giữ tang phụ mẫu, chịu đạo hiếu báo công ơn cha mẹ không được mặc quần áo màu sắc rực rỡ, không được ăn thịt uống rượu, không dự tiệc nghe nhạc, phu thê không thể viên phòng (xxxx), cả thi cử cũng không được.
Nhớ tới ánh mắt không đồng ý và lời khuyên bảo của Trương tẩu, Tiêu Duyệt Vân chỉ biết thở dài, mình thì không sao, thế nhưng đệ đệ đang tuổi ăn tuổi lớn, răng cũng đang thay, cần ăn uống đầy đủ.
Tuy nói thế giới này không có chuyện bắt buộc con cái chịu tang giữ đạo hiếu khi phụ mẫu qua đời, nhưng hiếu kính cha mẹ là bản năng của mỗi người, trong lòng tự biết, làm sao an tâm ngủ yên.
Dương nhi chỉ là một đứa bé, cần kế thừa gia nghiệp, duy trì dòng dõi, trọng trách đặt nặng trên vai, làm sao thân mặc áo tang mà lòng không giữ đạo? Cậu nhớ lúc trước theo mẫu thân vào miếu, có một vị sa di nghe nói là đứa nhỏ được trụ trì nhặt được, nuôi lớn từ khi người còn quấn tã, ăn chay từ nhỏ mà dáng dấp đâu hề suy nhược, còn có gia đình phổ thông nghèo khổ không được thịt thà đầy đủ mỗi bữa cơm, đâu hề thấy người nào yếu ớt, lớn lên còn giúp cha mẹ làm việc nặng nhọc.
Cho nên chỉ ăn chay 27 tháng là chuyện bình thường, cùng lắm thì ăn bù nhiều chút là được, lần sau khi đi nhà sách phải tìm mấy cuốn sách dưỡng sinh mới được.
Mấy ngày hôm trước phát hiện gần nhà có một hiệu sách, Tiêu Duyệt Vân như nhặt được bảo bối, cậu mua rất nhiều sách tham khảo về nhà, cùng với mấy cuốn , , , , , ,…..
Thông qua mấy ngày học hỏi, Tiêu Duyệt Vân nhận ra sự khác biệt của hai thế giới rất nhiều, ở đây không hề có lam nhi, trong lịch sử hậu triều Tống cũng sai lệch rất nhiều đối với thường thức của cậu, đất nước bị ngoại tộc thống trị nô dịch đến mấy trăm năm, từng bị Tây Di đánh đến cửa nhà, ép buộc khuất phục mà phải cắt đất đền tiền, đất nước bị ngoại lai “diễu võ dương oai” trăm năm.
May mắn đây không phải là nơi cậu sinh sống, nếu không phụ thân sẽ tức đến độ đội mồ sống dậy.
Mà nơi ở hiện tại của cậu là Dương thành thuộc bộ phận Trung Quốc.
~Lời tác giả: Bối cảnh Dương thành đặt ra là vào thời kì Thượng Hải cùng Bắc Kinh bây giờ, là thế giới ảo không có thật.
~Bê: Hai anh em thích ứng nhanh ghê á :>