Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 19: Hào quang ký ức (phiên ngoại)


Đọc truyện Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ – Chương 19: Hào quang ký ức (phiên ngoại)

(một)

Đã từng trên một cành cây cao ở Yến Thanh điện, vì gã hắn thổi tiêu, dùng chính cây trường tiêu màu bích lục này, cây trường tiêu từng được gã tự tay sửa chữa, cây trường tiêu thuộc về Diệp Thiều An.

“Cuộc chiến Thánh” lần thứ tư bao trùm lên lục giới đã kết thúc, kết thúc như một màn hí kịch, rõ ràng Ma giới đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, hơn nữa kết giới còn bị đánh cho nát tan cuối cùng lại có thể dễ dàng nghịch chuyển toàn cục trong nháy mắt.

Cái giá phải trả là Diệp Thiều An và Trường An bí đội.

Tây Mị Trạch cầm lấy cây trường tiêu, đặt bên khóe miệng, gã không thổi tiêu, lại muốn thổi cây tiêu Diệp Thiều An đã từng thổi qua.

Gã tưởng niệm hắn, nhưng không bao giờ nhìn thấy được nữa.

Tiếng tiêu lẳng lặng vang lên bên trong Yến Thanh điện.

“Ngươi lại thổi cây tiêu này.” Một thanh âm bình tĩnh ghé vào lỗ tai gã vang lên, Tây Mị Trạch vui mừng mở mắt ra, khóe môi hơi run run, Diệp Thiều An sống sờ sờ cứ xuất hiện trước mắt gã như vậy.

Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến người ta không dám tin tưởng.

“Nhìn cái dáng dấp của ngươi này, xem ra ta đã chết, nếu không cây tiêu này cũng sẽ không cho ngươi.” Bóng người trong suốt nhẹ nhàng nở nụ cười, khung cảnh xung quanh không biết vì sao đột nhiên thay đổi, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, “Ta chỉ là một đoạn ký ức mà thôi.”

Lòng Tây Mị Trạch đột nhiên đau xót.

“Hơn nữa, ngươi chỉ có thể gặp một lần.” Diệp Thiều An vẫn cứ cười híp mắt nói rằng: “Cây Bích Ngọc tiêu này chỉ có thể gánh chịu được một lần, ký ức một khi phát động, sẽ tan thành mây khói.”

“Ta thủ tại chỗ này, chỉ vì muốn lan truyền một ít thông tin cho ngươi.” Diệp Thiều An nghiêng đầu cười cười, “An vương An vương, mệnh danh An, đời đời truyền thừa, bảo đảm Ma giới an bình, bảo đảm bí mật Trường An, mãi mãi gìn giữ sự bình an, đây là sứ mệnh tương truyền qua các đời của chúng ta, cầu nhân được nhân, chúng ta không có gì không cam lòng.”

“Nhưng mà ta có.”

Tây Mị Trạch há mồm, không cam lòng phun ra bốn chữ này.

Gã liều mạng nhìn Diệp Thiều An, không dám bỏ qua một cái biểu tình nào của hắn, lần này có phải là…lần cuối cùng nhìn thấy Diệp Thiều An chăng?

Diệp Thiều An nở nụ cười, Tây Mị Trạch tham lam nhìn nụ cười của Diệp Thiều An, gã chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười đến ôn nhu và sủng nịch như thế.

“Ngươi là Ma vương.” Diệp Thiều An lắc lắc đầu, “Ngoan.”

Tây Mị Trạch há miệng, muốn nói cái gì, đã bị Diệp Thiều An đánh gãy: “Thời gian của ta không nhiều lắm.”

Hắn lắc lắc đầu, nụ cười ôn hòa, trong tròng mắt có mấy phần ánh sáng, chỉ đứng bình tĩnh ở nơi đó cũng khiến người ta cảm thấy an bình từ tận đáy lòng.

Nhưng mà đây là lần cuối cùng gã nhìn thấy hắn.

Tây Mị Trạch tâm lý đau xót, suýt nữa rơi lệ.

Gã đã bao giờ được nghe thấy Diệp Thiều An ôn nhu nói chuyện với gã như thế chưa?

Gã đã bao giờ được trông thấy Diệp Thiều An ôn nhu nhìn gã như thế chưa?

Khi còn sống, bọn họ chỉ tranh đấu, gã không tín nhiệm Diệp Thiều An, Diệp Thiều An cũng chưa bao giờ biểu lộ ra sự mềm yếu trước mặt gã, quan hệ của bọn họ cứng ngắc muốn chết, đã bao giờ an bình ôn hòa như thế này đâu?


Chỉ có khi Diệp Thiều An chết rồi, lưu lại mảnh ký ức cuối cùng, sự ôn nhu chỉ thuộc về Diệp Thiều An.

Chỉ có khi chết rồi…

Gã đến cùng đã làm cái gì mới để cho Diệp Thiều An chỉ khi chết rồi mới có thể chung sống hòa bình với gã?

Chỉ có vào lúc này, gã mới hối hận đến vậy.

Hối hận như độc dược bao phủ tứ chi bách hài của gã, khiến toàn thân gã từ trên xuống dưới mỗi một tế bào đều vô cùng thống khổ.

Nếu như, nếu như gã không tự ti như vậy;

Nếu như, nếu như gã không tự kiêu như vậy;

Nếu như, nếu như gã không vặn vẹo như vậy;

Như vậy gã và An An có đi tới bước đường cùng này hay không?

“Tất cả sai lầm trên cõi đời này, không phải do một người tạo thành.” Diệp Thiều An dường như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng gã, ánh mắt ôn hòa nhìn lại, chậm rãi nói: “Đặc biệt trong quá trình ở chung giữa hai người, tất cả vấn đề không phải do một cá nhân tạo thành.”

Tây Mị Trạch nghĩ muốn nói chuyện, lại một chữ cũng không nói ra được, An An của gã, từ trước đến giờ đều như thế này.

Rõ ràng An An mới là người bị thương tổn bị tàn phá, cuối cùng vẫn là An An mỉm cười nói, đây không phải do một mình ngươi tạo thành, ta cũng có sai.

An An luôn am hiểu cách giải vây cho người khác, nhưng xưa nay không bao giờ chịu đối xử tử tế với chính bản thân mình.

Ta tình nguyện ngươi trách ta.

Tây Mị Trạch nghĩ.

Ta tình nguyện ngươi trách ta, hận ta, chán ghét ta.

Cũng tốt hơn hiện tại.

“Trận pháp cuối cùng này, chưa bao giờ là trận pháp công kích, nó là tầng kết giới cuối cùng của Ma giới, là hi vọng cuối cùng của Ma giới.” Diệp Thiều An đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người, chậm rãi nói.

“An vương cùng Trường An bí đội đời đời kiếp kiếp sống mãi trong lòng mọi người, chính là vì bảo vệ bí mật của trận pháp cuối cùng, thời khắc kết giới Ma giới toàn bộ bị phá hủy, An vương suất lĩnh ba ngàn người của Trường An bí đội, chịu đựng Ma Vực liệt hỏa đốt cháy rèn luyện linh hồn, dùng tính mạng cùng linh hồn mở ra trận pháp cuối cùng, tái tạo kết giới Ma giới.”

“Kết giới Ma giới ban đầu cũng đo tổ tiên chúng ta cùng tổ tiên Trường An bí đội dùng trận pháp cuối cùng đắp nặn.”

“Ta vẫn chưa lưu lại dòng dõi, thế nhưng, ta đã lưu lại một ngọn lửa sinh mệnh, mỗi người của Trường An bí đội cũng lưu lại một ngọn lửa sinh mệnh như vậy.”

“Ngọn lửa sinh mệnh, có thể đắp nặn sinh mệnh.”

“Chúng ta là thủ vệ cuối cùng của Ma giới, chúng ta cần phải có truyền thừa.”

Trầm mặc lan tràn trong không khí.


Diệp Thiều An nhìn Tây Mị Trạch, chậm rãi lộ ra mỉm cười, “Bộ dáng này của ngươi, ta thật sự có hơi không quen.”

“Trạch, ngươi không sai.” Diệp Thiều An đưa tay ra, tựa hồ muốn xoa xoamái tóc của gã, đôi tay ấy lại trực tiếp xuyên qua thân thể Tây Mị Trạch, Diệp Thiều An ngẩn người, nhún vai thu hồi bàn tay của mình lại, cười yếu ới nói: “Không nên đẩy mọi chuyện lên trên người mình, cho dù ta có ở vị trí của ngươi, ta cũng chưa chắc làm tốt hơn ngươi.”

“Ngươi đã rất tuyệt.”

“Giao Ma giới cho ngươi, ta rất yên tâm.”

“Ta đã nói cho ngươi điều này chưa?” Diệp Thiều An yên tĩnh nhìn Tây Mị Trạch, con ngươi đen bóng đầy ôn nhu ấy dường như sáng trong nguyệt quang, “Ngươi ở trong mắt ta, vẫn luôn là chủ nhân Ma giới.”

“Ngươi sẽ dẫn dắt Ma giới tới đỉnh cao vinh quang.”

“Thật đáng tiếc, ta không thể phụ tá ngươi được nữa.”

Thân hình Diệp Thiều An dần dần trở nên mơ hồ, Tây Mị Trạch hoảng sợ tiến lên định bắt hắn lại chỉ có thể tóm được một làn sương trắng, Diệp Thiều An cười đến ôn nhu mà bi thương, hắn nhẹ nhàng nói: “Tái kiến, vương của ta.”

Hắn tan vào không khí.

“Không ——!!”

Tây Mị Trạch cứ như vậy nhìn Diệp Thiều An tan vào không khí, đây là lần thứ hai.

Gã chẳng làm được gì cả.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn lịch sử tái diễn.

Gã chẳng làm được gì cả.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn triệt triệt để để đánh đổi tính mạng của mình.

“An An…”

Gã trầm thấp kêu thành tiếng, một dòng thanh lệ từ khóe mắt chảy xuống.

Hóa ra gã còn có nước mắt.

Tây Mị Trạch hoảng hốt thầm nghĩ.

Ngày đó, bên trong Yến Thanh điện truyền ra tiếng kêu rên dài tận một canh giờ.

Giống như thú hoang bị mất đi bạn lữ, giãy dụa trong thống khổ tuyệt vọng tê dại, sự bi thương không thể nói thành lời chỉ có thể bộc lộ bằng những âm tiết đơn thuần.

Một ngày ấy, Tây Mị Trạch đã mất đi năng lực ngôn ngữ.

Chỉ có thể dùng tiếng kêu rên nguyên thủy nhất mới có thể phát tiết hết thống khổ trong lòng gã, nhưng cho dù thống khổ đến mấy, cây trường tiêu màu bích lục vẫn được gã xem như châu như bảo che ở trước ngực, giống như đang che chở bảo vật trân quý nhất của gã.


(hai)

Chết trong hi vọng và sống trong thống khổ, ngươi lựa chọn cái nào?

Tây Mị Trạch từng nghĩ gã sẽ chọn giả thiết thứ nhất, nhưng sau đó gã mới hiểu được, lựa chọn thứ hai mới thích hợp với gã hơn.

Gã cần phải sống, sau đó chìm vào trong hồi ức cả ngày lẫn đêm, rồi từng li từng tí lục lại từng mảnh cỡ ký ức trong đầu, lôi ra rồi từ từ ngẫm lại, chỉ có như vậy, gã mới rõ ràng mình từng đối xử với An An gay go nhường nào.

Chỉ khi đem những ký ức này khắc sâu vào cốt tủy, khắc sâu vào linh hồn, gã mới có thể bảo đảm, nếu có một cơ hội, gã chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm như thế nữa.

Thế nhưng gã không còn một cơ hội nào.

Tây Mị Trạch rõ ràng biết thế.

Thời gian càng dài, gã lại càng tỉnh táo, cũng càng tuyệt vọng.

Cõi đời này, càng tỉnh táo, không thể lừa mình dối người được nữa thì càng tuyệt vọng, càng thống khổ.

Diệp Thiều An rời đi tước đoạt sự lừa dối cuối cùng của Tây Mị Trạch, gã mãi mãi không thể lừa mình dối người được nữa, chính bởi vì lúc nào cũng lừa mình dối người, gã và An An mới rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Không thể lừa dối, như vậy gã chỉ có thể sống sót trong tê dại và thống khổ.

Gã là Ma vương, chủ nhân Ma giới, An An dùng tính mạng cùng linh hồn của hắn cố thủ mảnh đất này, giao nó cho gã, gã đã từng khiến An An thất vọng vô số lần, lần này, tuyệt đối không thể để An An thất vọng nữa.

“Vương.” Âm thanh của Ảnh Nhất vang lên trong điện: “Mặc Ân Hoa đã bị bắt.”

“Dẫn hắn tới đây.”

Tây Mị Trạch nhàn nhạt nói, Ảnh Nhất cúi đầu thật sâu: “Vâng.”

Một năm này, Mị Vương đã biến thành một Ma vương hoàn mỹ, có lẽ sẽ là Ma Vương mạnh nhất trong ngàn năm trở lại đây.

Trên dưới Ma giới không ai không kính nể.

Thế nhưng gã vẫntự xưng là Mị Vương như cũ , danh hào chủ nhân Ma giới, lại dành cho một vị vương khác.

Một vị vương vĩnh viễn không kẻ nào dám nhắc đến trước mặt Mị Vương.

Mặc Ân Hoa xuất hiện vô cùng thản nhiên, tròng mắt màu xanh lam sâu đậm của y hơi nhướn lên, hiện ra sự châm chọc và lạnh lẽo, Tây Mị Trạch phút chốc đã nhận ra, đây là một mặt khác của song sinh hoa, mặt yêu thánh tử Nhân giới.

“Mị Vương điện hạ tới tìm ta, chẳng lẽ là muốn biết một ít chuyện cũ ư?” Mặc Ân Hoa phì cười một tiếng: “Được, ta cho ngươi biết.”

“Ta làm phản, là chủ ý của An vương.” Mặc Ân Hoa thờ ơ nói rằng: “Hắn biết Mặc Quân của hắn sẽ không đồng ý, cho nên tìm ta thương lượng, hắn cần một kẻ đem thắng lợi đưa đến tay ngươi.”

“Ngươi sớm đã có dã tâm đánh hạ An vương, chuyện này đối với Ma giới mà nói là vô cùng nguy hiểm, thay bằng chờ ngươi phát động nội chiến rồi lưỡng bại câu thương, không bằng tự mình đem thắng lợi đặt vào tay ngươi, bảo đảm an toàn cho lính tinh nhuệ và bảo tồn thực lực Ma giới.” Mặc Ân Hoa dừng một chút, cực kỳ thất vọng, “Đương nhiên, nghe thì có vẻ đường hoàng đấy, nhưng mất công đem thắng lợi đặt vào tay kẻ thù một mất một còn, từ đây lâm vào cảnh tù đày, kẻ ngu si nào sẽ đi làm?”

Mặc Ân Hoa lộ ra mỉm cười ác ý, “Chúng ta lợi dụng lẫn nhau, cũng không tính ai chịu thiệt, hắn cũng đã sớm chuẩn bị tốt khả năng ta phản bội, chỉ là An vương từ trước đến giờ không lộ chút sơ hở cũng có một ngày tính sai, ta cũng muốn phản bội cả ngươi nữa.”

Mặc Ân Hoa tràn đầy ác ý cười ha ha, y đột nhiên đứng lên, nụ cười trên mặt gần như điên cuồng: “Ta tại sao phải hoàn thành tâm nguyện của Diệp Thiều An?! Ta tại sao phải đi cống hiến cho người hắn thích?! Hắn cho rằng ta là thằng ngốc Mặc Quân kia sao?! Thầm mến hắn nhiều năm như vậy nhưng cái gì cũng không dám nói? Chỉ ngu ngốc cầu Diệp Thiều An liếc mắt nhìn y một cái đã thỏa mãn?! Ha ha ha còn lâu! Diệp Thiều An hắn nằm mơ!”

“Ta muốn thông đồng với thánh tử Nhân giới, muốn phá huỷ Ma giới này! Hắn không phải rất quan tâm Ma giới sao? Hắn không phải rất quan tâm ngươi sao? Ta muốn hủy diệt hết tất cả những thứ hắn quan tâm! Hủy diệt hết——!!!”

“Ồ đúng rồi, ngươi còn không biết đi?” Mặc Ân Hoa miệng lớn thở hồng hộc, con mắt màu xanh lam sâu đậm tràn đầy ác ý: “Khi cuộc chiến song vương nổ ra, ngươi có biết Diệp Thiều An làm cái gì không?”

“Hắn suốt đêm đi tới vùng đất của Cầu Bình ma thú cùng Sò Bình ma thú, bắt ta điều tất cả lực lượng chiến đấu trọng yếu nhất đi, đám Ma thú kia chỉ nhận thức mỗi Diệp Thiều An, nếu như không có hắn, ta làm sao có thể tiêu sái điều đi như vậy?!”

“Ngươi lại tin rằng ta điều Ma thú đi?! Ha ha ha ha ha đám Ma thú kia không cống hiến cho ta! Diệp Thiều An hạ mệnh lệnh bắt buộc, chúng nó chỉ có thể nghe lệnh ngươi, Diệp Thiều An hắn đề phòng ta như thế đấy!!!”


“Hắn đề phòng ta?! Hắn dĩ nhiên đề phòng ta?! Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Hắn đề phòng ta, ta cứ để hắn phòng! Không khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, không phải phụ bạc tấm lòng của hắn hay sao?!”

Không khác tưởng tượng của gã lắm.

Tây Mị Trạch chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngạc nhiên phát hiện tim cũng không đau đớn như trong tưởng tượng.

Gã theo bản năng mà đặt tay lên ngực, cảm thấy trái tim đang nhảy lên, Tây Mị Trạch chết lặng cười lạnh.

Nha, hóa ra, gã vẫn còn trái tim.

Thực sự là khó mà tin nổi.

Mặc Ân Hoa đột nhiên ngã trên mặt đất, vừa khóc vừa cười, thần sắc điên cuồng.

“Mặc Quân.” Tây Mị Trạch tiện tay bấm một cái phép thuật, lạnh nhạt bảo:  “Có nghe thấy không?”

Tròng mắt màu xanh lam sâu đậm của Mặc Ân Hoa chậm rãi biến thành màu đen, y đột nhiên giơ tay che cả khuôn mặt, đau khóc thành tiếng.

Hóa ra là y, hóa ra là y hại vương.

—— là y hại vương!!!

Ma lực quanh thân Mặc Ân Hoa trong chớp mắt tăng vọt, y hại vương, y có tư cách gì sống tiếp?!

“Ngươi có tư cách để chết sao?” Tây Mị Trạch ra tay ngăn lại động tác của y, gã từ trên cao nhìn xuống Mặc Ân Hoa, ánh mắt băng lãnh trào phúng: “Ngươi ngay cả tư cách để chết cũng không có.”

Mặc Ân Hoa khóc rống thất thanh, y có lỗi với vương, y có lỗi với vương!

Y có lỗi với vương!

Tây Mị Trạch hoảng hốt nở nụ cười, ngữ khí bình tĩnh khó mà tin nổi, “Chúng ta đều không có tư cách để chết.”

“Sống cho thật tốt.” Tây Mị Trạch châm chọc nói: “Sống nhiều thêm một ngày, thống khổ thêm một ngày, sinh mệnh Ma nhân dài cỡ nào, ngươi có thể chậm rãi cảm nhận.”

Gã cũng có thể chậm rãi cảm nhận.

Từ khi Diệp Thiều An chết đi, thế giới của gã đã biến thành một mảnh hoang vu.

Mỗi một phút mỗi một giây, đều là sự dày vò.

Mà loại dày vò này lại dài đến mức không thấy điểm cuối.

Tây Mị Trạch nắm cây trường tiêu màu bích lục, hoảng hốt nở nụ cười với không khí, hồi ức hôm nay đã tới chỗ nào rồi?

Hình như là hôm An An bị bắt vào tù.

Như vậy, lại nhấm nháp hồi ức ấy một lần nữa đi.

Dù sao, gã cũng chỉ có thể nhìn thấy An An trong trí nhớ.

Hồi ức dù có đau khổ đi chăng nữa, chỉ cần có thể nhìn thấy An An, đều là hạnh phúc.

oOo

~~~Hoàn thế giới thứ nhất~~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.