Bạn đang đọc Làm Mẹ Ở Thập Niên 70 – Chương 17
Ân Tú Thành nói muốn dẫn ông đi vào thành phố khám chân, ông liền cự tuyệt, nói chân mình sắp khỏi rồi, căn bản không cần lãng phí thời gian cùng tiền bạc.
Bất quá Ân Tú Thành cũng không nghe lời ông, tự quyết định : “đợi lát nữa con trở lại huyện thành, buổi chiều lái xe quay lại đón mọi người.” “Con không cần đi làm sao?”Mẹ Ân lo lắng hỏi, con trai vừa trở về, liền chỉ lo chuyện trong nhà, lãnh đạo bên trên có khó chịu hay không? “Mẹ, người yên tâm, trong cục cho con thời gian một tuần để sắp xếp chuyện nhà.” Ăn cơm sáng xong, Ân Tú Thành muốn đi đến nhà cán bộ và một ít họ hàng, đem mọi việc nói rõ ràng.Triệu Lệ Phương nghĩ nghĩ, đuổi theo : “Anh có cần mang chút lễ vật đến nhà đội trưởng và bí thư chi bộ hay không?” Hiện tại không còn quản nghiêm như trước, trong nhà có nuôi một ít gà, còn góp được mười mấy cái trứng.
Triệu Lệ Phương tự mình muối, bỏ linh thuỷ, thoạt nhìn thì không khác biệt nhưng kỳ thật ngon hơn nhiều.Những thứ này lấy đi làm quà tặng rất tốt.
Vài năm nay, thôn trưởng Lý Thổ Căn rất chiếu cố đối với nhà họ Ân, tuy rằng Ân Thanh Sơn kiên trì không chịu nhận công điểm trợ cấp, bình thường người trong nhà đều đi làm, nhưng đến thời điểm tính sổ cuối năm, Lý Thổ Căn đều đem công điểm trợ cấp tính chung vào, nên trong nhà cũng dư dả hơn.
Sau này chuyển hộ khẩu còn có nhiều chuyện lặt vặt, cũng là muốn nhờ đại đổi trưởng, đưa chút quà qua cũng là nhân chi thường tình.
Ân Tú Thành quay đầu cười, vẻ mặt nhu hoà: “tôi có mang theo.”Hắn từ trong túi móc ra hai bao thuốc lá giơ lên vẫy vẫy trước mặt, “Đừng lo lắng.” Triệu Lệ Phương không hiểu biết nhiều về thuốc lá, chỉ nhìn thấy trên hộp viết hai chữ “Trà hoa”, cũng không biết thuốc này có đẳng cấp gì.
Bất quá nếu Ân Tú Thành cảm thấy vậy là đủ rồi, chắc là không thành vấn đề.Ân Tú Thành vừa ra khỏi cửa nhà, Triệu Lệ Phương liền bắt đầu dọn dẹp sân.
Quả nhiên, không tới mười phút liền có khách không mời mà đến, đứng ngoài cửa la vọng vào : “Thím Ân, Tú Thành con trai thím về rồi à?” Không quá nửa giờ sau, trong sân nhà họ Ân liền đứng đầy phụ nữ.
Họ tranh thủ thời gian trước khi ra công tận lực thu thập nhiều tin tức.
Mẹ Ân bị một đám người vây ở giữa, một lần lại một lần trả lời câu hỏi, vui mừng trên mặt chưa từng giảm bớt.Mãi đến khi tiếng chuông bắt đầu làm việc vang lên, mọi người mới như ong vỡ tổ rời khỏi.
Lúc này đồng thời bị vây trong đám người, Triệu Lệ Phương cũng bắt đầu đi làm.
Ân Tú Thành từ trên trời giáng xuống: “Đồng chí Triệu Lệ Phương, trong nhà có việc nên tôi đã xin nghỉ cho cô rồi.”Ân Tú Thành một thân đồng phục cảnh sát màu tím ngay ngắn chỉnh tề, diện mạo uy phong mười phần, Triệu Lệ Phương trả lại công cụ, đi theo sau lưng hắn trở về, nghe được mấy người phụ nữ sau lưng cười ha hả, có người lại bắt chước Ân Tú Thành nói chuyện : “Triệu Lệ Phương đồng chí….” Tiếng cười càng lớn hơn.Triệu Lệ Phương ở nhà thu thập hành lý, Ân Tú Thành rời thôn trước.
Sau khi rời thôn đi về sơn đạo phía nam, xuống núi là tới Tiền Thôn.
Ân Tú Thành nghỉ lại trên đường chốc lát, quan sát thấy xung quanh không có người, liền lắc mình một cái nhảy vào rừng cây dưới sườn dốc.Đi vào sâu trong rừng Ân Tú Thành nhìn thấy chiếc mô tô cảnh dụng hôm qua hắn đã dấu chỗ này.
Hắn không vội vã tới gần mà là cẩn thận kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, tất cả mọi chỗ đều không bỏ qua dù là nhỏ nhặt nhất.
Sau khi xác định không có dấu vết người khác từng xuất hiện hắn mới đi đến gần đó, đeo găng tay trắng, đem mấy nhánh cây che trên xe dời đi, khởi động xe máy rời đi.Xe máy từ trong rừng đi ra, đi một vòng tròn, xuất hiện tại chân núi ở sau Tiền thôn.
Đột nhiên, một bóng người trong Tiền Thôn chạy ra, nhìn thấy Ân Tú Thành mặc cảnh phục, giống như là nhìn thấy cứu tinh, chạy thẳng đến : “Chú cảnh sát, cứu mạng!” Ân Tú Thành phanh xe kịp, sắc mặt lạnh nhạt nhìn cô gái đang nhào tới, ba chân bốn cẳng leo lên thùng xe.
Ở phía sau lưng cô gái có một nam một nữ mang gương mặt giận dữ đuổi theo.Người đàn ông đó trong tay cầm một cành cây, một bên chạy đuổi theo một bên mắng, đến lúc nhìn thấy đồng phục cảnh sát trên người Ân Tú Thành mới không cam lòng mà ngậm miệng..