Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 24: Hoa mân côi có độc (5)


Đọc truyện Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ – Chương 24: Hoa mân côi có độc (5)

Đêm đã khuya, bên trong phòng ngủ chính không bật đèn, rèm cửa sổ dày nặng vững vàng ngăn cách tất cả ánh đèn bên ngoài, cả căn phòng đều tối tăm vô cùng.

Thu Ngôn Dục hơi đáng tiếc lắc lắc đầu, hoàn cảnh quá mức tối tăm khiến anh không có cách nào quan sát biểu tình của hoa mân côi nhỏ thật tốt, nhưng cũng có thể lý giải, hoa mân côi nhỏ của anh vừa cảnh giác vừa bình tĩnh cơ trí, anh nhất định phải suy tính tất cả những khả năng có thể xảy ra, sau đó bóp chết tất cả uy hiếp từ trong trứng nước.

Hoa mân côi nhỏ của anh chỉ cần nhìn thấy tình cảnh anh muốn em ấy nhìn thấy là được rồi.

Thu Ngôn Dục nhẹ nhàng hôn lên môi Diệp Thiều An.

Hoa mân côi nhỏ của anh vừa ngọt vừa mềm, còn có mùi thơm thoang thoảng, mãnh thú trong lòng gào thét phải nuốt trọn mỹ vị này xuống bụng song Thu Ngôn Dục không dám manh động.

Anh chỉ có thể cẩn thận đè xuống dục vọng tăng vọt trong lòng, cẩn thận hôn bờ môi thơm ngọt của hoa mân côi nhỏ, vốn định lướt qua rồi thôi, không ngờ dục vọng lại bị câu lên, ai biết hoa mân côi nhỏ của anh lại ngon miệng đến thế, loại thưởng thức thoáng qua ấy không những không có tác dụng, trái lại còn khiến anh càng ngày càng khát vọng.

Khóe mắt Thu Ngôn Dục có chút hồng, anh đẩy nửa người trên lên, nặng nề nhìn hoa mân côi nhỏ của anh, hoa mân côi nhỏ của anh ngủ say trong ngực anh, ngoan ngoãn đáng yêu, ngay cả hô hấp cũng tiết ra một loại khí tức thơm ngọt.

Ngoan ngoãn nhường nào…

Ngón tay trỏ nhẹ nhàng xoa khóe môi nhuyễn nhu của hoa mân côi nhỏ, Thu Ngôn Dục gần như mê luyến nhìn Diệp Thiều An, ngón tay của anh lướt qua mỗi góc trên gương mặt Diệp Thiều An một lần, dục vọng nhịn không được lại tăng vọt.

Hoa mân côi nhỏ của anh ơi, cứ ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy nhé, mềm mại không phòng bị nằm bên cạnh anh tựa như mang theo sự tín nhiệm hoàn toàn tiến vào giấc mộng ngọt ngào, trong giấc mộng ấy, hãy mang theo cả bóng hình của anh vào nhé.

Vô số tâm tình bừa bãi tàn phá trong lòng, con ngươi Thu Ngôn Dục càng ngày càng tối, cũng càng ngày càng đỏ, dục vọng lại như một con hung thú, dục vọng bị phong ấn giam giữ trong cơ thể anh đã bị một ngọn lửa hừng hực đốt sạch, rốt cuộc thì… vẫn không tránh thoát được.

Hoa mân côi nhỏ của anh…

Hoa mân côi nhỏ ngoan ngoãn, đáng yêu, mềm mại, đang ngủ say,

Đang nằm trong ngực anh, không hề phòng bị.

Thu Ngôn Dục nặng nề hôn lên khóe môi Diệp Thiều An, đầu lưỡi không tốn chút sức nào cạy hàm răng của hắn ra, nghe thấy tiếng kêu rên không khỏe của Diệp Thiều An thì đỏ cả mắt, tiến quân thần tốc, hút đi hết thảy ngọt ngào của hoa mân côi nhỏ.


Anh không thể thỏa mãn với sự đụng chạm ngọt ngào giữa môi với răng này, đầu ngón tay của anh bấm một cái tại điểm mẫn cảm bên hông của Diệp Thiều An, hài lòng nghe thấy tiếng rên rỉ nhuyễn nhu của hoa mân côi nhỏ, Thu Ngôn Dục thấp giọng nở nụ cười, trong căn phòng ngủ yên tĩnh, tiếng cười trầm thấp của anh mang theo mị lực trước nay chưa từng có.

“Hoa mân côi nhỏ của ta à…”

Anh trầm thấp mở miệng, thanh âm này giống như rượu ngon ủ sâu trăm năm, tỏa ra hương vị say lòng người.

Tay anh linh hoạt du tẩu trên thân thể Diệp Thiều An, xúc cảm mềm nhẵn ấy khiến anh si mê, anh rốt cục lột ra tầng phòng hộ cuối cùng của hoa mân côi nhỏ, nhẹ nhàng hôn lên tứ chi đẹp đẽ của hoa mân côi nhỏ.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, Thu Ngôn Dục cũng có thể cảm thấy được loại nóng nảy đồng thời đến từ nội tâm và ngoại giới, anh liều mạng tự ngột ngạt bản thân, thế nhưng cái người anh tâm tâm niệm niệm kia vẫn không thèm phòng bị nằm trong ngực mình, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng mềm mại và ngọt ngào đến vậy, kẻ nào có thể nhịn xuống được sự dụ dỗ đến từ yêu tinh?

Trầm luân đi…

Có một thanh âm không ngừng thoáng hiện trong đầu anh, một lần lại một lần khuyên lơn anh lựa chọn trầm luân, anh có thể giam cầm hoa mân côi nhỏ của anh vào trong Thủy Tinh Cung bọn họ tự tay chế tạo, từ đây chỉ có lẫn nhau, chỉ có lẫn nhau…

Không được… Không được…

Thu Ngôn Dục tầng tầng thống khổ cắn cắn vành tai Diệp Thiều An, bởi vì đau đớn thân thể Diệp Thiều An hơi co rúm lại, anh vội vã ôm sát hoa mân côi nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng liếm láp nhiều lần ở bộ vị kia.

Không được, không thể làm như thế…

Hoa mân côi nhỏ như thế là không ngoan…

Hoa mân côi nhỏ mà anh muốn là một bé ngoan, ngọt ngào, sẽ không phản bội anh.

Thời gian không sai biệt lắm.

Thu Ngôn Dục cuối cùng nhẹ nhàng hôn khóe môi Diệp Thiều An, lần này không thâm nhập, đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn Diệp Thiều An, nửa ngày sau mới thở ra một hơi thật dài.

Nếu như hoa mân côi nhỏ của anh có thể vĩnh viễn mang bộ dáng này thì tốt biết bao.


Vĩnh viễn ngủ say, vĩnh viễn ngoan ngoãn, vĩnh viễn không phòng bị anh, vĩnh viễn ngủ say bên cạnh anh.

Nếu như có thể… cứ mãi… ngủ say…

Thì tốt biết bao.

Vĩnh viễn ngủ say đi;

Vĩnh viễn ngủ say như vậy đi;

Thần sắc Thu Ngôn Dục càng thêm điên cuồng, trong lòng anh bắt đầu nảy lên một chủ ý lớn mật;

Hoa mân côi nhỏ của anh nếu cứ như ngày hôm nay, vĩnh viễn vĩnh viễn, cứ ngoan ngoãn khả ái ngủ say mãi, tựa hồ cũng tốt lắm.

Thu Ngôn Dục bật đèn đầu giường lên, chiếc đèn bàn nhỏ tỏa ra tia sáng ấm áp màu da cam, Thu Ngôn Dục xóa hết vết tích mình vừa tàn phá bừa bãi đi, có hơi ảo não nhìn khóe môi hồng hào và vành tai đỏ chót của Diệp Thiều An.

Vừa nãy dường như… dùng lực quá lớn.

Đều do hoa mân côi nhỏ của anh quá mê người, Thu Ngôn Dục tức giận xoa xoa gò má của Diệp Thiều An, ngủ say cũng không quên câu dẫn anh, thật sự là bé hoa mân côi nhỏ tham lam mà.

Chiếc đèn đầu giường lặng yên không một tiếng động tối đi, Thu Ngôn Dục ôm Diệp Thiều An xuống lầu, anh thả Diệp Thiều An nằm thẳng trên ghế sa lon, không quên đắp cho hắn một cái thảm, lại cầm mấy bình rượu trên bàn đổ hết đi, chỉ để lại một bình rượu trống trơn.

Tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ bọn họ tới đón người.

Tự tay đặt bé hoa mân côi vào tay người khác, thật là một việc khiến người ta… không vui mà.

Bấm một cái lên tay Diệp Thiều An, Thu Ngôn Dục không vui nhìn về phía đại môn, rất nhanh, tiếng chuông vang lên.


Đội bảo tiêu của Diệp gia đến.

Thu Ngôn Dục cười nhẹ nhàng xuy một tiếng, đi mở cửa, trước cửa là một anh chàng cao lớn bên trong mang theo vài phần bĩ khí (lưu manh, bất lương), Thu Ngôn Dục nhận ra anh ta, anh ta là anh họ của bé hoa mân côi, tên Lê Hướng An, là người nối nghiệp Lê gia.

Thu Ngôn Dục lộ ra nụ cười lễ phép, Lê Hướng An thở phào nhẹ nhõm, người trước mặt ngoan ngoãn biết điều, tuấn tú thanh nhã, như Thiên Sơn Tuyết Liên, không hề có tính uy hiếp, vừa nhìn đã khiến người ta yên tâm.

Nghe nói trong yến hội còn giúp An An trừng trị tên khốn kiếp Khương gia kia.

Lê Hướng An tâm lý càng hài lòng hơn, bây giờ cứ kẻ nào oán tên khốn kiếp Khương gia trong mắt gã đều là người đáng để kết giao.

Lê Hướng An lễ phép tỏ rõ từ thân phận đến ý đồ của mình với Thu Ngôn Dục, Thu Ngôn Dục vô cùng cảnh giác, Lê Hướng An dùng không ít biện pháp mới chứng minh thân phận của gã, Thu Ngôn Dục cuối cùng gật gật đầu, do dự nói: “Cậu ấy tối hôm nay… Ừm… Muốn dãi bày tâm trạng, uống hơi nhiều một chút.”

“Tôi không thể cứ tùy tiện giao cậu ấy cho người khác.”

Nói xong, Thu Ngôn Dục lộ ra nụ cười áy náy với Lê Hướng An.

Lê Hướng An đại đại liệt liệt biểu thị không liên quan, biểu thị thoả mãn với việc Thu Ngôn Dục cảnh giác và để bụng tới An An, cũng không đặt chuyện “uống hơi nhiều” để trong lòng, biểu đệ của gã tuy tửu lương không tốt nhưng sẽ không uống say ở bên ngoài.

Lê Hướng An cùng Thu Ngôn Dục vào nhà, giật mình nhìn Diệp Thiều An ngủ say trên ghế salông, thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn Thu Ngôn Dục một cái, tâm lý vi diệu dâng lên mấy phần đố kị nhỏ.

Biểu đệ của gã… chưa bao giờ xỉn quắc cần câu với gã như này đâu!

Thu Ngôn Dục ôm bế Diệp Thiều An đang nằm trên ghế sa-lông lên.

Bởi vì nội tâm vi diệu tiểu tâm tình, Lê Hướng An bỏ lỡ thời gian tốt nhất, chờ gã phục hồi tinh thần lại, Thu Ngôn Dục đã bế Diệp Thiều An lên, Lê Hướng An vội vàng đón lấy, Thu Ngôn Dục vững vàng ôm Diệp Thiều An, ôn hòa nói: “Tôi vẫn nên ôm cậu ấy đi qua đi, đổi người giữa chừng có thể sẽ đánh thức cậu ấy.”

Lê Hướng An nghĩ cũng phải, rồi chạy ra mở cửa xe, Thu Ngôn Dục ôm Diệp Thiều An vào trong xe, Lê Hướng An chú ý tới tấm thảm trên người Diệp Thiều An, không khỏi dán lên người Thu Ngôn Dục thêm cái nhãn mác an tâm tin cậy săn sóc, hài lòng trò chuyện với anh bạn mới của thằng em họ mình.

Xe chậm rãi khởi động, Lê Hướng An nghiêng người sang chỉnh lại thảm cho Diệp Thiều An, ánh mắt của gã không tự chủ lướt ra đằng sau, Thu Ngôn Dục vẫn đứng ở chỗ bọn họ mới vừa trò chuyện như cũ, tựa hồ vẫn đang ngó về phía bọn họ.

Trong mơ hồ, Lê Hướng An dường như nhìn thấy Thu Ngôn Dục đang cười.

Tình thế bắt buộc phải cười.

Lê Hướng An thu hồi ánh mắt của mình, phì cười một tiếng, khoảng cách xa như vậy, gã làm sao có khả năng thấy rõ biểu tình của người ta chứ, gã đâu có thiên lý nhãn (mắt nhìn xa ngàn dặm)!


Mà vị Thu Ngôn Dục này, An An tựa hồ rất yêu thích và hoàn toàn tín nhiệm anh ta, nếu không sẽ không uống say trước mặt anh ta, đây là đãi ngộ ngay cả mình cũng chưa từng có, lúc gã vào nhà có đếm đếm mấy bình rượu trên bàn, ngang dọc tứ tung cũng không ít đâu, nhìn cái bộ dáng của vị Thu Ngôn Dục kia, viền mắt đỏ chót, cũng đã uống không ít.

Không có gì đáng để lo lắng.

An An yêu thích tên khốn kiếp Khương gia kia như vậy, bây giờ thống khổ khổ sở cũng là chuyện bình thường, nếu như vị Thu Ngôn Dục này có thể giúp hắn quên đi, không còn quan tâm đến tên khốn kiếp Khương gia kia nữa, cũng không phải không tốt.

Trong phòng ngủ chính của căn biệt thự nhỏ kia lóe lên tia sáng, rèm cửa sổ dày nặng vẫn đang nghiêm mật chấp hành sứ mạng của nó, Thu Ngôn Dục lột hết ga trải giường vỏ chăn gối ra, mấy phút sau, căn biệt thự ấy trở nên u ám, một chiếc xe thể thao màu đen từ trong biệt thự chậm rãi chạy ra.

Ngồi vị trí kế bên tài xế đang lái xe, Thu Ngôn Dục tỉ mỉ đóng gói đồ vật.

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Thiều An từ trên giường bò dậy, đứng trước gương trong phòng tắm.

Thân thể trong gương thon dài mạnh mẽ, lộ ra một vẻ đẹp khác, Diệp Thiều An từ từ cẩn thận kiểm tra, hệ thống 001 một mặt ép mộng nhìn động tác của hắn, nửa ngày sau, Diệp Thiều An “chậc” một tiếng, nhẹ giọng nói: “Không ngờ không có một dấu vết nào.”

【… Kí chủ ngài đến cùng đang nghĩ cái gì thế?】001 bi phẫn nói.

Diệp Thiều An không để ý đến nó, chỉ ung dung nằm trong bồn tắm, lười biếng nói: “Quả nhiên ngay cả một điểm đột phá cũng không để lại cho mình.”

001 cạn lời nói: 【Kí chủ ngài đến cùng đang nói cái gì vậy?!】

“Ngoan.” Diệp Thiều An mạn bất kinh tâm nói: “Nói cho tao biết độ hảo cảm của Thu Ngôn Dục có biến hóa gì không?”

Vừa nhắc tới chính sự hệ thống 001 trong nháy mắt nghiêm túc, đàng hoàng nói: 【Không có.】

“… Chẳng lẽ tối hôm qua, cái gì cũng không phát sinh?” Diệp Thiều An hơi nhíu lông mày, ngửa đầu nhìn trần nhà, tâm lý có vô số loại suy đoán từng cái thoáng hiện ra: “Xùy.”

Diệp Thiều An đứng lên từ bên trong bồn tắm, từng giọt từng giọt thủy châu (giọt nước) lăn xuống, hắn đơn giản quấn quanh mình một cái khăn tắm, mở điện thoại di động của mình ra, quả nhiên tìm thấy dãy số của Thu Ngôn Dục trong danh sách liên lạc, đây tuyệt đối là do Thu Ngôn Dục tự lưu vào.

Cũng không phải thờ ơ không động lòng như biểu hiện nha…

Trong lòng Diệp Thiều An thoáng qua một ý nghĩ, điện thoại di động ở trong tay xoay chuyển hai vòng, khẽ cười thành tiếng, “A.”

Hắn lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ, quyết đoán bấm dãy số đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.