Đọc truyện Lam Nguyệt Quận Chúa – Chương 14
Tại Lăng quốc
“Hoàng huynh, huynh gọi đệ đến đây làm gì?”
“Phượng quốc tân hoàng vừa mới đăng cơ nên ta muốn đệ mang quà sang chúc mừng”
“Tại sao lại là đệ?”
“Đệ là người thích hợp nhất. Nếu đệ ko đi ta lập tức ban hôn”
“Được đệ đi”
“Tốt ngày mai khởi hành”
“Huynh. Hừ” phất áo bỏ đi
“Bệ hạ”
“Chuyện gì Trần công công”
“Thần thấy vương gia bên ngoài như vậy, nhưng trước mặt bệ hạ với thái hậu lại thật trẻ con”
“Khanh nói cũng phải. Ta hi vọng đệ ấy lúc nào cũng tươi cười như lúc bé”
“Bệ hạ người cũng đừng cảm thấy có lỗi về cái chết của Hiền phi nương nương nữa”
“Nếu lúc ấy trẫm đến nhanh hơn thì đã ko sao rồi”
“Bệ hạ”
12 năm trước
“Thái tử người đi chậm lại thôi”
“Ngươi ko đi nhanh thì cút cho ta”
“Thái tử”
Linh Hiền cung
“Có thích khách bảo vệ nương nương”
“Hiền phi nương nương”
“Mau bảo vệ tam hoàng tử”
“Vâng nương nương”
“Di nương,tam hoàng đệ hai người ko sao chứ”
“Huhu đại hoàng huynh, đệ sợ lắm”
“Ngoan đừng khóc có huynh bảo vệ cho đệ, di nương người ko sao chứ”
“Thái tử…sau này… nhờ người…chăm sóc…cho Quân Nhi. Quân Nhi…sau này…phải nghe…lời…hoàng huynh”
“Người đâu mau truyền thái y”
“Ko cần…bổn cung…ko được…nữa rồi” nói xong thì mất
“Mẫu phi, Di nương” tam hoàng tử vừa kêu xong thì ngất xỉu
“Người đâu mau đưa đệ ấy đến cung của mẫu hậu ta và gọi thái y nhanh lên”
“Vâng thái tử”
“Còn các ngươi dọn dẹp, chuẩn bị tang lễ cho Hiền phi,đợi phụ hoàng về ta nhất định xin người cho tra rõ chuyện này”
Sau tang lễ của Hiền phi cũng là lúc tam hoàng tử tỉnh dậy, khuôn mặt ko tươi cười như trước mà là mang theo một khuôn mặt lạnh lẽo. Tam hoànv tử xin hoàng thượng cho mình điều tra về chuyện thích khách ở cung của Hiền phi nhờ sự giúp đỡ của thái tử và thế lực của gia tộc của hoàng hậu đã nhanh chóng tìm ra được hung thủ, đó là Ngọc quý phi.
Kết thúc hồi tưởng
Thấy bệ hạ rơi nước mắt Trần công công liền kêu
“Bệ hạ người ko sao chứ”
“Trẫm ko sao khanh lui ra ngoài đi”
“Vâng nô tài cáo lui”
Tại phủ Tĩnh vương
“Vương gia, ngáy mai chúng ta sang Phượng quốc sao”
“Đúng vây”
“Sao bệ hạ lại muốn người đi”
“Huynh ấy muốn tốt cho bổn vương thôi, coi như đây là thời gian nghỉ ngơi đi. Ngươi lui ra đi ta bổn vương muốn yên tĩnh”
“Vâng vương gia, thuộc hạ cáo lui”
“Cạch” cửa đóng lạ Tĩnh vương gia Lăng Ngạo Quân ngồi một mình trong phòng
“Mẫu phi người yên tâm con sẽ bảo vệ và phò trợ hoàng huynh “
Tại Lâm quốc
“Bệ hạ lần này người muốn tự mình đi thật sao”
“Đúng vậy, việc triều chính phiên đệ rồi”
“Hoàng thượng huynh”
“Chuẩn bị ngày mai khởi hành đến Phượng quốc”
“Vâng bệ hạ”