Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 13: Hào quang ký ức (13)


Đọc truyện Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ – Chương 13: Hào quang ký ức (13)

“Mị Vương cảm thấy thế nào?”

Không tiếp tục để ý hệ thống đang báo lỗi, Diệp Thiều An chuyển động cây tiêu màu bích lục trong tay, thờ nói: “Tay nghề của Mị Vương điện hạ tốt thật, cây tiêu này không có một vết nứt.”

Muốn đánh lảng sang chuyện khác?

Tây Mị Trạch sâu kín nhướng mày nhưng gã không muốn cho hắn cơ hội đánh lạc đề đấy.

Đáng tiếc.

“Bản vương cảm thấy rằng An An rất là muốn ta.” Tây Mị Trạch trầm thấp cười nói: “Nếu không, sao An An lại ngồi ở nơi cao như thế, cả ngày lẫn đêm chỉ để ý mỗi đại điện của bản vương?”

Một giây sau, Tây Mị Trạch đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Thiều An, gã hơi dùng sức lập tức giam Diệp Thiều An giữa vòng tay mình, gã nhẹ nhàng nâng lên lọn tóc của Diệp Thiều An đặt dưới chóp mũi ngửi nhẹ, thở dài nói: “Thơm quá.”

Diệp Thiều An lạnh nhạt nhìn gã.

Đáy mắt Tây Mị Trạch đem tối nghĩa.

Tây Mị Trạch thuận thế ôm vai Diệp Thiều An, trầm thấp nói rằng: “Cả ngày lẫn đêm ngồi ở đây thổi tiêu tặng ta, không phải vì ngày nhớ đêm mong muốn nhìn thấy mặt ta sao?”

“Ta đến rồi, An An có gì muốn nói với ta không?”


Tây Mị Trạch nói mấy câu này vừa hờ hững vừa ngả ngớn, chỉ là đôi mắt gã tối nghĩa khó hiểu, Diệp Thiều An nhìn gã cả buổi, đột nhiên đứng dậy không mặn không nhạt nói: “Nếu Mị Vương điện hạ không cho ta ngồi ở nơi này, vậy thì ta đổi sang chỗ khác là được.”

Tây Mị Trạch kéo Diệp Thiều An lại, cứ thế nhấn người vào trong lồng ngực, Diệp Thiều An thuận thế mượn lực, trong phút chốc ngang qua nửa thân cây, trường tiêu ngang trời xuất thế, mục tiêu nhắm thẳng vào lòng bàn tay Tây Mị Trạch!

Hai người ngồi trên cây liều mạng đánh nhau.

Nhìn như không ai nương tay nhưng họ đều rõ ràng trong lòng, song phương đều không dùng lực.

Dựa vào một cái trục bánh xe biến tốc, Diệp Thiều An nhanh chóng lùi về sau, hoàn toàn không còn ý định dây dưa với Tây Mị Trạch nữa, đột nhiên nhảy xuống đất, quăng Tây Mị Trạch ra sau đi vào trong Yến Thanh điện.

Lông mày Tây Mị Trạch dương dương tự đắc, sau đó hoàn hồn chốc lát xuất hiện trước người Diệp Thiều An, dùng sức một chút, trong không khí từng gợn sóng ma lực vặn vẹo, nháy mắt hai người trở về trên cây.

Tây Mị Trạch ôm Diệp Thiều An như muốn khảm sâu vào đáy lòng, cằm vững vàng đặt trên bả vai Diệp Thiều An, gã trầm thấp cười thành tiếng, con ngươi đỏ rực thâm trầm và tối nghĩa khiến người ta kinh ngạc.

“Làm sao, không muốn cho ta ôm?” Tây Mị Trạch vén lọn tóc của Diệp Thiều An lên, dùng ngữ khí hờ hững trầm giọng nói: “Vậy thì thật là đáng tiếc.”

Gã lắc lắc đầu như đáng tiếc lắm, tròng mắt màu đỏ sâu đậm không có ý cười, khóe môi hơi câu lên, nụ cười đó thấy thế nào cũng khiến người ta e sợ, “Chỉ mình ta mới có thể ôm ngươi.”

Diệp Thiều An mắt lạnh nhìn gã, Tây Mị Trạch cười ha ha, gã một bên cười một bên dùng sức thơm hai má Diệp Thiều An, gã dùng khí lực rất lớn, trên gương mặt Diệp Thiều An lưu lại vết tím bầm.

“Rõ ràng có thể trốn… tại ngươi sao không né ra?” Tây Mị Trạch cười lớn lắc đầu, “Hay bởi vì không muốn tránh?”


“Có gì mất mặt ư? Nhớ ta có gì mất mặt ư? Muốn gặp ta có gì mất mặt ư?” Tây Mị Trạch lại cười nói: “Ngươi ngồi chỗ này ôm tâm tư gì có kẻ nào không biết sao? Ta chỉ thay ngươi nói ra mà thôi, tức cái gì thế?”

Tròng mắt Diệp Thiều An càng lạnh hơn mấy phần, trong con ngươi đỏ rực của Tây Mị Trạch là cảm xúc gần như điên cuồng, trán của gã kề sát vào cái trán của Diệp Thiều An, “Ta tới gặp ngươi, cao hứng không?”

“Ngươi điên rồi.” Diệp Thiều An rít ra ba chữ này khỏi hai hàm răng, sắc mặt khó coi đến cực hạn.

Tây Mị Trạch xoa xoa cổ tay Diệp Thiều An, thuận đường hôn xuống cổ tay hắn phát ra âm thanh “chụt chụt”, gã cười ha ha nói năng hàm hồ không rõ: “Ta đúng là điên rồi, ngươi còn làm khó dễ được ta ư?”

“Ai bảo ngươi nghĩ quẩn đến trêu chọc ta?” Tây Mị Trạch tiếc nuối lắc đầu một cái, “Thực đáng tiếc, ngươi đã không còn đường sống.”

“Ai bắt ngươi phải tiến đến trước mặt của ta hả? Ai bắt ngươi nhất định phải chọc ta chú ý hả? Ai bắt ngươi phải ngồi ở chỗ này hả? Ai bắt ngươi gửi mảnh vỡ ngọc tiêu cho ta hả?” Tây Mị Trạch hôn nhẹ vén lên mái tóc của Diệp Thiều An, trong tròng mắt màu đỏ sâu đậm là tâm tình điên cuồng khiến người ta sợ hãi, gã nặng nề hôn lên khóe miệng Diệp Thiều An, thân mật tuyên bố: “Tiếc quá đi, ngươi đã không còn cơ hội để hối hận..”

“Ai bảo ngươi trêu chọc ta chứ?”

Bọn họ dựa vào nhau gần lắm thoạt nhìn rất thân mật, Tây Mị Trạch kề sát trán hắn, thấp giọng cười nói: “Ngươi trốn đi, tại sao ngươi không trốn nữa, ngươi rõ ràng có thể trốn, nếu ngươi không trốn thì đồng nghĩa với tiếp nhận, không phải sao?”

Diệp Thiều An hít một hơi thật sâu, “Ngươi dùng ma trận chế trụ ta, bảo ta trốn thế nào?”

Trốn đi đâu?


“Ôi chao, hóa ra là An An ngươi phát động ma trận, thật đúng là không tốt mà.” Gã tiếc nuối lắc lắc đầu, nặng nề cắn bả vai Diệp Thiều An, cái cắn này rất mạnh, đau đến mức Diệp Thiều An nhíu mày lại theo bản năng, cảm nhận được thân thể Diệp Thiều An căng thẳng trong chớp mắt, Tây Mị Trạch mỉm cười ngẩng đầu lên, đầu lưỡi nuốt chửng từng giọt chất lỏng màu đỏ bên khóe miệng lại cười nói: “An An thực sự rất ngon đấy.”

Tây Mị Trạch nhìn Diệp Thiều An dưới thân, sắc mặt tái nhợt, bờ môi hồng hào, ánh mắt đen láy khép lại, chỗ mi tâm hơi nhăn lại như đang kháng cự cái gì đó, tóc đen rối loạn, quần áo chỗ vai dính vết máu nhỏ, tư thái bừa bộn lại mang một vẻ đẹp khôn kể, khiến đầu quả tim Tây Mị Trạch cũng hơi ngứa ngáy.

Rất muốn bắt hắn phải… loạn thêm chút nữa.

“An An.” Tây Mị Trạch ôm Diệp Thiều An dậy, nhẹ nhàng cắn cắn tai Diệp Thiều An, bên trong thần sắc có một tẹo thỏa mãn bừa bãi, “Ngươi là phi tần của ta đó.”

“Nên làm tận nghĩa vụ đi.”

Diệp Thiều An không nói một lời.

Tây Mị Trạch cũng không hi vọng hắn phát biểu cảm tưởng, chỉ ôm Diệp Thiều An, tâm tình sung sướng bước vào bên trong Yến Thanh điện.

Tiểu điện gã từ nhỏ đã sinh sống này từng khiến cho gã chán ghét, giống như người đang nằm trong ngực gã này từng khiến cho gã muôn vàn căm hận.

Có lẽ thật sự là phụ phụ thành chính.

Lòng Tây Mị Trạch hơi nôn nao.

Trong nháy mắt chân gã dẫm lên cửa điện của Yến Thanh điện, người trong lòng đột nhiên chấn động, lưỡi dao sắc đột nhiên bay đến tay gã, Tây Mị Trạch phản xạ có điều kiện nghiêng sang một bên, ngọc tiêu ngang trời chém xuống bất ngờ nện xuống đầu của gã!

Diệp Thiều An xoay người một cái, ngọc tiêu hóa thành roi dài, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Tây Mị Trạch bị hắn quất trúng trực tiếp nằm ngang trên mặt đất!


“Thanh tỉnh chưa?”

Diệp Thiều An đứng trước mặt của gã, từ trên cao nhìn xuống Tây Mị Trạch đang nằm trên đất, lạnh lùng mở miệng hỏi.

Tây Mị Trạch bị đánh một roi thô bạo nằm oằn tà là vằn, hơi nheo mắt lại, Diệp Thiều An càng hiện lên rõ ràng trước mặt.

Người ấy đứng che khuất ánh sáng, lạnh lẽonkiên cường như cây tùng lại giống một chùm sáng chiếu thẳng vào lòng gã.

Tây Mị Trạch thấp giọng nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Chưa.”

Diệp Thiều An: “…”

“Có thể lưu lại đồ vật làm rối loạn tâm trí trong Ma cung.” Diệp Thiều An lạnh lùng đánh giá bốn phía, trầm giọng nói: “Thậm chí uy lực còn khiến một Ma vương trúng chiêu…”

“Hung hăng quá rồi.”

“Tây Mị Trạch, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa đâu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Thiều An: Ta có kỹ xảo công lược đặc thù ~ 【 mặt đầy ẩn ý sâu xa.】

Hệ thống 007: Kí chủ thật là đáng sợ hu hu hu QAQ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.