Đọc truyện Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ – Chương 93: Bụi gai vương miện (4)
Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?
Rõ ràng cách đây không lâu hai người vẫn ôm ấp, hôn môi, làm tình, hẹn hò rất thân mật, hôm nay đã cãi nhau đến thế này rồi?
Tại sao lại như vậy chứ?
Tại sao cái miệng xinh lại thốt ra những lời chói tai như thế chứ?
Rõ ràng mấy hôm trước hắn còn thể hiện sự yêu thích và chú ý với mình, tại sao hôm nay đã kiên định muốn chia tay với mình cơ chứ?
Tại sao vậy hả?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến người này kiên quyết chia tay với mình, ngăn cách mình ra khỏi thế giới của hắn như thế?
Đáng chết ——!!
Rốt cuộc tên nào nói bóng nói gió?!!!
Hạ Nhan Minh nhìn Diệp Thiều An nằm ghé bên đã rơi vào giấc ngủ sâu, nỗi ấm ức tức giận bao trùm lấy anh, trên đời này, tuyệt đối không một kẻ nào có thể cách ly anh khỏi thế giới của hắn!
Tuyệt đối không thể.
Là hắn trêu chọc anh trước, đừng hòng bắt anh bỏ qua cho hắn.
Đừng hòng!
“Em thích đóng phim, tôi biết.” Hạ Nhan Minh nhẹ nhàng liếm lên mi mắt của Diệp Thiều An, động tác rất nhẹ, ánh mắt lại bùng lên sự điên cuồng, “Em cứ làm việc em thích là được, em chỉ thích đóng phim thôi mà, tôi đâu có cấm không cho em đóng phim đâu, em thích lăn lộn trong giới showbiz, vậy tôi đành cho em gia nhập giới showbiz, tôi cũng đâu có ngăn cấm em làm chuyện em thích đâu…”
Trong giọng nói của Hạ Nhan Minh vẫn mang theo chút xíu mờ mịt không hiểu nổi trộn lẫn với sự oan ức: “Chỉ là không thể phát sóng mà thôi, có sao đâu? Không phải những việc em thích làm đều đã được làm rồi à…”
“Tại sao em lại không vui vậy?”
“Tại sao em lại muốn chia tay với tôi cơ chứ?” (Vì anh bị ngu đó, hihi)
Tiếng thở dốc của Hạ Nhan Minh ồ ồ, bầu không khí bỗng yên tĩnh một cách quỷ dị.
Nửa ngày sau, Hạ Nhan Minh ôm Diệp Thiều An thật chặt, lẩm bẩm nói: “Tôi tuyệt đối không đồng ý, em đừng hòng rời khỏi tôi.”
“Em đừng hòng.”
Trong bóng tối, thần sắc của Hạ Nhan Minh ám trầm đáng sợ.
Sáng ngày thứ hai, lúc Diệp Thiều An thức giấc, Hạ Nhan Minh đã biến mất, đầu giường vẫn được đặt một tờ giấy nhắc nhở hắn trong bếp có cháo, lại chẳng nói gì về việc chia tay.
Dường như tất cả việc xảy ra vào ngày hôm qua chưa từng xảy ra.
Diệp Thiều An thử thăm dò mở cửa, phát hiện cửa nhà không thể mở ra được, đoán rằng anh suốt đêm đổi khóa cửa thành loại chỉ mở được từ bên ngoài, bên trong không tự mở ra nổi, đành vào phòng bếp bưng một bát cháo, lấy điện thoại di động ra, phát hiện thẻ sim điện thoại di động của hắn cũng bị thay đổi, một chiếc thẻ điện thoại mới được lắp vào, một dãy số cực kỳ xa lạ.
Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, Hạ Nhan Minh này động thủ cũng thật nhanh, dùng di động gọi điện thoại lại nghe tổng đài nhắc nhở, chiếc thẻ sim này nợ tiền điền thoại, không thể gọi đi được, rồi lại kiểm tra WIFI trong nhà một chút, quả nhiên không thể dùng.
Hành động của Hạ Nhan Minh đúng là không ngờ được mà.
Diệp Thiều An khẽ cho một kết luận trong lòng, ném điện thoại di động sang một bên, lẳng lặng húp cháo.
【Mày có cảm thấy Hạ Nhan Minh rất giống Tạ Huân Triết không?】 Diệp Thiều An đột nhiên thốt lên một câu với hệ thống 001 trong đầu, ngữ khí rất là tùy ý.
【Hả?】 hệ thống 001 mờ mịt hỏi: 【Giống nhau ở chỗ đều là người??】
Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, cũng chẳng cho hệ thống 001 đáp án cụ thể, chỉ hỏi: 【Mày nói coi, nếu lần này tao đi theo con đường không giống trước, vậy thể không giống kiếp trước không?】
Hệ thống 001 do dự đáp: 【…Có, có lẽ?】
Diệp Thiều An chậm rãi mỉm cười, không nói thêm nữa.
Nếu như cướp đoạt và giam cầm là một kiểu thương tổn, vậy có phải lùi lại và do dự cũng là một kiểu thương tổn không?
Diệp Thiều An hơi cụp mắt, lâm vào trầm tư.
Buổi trưa, Hạ Nhan Minh trở về làm cơm, ánh mắt bình tĩnh, động tác gọn gàng chẳng khác gì thường nhật.
Diệp Thiều An xoa xoa huyệt thái dương của mình, nhàn nhạt nói: “Anh muốn giam tôi ở đây mãi sao?”
“Không.” Hạ Nhan Minh lạnh lùng đáp: “Không phải mãi mãi.”
“Đến khi em trở lại bình thường, tôi sẽ thả em ra.”
“Trở lại bình thường?” Diệp Thiều An lặp lại bốn chữ này, sau đó cười ha ha, tiếng cười vô cùng chói tai khiếm Hạ Nhan Minh không khỏi nhíu mày, rất lâu sau Diệp Thiều An mới ngừng lại, hắn vươn ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, lắc đầu nói: “Anh nghĩ rằng tôi muốn chia tay với anh là do tôi không bình thường ư?”
“Nhan Minh, anh có biết khi tôi nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện chia tay, đã nghĩ mấy tháng rồi không?”
Đôi mắt của Hạ Nhan Minh trong phút chốc liền hung hăng, “Em muốn chia tay với tôi từ trước á?!”
“Đúng thế, muốn lâu rồi.” Diệp Thiều An nhàn nhạt gật đầu, “Không phải anh đã nói muốn tôi làm chuyện tôi thích sao, vậy thỏa mãn nguyện vọng của tôi đi, chia tay xong tôi liền vui vẻ.”
“Nằm mơ!” Hạ Nhan Minh rít khỏi kẽ răng hai chữ này.
Anh ném đồ vật trong tay, nhanh chân tiến lên, một tay nắm cằm Diệp Thiều An, ánh mắt cực kỳ hung tàn, “Là em trêu chọc tôi trước.”
“Em đừng hòng… thoát khỏi tôi.”
Vào lúc ấy Hạ Nhan Minh thật sự là vừa hung ác vừa đáng sợ, hai tròng mắt đen sâu không thấy đáy tràn đầy tàn nhẫn hung quang, khí lực tay anh cũng từ từ mạnh lên, Diệp Thiều An chậm rãi nắm ngược lại hai tay anh, nhẹ giọng hỏi: “Đến bây giờ anh vẫn không biết vấn đề của chúng ta ở đâu à?”
Hạ Nhan Minh hơi hơi sửng sốt, Diệp Thiều An thuận thế hất tay anh ra: “Anh nói cho tôi biết anh làm một vụ hợp tác, hoàn thành xong một hợp đồng lớn mất bao lâu?”
Chẳng hiểu sao đề tài lại nhảy sang vấn đề này, Hạ Nhan Minh nghiêm túc suy tư một lát, “Ngắn thì một tháng, dài thì một năm.”
“Vậy anh có biết, tôi đóng một bộ phim mất bao lâu không?” Diệp Thiều An hơi cười lạnh, lại hỏi.
Hạ Nhan Minh nhíu mày, anh linh cảm mình không nên trả lời vấn đề này, thế nhưng khi đối diện với đôi mắt đen láy lạnh lùng của Diệp Thiều An, anh vẫn không tự chủ được đáp: “Hai, ba tháng?”
“Đúng vậy.” Diệp Thiều An gật đầu, mỉm cười, nụ cười ấp nhuốm màu trào phúng: “Mỗi bộ phim ngắn thì một tháng, dài thì hai, ba tháng, cả đoàn làm phim đều bận rộn phấn đấu vì nó, nhưng cuối cùng cũng chẳng bằng một câu nói của anh.”
“Hạ Nhan Minh!” Trong đôi mắt của Diệp Thiều An lóe lên tia sáng tàn nhẫn, trong nháy mắt đó, hắn giống như một tên đồ tể, vung nhát đao chặt đứt toàn bộ hình ảnh ấm áp hoà thuận giả tạo, chỉ để lại một mảnh hoang vu tàn tạ, “Nếu tôi muốn phá hủy hợp đồng ba năm của anh, anh sẽ làm gì tôi đây hả?”
“Thời gian của anh là thời gian, công việc của anh là công việc, chả nhẽ của tôi thì không phải à?”
“Nhưng… Nhưng em đã làm được chuyện mình thích rồi mà!” Hạ Nhan Minh chật vật đáp.
“Vậy hợp tác ký hợp đồng lớn cũng là chuyện anh thích làm lắm mà, anh ký xong hợp đồng rồi vứt nó qua một bên là được. Việc anh thích làm đều làm xong rồi, anh còn muốn thực hiện nó làm cái quỷ gì?!”
“Hạ Nhan Minh, rốt cuộc anh coi tôi là gì?”
Câu hỏi cuối cùng ấy mang theo sự uể oải và bất đắc dĩ vô biên, thậm chí có hơi hướm mất hứng.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cơ hữu* hỏi tui: Nếu như tui làm mất bản thảo của ông, ông định làm gì?
*Cơ hữu: chỉ bạn bè nam thân thiết hoặc bạn gay
Tui: …không cẩn thận hay sao?
Cơ hữu: Cố ý!
Tui: …loại mất trăm chữ hay mấy ngàn chữ hay tận mấy vạn chữ?
Cơ hữu: Mấy vạn chữ, thành quả mấy tháng của cưng ớ.
Tui: …vậy tôi hận không thể đánh chết ông.
Cơ hữu: Nếu như mấy năm liền tôi đều làm mất bản thảo của ông, cố ý nhé, lần nào cũng là loại mấy trăm ngàn chữ, ông định thế nào?
Tui:…
Tui:… Giảng đạo lý, dưới tình huống này, tui còn không đánh chết ông chắc chắn là chân ái rồi.
Cơ hữu: Giảng đạo lý, dưới tình huống này, An An không đánh chết công, cũng là chân ái.
Tui:…… nói như thật vậy ha ha………