Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 91: Bụi gai vương miện (2)


Đọc truyện Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ – Chương 91: Bụi gai vương miện (2)

Diệp Thiều An bị âm thanh của hệ thống 001 đánh thức.

【Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 91,9.】 Hệ thống 001 bình tĩnh nói: 【Mong kí chủ không ngừng cố gắng, lặp lại huy hoàng.】

【…】, Diệp Thiều An xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: 【Độ thiện cảm ban đầu là bao nhiêu?】

【 91,8. 】 hệ thống 001 thành thực đáp.

Diệp Thiều An: 【…】

Diệp Thiều An đột nhiên nhớ tới cơn ác mộng 99,99999 từng chi phối mình.

Nhớ lại người đàn ông đó, con ngươi của Diệp Thiều An hơi ám trầm, không nói gì thêm.

Người kia đã rời đi, Diệp Thiều An cầm điện thoại di động lên, đã hơn mười giờ, cơ thể chỉ còn chút mệt mỏi nhưng nhức, song giữa hai chân lại không có cảm giác sền sệt, có lẽ đã được rửa sạch rồi.

Diệp Thiều An vừa xuống giường đã thấy một tờ giấy đặt trên tủ đầu giường, hẳn là lời nhắn của người đàn ông đó.

Đúng là rất phù hợp với tác phong của người kia.

“Trong bếp có cháo, nhớ phải uống thuốc, đúng 3 giờ chiều nhớ đi casting bộ phim mới, ở phòng 303 tầng 7 cao ốc Tân Đàn, trợ lý sẽ liên hệ với cậu.”

Diệp Thiều An đọc một lèo hết tờ ghi chú, rồi vào phòng bếp múc một bát cháo, cháo thơm ngào ngạt đặc sệt, độ ấm vừa đủ, nhất thời gợi lên cơn đói của Diệp Thiều An, ăn một phát ba bát liền, xong mới tinh tế lật lại ký ức của nguyên chủ một lần nữa, trong ký ức của nguyên chủ, hình như lần nào hắn cũng có được tài nguyên [1] như thế này.

[1] Tài nguyên: phim ảnh, đại ngôn, lên bìa tạp chí,…

Hạ Nhan Minh không hay đến căn nhà “kim ốc tàng Kiều” [2] này, thế nhưng lần nào đến hôm sau cũng để lại một tờ giấy như thế này, nội dung trong giấy không thay đổi nhiều, nào là nhớ uống thuốc nào là trong bếp có cháo, chỉ là câu thoại đằng sau lại là các loại tài nguyên khác nhau mà thôi.

[2] Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”. Trước đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.

Diệp Thiều An lắc lắc đầu, lại nhớ về đôi mắt mênh mông như ngân hà của người đàn ông ấy, đôi mắt đó thăm thẳm như biển sâu, đen không thấy đáy, dường như chứa đựng toàn bộ cảm xúc thế gian này.

Diệp Thiều An thở dài, làm sao bây giờ, luôn cảm thấy thế giới này không dễ xử lí.


Là một minh tinh, nhiệm vụ thứ hai vốn nên hoàn thành dễ dàng, thế nhưng… những bộ điện ảnh/ phim truyền hình/ game-show/ quảng cáo luôn không qua xét duyệt ấy như một cái tát với hắn, độ khó của nhiệm vụ thứ hai liên quan đến Hạ Nhan Minh, nhiệm vụ thứ nhất lại chính là Hạ Nhan Minh, thật ra tất cả nhiệm vụ của thế giới này đều liên quan đến Hạ Nhan Minh đúng không.

Bộ phim chắc chắn không được công chiếu, vậy đi thì có ích gì.

Đạo diễn Hầu Khắc Bằng này là đạo diễn hot nhất mấy năm trở lại đây, bộ phim nào qua tay ông vừa được đánh giá cao vừa ăn khách, có mấy tiểu thịt tươi [3] trăm phương nghìn kế muốn được đóng phim ông quay, Hạ Nhan Minh đúng là rất sảng khoái.

[3] Tiểu thịt tươi là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế. Những nhân vật không có đủ nhan sắc sẽ không được gọi là tiểu thịt tươi.

Cũng không biết vị đạo diễn này phải quay một bộ điện ảnh chắc chắn không được phát sóng, nội tâm uất ức cỡ nào.

Đang lúc nghĩ như vậy, điện thoại của Diệp Thiều An vang lên, một giọng nữ vui vẻ truyền đến: “An cưng ơi, chiều nay chúng ta phải đi casting bộ phim mới của đạo diễn Hầu Khắc Bằng đó, em nhớ chuẩn bị cẩn thận một chút nha.”

Tuy nói là đi casting, thế nhưng chắc chắn sẽ được chọn, dù sao có vị đại kim chủ Hạ Nhan Minh ở đây, người nào cũng phải cho anh mấy phần mặt mũi.

Thế nhưng, những bộ điện ảnh chẳng thể phát sóng, có quay phim cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Diệp Thiều An đơn giản cho ra một kết luận, đưa thìa cháo cuối cùng vào trong miệng, nhàn nhạt nói: “Chị Trương, em không định đi.”

“… An cưng ơi.” Giọng nữ đối diện trở nên cẩn thận: “Em bị làm sao vậy? Trước đây cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, lần này là phim do đạo diễn Hầu Khắc Bằng quay đó! Chắc chắn hot hòn họt luôn! Có biết bao tiểu thịt tươi lắc mình biến hóa sau phim của ông ta nhớ chứ? Năm ngoái bị bao nhiêu người mắng không có kỹ năng diễn xuất như bình hoa, năm nay đã biến thành tiểu thịt tươi phái thực lực, có biết bao nhiêu kẻ cầu được đi casting còn không được kia kìa, em đừng có mà tùy hứng.”

Diệp Thiều An cười cười, hắn là một tiểu nghệ nhân tuyến 18 lại nắm giữ được đãi ngộ của nghệ nhân tuyến 1 [4], ví dụ rõ nét nhất là quản lý, quản lý của hắn chỉ dẫn đường cho mình hắn [5], tuy rằng chẳng có mấy ai biết được.

[4] Tuyến 18: diễn viên kém nổi, thường đóng vai phụ hoặc web drama. Tuyến 1: diễn viên nổi tiếng, thường được đóng vai chính, phiên vị đầu.

[5] Người quản lý thường đồng thời làm quản lý cho nhiều ngôi sao, các quản lý sẽ đi tìm tài nguyên, dưới tay quản lý dẫn dắt càng nhiều ngôi sao thì tài nguyên cho các ngôi sao càng ít, và trái lại.

“Em không tùy hứng.” Diệp Thiều An thở dài một hơi, có chút mệt mỏi nói: “Em chỉ cảm thấy rất vô nghĩa mà thôi.”

Tâm lý của Trương Nhược trầm xuống, đây chính là người vị Hạ tổng đó giao cho mình, nếu hỏng hóc chỗ nào mình còn có thể chết toàn thây ư? Hôm nay tiểu tổ tông này bị làm sao vậy?

“An cưng à, chẳng lẽ em không muốn đóng phim nữa?” Trương Nhược cố ý dùng giọng trêu chọc nói: “Chỉ là vài thử thách mà tiểu tâm can An cục cưng của chúng ta đã bị đả kích rồi sao? Chẳng lẽ không đứng lên được à?”


“Chị Trương.” Diệp Thiều An lẳng lặng mỉm cười, “Chị đừng khích tướng em, một lần hai lần còn có thể nói là bất ngờ, ba lần bốn lần thì đổ cho ngẫu nhiên được, nhưng ba mươi lần bốn mươi lần năm mươi lần còn được gọi là bất ngờ, là ngẫu nhiên được sao chị?”

“Bộ phim lấy loại đề tài u ám như ngục giam tù tội do đạo diễn Lý quay còn được công chiếu, tại sao phim hài kịch em đóng đến bây giờ vẫn chưa qua được xét duyệt?” Diệp Thiều An không nhịn được bật cười: “Chị vỗ vỗ ngực chị rồi nói cho em nghe, tình huống này hợp lý sao?”

“Tiểu An, em bị sao vậy?” Lòng Trương Nhược thầm nói chị cưng đương nhiên biết không hợp lý, thế nhưng cho chị mười cái lá gan chị cũng không dám nói không hợp lý, “Không phải em thích đóng phim nhất sao? Bây giờ có một cơ hội tốt đặt trước mặt em, vừa nâng cao kỹ năng diễn xuất vừa được đạo diễn nổi tiếng giáo dục, còn được đóng cùng với biết bao diễn viên gạo cội, cơ hội tốt như thế khác nào mò kim đáy bể, bỏ lỡ thì không có lần sau đâu, chị đã nhắc em rồi, em đừng có mà tùy hứng, chờ suy nghĩ kỹ rồi báo lại cho chị.”

Nói xong, Trương Nhược liền muốn cúp điện thoại, thế nhưng Diệp Thiều An sao có thể cho cô cơ hội này?

“Đương nhiên em đã suy nghĩ cẩn thận.” Diệp Thiều An hời hợt nói: “Đạo diễn Hầu là đạo diễn tốt, diễn viên lão làng cũng là diễn viên tốt, chị nói xem em với họ không thù không oán, cớ gì phải rước tai họa hại người ta chứ?”

“Nhọc nhằn khổ sở chuẩn bị mấy tháng, cuối cùng bởi vì em nên chẳng qua được xét duyệt, tất cả mọi người đều khổ sở.” Diệp Thiều An dừng một chút, lại không nhịn được cười cười: “Cứ như vậy đi, chị Trương.”

Trước khi Trương Nhược kịp mở miệng nói chuyện, Diệp Thiều An sảng khoái cúp điện thoại.

Loại tiểu minh tinh tuyến 18 như Diệp Thiều An chỉ có độc một quản lý, còn mấy người như trợ lý tài xế vân vân nếu không phải do Hạ Nhan Minh phái đến thì còn ai trồng khoai đất này?

Nếu đã là người của Hạ Nhan Minh, vậy thì mượn miệng bọn họ đưa tin đến chỗ Hạ Nhan Minh đi.

Diệp Thiều An hời hợt nghĩ, hắn lại múc thêm một bát cháo nữa, mở máy vi tính ra, bắt đầu tìm tòi thông tin về các trường đại học trong thế giới này.

Ngay khi bước vào các thế giới, hắn đã biết rõ, dùng sức mạnh của khoa học kỹ thuật đánh tan thiên đạo là chuyện không thể, trong chớp mắt hứng thú đối với khoa học kỹ thuật liền tụt thẳng về âm vô cực, tuy nói sẽ dạo chơi trong vòng giải trí một chút cũng không tồi, nhưng vấn đề là có vẻ như có người không tình nguyện lắm,

Thôi thì mình start up khởi nghiệp vẫn vui hơn.

Vậy phải vào đại học học viện thương mại nào mới tốt đây?

Diệp Thiều An bên này search tìm trường địa học, Trương Nhược bên kia đã gấp ghê gớm, nếu không phải vì không biết Diệp Thiều An đang ở nơi nào, có lẽ bây giờ cô đã chạy đến đập cửa rồi, cô gọi cho Diệp Thiều An mấy lần nhưng đều bị từ chối, mắt nhìn kim đồng hồ càng ngày càng nhích về số 3, Trương Nhược đành phải kiên trì gọi một cú điện thoại cho Hạ Nhan Minh.

“Hạ tổng.” Trương Nhược thấp thỏm báo lại mọi chuyện cho Hạ Nhan Minh nghe, đầu bên kia điện thoại Hạ Nhan Minh trầm mặc một lúc lâu, trái tim Trương Nhược đập thịch thịch thịch, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi, mới nghe được người đàn ông đó lạnh nhạt đáp: “Tôi đã biết.”


Một giây sau, cúp máy.

Hạ Nhan Minh xem văn kiện trong tay, lại phát hiện anh chẳng đọc vào đầu chữ nào, anh mím mím môi đặt văn kiện sang một bên, bật máy vi tính lên, tùy ý mở ra một file tài liệu,

Diệp Thiều An xuất hiện trước mắt anh.

Đó là một game-show truyền hình, Diệp Thiều An xuất hiện trong ống kính mang theo vẻ ngốc manh, hắn khờ khạo chơi trò chơi lại bị đồng đội cười trêu chọc, người nào đó cầm món đồ chơi ngồi trong hồ co thành một nắm ngoẹo cổ mờ mịt không hiểu nhìn những người khác, giống như bé chuột hamster béo múp co thành một cục mờ mịt, đáng yêu muốn chết.

Khóe môi của Hạ Nhan Minh hơi cong lên, hiện ra nét cười nhợt nhạt.

Ống kính vẫn luôn chuyển động quanh người Diệp Thiều An, hoặc chạy hoặc nhảy, hoặc cười hoặc nháo, khi thì thần thái sáng láng, khi thì mê man đáng yêu, khiến người ta hận không thể móc tim ra dâng cho hắn,

Hạ Nhan Minh vô thức vươn ngón tay chạm vào màn hình máy vi tính, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người trong video, ngón tay đặt lên trán người, giống như muốn xuyên qua màn hình xoa xoa thái dương người ấy.

Diệp Thiều An,

Lòng Hạ Nhan Minh thốt lên danh từ này trong vô thức.

Diệp Thiều An tốt như vậy, sao anh cam lòng cho kẻ khác nhìn thấy?

Khoan dung cho hắn đến sân khấu quay phim đã là giới hạn cuối cùng của anh rồi.

Anh không hy vọng trong đôi mắt của Diệp Thiều An nhuốm màu u buồn, nhưng cũng không muốn một Diệp Thiều An rực rỡ như thế bị kẻ khác nhìn thấy, không thể không ra hạ sách này, anh biết người ấy thích đóng phim, thích giới showbiz, nhưng anh không thích, anh không thích để nhiều người nhìn thấy Diệp Thiều An như vậy.

Nhưng bây giờ, Diệp Thiều An vẫn mất hứng.

Ngay cả đóng phim hắn thích nhất cũng không muốn đi.

Đạo diễn Hầu Khắc Bằng, mấy hôm trước Diệp Thiều An còn nói muốn hợp tác với ông ta,

Chẳng lẽ giờ không muốn nữa sao?

Mất hứng ư?

Hạ Nhan Minh đột ngột bật dậy, anh cầm lấy áo khoác của mình, đi thẳng ra ngoài, trợ lý đang định tiến vào báo cáo công tác, vừa nhìn Hạ Nhan Minh dự định rời đi thì không khỏi sửng sốt một chút, nói: “Hạ tổng, lúc 4 giờ còn một hội nghị…”


“Đẩy sang ngày mai.” Hạ Nhan Minh đơn giản đáp.

“Vậy còn Hạ gia…”

Trợ lý còn chưa nói hết đã nghe thấy Hạ Nhan Minh nhàn nhạt nói: “Tất cả công việc ngày hôm nay đều đẩy sang ngày mai đi.”

“Nhưng mà…” Trợ lý theo bảo năng muốn phản bác, thế nhưng vừa nhìn thấy thần sắc của Hạ Nhan Minh, lập tức đổi gió nói: “Vâng thưa Hạ tổng, không thành vấn đề Hạ tổng.”

Hạ Nhan Minh khẽ gật gù, đi ra ngoài, nện bước so với bình thường lớn hơn không ít.

Trợ lý lặng lẽ xoa xoa mồ hôi bên thái dương mình, có thể khiến cho vị cuồng công tác này ném công việc sang một bên, có lẽ cũng chỉ có người đó?

Lần này, bởi vì chuyện gì thế nhỉ?

Hi vọng vị kia thông cảm thông cảm cho đám làm công ăn lương bọn họ, đừng dằn vặt Hạ tổng quá nhiều nha.

Trợ lý thở dài một hơi, thần sắc u oán.

Thời điểm Hạ Nhan Minh chạy đến, Diệp Thiều An vẫn chưa tìm ra trường đại học phù hợp với mình, hắn vốn không phải nhân loại, năm thế giới trước cũng chỉ có một thế giới có liên quan đến học đại học, thế nhưng vào lúc ấy, hắn đã chạy đi làm nghiên cứu sinh rồi, sau đó nhờ hệ thống 001 trợ giúp giải quyết một nam đề quấy nhiễu giới vật lý nhiều năm, thiên phú xuất chúng khiến không biết bao giáo sư trường đại học tranh đoạt, hắn chỉ cần lựa chọn một trường học có điều kiện tương đối dư dả mà thôi.

Hiện tại, bắt hắn chọn một trong bao nhiêu trường học thế này, hắn lại còn không có mấy quan điểm về Học viện Thương mại, không khỏi đầu váng mắt hoa.

Còn thương lượng với hệ thống 001 ấy hả, hệ thống 001 vẫn luôn kiên trì nộp hồ sơ vào trường học tốt nhất, nói chỉ có trường học tốt nhất mới xứng đáng với thân phận cao quý của nó, Diệp Thiều An không thèm để ý đến nó.

Chọn trường thích hợp nhất mới là tốt nhất.

Bị đần mới tin tưởng 001.

Lúc Hạ Nhan Minh tiến vào liền thấy cảnh này.

Thiếu niên tuấn tú kiên cường ngồi trước máy tính, trên tay phải còn cầm một cái bút, một bên đang tra cứu gì đó, một bên viết viết, anh bất động thanh sắc đi tới liền nhìn thấy tên một chuỗi trường đại học, còn có cả bốn chữ Học viện Thương mại được hightlight chói lọi, thần sắc không khỏi căng thẳng, trầm giọng hỏi: “Đang làm gì đấy?”

“Tìm đại học chứ còn làm gì nữa.” Diệp Thiều An tranh thủ liếc mắt nhìn anh, lộ ra một nụ cười dương quang xán lạn, “Ồ đúng rồi, tôi nhớ rằng anh có bằng thạc sĩ của Học viện Thương mại đúng không? Hồi đi học anh có hay đến trường không?”

“Cậu muốn học thương mại?” Giọng của Hạ Nhan Minh hơi trầm xuống, anh biết Diệp Thiều An yêu đóng phim nhường nào, “Tại sao?”

“Không phải anh không thích tôi đóng phim à?” Diệp Thiều An mạn bất kinh tâm đáp: “Nên tôi đành đi học thương mại vậy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.