Đọc truyện Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới – Chương 97
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Nghe thấy tiếng cửa đóng rầm lại, Thẩm Trì vô thức nhìn về phía cửa, đúng lúc trông thấy thần sắc chuyên chú trong mắt Thẩm Vô Hoặc, trái tim khẽ rung động, ho khan một tiếng: “Xong chưa?”
“Ừ.” Thẩm Vô Hoặc rút lại cánh tay đang vòng qua Thẩm Trì, giữa ngón tay kẹp một nhúm lông trắng, y liếc nhìn con mèo nhỏ trên giường: “Chấp Ảnh rụng lông.”
Thẩm Trì cũng nhìn sang Chấp Ảnh, đưa tay sờ lên người nó, quả nhiên tay dính đầy lông: “E là thay lông rồi.”
“Sau lần lên cấp này, cánh của nó sẽ bắt đầu dài ra.” Thẩm Vô Hoặc gật đầu.
Thẩm Trì liếc nhìn Thẩm Vô Hoặc, không biết do nguyên nhân gì, lần này sau khi tỉnh lại hắn phát hiện hệ thống vốn ngủ đông trong cơ thể đã bị áp chế hoàn toàn, khoảng thời gian trước đó nó còn rục rịch, hiện tại quả nhiên ngoan đến không thể ngoan hơn.
Trong ấn tượng của hắn chỉ có hình ảnh bọn họ tham gia hội đấu giá, sau đó đánh một trận với Ma tôn, hắn tiêu hao hết sức mạnh. Sau khi đâm một kiếm vào đan điền Ma tôn, chứng buồn ngủ phát tác khiến hắn mất đi ý thức, lúc tỉnh lại đã là ngày hôm nay rồi.
“Đại ca, ngày ấy sau khi ta mất đi ý thức còn phát sinh chuyện gì không?”
“Ma tôn suy yếu, bị thánh tử Ma cung giết hại.” Thẩm Vô Hoặc kể lại qua loa chuyện Thanh Liên đem Ma tôn thiên đao vạn quả, y thấy Ma tôn chết thế nào cũng chẳng liên quan gì, nghĩ đến ý đồ với Thẩm Trì trong mắt Thanh Liên, y nhíu mày: “Y chính là nữ nhân đã quyến rũ em ngày đấu giá hôm ấy.”
Thẩm Trì gật đầu: “Trừ y ra nữa? Còn có ai tới không?”
“Không có.” Minh Lệ đã phi thăng theo lời đồn đại, đương nhiên Thẩm Vô Hoặc sẽ không nói toạc ra.
Thẩm Trì suy nghĩ lại một lát, cũng không tìm thấy điểm gì bất hợp lý nên không nghĩ thêm gì nữa, hắn ngáp một cái, cuối cùng cảm thấy hơi mệt mỏi, quay đầu lại nhìn Chấp Ảnh, tiếp theo vươn tay sang phía Thẩm Vô Hoặc.
Lúc này Thẩm Vô Hoặc đang đứng trước mặt Thẩm Trì, Thẩm Trì ngửa đầu lên nhìn y, có lẽ do hơi mệt mỏi, phần khóe mắt hơi đỏ lên gây cảm giác ma mị lạ thường, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc hơi tối đi, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhất thời không để ý bị Thẩm Trì nắm lại cổ tay.
Mặc dù đã công nhận thân phận đạo lữ của đối phương, nhưng ngoại trừ lúc không cần thiết, Thẩm Trì rất ít khi chủ động thân mật với Thẩm Vô Hoặc, mà từ sau khi rời khỏi Thiên Di bí cảnh, Thẩm Trì không còn bài xích gần gũi với Thẩm Vô Hoặc nữa, thậm chí bản thân hắn cũng chưa ý thức được, hắn đã dành cho Thẩm Vô Hoặc tín nhiệm rất lớn, vậy nên lúc ở bên cạnh y Thẩm Trì mới có thể ngủ an tâm như vậy.
Màu da Thẩm Trì trắng như ngọc, móng tay mượt mà ánh lên màu hồng nhạt xinh xắn, nhiệt độ hơi lạnh, nhưng Thẩm Vô Hoặc lại cảm thấy chỗ Thẩm Trì chạm vào vô cùng nóng bỏng, tựa như muốn bốc cháy.
Thần lực theo kinh mạch chuyển vào cơ thể Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì hơi nhíu mày, quả nhiên như hắn dự đoán, linh lực vô cùng cuồng bạo trong cơ thể Thẩm Vô Hoặc dạo trước đã biến mất toàn bộ, trong đan điền cũng trống rỗng, cơ thể không có mảy may linh lực, giống như một người phàm bình thường nhất.
Song cũng may kinh mạch còn bảo tồn diện mạo lúc Kim đan kỳ, đồng thời Thiên linh khí nuôi dưỡng trong cơ thể Thẩm Vô Hoặc có vẻ càng kiên cố hơn, linh căn vẫn chưa bị hao tổn, nếu như hồn phách không có vấn đề, với tư chất của Thẩm Vô Hoặc, tu lại Kim đan kỳ chẳng qua chỉ về vấn đề thời gian, mà hồn phách là việc khó giải quyết nhất.
Sau khi mất đi một phần trí nhớ, Thẩm Trì đương nhiên không biết quan hệ giữa Thẩm Vô Hoặc với Minh Lệ, cũng không biết hiện tại hồn phách của Thẩm Vô Hoặc cơ bản đã bù đắp đủ.
Trông thấy vẻ lo âu xẹt qua trong mắt Thẩm Trì, Thẩm Vô Hoặc hít sâu một hơi, kiềm chế dục vọng muốn nói cho hắn biết toàn bộ chân tướng, Minh Lệ đã hành động vô cùng dứt khoát, nếu y đã dùng cấm pháp xóa triệt để ký ức của Thẩm Trì về mình, cho dù thiên đạo cũng không mảy may nhìn ra.
Cho nên dù Thẩm Vô Hoặc có nói ra sự thật với Thẩm Trì, Thẩm Trì cũng tuyệt đối không nhớ nổi, thay vì khiến Thẩm Trì biết được chân tướng mà nảy sinh chấp niệm, chẳng bằng duy trì như hiện tại.
Thẩm Vô Hoặc đưa tay ôm lấy Thẩm Trì: “Tiểu Trì không cần lo lắng, sau khi Ma tôn chết, hồn phách của ta cơ bản đã đầy đủ, tu vi mất đi có thể tu luyện lại lần nữa.”
Thẩm Trì ôm lấy Thẩm Vô Hoặc, ấn đường kề nhau, xác nhận lời Thẩm Vô Hoặc không giả dối, đang muốn buông tay ra lại bị Thẩm Vô Hoặc nắm chặt, hơi thở mãnh liệt áp lên môi hắn.
Mặc dù mất đi tu vi, sức mạnh cơ thể của Thẩm Vô Hoặc vẫn không thay đổi, so với sức lực Thẩm Trì từng chuyên tâm rèn luyện máu thịt còn muốn mạnh hơn một chút, nhưng nếu cộng thêm thần lực, tất nhiên Thẩm Vô Hoặc có thể bị hắn dễ dàng giãy ra.
Nhưng Thẩm Trì cũng không động, chỉ thuận theo tiếp nhận nụ hôn này. Một đời tu ma, từ trước đến nay Thẩm Trì luôn tùy tâm, Thẩm Vô Hoặc đã là đạo lữ hắn thừa nhận, việc này giữa đạo lữ đương nhiên có thể làm, huống chi hắn cũng không ghét bỏ, thậm chí có hơi thích Thẩm Vô Hoặc hôn môi.
Răng môi tương giao, trong mũi đều là mùi vị của đối phương, lòng bàn tay Thẩm Vô Hoặc trượt xuống lưng Thẩm Trì, dừng lại bên hông, hông Thẩm Trì cực nhỏ, bắp thịt căng đầy, cảm xúc cực sướng, Thẩm Vô Hoặc suýt chút nữa không kiềm chế được, trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy, nhưng cuối cùng tay y vẫn không tiếp tục đi xuống.
Không phải hiện tại.
Vừa hôn xong, hô hấp của cả hai đều hơi dồn dập, gương mặt Thẩm Trì thoảng đỏ lên, đôi môi hồng nhạt ánh lên diễm lệ, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc căng thẳng, Thẩm Trì của hắn lúc nào cũng đẹp như vậy.
Thẩm Trì ngắm nhìn nửa người dưới Thẩm Vô Hoặc dù có áo dài che khuất cũng không thể che đậy, thấy Thẩm Vô Hoặc không có ý tiếp tục nữa, hắn vận chuyển thần lực một vòng trong cơ thể áp chế dục vọng bị khơi mào, xoa nắn ấn đường có chút mệt mỏi rồi trở lại ngồi trên giường: “Ngày mai khởi hành về tông thôi.”
“Được.”
Sau đó y đưa tay đón lấy Thẩm Trì, Thẩm Trì ghé vào người Thẩm Vô Hoặc, có phần an tâm nhắm mắt lại.
Động tác của Thẩm Vô Hoặc rất dịu dàng, sau khi phát hiện ra Thẩm Trì đã ngủ bèn ôm lấy hắn, cho dù Thẩm Trì đã quên Minh Lệ, nhưng sự lưu tâm này vẫn chẳng thể giấu diếm được, Thẩm Vô Hoặc cười khổ một tiếng, dường như y có hơi hối hận vì đã liệt hồn.
Cho dù theo một nghĩa nào đó Minh Lệ chính là bản thân y, nhưng y vẫn không nhịn nổi đố kị.
Thẩm Vô Hoặc khẽ sờ lên cánh môi mềm mại của Thẩm Trì, một lần nữa hôn lên.
Tiểu Trì, là của y.
Vân Nhiêu cũng không dị nghị gì về quyết định lập tức hồi tông của Thẩm Trì, chỉ hơi nuối tiếc vì không thể xem lễ hội băng đăng của thành Kính Tiên. Nhưng sau khi Cảnh Nguyên nói hồi tông rồi sẽ theo nàng xuống núi thì liền vui vẻ trở lại.
Ba ngày sau, đứng trên phi kiếm của Thẩm Trì, mấy người đã trông thấy trận pháp tông môn dưới mây mù bao quanh núi non trùng điệp.
Cảnh Nguyên hóa thành một con rắn nhỏ quấn lên cổ tay Vân Nhiêu, Vân Nhiêu hưng phấn kể cho y nghe chuyện tông môn, trông thấy Thừa Kiếm tông gần ngay trước mắt, nụ cười trên mặt càng tăng thêm mấy phần.
Thẩm Trì ngự kiếm dẫn đầu, hiện tại Thẩm Vô Hoặc tạm thời không có tu vi, Cảnh Nguyên thân làm yêu tu xưa nay tập tính bay trên trời, mà tu vi cũng chỉ là Nguyên anh nên không thể bay quá xa. Chỉ có hắn cùng Vân Nhiêu biết ngự kiếm nhưng kỹ năng của nàng lại không thành thục, một mình nàng ngự kiếm không thành vấn đề, mang theo người lại bay xiên xiên vẹo vẹo, vậy nên quãng đường này đều do Thẩm Trì ngự kiếm.
Dưới chân bọn họ chính là thanh kiếm Minh Lệ để lại, vốn Thẩm Trì cho rằng mặc dù không có khí linh nhưng đẳng cấp của nó phải trên tiên khí, thậm chí có thể là thần khí, vũ khí đẳng cấp như vậy thì trình tự nhận chủ hết sức rườm rà, Thẩm Trì dự định một thời gian dài nữa mới tiến hành.
Nhưng hắn không ngờ linh thức của hắn mới chạm vào thân kiếm, dường như nó đã sống lại, lúc hắn còn bất ngờ chưa kịp chuẩn bị đã chủ động thành lập quan hệ với hắn.
Hiện tại thanh kiếm này đã là phi kiếm bản mệnh của Thẩm Trì, mặc dù dáng kiếm vốn tinh xảo nhưng cũng không thu hút lắm, sau khi nhận chủ hoàn toàn biến thành màu bạc, kiếm thế lạnh buốt khiến người ta vừa thấy đã sợ. Mà Thẩm Trì cũng biết tên của nó — Sơ Hàn.
Lúc trông thấy hình dáng cùng tên, Thẩm Trì vô thức nhìn Thẩm Vô Hoặc, nếu như hắn nhớ không lầm, thanh kiếm này phải là vũ khí bản mệnh của Thẩm Vô Hoặc mới đúng, sao Minh Lệ lại lấy được nhỉ?
Chẳng qua hiện tại Minh Lệ đã phi thăng, nghi vấn này e rằng phải chờ khi hắn có thể phá giới mới có được đáp án.
Thẩm Trì ngáp một cái, ngự kiếm mấy ngày với hắn mà nói chỉ là việc nhỏ, hắn chỉ phải chống lại cơn buồn ngủ thỉnh thoảng ập đến, nếu như ngủ quên mất trên phi kiếm, rơi vào chỗ không người còn tốt, nếu như té xuống thành trấn thôn trang thì sẽ mất mặt. Ngón tay Thẩm Vô Hoặc đúng lúc đặt lên huyệt thái dương Thẩm Trì, bỗng chốc xoa nắn cho hắn.
Thẩm Trì tỉnh táo một chút, mỉm cười với Thẩm Vô Hoặc, búng kiếm quyết đáp kiếm xuống tông môn Thừa Kiếm tông.
Sau khi hạ xuống, Thẩm Vô Hoặc nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Trì nói “Cảm tạ.” Hiển nhiên y biết nguyên nhân Thẩm Trì vội vã trở về, với tình trạng bây giờ của y, muốn bắt đầu tu luyện lại, tất nhiên hồi tông là tốt nhất.
Thẩm Trì nhíu mày: “Nhưng ngươi đã nói, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”
Nhìn thật sâu vào mắt Thẩm Trì, Thẩm Vô Hoặc không nhịn nổi cười một tiếng, giọng nói trầm thấp vô cùng hấp dẫn: “Tiểu Trì nói phải.”
Hoàn toàn bị hai người kia gạt ra ngoài, Vân Nhiêu ăn một ngụm thức ăn cho chó: Vô Hoặc sư thúc cười lên rất tuyệt, dáng vẻ xấu xa của tiểu sư thúc siêu manh! (super moe!!)
Trong lúc Vân Nhiêu đang nhìn Thẩm Trì chảy nước miếng, bất thình lình đối mặt với ánh mắt Thẩm Vô Hoặc, nàng nhất thời kinh hãi, vội vã cười mỉa dời mắt, sờ lên cánh tay đang nổi da gà, nặng nề thở dài, dục vọng chiếm giữ của Vô Hoặc sư thúc đối với tiểu sư thúc ngày càng biến thái, chẳng qua nàng chỉ nhìn tiểu sư thúc nhiều một chút thôi, hơn nữa đối xử thế này cũng quá chênh lệch rồi.
Sờ lên con rắn nhỏ ở cổ tay tìm kiếm an ủi, rất nhanh Vân Nhiêu đã vui vẻ trở lại, tiểu sư thúc đẹp như vậy, đi đến đâu cũng tỏa sáng, vậy nên nàng không tin Vô Hoặc sư thúc có thể hù dọa hết tất cả những người nhìn tiểu sư thúc chằm chằm.
Lúc này đệ tử hộ tông trước núi đang chú ý đến một thiếu niên ăn mặc giản dị quỳ trước sơn môn, vẫn chưa trông thấy mấy người Thẩm Trì đến.
Sống lưng thiến niên kia thẳng tắp, vẻ mặt quật cường, con mắt nhìn thẳng sơn môn, giọng nói rất có khí phách: “Ta muốn gia nhập Thừa Kiếm tông!”
Hàng năm có rất nhiều những đứa trẻ như vậy tới Thừa Kiếm tông bái sư, hai tên tử hộ tông cũng không kinh ngạc, trên mặt tỏ ý cười, giọng nói lại xa cách: “Bổn tông mười năm mới thu nhận đệ tử một lần, lần chiêu sinh tiếp theo là năm năm sau, lần sau tiểu huynh đệ trở lại thôi.”
Thiếu niên mấp máy môi, giọng nói không phục: “Ta đã nghe qua, ngoại trừ đại lễ thu đồ đệ, còn có cách khác gia nhập Thừa Kiếm tông.”
Hai đệ tử hộ tông liếc nhau, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương, lại là một tên nhóc không biết trời cao đất rộng.
Đang muốn đáp lời, đột nhiên họ trông thấy đoàn người Thẩm Trì cách đó không xa, hai người không khỏi trừng to mắt, sững sờ tại chỗ.
Hồi lâu sau, một người trong đó mới hoàn hồn, trước tiên kéo tay áo người bên cạnh, giọng nói có hơi kích động run rẩy: “Ta không nhìn lầm chứ, là tiểu sư thúc.”
Tên còn lại cũng rất khó tin, há hốc miệng: “Là tiểu sư thúc, còn cả Vô Hoặc sư thúc cùng Vân Nhiêu sư tỷ.”
Hai người nào còn nhớ đến thiếu niên trước mặt, nhanh chóng chạy đến nghênh đón ba người kia.