Đọc truyện Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới – Chương 28
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Tay Thẩm Trì được Minh Lệ nắm trong lòng bàn tay, theo Minh Lệ đưa vào thăm dò cái hốc này, dòng nước mát mẻ vừa vặn không chạm vào tay hai người, lúc sắp chạm đến đáy nước, hạt châu màu xanh kia dường như có linh tính, tỏa ra lam quang chói mắt, bắt đầu chuyển động tán loạn, nỗ lực tránh khỏi truy tung của hai người, mà tay kia của Minh Lệ lúc này đã kết thúc pháp quyết, hóa thành một vệt kim quang bay về phía hạt châu.
Đạo kim quang kia thoáng chốc biến thành một tấm lưới, giam cầm hạt châu lại bên trong hốc, dường như biết mình đã vào đường cùng, hạt châu càng tỏa hào quang mãnh liệt hơn, giùng giằng nỗ lực muốn phá bỏ trói buộc của Minh Lệ.
Đúng lúc này, Minh Lệ cầm tay Thẩm Trì hướng về phía hạt châu nắm lấy.
Tiểu châu màu xanh lam lớn chừng bằng ngón tay cái đã nằm chuẩn xác giữa lòng bàn tay Thẩm Trì, may mắn là thế, Thẩm Trì cũng có thể cảm giác được nó không cam lòng, nếu không có nắm tay của Minh Lệ vẫn phủ lên tay hắn, sợ rằng nó đã trốn thoát khỏi bàn tay mình.
Minh Lệ không ngừng xuất thủ, khuôn mặt vốn lạnh lùng càng thêm nghiêm túc, đôi môi mỏng hơi động, hiển nhiên là đang niệm quyết pháp.
Từ đầu đến cuối, tay kia của Thẩm Trì nắm hạt châu cũng không cảm giác được áp lực quá lớn.
Là báu vật lưu lại từ thời thượng cổ, Thẩm Trì đương nhiên không thể khinh thường hạt châu này, nếu muốn thu phục, chắc chắn phải yêu cầu thực lực rất cao, cho nên hắn cũng không phải chịu áp lực, mà tất cả áp lực này đều bị người phía sau hắn gánh chịu.
Thẩm Trì có thể cảm giác được nắm tay Minh Lệ đang phủ lên tay mình có chút run rẩy, một giọt nước trên trán rơi lên khóe môi, có chút mặn, trong mắt Thẩm Trì bỗng nhiên có chút mê man.
Sở dĩ hắn lại vươn tay, bởi vì kiếp trước hắn từng gặp qua hạt châu này, hơn nữa hắn chính là chủ nhân cuối cùng của nó, có thể nói, tu vi của hắn có thể tiến bộ nhanh lại ổn định như vậy, vẻn vẹn mấy trăm năm liền bước vào Đại thừa ma đạo, trừ một thân linh cốt trời sinh, có phân nửa công lao đều thuộc về nó.
Kiếp trước Thẩm Trì cũng không biết vì sao nó lại xuất hiện, nói chính xác hơn, hắn đã triệt để quên mất nó từ đâu đến, chỉ biết nó vẫn luôn ở trong đan điền của chính mình.
Ngay lúc tinh thần Thẩm Trì có chút mông lung, Minh Lệ bỗng nhiên mở miệng, “Ngưng thần tĩnh khí, đem lực chú ý tập trung vào lòng bàn tay, cảm ứng hướng đi của nó.”
Nghe vậy, Thẩm Trì tĩnh hạ tâm lai, ý thức tụ ở lòng bàn tay, lúc này hạt châu vốn giãy dụa kịch liệt đã ôn thuận rất nhiều, giống như sợ bị Minh Lệ dày vò nhiều lần, nó ủ rũ yếu xìu cọ xát vào lòng bàn tay Thẩm Trì, đúng là có một loại cảm giác tủi thân khó hiểu.
Ngón tay Thẩm Trì nhẹ nhàng khép lại, nó lập tức run lên, truyền đến cho Thẩm Trì một tín hiệu hữu hảo, sau đó rốt cục hóa thành lam quang trên tay Thẩm Trì dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Cùng lúc đó, Thẩm Trì chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên thanh sạch, dường như ngũ giác đều nâng cao một thành, chẳng qua vì bây giờ hắn không có tu vi, không cách nào quan sát bên trong, cũng không rõ viên châu này đến cuối cùng là rơi vào nơi nào trong cơ thể.
Trong lúc Thẩm Trì nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện từ lòng bàn tay Minh Lệ truyền đến một dòng năng lượng ôn hòa.
Thẩm Trì bất ngờ cả kinh, hắn rõ ràng nhớ kỹ Minh Lệ là lôi linh căn, mà trong các thuộc tính thì thuộc tính lôi đích xác là cuồng bạo nhất, nhưng Minh Lệ lại có thể đem nó áp chế ôn thuần như vậy, xác thực ngoài dự đoán.
Mặt khác nó cũng chứng minh thực lực của đối phương quả rất kinh người.
Theo nguyên chân của Minh Lệ xâm nhập, hướng đi kinh mạch trong cơ thể Thẩm Trì đều lọt vào trong mắt hắn.
“Những thứ này chính là kinh mạch của ngươi, sau này lúc tu hành bất kể là linh lực hay chân nguyên cũng nhất định phải vận hành đi qua kinh mạch.” Giọng nói thanh lãnh của Minh Lệ vang lên trong tai Thẩm Trì, “Chẳng qua hiện nay ngươi chưa luyện khí, ta chưa thể nói tỉ mỉ từng cái, bây giờ trước tiên cho ngươi xem qua linh châu này ở nơi nào.”
Ý thức theo chân nguyên của Minh Lệ xuyên qua rất nhiều kinh mạch, cuối cùng dừng ở trong đan điền, chỉ thấy một hạt châu nhỏ màu xanh nhạt chiếm cứ ở trung tâm nội phủ Thẩm Trì, thấy được ý thức hai người tới, lam quang lấp lánh nhảy nhót, Thẩm Trì có thể cảm ứng rõ được trọn vẹn niềm vui của nó.
Sau khi ý thức lùi đi, Thẩm Trì hơi nhíu mày, hắn nhớ rõ kiếp trước hạt châu này nên không có linh tính mới đúng.
“Vật ấy là Xích linh châu, chính là linh bảo do thiên địa linh khí thời thượng cổ tích tụ thành, sau này có thể trợ giúp hấp thu linh khí lúc tu hành, bây giờ đã sinh ra một chút linh thức.” Minh Lệ dường như có thể đoán được Thẩm Trì đang suy nghĩ gì, giải đáp đúng lúc, “Chẳng qua không cần lo lắng, bây giờ nó đã nhận ngươi làm chủ nhân, sau này sẽ trung thành với ngươi.”
Thẩm Trì đương nhiên hiểu rõ lời Minh Lệ không phải là giả, phàm là linh vật thiên địa sau khi nhận chủ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện phản bội chủ nhân, càng chớ bàn luận về đổi chủ.
Kiếp trước hắn làm thế nào chiếm được linh châu này nhỉ? Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn về phía Minh Lệ, “Vậy trong tình huống nó mất đi linh thức thì sao?”
Hiển nhiên thu phục Xích Linh châu cũng không dễ dàng, lúc này sắc mặt Minh Lệ có chút tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi lấm tấm, có điều chính y ngược lại không để ý, chỉ nhìn Thẩm Trì đáp, “Chỉ có chủ nhân của nó mới có thể cưỡng ép xóa đi linh thức, chẳng qua nếu làm vậy, đẳng cấp của linh bảo chí ít phải hạ trên ba cấp.” Tựa hồ không muốn nói nhiều về đề tài này nữa, “Mất đi linh châu phù hộ, pháp trận này duy trì không được bao lâu nữa, ra ngoài thôi.”
Đúng như lời Minh Lệ nói, bản thân linh châu này chính là tâm trận của pháp trận, sau khi mất đi nó, toàn bộ tiểu bí cảnh liền bắt đầu rung chuyển.
Động tác của Minh Lệ hết sức nhanh nhẹn, lúc đá bụi bắt đầu rơi xuống trong sơn động, một tay y bế Thẩm Trì lên, liền lao ra bên ngoài động.
Lúc hai người lần nữa trở về đỉnh Bất Quy, cuồng phong trên vách đá đã ngưng lại, Thẩm Trì dường như còn nghe thấy một tiếng răng rắc, bí cảnh cổ xưa dưới vách núi triệt đổ sụp đổ.
Minh Lệ tế xuất phi kiếm, “Ta đưa ngươi trở về Xích Nhạn phong.”
Lúc này một nửa Xích Nhạn phong đã bao phủ trong ánh chiều tà, văng vẳng đâu đó tiếng sơn ưng đang chậm rãi bay về tổ.
Thẩm Trì nhảy xuống phi kiếm, lộ ra khuôn mặt tươi cười với Minh Lệ, “Đa tạ Minh Lệ trưởng lão.”
“Không cần.” Ánh mắt Minh Lệ dịu dàng mấy phần, đưa tay lên vẫy vẫy với Thẩm Trì, nói: “Trở về thôi.”
Thẩm Trì đưa mắt nhìn Minh Lệ buông tay xuống, mặc dù động tác của y rất tự nhiên, nhưng vừa rồi góc độ Minh Lệ giơ tay lên lại hết sức quen thuộc, dường như hắn đã thấy qua ở đâu, tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt Thẩm Trì hơi tối sầm lại, đột nhiên nói: “Sư tôn.”
“Hử?”
Nghe thấy Minh Lệ đáp lại theo bản năng, trong lòng Thẩm Trì run lên mãnh liệt, vội vàng lui về sau một bước nói: “Ta đi trước.”
Quá giống.
Vừa rồi trong nháy mắt Minh Lệ đáp lại hắn, dường như bóng người mơ hồ kia trong trí nhớ cùng Minh Lệ đã xếp chồng lên nhau, ký ức vốn đã lãng quên bất chợt hiện ra, cùng lúc dâng lên một cảm giác khó hiểu như tủi thân bị vứt bỏ.
Lúc Thẩm Trì phản ứng lại, hắn cũng đã chạy đi mất.
Chỉ có Thẩm Trì tự mình biết, khi đó sau khi người nọ biến mất, hắn đã tìm y bao lâu, mà lúc phát hiện bản thân đã quên mất dáng dấp đối phương, hắn đã mệt mỏi thế nào.
Mãi đến cuối cùng chỉ còn dư lại một ấn tượng mơ hồ, hắn đã theo bản năng tìm kiếm, tìm đến cuối cùng chính hắn cũng không biết mình đang đi tìm ai.
Mà bây giờ lại xuất hiện một người giống với người nọ như vậy, làm sao không khiến hắn khiếp sợ.
Chẳng qua tuy trong lòng hoài nghi, nhưng Thẩm Trì cũng không kích động hỏi ra các câu hỏi như vì sao vứt bỏ hắn, cho dù đối phương thực sự là Minh Lệ, vậy y sống lại một đời cũng không phải là vị sư tôn kiếp trước kia của hắn nữa, về phần nhân quả y nói… Có lẽ chẳng qua chỉ là một lý do mà thôi. Dù sao nếu nói kiếp trước có nhân quả thì còn có dấu vết mà lần theo, nhưng lần này bất luận giải thích thế nào cũng không thông.
Nghĩ đến khuôn mặt Minh Lệ lúc tiễn mình trở về còn có chút tái nhợt, Thẩm Trì không khỏi có chút phiền não.
Buổi sáng sau khi trở về liền không tìm thấy Thẩm Trì, Trương Ngọc Hằng đứng đợi đã lâu trên con đường Thẩm Trì về nhà, trông thấy bóng dáng Thẩm Trì vội vã chào đón, vừa vẫy tay vừa gọi, “Thẩm Trì! Ngươi đã về rồi!”
“Ừ.” Lúc này nét mặt Thẩm Trì đã khôi phục bình tĩnh, nói với Trương Ngọc Hằng: “Có chuyện gì sao?”
“Kỳ thực cũng không có chuyện gì, là ta thấy ngươi lâu như vậy chưa trở về, có chút không yên.” Trương Ngọc Hằng mỉm cười ngây ngô, “Ngươi đã không sao, ta sẽ không quấy rầy nữa, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Trì đáp lại, liền hướng vào trong sân viện.
“Ôi! Đúng rồi!” Dường như nhớ ra gì đó, Trương Ngọc Hằng lại gọi Thẩm Trì, lập tức thần thần bí bí nói: “Ngươi biết không! Thiếu niên buổi sáng leo lên thiên giai cũng đến ngoại môn rồi, nghe nói y còn là thiên linh căn đấy! Có điều thoạt nhìn rất lạnh lùng, bây giờ thiên tài đều như vậy sao?” Sau khi nói xong đôi mắt Trương Ngọc Hằng còn lấp lánh nhìn Thẩm Trì.
Nghe thấy đối phương nhắc đến Thẩm Vô Hoặc, bước chân Thẩm Trì dừng một chút, “Ừm, đã biết.”
Không thèm để ý chút nào đến thái độ lãnh đạm của đối phương, Trương Ngọc Hằng mỉm cười nhìn theo Thẩm Trì rời đi, mới quay đầu trở lại chỗ mình ở, đi được một đoạn xa, y chợt vỗ gáy một cái, “Ái chà, quên nói cho Thẩm Trì bởi vì ngoại môn tạm thời không có nơi cư trú cho nên đã an bài cho người kia ở trong viện của hắn.”
Lại nghĩ, Thẩm Trì được người ta yêu thích như thế, nhất định có thể sống chung tốt đẹp với người nọ, cũng liền yên tâm hơn rất nhiều.
Mà đồng thời trong lúc Trương Ngọc Hằng nghĩ như vậy, Thẩm Trì đã dừng trước cửa viện.
Khi tay hắn vươn ra phía trước, cánh cửa chợt vang lên tiếng ken két bị mở từ bên trong — trong sân có người.
Thẩm Trì thu bàn tay về, chỉ thấy cánh cửa gỗ bình thường nhưng tinh tế đột nhiên được mở ra từ phía trong, một thân hình thon dài quen thuộc xuất hiện ở trước mặt hắn, cũng chính là Thẩm Vô Hoặc vừa rồi Trương Ngọc Hằng mới nói.
“Trở về rồi.” Sắc mặt Thẩm Vô Hoặc như cũ, giọng nói cũng giống như trước lạnh như băng.
Ánh mắt Thẩm Trì dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Vô Hoặc, nhưng hoàn toàn không thấy rõ rốt cục y đang suy nghĩ điều gì, suy tính đủ kiểu, trên mặt Thẩm Trì không mảy may lộ ra, rất tự nhiên gật đầu với Thẩm Vô Hoặc, nét mặt còn có vài phần nghi ngờ, “Đại ca, sao ngươi lại tới đây?”
Vẫn chưa lập tức trả lời câu hỏi của Thẩm Trì, Thẩm Vô Hoặc nghiêng người mở rộng cánh cửa, “Vào thôi.”
Thẩm Trì do dự trong chớp mắt, mới rảo bước tiến vào viện tử, đi theo phía sau Thẩm Vô Hoặc đến hướng phòng ở. Mới vừa đi được mấy bước, Thẩm Trì liền phát hiện tiếng bước chân vốn cực kỳ nhẹ của Thẩm Vô Hoặc lại có chút nặng nề, rồi nghĩ đến vẻ mặt không giọt máu của y lúc mở cửa vừa rồi, không khỏi cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhưng nghĩ đến Thẩm Vô Hoặc liên tục ba ngày leo lên thiên giai, sắc mặt trắng bệch là hiển nhiên, cũng liền không suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, nhưng nghi ngờ vẫn chôn vào đáy lòng.
Chẳng qua Thẩm Trì cũng không cho rằng Thẩm Vô Hoặc sẽ như lời Trương Ngọc Hằng bái nhập ngoại môn, lúc trước hắn đã thấy mười một vị trưởng lão rầm rộ tiến đến Vân Thiên Các, như vậy với tư chất của Thẩm Vô Hoặc, tất nhiên thân phận đệ tử thân truyền là không thể nghi ngờ.
Hiện tại Thẩm Vô Hoặc xuất hiện ở trước mặt hắn, nói vậy hẳn tới để tìm mình, cũng không biết là tính sổ hay làm gì.
Chẳng qua dù sao đi chăng nữa, Thẩm Trì đều không sợ.
Hai người một trước một sau đi vào phòng, Thẩm Trì vô cùng tự nhiên tìm chỗ ngồi xuống, bước chân Thẩm Vô Hoặc dừng một chút, đưa mắt nhìn ghế trống bên cạnh Thẩm Trì, cuối cùng vẫn ngồi xuống chỗ bên kia cách xa hơn một chút.
Thoáng chốc trầm mặc, hai người đồng thời nhìn về phía đối phương.
“Ngươi…”
“Đại ca…”
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Thật muốn cùng Tiểu Trì ngồi chung một chỗ! Thế nhưng dường như Tiểu Trì không thích ta QAQ đau lòng.
Thẩm Trì: Không phải ngươi tới tìm ta tính sổ sao? Ít nhất phải đánh một trận trước.
Thẩm Vô Hoặc: Tiểu Trì lại đây tùy ý đánh!