Làm Người Hai Kiếp Sống Lại Ở Thế Giới Marvel

Chương 147: Ngoại Truyện Về Strange Supreme 8


Đọc truyện Làm Người Hai Kiếp Sống Lại Ở Thế Giới Marvel – Chương 147: Ngoại Truyện Về Strange Supreme 8


Tựa hồ không muốn quá gấp bức bách đối phương, Natasha đột nhiên dời đi chủ đề.

Cô nhìn một vòng xung quanh phòng bệnh, hơi đánh giá đôi chút, sau đó nói với Stephen: “Anh rất tự tin vào y thuật của mình ? So, xem như tôi là bệnh nhân, kiểm tra cho tôi một chút”
“…..Đông Y” Stephen giơ tay lên, làm tư thế bắt mạch, “Có thể tiếp nhận không ?”
“Of course !” Natasha đưa tay ra, rất chuyên nghiệp đặt lên chiếc gối nhỏ trên bàn, “Bởi vì công việc của tôi, cho nên đối với Đông Y tôi hơi hiểu sơ qua, Doctor, có thể kiểm tra ra những chứng bệnh mà thiết bị y tế không thẻ phát hiện đúng không ?”
Stephen yên lặng gật đầu, không nói gì thêm, bàn tay chậm rãi nắm nhẹ lấy cổ tay của cô, cảm nhận được xúc cảm quen thuộc từ làn da, ổn định lại hơi thở, hắn bắt đầu bộ dáng nghiêm túc.

Kết quả, vừa mới kiểm tra, lập tức khiến hắn hơi sững sờ.
Bởi vì tình trạng trong cơ thể Natasha hết sức phức tạp.

Ngoại trừ việc không có tư cung hắn đã biết từ trước, còn xuất hiện đủ loại ám thương, thậm chí là độc tố.

Trước kia hắn chưa bao giờ khám qua cho cô, cho nên không hề biết gì cả, không ngờ cô lại ở trong tình trạng như vậy.

Đối với người bình thường, chỉ sợ phải nằm liệt trên giường 2 3 tháng mới có thể đứng dậy đi lại.
“How ?”
Biểu hiện kinh ngạc của Stephen quá dài, để cho ánh mắt Natasha hơi nghiêm túc, cô mỉm cười dò hỏi: “Anh kiểm tra ra kết quả gì ?”
“This……” Stephen do dự, không biết nên nói thế nào.
Mà Natasha thì có vẻ ngạc nhiên nở nụ cười: “Xem ra vậnh khí của tôi rất tốt, gặp được một bác sĩ Đông Y có bản lãnh thật sự !”
Natasha đều nói ra lời như vậy, Stephen cũng chỉ đành thu hồi sự chần chờ.

Hắn chậm rãi gật đầu: “Tình trạng cơ thể của cô rất kém, triệu chứng nhẹ nhất là các khớp ngón tay cùng cổ tay bị thương dẫn đến khí huyết không lưu thông, tiếp theo là xương sườn sau bị nứt gãy, cơ bắp có vết rách, mà tình trạng nghiêm trọng nhất….”
“Nói tiếp” Natasha thu nụ cười lại, ánh mắt có chút phức tạp, “Tình trạng nghiêm trọng nhất là gì?”
Stephen há to miệng, lại tiếp tục do dư lúc lâu, cuối cùng mới đưa ra kết luận: “Cô đã mất đi khả năng sinh sản, thể nội còn chưa một loại độc tố.”
“Độc tố?”
Natasha khẽ nhíu mày.

Không có khả năng sinh đẻ, điều này cô hết sức rõ ràng, bởi vì thời điểm tốt nghiệp khóa đào tạo ở Red Room, có một nghi thức cắt bỏ tử cung, hòng làm mất đi cảm xúc cho các nữ gián điệp.

Stephen nói ra điều này cô cũng không quan tâm, nhưng khiến cho Natasha bất ngờ là, cô không hề biết từ lúc nào mà trong người cô lại xuất hiện độc tố.


Bởi vậy, Natasha lập tức truy vấn
“Anh nói tôi trúng độc? Độc gì? Tại sao tôi lại không hề có triệu chứng trúng độc ?”
Stephen không có trả lời mà hỏi ngược lại một câu: “Cô biết đến Pheromones không ?”
“Pheromones ?”
Natasha đã bị hỏi tới điểm mù kiến thức, cô khẽ lắc đầu, lộ ra thần sắc mờ mịt.
“Wait !”
Stephen nói một tiếng, thông qua máy tính bắt đầu tìm kiếm thông tin trên internet, gõ vào chữ mấu chốt, tra ra tin tức về Pheromones.

Sau đó, Stephen quay màn hình, để nó hướng về phía Natasha, “Read, từ đầu đến cuối !”
“Ngoại kích thích tố….” Nhìn chằm chằm thông tin hiện trên trang web, Natasha thì thầm trong miệng, “Thông qua bộ phận khứu giác….Từ đó thay đổi hành vi, cảm xúc, tâm lý, hoặc sinh lý cơ thể…”
Mi tâm nhíu lại, Natasha nhìn về phía Stephen, trầm giọng hỏi: “Anh nói là, trong cơ thể của tôi, chủng loại độc tố kia chính là Pheromones ? Tôi bị người khống chế ? Thông qua Pheromones để khống chế hành vi của tôi, cảm xúc, tâm lý, cùng sinh lý ?”
Stephen khẽ gật đầu, nghĩ đến những thước phim điện ảnh kiếp trước, đáp lại: “That’s right, thông qua y thuật của tôi, tôi có thể kiểm tra ra được, trong cơ thể của cô có sự hiện diện của Pheromones !” — QUẢNG CÁO —
“Những người khác không thể kiểm tra ra ?” Natasha hơi có vẻ hoài nghi hỏi.
“I dont know !” Stephen lắc đầu, nhíu lại đôi mày, “Có lẽ, cô cũng có thể đi những bệnh viện khác để kiểm tra”
Natasha suy tư trong chớp mắt, lập tức cười cười, đồng thời lắc đầu nói: “Incredible, nếu như trong cơ thể tôi thật sự có Pheromones, còn phải cảm ơn đề nghị của anh, tôi sẽ thử đi nơi khác kiểm tra”
“Tôi là bác sĩ, đây là việc tôi phải làm” Stephen trả lời, rất có phong thái đạo đức nghề nghiệp.
“So…” Natasha đem thân thể ngồi dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhìn lấy Stephen, “Anh kiểm tra ra những kết quả này, có thể trị sao?”
Stephen không hề do dự một phút giây nào, trực tiếp gật đầu: “Có thể, tôi nói là vết thương nhẹ có thể, Pheromones cũng có thể, nhưng tư cung của cô….Sorry, tôi cũng bất lực !”
Natasha thỏa mãn gật gật đầu, lại mỉm cười nói: “Well, Pheromones thì không cần vội, so, anh có thể điều trị cho tôi một chút ngoại thương được không ?”
“Yes !” Stephen đứng dậy, đồng thời nói, “Mời đi theo tôi”
Natasha gật đầu, đồng dạng đứng lên.

Hai người đi ra phòng, bước vào bên trong phòng trị liệu bên cạnh.

Đầu tiên, Stephen để cho Natasha ngồi lên giường bệnh, tiếp đó khép lại rèm cửa để những ánh mắt từ bên ngoài không thể nhìn vào.
Thấy vậy, Natasha cười hỏi: “Động tác của anh là muốn để tôi phải cởi quần áo ?”
“Ngại ?”
Stephen đi đến phía trước tủ kính, từ trong lấy ra một bình rượu thuốc chuyên dùng để xoa bóp.

Đây là đồ vật Stephen lấy từ Kamar-Taj, rất hiệu quả trong việc trị liệu vết thương liên quan đến xương cốt và cơ bắp, các pháp sư sau khi tập luyện cận chiến, thường dùng loại rượu này.
Cầm rượu thuốc đi tới trước mặt Natasha, Stephen giải thích đôi lời: “Dùng thứ này bôi lên những nơi cô bị thường, rồi tiến hành xoa bóp, dùng thủ pháp đặc thù của tôi sẽ tiến triển rất nhanh, nhưng nếu như cô ngại, tôi sẽ tặng cho cô mang về tìm người quen giúp đỡ, bất quá công hiệu sẽ chậm lại rất nhiều !”
Nghe vậy, Natasha nâng lên tay trái: “Trước tiên anh thử trị liệu để tôi nhìn xem”

Stephen gật gật đầu, tiếp đó mở ra nắp chai rượu, đổ một chút trên tay.

Dùng hai tay xoa đều xong, Stephen cầm lấy cánh tay của Natasha, bắt đầu tiến hành xoa bóp.
“Hitzzz….”
Lực từ tay Stephen hơi lớn một chút, khiến Natasha nhẹ nhàng hít một hơi.

Cô nhíu mày hỏi: “Cổ tay của tôi hẳn là đều nhanh khỏi rồi, anh cứ nhấn một phát lại để tôi cảm giác được đau đớn, như vậy sẽ không để vết thường của tôi bị tái phát chứ ?”
“Hoàn tất trị liệu cô sẽ biết” Stephen một bên xoa bóp, một bên mỉm cười nhún nhún vai, ánh mắt trong bỗng chốc tràn đầy hòa ái nhìn xem Natasha, “Dù sao tôi cũng ở nơi này, chạy không thoát được, có xảy ra tai nạn y tế, cô cứ việc khởi tố tôi !”
Natasha nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Stephen, “Anh nói như vậy, ngược lại để cho tôi có lòng tin hơn vào tài nghệ của anh”
Không có trả lời, chỉ hơi mrim cười nhẹ, Stephen tiếp tục dùng tay xoa bóp, đồng thời âm thầm không để cho cô biết, chậm rãi đưa năng lượng ma thuật vào bên trong tay cô, tiến hành điều trị vết thương.
Kỳ thực, Stephen cố ý gia tăng cường độ xoa bóp, khiến cho Natasha bị cảm giác đau đớn che lấp đi, tránh cho việc cô phát hiện ra ma lực đang nhập thể.

Gần hai mươi phút sau, Stephen cuối cùng dừng lại.

Vừa dùng khăn lau tay, hắn vừa nhắc nhở, “Hoạt động một chút cổ tay, cô thử kiểm tra xem còn có xuất hiện sự khó chịu nào không ?”
— QUẢNG CÁO —
Natasha tò mò làm theo.

Đầu tiên là xoay cổ tay theo biên độ nhỏ, sau khi không phát hiện cảm giác khác thường nào, cô lại bắt đầu chuyển động trên phạm vi lớn, thậm chí dùng một cái tay khác nắm thật chặt hay làm ra động tác chặt chặt
“Vậy mà thực sự khỏi rồi ?” Kiểm tra xong, Natasha hơi kinh ngạc nói, “Sẽ không phải là cổ tay mất cảm giác sinh ra ảo giác chứ ?”
Stephen chỉ một ngón tay hướng vách tường bên kia, đáp lại: “Phòng bên cạch có NMR, dùng để siêu âm xương cốt, cần tôi kiểm tra qua cho cô hay không ?”
Natasha dựng thẳng cổ tay, lần nữa thử vận động một chút, lập tức cười nói: “No, tôi lựa chọn tín nhiệm anh”
“Thanks !” Stephen đáp lại một câu.
Mà Natasha thì từ trên giường bệnh đứng dậy, đồng thời chỉ tay về phía bên ngoài phòng bệnh, “Tránh một chút?”
Stephen hơi sửng sốt, nhanh chóng bừng tỉnh gật đầu: “Okay !”
Nói xong, Stephen liếc mắt nhìn về phía chiếc tủ cách đó không xa, nhắc nhở: “Bên trong có quần áo bệnh nhân !”
Không đợi Natasha lên tiếng, Stephen quay người đi ra ngoài.

Không lâu, bên trong phát ra giọng nói của Natasha, ra hiệu đã hoàn tất quy trình chuẩn bị, Stephen mở cửa bước vào.

Khi này, Natasha đã nằm xấp ở trên giường, lộ ra một vùng ở trên lưng xuất hiện máu bị ứ đọng.


Đến nỗi phía trước cơ thể đều bị quần áo che đi, không lộ ra bất kỳ bộ phần nhạy cảm nào.
Stephen hít sâu một hơi, không hề nhiều lời, rót rượu lên tay, xoa đều, sau đó tiến tới bên cạnh cô, bắt đầu điều trị như ban nãy.
Thương thế phía sau lưng không nhẹ chút nào, điều này khiến Natasha tại trogn quá trình xoa bóp thỉnh thoảng bị đau đến mức phải nhíu mày hít sâu.

Những lúc đó, cô đều có thể cảm nhận được, đôi tay của Stephen luôn chậm lại, đồng thời nhẹ nhàng vuốt vuốt, có chút ân cần khác thường, giúp cho cơn đau của cô bình thường trở lại.

Nhưng Natasha cũng không hề nghi ngờ, chỉ cho rằng đó là biện pháp bình thường trong y học.
Ước chừng một tiếng sau, trị liệu mới hoàn toàn kết thúc.

Stephen một bên rửa tay, một bên mở miệng: “Hôm nay đến đây thôi, ngày mai cùng ngày kia cố gắng dành chút thời gian rảnh đến đây xoa bóp một lần, cứ thế liền hoàn toàn khỏi hắn”
Hắn cũng không thể ngay lập tức trong đúng một lần liền chữa khoải cho cô, bởi vì như vậy có chút thái quá, dẫn đến nghi ngờ không cần thiết.
Natasha nghe vậy chậm rãi đứng dậy, cô thử kéo dãn gân cốt cơ thể, phát hiện cảm giác đau chính xác đã giảm bớt tương đối.
“It’s amazing !” Natasha thốt lên xong liền hơi liếc nhìn Stephen, mỉm cười, “Ý tôi nói là Đông Y !”
Stephen cũng cười đáp lại, đồng thời không quên nói thêm: “Tôi về phòng trước, viết cho cô một tờ đơn điều trị, cô có thể thay quần áo”
Nói xong, Stephen liền quay người đi ra khỏi phòng.
Natasha thì đem toàn bộ nơi này quan sát một chút, tiếp đó một lần nữa thư giãn gân cốt, rồi mới cởi xuống đồng phục bệnh nhân đổi thành quần áo của mình.
Không lâu sau, Natasha tại phòng ban đầu nhận lấy giấy kết quả khám bệnh.

Tùy ý cất nó đi, Natasha nụ cười nghiền ngẫm, khoanh tay trước ngực, nói
“Alright, sự tình xảy ra trong công viên tôi sẽ không tiếp tục truy cứu, nhưng anh sẽ không thể thoát khỏi cái phiền phức này.

U know, nghề nghiệp của tôi sẽ khó có thể tránh khỏi việc bị thụ thương, so, sau này tôi sẽ thường xuyên đến thăm, hi vọng anh chiếu cố !”
Stephen giả trang một bộ dáng bất đắc dĩ, lắc đầu cười khổ, giống như đã chấp nhận vận mệnh của mình, “Well, Ms.

Romanoff, tôi nhất thiết phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, cho nên tôi không thể cự tuyệt bệnh nhân tới cửa” — QUẢNG CÁO —
Natasha cười khẽ một tiếng, đứng lên: “Liên quan tới ‘Pheromones’, tôi sẽ nghĩ biện pháp đi xác nhận, nếu như là thật sự, có thể càng phải tìm sự giúp đỡ từ anh”
Nói xong, Natasha giơ tay lên vẫy vẫy, thay cho lời tạm biệt, tiếp đó quay người đi ra khỏi toàn nhà.
Nghe tiếng bước chân đã rời xa, Stephen nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đứng dậy vung vẩy đũa phép, tự pha cho mình một cốc coffee, bước chậm theo cầu thang lên tới tầng 2.
…………….
“Tâm trạng của con đang không ổn định, Strange !”
Trên ban công tầng 2, Ancient One bình tĩnh đứng bên cạnh Stephen, quan tâm nhắc nhở.

Mà chính chủ lúc này lại cầm lấy cốc coffee đã nguội, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời, biểu cảm thẫn thờ
“Ngài có hiểu gì về tình yêu không, Master ?”

Ancient One chỉ giữ im lặng, không có trả lời, tiếp tục chờ đợi Stephen lên tiếng.

Một lúc sau, hắn mới tiếp tục nói
“Hôm nay con đã gặp lại cô ấy…yeah, ngài biết đó, Natasha ! Có chút vui vẻ, but, nhiều hơn là sự sợ hãi…….Con cảm thấy mình thật hèn nhát, không dám đối mặt với cổ, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của Nat, hình ảnh kinh khủng đó lại hiện lên trong tâm trí con”
“Con nửa muốn tiếp tục, nửa muốn dừng lại.

Bởi vì con sợ…sợ con không thể thay đổi được hiện thực, rằng trong tương lai vẫn sẽ như thực tại trước khi con quay về quá khứ, cô ấy phải dùng linh hồn của mình để đổi lấy Soul Stone, rồi thân xác lại lẻ loi một mình nằm ở đó, ở cái hành tinh Vomir lạnh lẽ cô độc ấy”
“Con không muốn nói ra sự thật, con không muốn tiếp tục đoạn tình cảm đó, con sợ….sợ mình sẽ bởi vì quá yêu cô, rồi lại chịu đựng nỗi đau mất đi, thậm chí rất có thể lần này con sẽ bị điều đó là cho chính mình lầm đường lạc lối.

Đó là lý do kể cả khi đã đạt đến quyền năng pháp sư mạnh nhất đa vũ trụ như bây giờ, con cũng không hề đi tiếp xúc với các sự kiện ở thực tại này.

Con muốn có thể triệt để quên đi Nat, phai mờ tình cảm của con dành cho cổ…”
“Con biết là con không thể, Strange !” Ancient One đột nhiên ngắt lời cậu học trò, ánh mắt thâm thúy nhìn lấy hắn, “Trong tất cả những thực tại mà ta dùng Time Stone quan sát lấy, không có bất kỳ một cái nào mà Stephen Strange có thể quên đi người mình yêu, nhiều cái mà như con nói, Doctor Stange bước nhầm vào con đường sai lầm, dẫn đến những hậu quả không thể chữa trị.

Tình yêu là một thứ gì đó gắn chặt lấy với con đường học tập phép thuật của con”
“Yeah, i know !” Stephen thở dài thườn thượt, đôi mắt vẫn tiếp tục nhìn về vị trí cũ, nhưng lúc này trong nó giống như đã dấy lên một điều gì đó, “Con nghĩ kỹ rồi, con sẽ cố gắng không để tình cảm của con và Nat phát triển như trước đây.

Con vẫn sẽ yêu cô ấy, very much, nhưng cô ấy sẽ không còn yêu con, có lẽ là vậy, và hi vọng chắc chắn là vậy.

Để 15 năm sau đó, con sẽ dùng linh hồn của mình, thay cho Nat, đổi lấy Soul Stone.

Cô ấy đã không còn yêu con, thì sẽ không phải đau khổ.

Con sẽ mang theo tình cảm đó, đi về cõi vinh hằng…”
Nghe vậy, Ancient One một lần nữa thở dài không nói gì, bà lặng lẽ xoay người mở cổng không gian quay về Kamar-Taj, trước khi đóng lại nó, ánh mắt bà tràn đầy thâm ý liếc nhìn lấy góc áo Stephen, nơi đó đang dính lấy một đồ vật màu đen rất nhỏ…
…….
Gần đó không xa, cách Sanctum Sanctorum vài căn nhà, một chiếc Ford Mustang đõ bên lề đường, bên trong ngồi một cô gái trẻ tuổi, gương mặt đã từng rất quen thuộc lúc này đây đã tràn đầy vẻ kinh hãi.
Cô không muốn tin tưởng, nhưng bắt buộc phải tin.

Bởi vì, cô biết những lời nói của người đó hoàn toàn là sự thật, anh ta không thể nào biết đến chiếc máy nghe lén mà cô đã âm thầm gắn vào đuôi áo từ bao giờ.

Cảm xúc lúc này của cô đã vô cùng phức tạp, giống như đã dần mất đi phương hướng.
Hít một hơi thật sâu, khẽ lắc đầu giúp mình tỉnh táo lại, Natasha chậm rãi lái xe rời đi.

Bây giờ cuối cùng cô đã biết, thứ cảm xúc kì lạ lúc mình nhìn lấy người kia từ đâu mà ra, nó thật sự đến từ sâu bên trong tâm linh huyền bí….À mà, hóa ra anh ấy tên là Stephen Strange !.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.