Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 84


Đọc truyện Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới – Chương 84

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Nói xong chính sự, dường như Vân Nhiêu còn muốn nói thêm với Thẩm Trì mấy câu, đột nhiên nàng cảm thấy lạnh toát sống lưng.

… Cảm giác quen thuộc dường nào.

“Tiểu sư thúc, Vô Hoặc sư thúc, ta còn có chút việc, xin cáo từ trước.” Vân Nhiêu vừa nói vừa lao ra cửa nhanh như chớp, đóng cửa rầm một tiếng.

Nàng tựa vào lan can khách sạn lau mồ hôi trên trán, sau đó liếc nhìn cửa phòng đóng chặt.

Vô Hoặc sư thúc quá hẹp hòi, chẳng phải nàng chỉ nhìn tiểu sư thúc có mấy lần sao? Chẳng phải chỉ mới ăn hai miếng bánh quế hoa sao? Thế mà y lại dùng tia laze tử vong oanh tạc giống như nàng cướp mất vợ y vậy? Có dũng khí thì ăn hiếp nàng ngay trước mặt tiểu sư thúc đi!

Nghĩ vậy, trên mặt Vân Nhiêu nhất thời lộ ra nụ cười gian xảo, hừ một tiếng rồi rảo bước đi xuống lầu dưới.

Mặc dù ở hiện thực kiếp trước Vân Nhiêu hầu như chưa từng trải qua phương diện này, nhưng thời đại công nghệ thông tin, chưa có gì kỳ lạ mà nàng chưa từng thấy, huống chi ở Sơ Linh giới cũng có rất nhiều đạo lữ đồng tính, chẳng hề đáng kinh ngạc.

Ban đầu khi phát hiện ra tâm tư của Thẩm Vô Hoặc đối với Thẩm Trì nàng vừa kinh hãi vừa lo lắng, dù sao Thẩm Vô Hoặc cũng là nam chính, mà Thẩm Trì lại là phản diện, hai nhân vật này vốn ở trong nguyên tác chính là không chết không thôi.

Nhất là dáng vẻ Thẩm Vô Hoặc hàng ngày săn sóc chu đáo cho Thẩm Trì, càng khiến Vân Nhiêu bị một vạn điểm bạo kích, càng hiếm thấy hơn là từ đầu đến cuối, cư nhiên Thẩm Vô Hoặc vẫn duy trì biểu cảm nam thần mặt lạnh kia, đặc biệt là lúc nhìn sang tiểu sư thúc, ánh mắt không chút sơ hở, diễn xuất tốt quá cũng không ổn, Vân Nhiêu âm thầm thắp cho y hai cây nến.

Hoặc có lẽ do diễn xuất của Thẩm Vô Hoặc quá tốt, dường như Thẩm Trì hoàn toàn không phát hiện, nếu như tiểu sư thúc biết tình cảm của đại ca đối với hắn, vậy…

Vân Nhiêu ảo tưởng dáng vẻ Thẩm Vô Hoặc bị ngược chết đi sống lại một hồi, bỗng cảm thấy toàn thân sảng khoái.

Nàng đảm bảo, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù nàng không nhúng tay vào thì qua một trăm năm nữa Thẩm Vô Hoặc cũng không bắt được vợ.

“Có chuyện gì mà vui thế?” Cảnh Nguyên dựa vào lan can ở chỗ rẽ trên lầu, nhướng mày nhìn về phía Vân Nhiêu.


Mặc dù đã nhìn không biết bao nhiêu lần, ánh mắt Vân Nhiêu vẫn lập tức bị những múi cơ bụng hoàn mỹ hấp dẫn, còn nuốt một ngụm nước miếng vô cùng mất mặt.

Cảnh Nguyên hài lòng nở nụ cười, sau đó đưa tay kéo Vân Nhiêu còn đang ngơ ngác, tiện tay sờ lên đầu nàng: “Không phải cô nói muốn đi dạo chợ đêm sao? Ta dẫn cô đi.”

Sau khi Vân Nhiêu rời đi, Thẩm Trì đứng dậy từ trên giường, vận động cơ thể hơi cứng ngắc, trường bào trên người hắn vốn rộng thùng thình, động tác làm lộ ra vùng xương quai xanh xinh đẹp, từ góc nhìn của Thẩm Vô Hoặc có thể vừa vặn trông thấy lồng ngực trắng nõn như bạch ngọc dưới xương đòn, ánh mắt trấn tĩnh của y nhất thời u ám đi hai phần.

Dường như Thẩm Trì không hề nhận thấy sự khác thường của Thẩm Vô Hoặc: “Đại ca, có muốn ra ngoài một lúc không?”

“Được.” Giọng nói Thẩm Vô Hoặc có hơi khàn: “Đi thay quần áo khác đi.”

Thẩm Trì liếc Thẩm Vô Hoặc từ trên xuống dưới, sau đó mới đi vào gian trong.

Tiếng vuốt quần áo khẽ vang lên bên tai, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc tối sầm xuống, y không biết khả năng kiềm chế của mình lại kém như vậy. Bưng ly trà thu tử trên bàn đã sớm lạnh ngắt uống một hơi cạn sạch, nước trà đắng ngắt lạnh lẽo rốt cục dập tắt ngọn lửa vô cớ.

Lúc Thẩm Trì đi ra Thẩm Vô Hoặc đã ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt vẫn bình thường, ly trà trên bàn trống không, ánh mắt hắn dừng trên ly một lúc, nói: “Đi thôi.”

Sắc trời tối đen, từng dãy đèn lồng thắp dưới mái hiên hai bên đường, chiếu sáng choang cả khu phố chợ đêm, người dân trong thành đã đổi sang y phục mùa đông, người bán hàng rong cất cao giọng rao hàng, chợ đêm thành Đông Trạch vô cùng náo nhiệt.

Tuyết vẫn còn rơi, nhưng đối với tu vi hiện tại của Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc mà nói cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, cho dù bọn họ nguyện ý cũng sẽ chẳng có mảnh tuyết nào rơi được lên người.

Thẩm Vô Hoặc bung cây dù, che nó lên trên đầu Thẩm Trì, hai người không nhanh không chậm đi xuyên qua dòng người, người đi trên phố tựa như không hề trông thấy bọn họ, hoàn toàn lướt qua.

Trên đường phố huyên náo tấp nập, bóng dáng hai người có vẻ tĩnh mịch lại hài hòa.

Đây chỉ là một trò vặt tu giả thường dùng khi nhập tục, không sánh được với bùa ẩn thân, chỉ có tác dụng khiến người ta không chú đến mình, coi mình như người qua đường thông thường mà thôi.


Thẩm Trì thuận tay cầm lên một cây trâm ngọc trên sạp nhỏ ven đường, so với loại ngọc tốt Thẩm Trì vẫn hay thuờng thấy, chất liệu trâm ngọc này có vẻ vô cùng thô ráp, nhưng chạm trổ lại hết sức tinh xảo, đỉnh trâm khắc một đường hoa vân lưu loát tỉ mỉ, nhìn kỹ cũng rất được mắt: “Cây trâm này bán thế nào?”

Lúc này người bán hàng rong mới chú ý đến Thẩm Trì, gã sửng sốt, sau đó toàn thân lạnh lẽo, giống như vừa giật mình tỉnh lại, khuôn mặt vội nở nụ cười nhiệt tình: “Khách nhân, cây trâm ngọc này do tổ tiên ta truyền lại, tay nghề này hiện tại đã không còn, dùng để vấn quan không thể nào tốt hơn…”

Thấy dáng vẻ gã lải nhải không ngớt, Thẩm Trì nhíu mày: “Bao nhiêu bạc?”

“Ah!” Người bán hàng rong mới hai mươi mấy tuổi, nước da ngăm đen, có vẻ rất thật thà chất phác, bị Thẩm Trì nhìn đến đỏ bừng cả mặt: “Tặng, tặng ngài.”

Nhìn dáng vẻ ngượng nghịu của người này, Thẩm Trì dừng một lát, thu lại cây trâm dưới sắc mặt hơi đen của Thẩm Vô Hoặc, sau đó tung một nén bạc vào trong tay người bán hàng rong: “Đã đủ chưa?”

Người bán hàng rong luống cuống đưa tay tiếp được, cũng không ước lượng trọng lượng nén bạc, nở nụ cười tươi đáp: “Được rồi được rồi!”

Thẩm Trì cúi đầu vận chuyển thần lực lên cây trâm ngọc một thoáng, loại bỏ hết tạp chất, trâm bạch ngọc vừa nãy còn có chút pha tạp ngay lập tức trở nên tinh khiết vô cùng. Suy nghĩ một lát, Thẩm Trì lại điểm lên mấy đạo pháp quyết, sau đó đưa cây trâm ngọc cho Thẩm Vô Hoặc: “Đại ca, cho.”

“Đại hội tu giả lần trước ta từng nói sẽ tặng cho ngươi một món lễ vật nữa, hôm nay trông thấy trâm ngọc này, không khỏi cảm thấy nó rất hợp với ngươi, thực ra vẫn không bằng cao cấp pháp…”

Chữ bảo còn chưa nói xong, vật trong tay Thẩm Trì đã không còn, ngọc trâm đã ở trên tay Thẩm Vô Hoặc: “Ta rất thích, đa tạ Tiểu Trì.”

Thẩm Trì cười đáp: “Đại ca thích là tốt rồi.”

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một hồi hỗn loạn.

Mấy gã đại hán thở hồng hộc vừa chạy vừa la: “Đứng lại! Đàn bà thối, dám chạy trốn, không muốn sống nữa đúng không?”

Chạy ở phía trước là một thiếu nữ áo vàng xinh đẹp, lúc này y phục của nàng lộn xộn, trên mặt vẫn còn in dấu bàn tay, nước mắt lã chã, nhưng vẫn cắn răng chạy rất nhanh.


Người đi trên phố dường như đã quen nhìn thấy cảnh này, vừa thảo luận sôi nổi vừa tránh ra một lối cho người mấy người đuổi chạy không liên quan gì đến mình.

Rất đúng lúc, khi thiếu nữ kia chạy đến gần Thẩm Trì đột nhiên nghiêng người, ngã oạch trên mặt đất đau đớn kêu lên một tiếng, vừa vặn nhào tới bên chân Thẩm Trì.

“Ha ha, xem lần này ngươi trốn thế nào?” Mấy gã đại hán kia nhe răng cười bước tới.

Thiếu nữ hoảng sợ trở mình, dùng khuỷu tay chống đỡ nhìn về phía mấy người đuổi theo, trong mắt ngập tràn tuyệt vọng, mắt thấy những tên này ngày càng đến gần, thiếu nữ không ngừng lui về phía sau: “Van cầu các ngươi, thả ta đi, ta thực sự không muốn làm thất phu nhân của các ngươi.”

“Ngủ cũng đã ngủ rồi, còn vờ trinh tiết cái gì? Bắt ả lại, mang về!”

Mọi người vây xem không nói một câu, những gia đinh này đều thuộc phủ thành chủ, thất phu nhân, vừa nghe đã biết ngay là tiểu thiếp của công tử thành chủ, bọn họ không thể chọc vào.

Mắt thấy mấy tráng hán sẽ tiến lên, thiếu nữ kia bỗng nhiên sử dụng toàn lực bổ nhào về phía Thẩm Trì!

“Công tử, van cầu ngài, cứu giúp ta với!”

Thẩm Trì tràn đầy hứng thú nhìn kẻ đang nhào tới chỗ mình, đang nghĩ có nên né tránh hay không, đột nhiên bả vai siết chặt, đúng là đã bị cánh tay dài của Thẩm Vô Hoặc khoác lên, hắn chạm ngay vào một lồng ngực dày rộng, đúng lúc tránh khỏi thiếu nữ kia.

Phịch một tiếng, thiếu nữ kia vồ hụt, té ngã xuống đất sắc mặt trắng bệch.

Mọi người đều chết lặng, ngay cả mấy kẻ truy đuổi cũng không khỏi sững sờ tại trận, mặc dù cô nương này không coi là sắc nước hương trời, nhưng dẫu sao cũng được xem như xinh đẹp động lòng, nhất là tình cảnh ngay sau đó quả thực khiến người ta yêu thương, nhưng yêu thương ôm ấp đâu chẳng thấy lại bị né tránh.

Ánh mắt mọi người trách móc nhìn chòng chọc về phía hai người Thẩm Trì, lúc này Thẩm Trì đang cúi đầu nhìn thiếu nữ nằm dưới đất, hơn nữa ánh đèn cũng mờ mịt, chỉ thấy rõ nửa gương mặt hắn, nhưng cho dù như vậy bọn họ cũng không khỏi nín thở.

Mãi sau, có người đột ngột khẽ hô một tiếng: “Đây là tiên nhân sao!!”

Vẻ mặt những người còn lại đều tán thành, “Cũng may tiên nhân tránh ra, nếu không bị nữ tử không trong sạch này làm bẩn thì sẽ không tốt.”

Thẩm Trì: “…”


Nữ tử nằm cuộn mình trên đất, khóc nức nở run rẩy, tay nàng túm lấy vạt áo Thẩm Trì: “Van cầu ngài, cứu ta.”

Thẩm Trì từ trên cao nhìn xuống nàng một hồi lâu, vỗ nhẹ vào tay Thẩm Vô Hoặc đang khoát lên vai hắn.

Ánh mắt Thẩm Vô Hoặc lóe lên một chút tiếc nuối, buông tay ra, mặc cho Thẩm Trì rời khỏi, sau đó quét ánh mắt lạnh như băng về phía thiếu nữ đang nằm dưới đất.

Dường như cảm giác được mối nguy hiểm, thiếu nữ lại càng run rẩy hơn, thoạt nhìn càng thêm đáng thương.

Thẩm Trì cũng không kéo lại vạt áo của mình, từ trên cao nhìn xuống: “Muốn ta cứu ngươi thế nào?”

Có lẽ do giọng nói Thẩm Trì quá mức thờ ơ, thiếu nữ càng run rẩy, sau một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ ửng, ánh mắt như nai con kinh ngạc nhìn hắn, cái miệng nhỏ thiếu huyết sắc hơi hé mở, lộ vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu: “Ngươi, ta…” Muốn nói lại thôi, rồi bật khóc nức nở.

Mặt Thẩm Vô Hoặc đã đen sì, rét lạnh trên người khiến những kẻ vây xem xung quanh đều sợ hãi rối rít tránh xa.

Chẳng qua Thẩm Trì dường như hoàn toàn không phát hiện ra lo lắng của Thẩm Vô Hoặc, ánh mắt vẫn dừng trên người thiếu nữ giống như đang xem xét một món đồ vật.

Mà đám gia đinh bên phủ thành chủ cũng nhìn lẫn nhau, do dự một hồi, tên tráng hán cầm đầu tiến lên, lại không nhịn được đưa mắt nhìn Thẩm Trì, khi nhìn tới vẻ mặt Thẩm Vô Hoặc liền run lên bần bật, chắp tay nói: “Hai vị công tử, nha đầu này là thị thiếp của công tử phủ thành chủ, hôm nay sơ suất chạy trốn, đây là việc nhà, mong rằng hai vị có thể không xen vào chuyện của người khác.” Nói xong còn muốn đưa tay bắt lấy thiếu nữ.

“Công tử, công tử! Cầu ngài mau cứu ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài!” Thiếu nữ giãy dụa kịch liệt, hét lên tê tâm liệt phế với Thẩm Trì.

Mắt thấy phải bị bắt đi, sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, ánh mắt cầu cứu vẫn dừng trên người Thẩm Trì, giống như coi hắn là cọng rơm cuối cùng.

“Buông nàng ra.”

— ♥ —

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Thẩm Vô Hoặc: Hức hức nữ nhân kia xấu như vậy, vừa nhìn đã biết chính là đồ lẳng lơ đê tiện, làm sao Tiểu Trì có thể thích ả!

Thẩm Trì: Ha ha, đừng tưởng rằng ta không phát hiện ngươi đã cương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.