Đọc truyện Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới – Chương 45
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Bước chân Thẩm Trì cũng chưa từng dừng lại, nhấc chân đã bước ra khỏi bậc cửa.
Mà ánh mắt Thẩm Vô Hoặc lại liếc qua một vòng dáng vẻ của thanh niên cùng thiếu nữ kia, lập tức đi theo Thẩm Trì ra khỏi cửa hàng.
Không hề bị cơn thịnh nộ của thanh niên hùa dọa, sắc mặt lão giả ung dung: “Khách nhân, phép tắc bổn điếm, thứ cho không phụng cáo, nếu như khách nhân vẫn cần linh ngọc thượng phẩm, mời nửa tháng sau quay lại.”
“Ngươi!” Thanh niên tức giận giậm chân một cái, lúc này muốn xông lên tạo áp lực cho lão giả, lại đột nhiên nghĩ đến thế lực Vạn Bảo Lâu ngay cả tông môn bọn y cũng phải kiêng kị mấy phần, không khỏi bực mình mà hừ một tiếng, phẩy tay áo một cái: “Sư muội, chúng ta đuổi theo hai người kia! Nhất định là bọn chúng cầm linh ngọc đi.”
Ra khỏi cửa hàng, thiếu nữ bước nhanh hai bước đi đến bên cạnh thanh niên kéo tay áo y, cau mày nói: “Chính Lăng sư huynh, nếu không chúng ta chẳng cần dùng linh ngọc thượng phẩm nữa, ta dùng trung phẩm cũng vô cùng tốt, hơn nữa với tu vi của ta bây giờ dùng linh ngọc thượng phẩm cũng là lãng phí.”
Nhìn dáng vẻ thiếu nữ thoáng nhíu mày, ánh mắt Chính Lăng ngẩn ngơ một chút, lập tức hắng giọng nghiêm mặt nói: “Nói bậy, Nguyệt sư muội của chúng ta đương nhiên xứng đáng có được thứ tốt nhất. Hơn nữa sau đó không lâu chính là đại hội tu giả, sư muội ngươi bây giờ chẳng qua mới Trúc cơ sơ kỳ, muốn giành được tư cách tiến nhập Thiên Di bí cảnh nhất định phải có linh phù cường lực đủ mạnh mới được, yên tâm, chờ lát nữa sư huynh nhất định mua lại linh ngọc từ tay hai người kia cho ngươi.”
Dường như được Chính Lăng chọc đùa vui vẻ, Trì Nguyệt nhoẻn miệng cười: “Vậy thì thật đa tạ sư huynh, sư huynh tốt nhất!”
Chính Lăng là cháu trai đệ tam trưởng lão Chấp Phù tông đại tông, thân phận tất nhiên không cần phải nói, cộng thêm lại là tư chất đơn linh căn, chỉ hơn một trăm tuổi đã đạt tới Kim đan hậu kỳ, ở trong thế hệ đệ tử có thể nói là nhân vật phong vân, đến nơi nào cũng là cảnh tượng vừa ý, mà vị đang ở bên cạnh y lúc này, chính là tiểu sư muội y cưng chiều đã mấy chục năm.
Thấy được tiểu sư muội làm nũng, Chính Lăng sao có thể chống đỡ được, vỗ ngực một cái vẻ mặt rất tự tin: “Yên tâm, cứ để sư huynh đảm nhận!”
Nói xong Chính Lăng liền dẫn Trì Nguyệt đuổi theo hướng hai huynh đệ mới rời đi.
Thẩm Trì cũng không để hai người ở Vạn Bảo Lâu kia vào lòng, sau khi ra cửa liền đến gian hàng bên đường lựa chọn không ít linh vật linh thực hữu dụng, mà Thẩm Vô Hoặc thì phụ trách mở đường, thỉnh thoảng giúp hắn chọn một vài vật.
Không thể không nói, nếu như kiếp trước không phát sinh ra chuyện cuối cùng, hai người hẳn có thể trở thành tri kỷ, Thẩm Trì nhìn chính mình cùng Thẩm Vô Hoặc đồng thời đặt một gốc tụ linh thảo lên tay, nghĩ như vậy.
Bàn tay Thẩm Vô Hoặc so với Thẩm Trì lớn hơn một vòng, vừa mới chạm vào nhau đã vừa vặn ôm trọn bàn tay Thẩm Trì vào lòng bàn tay, thực ra trông vô cùng hòa hợp.
Đối lập với nhiệt độ Thẩm Trì có phần hơi lạnh, bàn tay Thẩm Vô Hoặc lại rất ấm áp.
Thẩm Vô Hoặc thu tay về rất nhanh, khuôn mặt lại tiếp tục lạnh băng.
Thấy biểu hiện của hai người Thẩm Trì, ánh mắt người bán hàng sáng lên, có hi vọng! Vội vàng nói: “Hai vị khách nhân thực sự là tinh mắt, gốc tụ linh thảo nghìn năm này ta mới hái từ rừng Tiên Tung ngày hôm qua, vẫn còn rất tươi mới, các ngài nhìn bùn đất dính trên cây còn ướt, một chút linh khí cũng không bị mất, đảm bảo là vật tốt luyện đan, chỉ cần hai mươi miếng linh thạch trung phẩm khẳng định giá rẻ vật tốt.”
Thẩm Trì cầm gốc cây kia lên, quay đầu hỏi: “Đại ca, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thẩm Vô Hoặc gật đầu, giọng nói có chút cứng nhắc: “Có thể.”
Thẩm Trì chẳng qua cũng chỉ thuận miệng hỏi, vẫn chưa cố ý trưng cầu ý kiến Thẩm Vô Hoặc, vì vậy hỏi xong liền quay đầu đi, vẫn chưa trông thấy lỗ tai Thẩm Vô Hoặc có hơi phiếm hồng.
Đem gốc tụ linh thảo để vào hộp trong túi trữ vật, tâm tình Thẩm Trì vô cùng tốt, gốc tụ linh thảo này ít nhất đã năm ngàn năm, cũng không phải chỉ mới một ngàn năm như người bán hàng kia nói, nếu như đem đi bán đấu giá, ít nhất phải giá trị 500 miếng linh thạch thượng phẩm.
“Nhị vị đạo hữu, xin dừng bước!”
Đúng lúc này, một giọng nói có vẻ hơi quen thuộc vang lên sau lưng hai người, Thẩm Trì nhíu mày, coi như không nghe thấy, vòng qua sạp nhỏ trước mặt đi ra hướng ngoài Linh thị.
Không nghe thấy? Chính Lăng ra dấu với Trì Nguyệt, lách qua đám đông liền vọt tới trước mặt hai người, vươn một cánh tay chặn ở phía trước cười nói: “Chào nhị vị đạo hữu, ta là Chính Lăng Chấp Phù tông, không biết có thể thương lượng đem linh ngọc thượng phẩm nhị vị vừa mua bán lại cho tại hạ? Ta nguyện nâng giá 100 linh thạch thượng phẩm.”
Thẩm Trì nhìn tên tu giả đỏm dáng trước mặt này một lát, “Không bán.”
“Sư huynh!” Bỗng một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía ngoài đám tu giả đang xúm lại, ngay sau đó một thiếu nữ phấn y xinh đẹp chen vào giữa đám người, kéo cánh tay Chính Lăng: “Người ta đã nói không muốn thì coi như xong chuyện, chúng ta không cần linh ngọc thượng phẩm nữa.”
“Như vậy sao được?” Chính Lăng cưng chiều mỉm cười với nữ tử, sau đó nhìn về phía hai người, trong mắt đầy uy hiếp: “Khuyên các ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thức thời thì đem linh ngọc giao ra, còn cái tên tiểu tử mang mặt nạ kia chắc là quá xấu nên không dám ra ngoài, nếu như các ngươi biết điều, ta còn có thể tặng cho hai viên dưỡng nhan đan, ha ha.”
Lời này khiến cho những người vây xem cũng cười vang một hồi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trì thêm mấy phần chế nhạo.
Chẳng qua cũng không có ai xuất hiện ngăn cản tranh chấp, trong giới tu giả giết người đoạt bảo đều là chuyện bình thường, đây chẳng qua chỉ là tranh chấp nhỏ mà thôi, cũng chỉ đến để xem náo nhiệt.
Nhìn kẻ ầm ĩ trước mắt, thật ra Thẩm Trì lại cảm thấy có chút thú vị: “Nếu ta không không đưa thì sao?”
Sắc mặt Chính Lăng hung ác, ăn nói bậy bạ: “Ta đây sẽ đem tứ chi ngươi tháo xuống, tự mình đoạt lấy.”
“Phải không?”
Câu này lại do Thẩm Vô Hoặc vừa rồi vẫn không nói một câu nào phát ra.
Chẳng biết tại sao khi nghe thấy Thẩm Vô Hoặc nói ra hai từ này, Chính Lăng đột nhiên cảm thấy có hơi run chân.
Mà cũng không biết xảy ra chuyện gì, hiện tại Linh thị cư nhiên chỉ có Vạn Bảo Lâu còn một đợt linh ngọc cuối cùng, sớm biết vừa rồi y đã không nghĩ ham rẻ sang tiệm bên cạnh, quyết tâm mua đứt luôn, để bây giờ mới gây phiền toái như vậy.
Cũng chỉ có mình Chính Lăng tự biết, vừa rồi y chẳng qua chỉ phô trương thanh thế, tu vi của y là Kim đan hậu kỳ không sai, thế nhưng phần lớn đều dùng linh dược tạo thành, bản thân vẫn rất hiểu rõ mình có bao nhiêu cân lượng.
Nhưng nghĩ đến sư muội đang ở bên cạnh nhìn vào, Chính Lăng không khỏi ưỡn ngực mạnh miệng nói: “Đương nhiên! Không tin các ngươi thử xem!”
“Vậy thì tới thôi.” Thẩm Vô Hoặc một bước tiến lên phía trước, chắn trước người Thẩm Trì.
Thẩm Trì liếc nhìn bóng lưng cao lớn trong tầm mắt, lại đem dao găm ban nãy đặt trong lòng bàn tay thu về, lui ra sau một bước.
Kẻ đối diện này tuy là Kim đan hậu kỳ nhưng tu vi phù phiếm, ngay cả căn cơ đều không coi là ổn, lúc đầu hắn cũng không quá muốn đánh nhau cùng y, hiện tại có người làm thay, tất nhiên là vui vẻ nhàn hạ.
Đã đến nước này Chính Lăng cũng không muốn lui, đặc biệt là thấy dáng vẻ tiểu sư muội đang ngập tràn lo lắng, khí phách càng từ ngực dâng lên, hét lớn một tiếng, ném ra mấy đạo phù chú về phía Thẩm Vô Hoặc, chỉ thấy mấy tia thanh quang phút chốc bay tới Thẩm Vô Hoặc, cùng lúc đó, trường kiếm trong tay y cũng đánh đến trước ngực Thẩm Vô Hoặc.
“Woa!”
Mặc dù tu vi phù phiếm, nhưng quả thực Chính Lăng có tu vi Kim đan hậu kỳ làm nền tảng, tốc độ tất nhiên không chậm, đa số tu giả vây xem đều là người tới tham tuyển đại hội tu giả, tu vi đều là Trúc cơ kỳ cùng Kim đan kỳ, trông thấy một kiếm của Chính Lăng đang khí thế bừng bừng, không ít người đều kinh hô thành tiếng.
Đôi mắt Thẩm Trì nhìn chằm chằm vào cuộc chiến, dựa theo phương thức tấn công của Thẩm Vô Hoặc, lúc này cần phải tránh thoát khỏi mấy đạo phù chú, ra chiêu đón lấy kiếm của đối phương, lại thuận thế tước bỏ lực đạo rồi một cước chế trụ lấy đối phương.
Thẩm Trì quả thực hết sức hiểu rõ phương thức chiến đấu của Thẩm Vô Hoặc, cũng đoán trúng phần lớn, nhưng hắn vẫn thật không ngờ, vốn cho rằng Thẩm Vô Hoặc cũng như kiếp trước có thể né tránh công kích của Thẩm Trì, dù cuối cùng Thẩm Vô Hoặc lúc nào cũng bị thương dưới kiếm của hắn, cư nhiên lúc này Thẩm Vô Hoặc lại không né tránh mấy đạo phù chú.
Tại sao?
Thẩm Trì mang theo ngờ vực, nhìn Thẩm Vô Hoặc trở tay đẩy kiếm trong tay kẻ kia ra, sau đó một kiếm tước mất cánh tay đối phương.
“A!!!”
Cánh tay dính theo y phục bị chém rụng xuống đất vang lên tiếng nặng trĩu, một mạch lăn xuống dưới chân thiếu nữ kia, vẻ mặt thiếu nữ từ lo lắng nhất thời sợ đến hoa dung thất sắc, thất thanh thét lên, nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc, sau đó là cánh tay khác, chân trái, đùi phải, xếp thành hàng bên chân nàng, phun ra máu tươi nhuộm đỏ rực vạt váy hồng của nàng.
Kỳ thực nếu Thẩm Vô Hoặc một kiếm trực tiếp giết người, thiếu nữ cũng không bị dọa sợ đến vậy, nhưng y lại cố tình giống như lời Chính Lăng ban nãy uy hiếp Thẩm Trì đem tứ chi hắn tháo xuống, còn đem tứ chi vứt lại dưới chân nàng, cũng khó trách nàng lại khiếp sợ như vậy.
Người vây xem hiển nhiên còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì đã thấy Chính lăng chỉ còn lại mỗi thân thể đang nằm trên mặt đất vô cùng đau đớn, gương mặt coi như tuấn mỹ vặn vẹo không còn nguyên hình, há miệng không phát ra được nửa câu, chỉ có thể thở phì phò hổn hển, tình trạng hết sức thảm thương khiến bọn họ đã quen nhìn thấy người chết cũng không muốn nhìn nữa.
“Ngươi, đưa y về.” Thẩm Vô Hoặc giơ mũi chân đá một cái vào thân thể còn sót lại của Chính Lăng, bay về phía Trì Nguyệt mặt cắt không còn giọt máu.
“A a! Ta không muốn!” Tiểu sư muội ban nãy còn như chim nhỏ nép vào Chính Lăng thét lên, vỗ một chưởng vào người mới vừa rồi nàng còn gọi sư huynh ngọt ngào, lực đạo lớn đến mức khiến cho người y bay lên không trung rồi rơi xuống đất, sau đó nàng tựa như điên cuồng chạy ra khỏi đoàn người.
Chính Lăng ban đầu còn không bị nội thương lúc rơi xuống đất bỗng phun ra một búng máu, ánh mắt mông lung nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của tiểu sư muội y thương yêu sâu tận tâm khảm, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Thẩm Trì đầy hứng thú nhìn thay đổi của Chính Lăng, đột nhiên mỉm cười, đi tới bên cạnh y, truyền âm nói: ‘Còn muốn linh ngọc sao?’
Có lẽ ban nãy bị đả kích quá lớn nên đau đớn trên cơ thể cũng giảm bớt đi, Chính Lăng trừng to đôi mắt đỏ rực hung tợn nhìn Thẩm Trì chằm chằm.
Ánh mắt như thế Thẩm Trì đã thấy qua rất nhiều, tất nhiên là không sợ, tiếp tục nói: ‘Nếu không phải ngươi chọn tranh chấp, chúng ta sao có thể xuất thủ? Còn nữ nhân kia, ngươi thật xác định nàng không phải đang lợi dụng ngươi sao?’
Lúc trước khi hai người vào Vạn Bảo Lâu, Thẩm Trì đã thấy rõ trong mắt thiếu nữ phấn y khinh thường người này, sau đó khuyên bảo chẳng qua cũng là kích thích thêm quyết tâm người này nhất định phải có được linh ngọc, tâm cơ ngược lại không tệ.
Nghe Thẩm Trì truyền âm xong, Chính Lăng rơi vào trầm tư, sau đó dường như đã nghĩ thông suốt điều gì, cắn răng trừng mắt nhìn về phía thiếu nữ vừa rời đi, trong mắt là oán hận vô hạn, nếu không phải do nữ nhân kia làm sao y lại rơi vào tình cảnh như vậy?
Rất nhanh đệ tử Chấp Phù tông gần đó đã chạy tới, kiểm tra vết thương trên người Chính Lăng, phát hiện đúng là một chưởng cuối cùng do người trong tông môn mình làm là nặng nhất, nối lại tứ chi với tu giả mà nói chẳng qua là chuyện nhỏ, mà một chưởng kia của Trì Nguyệt lại đủ khiến cho Chính Lăng phải tĩnh dưỡng chí ít nửa năm mới có thể khôi phục.
Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, bọn họ hết sức áy náy với hai người, lưu lại một túi linh thạch làm bồi thường, rồi thu thập phần chân tay bị cụt cùng thân thể của Chính Lăng vội vã cáo từ.
Lúc trở lại khách sạn, Thẩm Trì gọi lại Thẩm Vô Hoặc đang muốn đi ra ngoài: “Đại ca.”
“Hở?” Thẩm Vô Hoặc quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Trì.
Thấy sắc mặt đối phương có phần trở nên trắng bệch, Thẩm Trì hỏi: “Mấy đạo phù chú ban nãy vì sao không tránh ra?”
Thẩm Vô Hoặc giật mình, dường như không nghĩ Thẩm Trì sẽ hỏi vấn đề này, một lát sau mới trả lời: “Ta tránh không thoát.”
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Ta tránh không thoát
Thẩm Trì: Ta còn có thể né tránh, vì sao ngươi không thể tránh được?
Thẩm Vô Hoặc: … Bởi vì Tiểu Trì ở sau lưng ta.