Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 88


Đọc truyện Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới – Chương 88

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Thẩm Vô Hoặc đi rồi, ánh mắt Thẩm Trì mới dừng lại trên tấm lệnh bài đen như mực, đây là yêu thỉnh lệnh của hội đấu giá Vạn Bảo Lâu.

Một tấm lệnh bài có thể cho phép hai người vào cửa, hôm qua Thẩm Trì đoạt được một tấm từ trong tay tu giả họ Dương Chấp Phù tông, một tấm này đương nhiên do Thẩm Vô Hoặc cầm về sau, nói chính xác hơn, sau khi hắn đồng ý cho Vân Nhiêu đến hội đấu giá, Thẩm Vô Hoặc mới cầm về.

Gương mặt lóe lên vẻ phức tạp, Thẩm Trì cầm mấy tấm lệnh bài cất đi, xoay người đi vào phòng tắm.

Cùng lúc đó, đại điện Ma cung, nhóm ma tu quỳ đầy đất không dám thở mạnh một tiếng, một gã nam tử cao lớn quỳ gối dưới bậc, thân áo xanh đã bị máu tươi nhuộm ướt, từ những vết rách trên y phục có thể thấy được vết thương sâu đến tận xương, máu tươi theo đó nhỏ giọt chảy tí tách xuống đất, y cúi gằm mặt, mặc dù giọng nói suy yếu nhưng vẫn ung dung mà lạnh nhạt: “Thuộc hạ bái kiến tôn thượng, nhiệm vụ của thuộc hạ thất bại, xin tôn thượng trách phạt.”

“Oh? Khụ khụ.” Người trên điện sắc mặt trắng bệch, một thân y phục đỏ như máu càng nổi bật lên khuôn mặt vô cùng gầy ốm quỷ dị, gã ho tê tâm liệt phế vài tiếng, giọng nói sắc bén mà lạnh lẽo, tựa như âm thanh móng tay nhọn cào lên miếng sắt khiến người ta sởn gai ốc: “Thanh Liên, ngươi làm thánh tử Ma cung đã bao lâu?”

Thanh Liên càng cúi đầu thấp hơn: “Thưa tôn thượng, một trăm năm rồi.”

“Khụ khụ, nếu bản tôn nhớ không lầm, ngươi có tu vi Ma anh.” Giọng của Ma tôn càng khàn, con ngươi đen tối lộ vẻ điên cuồng: “Thế mà ngươi lại dễ dàng khai báo kết quả với bản tôn, nhiều thời gian như vậy, vì sao ngay cả một thằng nhãi Kim đan kỳ cũng không bắt về được?”

Thanh Liên trầm mặc, sống lưng cứng ngắc, mồ hôi lẫn vào vết máu rơi từ trán qua chóp mũi nhỏ giọt xuống mặt đất.

“Nói!”

Uy áp phóng ra từ trên người Ma tôn, thân thể Thanh Liên nhoáng lên, suýt chứt nữa ngã xuống đất, hồi lâu rốt cục y mới tỉnh lại từ trong uy áp kia, giọng nói khàn khàn: “Thưa tôn thượng, thuộc hạ nghe theo phân phó của ngài cùng công… Hai người kia vô tình gặp gỡ, cũng ở lại bên cạnh chúng tùy cơ hành động, thế nhưng ngày ấy sau khi chúng cứu thuộc hạ xong liền giao thuộc hạ cho nữ tử kia, hầu như mọi lúc nàng đều bên cạnh thuộc hạ không rời, thuộc hạ cũng không cơ hội ở riêng với người nọ. Mà người ái mộ nàng ta tu vi chừng Nguyên anh hậu kỳ, không biết năng lực thực sự của đối phương, thuộc hạ chỉ đành chờ cơ hội.”

“Hôm qua cuối cùng thuộc hạ cũng tìm được thời cơ, nhưng không ngờ lại trúng phải bẫy của mấy kẻ đó, thân trúng kịch độc, liều mạng mới chạy về được.” Thanh Liên nói xong ho ra một búng máu, nhuộm đỏ khoảng đất dưới thân y: “Là thuộc hạ hành sự bất lực, xin tôn thượng trách phạt.”


Ma tôn vốn ngồi trên chủ vị bỗng chốc biến mất, lúc xuất hiện, những ngón tay trắng bệch mảnh dẻ tựa như chỉ còn lại đầu khớp xương đang bóp chặt yết hầu Thanh Liên.

Uy áp quả tải khiến khớp xương toàn thân Thanh Liên vang lên lách cách, do yết hầu đang bị Ma tôn khống chế trong tay, y chỉ có thể ép ngẩng đầu đối diện với gã, đập vào mắt là khuôn mặt vặn vẹo cùng cặp mắt đỏ rực hầu như đã mất đi lý trí.

Trên mặt Thanh Liên toàn là máu, không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng ánh mắt y nhìn Ma tôn vẫn trước sau duy trì cuồng nhiệt cùng sùng kính như xưa.

Có lẽ bị ánh mắt của y lấy lòng, Ma tôn khẽ buông tay: “Mà thôi, đi xuống đi.”

“Tôn thượng.” Giọng nói Thanh Liên đã khàn đặc, “Thuộc hạ có yêu cầu hơi quá đáng.”

“Chuyện gì?”

“Thuộc hạ bị thương nặng, để có thể sớm tận trung vì tôn thượng, khẩn cầu tôn thượng cho phép thuộc hạ đến mật thất tu dưỡng.”

Ma tôn liếc nhìn Thanh Liên: “Ngươi là thánh tử, đương nhiên có tư cách tiến vào mật thất, phê chuẩn.” Nói xong liền xoay người đi vào trong điện.

Những ma tu còn lại căn bản không dám nhìn Thanh Liên đang nằm dưới đất, thấy Ma tôn rời đi, cũng xôn xao thối thui.

Thanh Liên nằm trên mặt đất, lại ho ra một búng máu, cánh tay run rẩy chống đỡ mấy lần cũng không đứng dậy nổi, đầu óc mê man, mắt thấy sắp đứng lên được nhưng chân lại mềm nhũn quỳ xuống, y âm thầm dùng cánh tay rũ xuống bên người đè mạnh lên vết thương ở phần bụng vốn đã được cầm máu.

Đau đớn kịch liệt cuối cùng cũng khiến y thanh tỉnh, Thanh Liên nhìn lên ghế chủ vị đã trống rỗng, cuồng nhiệt trong mắt tán đi, chỉ còn lại thờ ơ cùng trào phúng, còn cả sát ý khắc cốt ghi tâm.

Rất nhanh Thanh Liên đã thu hồi tâm tình, thất tha thất thểu đi tới mật thất trong điện.


Thánh tử ma tu trọng thương đến mật thất dưỡng thương, sau đó mất tích cùng vật báu cất giấu trong mật thất Ma cung, Ma tôn tức giận, hạ lệnh truy sát thánh tử, ma tu hỗn loạn.

Vào ngày thứ chín kỳ hạn mà Thẩm Vô Hoặc đưa ra, cũng chính là một ngày trước khi hội đấu giá bắt đầu, cửa phòng Thẩm Trì bị gõ.

Thẩm Trì đang nằm trên chiếc giường nhỏ, tay cầm quyển sách, mệt mỏi buồn ngủ, nghe thấy tiếng động bèn giương mắt lên: “Tiến vào.”

Giọng nói Thẩm Trì vốn hết sức dễ nghe, có lẽ do vài phần buồn ngủ, lúc nói ra còn mang theo vài phần quyến luyến, khiến người ta vừa nghe đã không khỏi đỏ mặt tới mang tai.

Một gã vóc dáng trung bình đẩy cửa bước vào, nam tử ăn mặc như tiểu nhị, y khép lại cánh cửa phía sau, nhưng đứng đó hồi lâu vẫn không di chuyển.

Thẩm Trì vân vê ấn đường, đây gần như đã trở thành động tác quen thuộc của hắn trong khoảng thời gian này, hắn ngồi dậy, nhìn kỹ ‘tiểu nhị’ bình thường không có gì lạ trước mắt, ánh mắt thoáng dừng lại trên vành tai hơi đỏ lên của y: “Ngươi là ai?”

‘Tiểu nhị’ ngập ngừng, nói: “Công tử.”

“Thanh Liên.” Trong nháy mắt Thẩm Trì đã khẳng định thân phận người này, nét mặt không có nửa điểm kinh ngạc.

Nghe thấy Thẩm Trì gọi ra tên mình không chút do dự, dường như Thanh Liên hơi vui vẻ, y sờ lên ngực có hơi nóng lên, trấn tĩnh lại: “Công tử, ta tên Thanh Liên, Liên trong liên y.” (Liên ở đây là sóng gợn, còn Liên trong tên cũ nghĩa là hoa sen.)

“Ừm, Thanh Liên.” Tên của thánh tử ma tu đương nhiên Thẩm Trì biết, kiếp trước lúc hắn đảm nhiệm Ma tôn, người này nhiều lần dẫn theo thủ hạ của Ma tôn tiền nhiệm tiến hành thảo phạt hắn, cuối cùng bị hắn chém rụng dưới kiếm: “Vì sao thay đổi hóa trang?”

“Ngài thích ta hóa trang như trước kia sao?” Ánh mắt Thanh Liên sáng rực, tiếp tục nói: “Nếu ngài thích, ta có thể hóa trang mỗi ngày cho ngài xem, cũng may có thể thay đổi tướng mạo, nếu không chắc chắn sẽ bị Ma tôn phát hiện, sẽ mang đến phiền phức cho công tử.”


Không trả lời vấn đề này của y, Thẩm Trì chỉ chỉnh sửa lại vạt áo có hơi xốc xếch.

Kiếp trước Thẩm Trì không giao lưu nhiều lắm với Thanh Liên, mấy lần gặp gỡ đều là ám toán cùng tranh đấu, chẳng qua hắn cũng khắc sâu ấn tượng với kẻ này. Thanh Liên rất giỏi cải trang dịch dung, từng có lần hắn suýt nữa trúng kế, nhưng thú vị là, kẻ này không đến mức bất đắc dĩ thì tuyệt đối không giả nữ, cũng ghét cay ghét đắng nữ trang, mà vừa vặn kiếp trước có một lần Thẩm Trì gặp y dịch dung thành dáng vẻ thiếu nữ, giống Thanh Liên đến bảy phần.

Ngày ấy lúc Thẩm Trì cứu được Thanh Liên trên phố, không thể không nói, nhìn dáng vẻ thánh tử điện từ trước đến nay luôn kiêu ngạo lạnh lùng lại đẫm lệ hai mắt mông lung, đúng là một chuyện cực kỳ thú vị.

Đôi mắt Thanh Liên đảo qua gương mặt Thẩm Trì, sau đó lấy ra một cái hộp tinh xảo cổ kính mở ra trước mặt hắn, bên trong là một hạt châu óng ánh trong suốt màu mực tàu lớn chừng quả trứng gà, y nói: “Đây là nhiếp hồn châu.”

Thẩm Trì nhìn lướt qua nhiếp hồn châu, khẽ vuốt cằm, nhìn sang khuôn mặt vô cùng bình thường của Thanh Liên, sau đó lấy ra một bình thuốc: “Đây là thuốc giải.”

“Ta không cần thuốc giải.” Thanh Liên đặt chiếc hộp trước người Thẩm Trì, trong mắt có chút ảm đạm: “Ta trộm nhiếp hồn châu đã trở thành kẻ thù chung của ma tu, không thể trở về được, cầu xin công tử thu lưu ta, ta biết ngài sẽ không tín nhiệm ta, nhưng trong cơ thể ta có đan dược coi như ngài khống chế được ta rồi.”

Thanh Liên dùng tay vuốt lên mặt, cùng lúc đó, vóc người y bỗng tăng vọt, thân hình cao hơn hai phần so với Thẩm Trì, một đôi mắt đào hoa ngập nước làm bộ đáng thương nhìn Thẩm Trì.

Thẩm Trì không khỏi cảm thấy ánh mắt này hơi quen thuộc, quay đầu nhìn về phía Chấp Ảnh đang ngồi chồm hổm dưới đất gặm cục xương, hắn phóng tới một cỗ linh lực đánh bay cục xương kia, không ngoài dự liệu, trên mặt con mèo nhỏ lộ ra biểu cảm giống y chang.

Ánh mắt từ mặt mèo chuyển sang Thanh Liên, Thẩm Trì hỏi: “Vì sao?

“Khụ khụ.” Sắc mặt Thanh Liên hơi đỏ, dường như rất ngượng ngùng, một lát sau mới đưa mắt nhìn Thẩm Trì: “Công tử là người đẹp nhất Thanh Liên từng thấy, ta vừa gặp đã thương công tử.” Sau đó nói tiếp: “Nhờ có thuốc của Thẩm Vô Hoặc công tử ta mới thoát khỏi trói buộc của Ma tôn, công tử yên tâm, ta biết đánh xe biết nấu cơm biết làm việc vặt, nhất định sẽ không gây thêm phiền phức cho các ngươi, hơn nữa với tính chất của đan dược kia, chỉ cần ta có lòng phản bội, các ngươi có thể khiến ta hồn phi phách tán.”

“Cầm thuốc giải, rời khỏi nơi này, bằng không sẽ phế bỏ ngươi.”

Trước khi Thẩm Trì mở miệng, giọng nói Thẩm Vô Hoặc lạnh như băng truyền vào trong tai Thanh Liên, y quay đầu lại đúng lúc trông thấy tròng mắt đen nhánh của Thẩm Vô Hoặc, giật thót mình, trong mắt xẹt qua vẻ kinh sợ, ở trước mặt Ma tôn y còn có thể mặt không đổi sắc, nhưng ngược lại ở trước mặt người này, y luôn có cảm giác mình bị nhìn thấu.

Mặc dù nhìn bề ngoài tu vi Thẩm Vô Hoặc không bằng y, nhưng mấy ngày trước Thanh Liên đã được lĩnh hội sâu sắc, y là tu giả Ma anh tương đương với Nguyên anh kỳ, vậy mà trước mặt Thẩm Vô Hoặc, ngay cả chút xíu sức đánh trả cũng không có, mới ra tay đã bị Thẩm Vô Hoặc khống chế vững vàng, mặc dù khi ấy y vẫn chưa dùng toàn lực, cũng chưa từng thực sự nghĩ sẽ thương tổn Thẩm Trì, nhưng vẫn không thể nào phủ nhận thực lực của Thẩm Vô Hoặc.

“Công tử, tấm lòng của Thanh Liên không phải giả, hy vọng công tử có thể suy nghĩ thêm một chút, Thanh Liên không cầu gì hơn, chỉ hy vọng ở bên cạnh công tử là tốt rồi.” Thanh Liên vẫn có phần không cam lòng, bỏ qua ánh mắt như muốn cắn người của Thẩm Vô Hoặc, cố chấp chờ đáp án của Thẩm Trì, trong mắt tràn đầy nghiêm túc cùng lo lắng thấp thỏm.


“Tấm lòng của ngươi ta nhận, đa tạ.” Thẩm Trì đẩy bình thuốc trong tay về phía trước.

Trông thấy động tác của Thẩm Trì, Thanh Liên sao có thể không hiểu hắn đã cự tuyệt, y giống như bị giáng cho một đòn đau, nhất thời sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng mỉm cười đưa tay cầm lấy bình thuốc trên bàn trà, ngón tay vuốt nhẹ lên vị trí vừa rồi Thẩm Trì mới chạm qua, Thanh Liên nhìn sâu vào mắt Thẩm Trì, cổ họng phát ra âm thanh khô khốc: “… Cáo từ.”

Thẩm Trì gật đầu: “Cáo từ.”

Lúc Thanh Liên rời đi bước chân có chút phù phiếm, dáng vẻ như thất hồn lạc phách.

Giơ tay sờ lên cằm, ánh mắt Thẩm Trì vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Thanh Liên, cho đến khi cánh cửa hoàn toàn khép lại vẫn không dời mắt.

“Tiểu Trì không nỡ sao?” Thẩm Vô Hoặc ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trì, đưa nước trà ngon vừa pha tới tay hắn.

Thẩm Trì ngáp một cái, đưa tay nhận lấy chén trà uống một ngụm, mùi vị đắng ngắt khiến hắn tỉnh táo hơn một chút, sau đó quay sang Thẩm Vô Hoặc: “Đại ca đang ghen sao?”

Bình trà trong tay Thẩm Vô Hoặc đập vào mép khay, vang lên tiếng kêu thanh thúy.

— ♥ —

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Thẩm Vô Hoặc: Đúng đúng đúng, đúng là ta ghen, cũng chua loét! Tiểu tử kia không biết trời cao đất rộng, lại dám bày tỏ với Tiểu Trì! Không được ta cũng muốn bày tỏ!

Quần chúng hóng hớt: Xếp hàng hóng chuyện, hóng bày tỏ.

— ♥ —

Thực ra lúc mới rời khỏi bí cảnh Thẩm tiểu thụ vẫn còn mông lung, nhưng sau khi bị hệ thống đầu độc cho bản công lược tăng độ hảo cảm thì ẻm đã được thông não phần nào =)))) Mấy ngày nay chỉ khổ Thẩm tiểu công chịu dằn vặt, thịt ngay trước mắt mà không được ăn =))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.