Đọc truyện Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng – Chương 7
Vì trời mưa, nên không thể ra ngoài, nhưng cũng không muốn đứng mãi trong phòng, Mục Thu liền yên lặng ngồi trước TV xem TV. Vì thế….
Kênh Truyền Hình Trung Ương, đào mộ khai quật mộ, cũng chính là khảo cổ. Mục Thu xem rất vui vẻ.
TV đột nhiên tự động chuyển kênh.
Kênh tài chính và kinh tế?
“Hả?” nhìn TV buồn bực, lúc tìm điều khiển từ xa, đúng lúc thấy tiểu quỷ kia không biết từ lúc nào cũng đã ngồi cạnh mình.
“Hừ.” đối phương bật ra một chữ từ trong mũi, cười lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn cô.
Tiểu quỷ này, cười lạnh quỷ di như vậy cũng đã học xong?
Mục Thu nhìn TV, tài chính và kinh tế à….xem không hiểu. Nhưng không ảnh hưởng, dù sao cô gần như có thể đón nhận mọi thứ, cho dù là quảng cáo, cũng có thể xem đến nửa ngày.
Sau khi nhìn chằm chằm TV 5 phút, lúc gần như nổi lên hứng thú, TV lại bỗng dưng tự động chuyển kênh.
“…” —_—||| quay đầu xem nhìn tiểu quỷ bên cạnh.
“Hừ!” vẫn là một câu như vậy.
Đây là gì? Bài giảng trăm nhà?
Mục Thu xem bài giảng trăm nhà vẻ mặt rối rắm. Xem đi xem đi, ít nhất tiểu tổ tông này vẫn cho cô xem tivi.
Tiếp đó sau năm phút.
“……”
“Hừ!” lần này cũng xem thường hơn rồi.
“….” nữ giúp việc ở một bên cả thở mạnh cũng không dám. Tuy rằng đã ở chung nhiều ngày, biết tình tình Mục Thu tốt lắm, nhưng cũng không xác định được bà chủ mới này rốt cuộc có thể kiên trì đến khi nào, có bất chợt nổi cáu hay không.
Quả nhiên cố ý đối nghịch với mình. Vì thế Mục Thu đứng dậy, lên lầu, vào phòng sách của Sơ Đỉnh Văn.
Sơ Đông vội vàng buông điều khiển trong tay, đi theo sau Mục Thu.
“Cô muốn đến phòng ba tôi làm gì? Tôi không cho cô vào phòng ba tôi!” chi chi chít chít không chịu ngừng.
Lớp vỏ đại não của tiểu quỷ phát triển, quả nhiên tràn đầy tinh lực hơn người lớn.
À à…….bé đã không muốn gặp chị, thì xin bé mau chóng từ bên cạnh chị rời đi.
“Cô có nghe không! Tôi không cho cô đi vào! Cô đi ra cho tôi!” từ vừa rồi là chi chi chít chít đến bây giờ là chửi mắng trách móc.
Tiếp tục không nhìn. Mục Thu tự nhiên đi vào phòng sách, tùy tiện rút một quyển sách giải trí ra. Tiếp đó xuống lầu, dời ghế, ngồi ở nơi đã ngồi ngày hôm qua.vừa nghe mưa vừa đọc sách.
Mưa xuân của Giang Nam, tinh tế độc đáo, cứ rảnh rang ngồi thế này, cũng lá chuyện rất tốt đẹp. Trước kia luôn hướng đến cuộc sống tốt đẹp như vậy, nhưng mãi không chiếm được, cả ngày cứ bận rộn. Không ngờ sau khi đến đây, mới có thể thực hiện được. Đột nhiên cảm thấy nhà họ Sở này cũng không phải nơi đặc biệt khiến người ta đau khổ.
Cứ như vậy, Sơ Đông không có cách công kích Mục Thu. Ngay từ đầu đại tiểu thư còn câm điều khiển từ xa nhìn TV, lúc sau liền mất đi hứng thú. Quăng điều khiển trong tay, ‘hừ’ một tiếng rồi nổi giận đùng đùng lên lầu.
Mục Thu vẫn ngồi ở cửa sổ, yên lặng xem sách trong tay.
Nhưng mà, có kinh nghiệm tự lần trước, lần này sau khi Sơ Đông lên lầu khoảng nửa tiếng Mục Thu cũng lên lầu, vào phòng mình.
Bởi vì lần trước do không bị trừng phạt, nên lúc này đây Sơ Đông càng thay đổi nghiêm trọng hơn, không chỉ dưới đất rối loạn, còn mang áo cưới mình từng mặc giẫm lung tung dưới đất.
Mục Thu nhìn chiếc áo cưới này, trong lòng còn nghĩ, cũng may tới đây là mình, không phải Mục Yên. Nếu là Mục Yên, chỉ sợ lần này thật sự sẽ đánh nhau.
Mục Thu nhìn thoáng qua căn phòng, làm cho căn phòng càng thêm hỗn loãn một chút, sau đó như không có việc gì ra khỏi phòng, ngồi ở cửa sổ đọc sách như trước. Lúc giữa trưa đến phòng sách xài camputer. Nhìn đồng hồ sắp đến năm giờ, Mục Thu trở về phòng, mang chiếc áo cưới kìa, còn có chút đồ này nọ ném ra ngoài cửa sổ. Tiếp đó cầm sách của mình xuống lầu, ngồi ở cửa sổ kia đọc sách nghe mưa như trước.
Chờ Sơ Đỉnh Văn về nhà.
Mục Thu luôn ngồi ở cửa sổ, thấy Sơ Đỉnh Văn xuống xe, thấy Sơ Đỉnh Văn vội chạy đến sân nhà, cầm chiếc áo cưới ướt chèm nhẹp ở dưới đất lên.
Cô vẫn có chút hoảng sợ, thật ra là sợ Sơ Đỉnh Văn nhìn ra là trò nhỏ nhặt của mình, dù sao chuyện như vậy, trước giờ cô chưa từng làm qua.
Cô khẩn trương nhìn Sơ Đỉnh Văn, giống như đêm mới cưới đó.
“Tiên sinh, ngài đã về.” giọng của cô có chút run run, nhưng không rõ ràng.
“Sơ- Đông!” Sơ Đỉnh Văn dường như căn bản không thấy cô, nắm chặt áo cười kia trong tay, đi nhanh về phía phòng của Sơ Đông.
Trên lầu yên tĩnh một hồi, liền vang lên tiếng thét chói tai của Sơ Đông, sau đó là tiếng khóc, cuối cùng là tiếng đóng cửa nặng nề.
Ngay sau đó, Sơ Đỉnh Văn từ trên lấu đi xuống, trên lầu truyền đến tiếng kêu của Sơ Đông: “Thả con ra ngoài! Con ghét ba nhất!” cùng với tiếng đập cửa, khiến Mục Thu nghe mà khó chịu.
“Sơ tiên sinh.”
“Không có lời của tôi, không đưa cơm cho nó.”
“…..Này…” nữ giúp việc do dự.
“Vâng….Sơ tiên sinh.”
Mục Thu dời mắt, không nhìn Sơ Đỉnh Văn.
“Ngày hôm qua có phải con bé cũng làm…chuyện thế này?”
“……à…..”
“Vì sao cô không nói với tôi?”
“……bởi vì không nghiêm trọng mấy….”
“Con bé gây nhiều phiền phức cho cô phải không?” Sơ Đỉnh Văn chạy đến trước mặt Mục Thu, lúc này hai người có vẻ đứng khá gần nhau, điều này khiến Mục Thụ cảm thấy hơi khó thở, có chút căng thẳng. Không nói rõ được rốt cuộc là vì sao mà căng thẳng.
“….” Mục Thu không trả lời.
“Thật xin lỗi, là tôi làm hư con bé.” anh ta dừng một chút lại nhìn Mục Thu nói khẽ: “Cô không cần căng thẳng như vậy, dường như mỗi lần tôi nhìn cô, cô đều rất căng thẳng.”
“….” nhưng mà lần này, là vì chột dạ mới căng thẳng.
Buổi tối, trước khi ngủ nữ giúp việc đã giúp Mục Thu thu dọn phòng sạch sẽ, Sơ Đỉnh Văn còn sai người tặng thật nhiều quần áo sạch sẽ, chỉ sợ là nhóm nữ giúp việc còn chưa biết chuyện buổi tối Sơ Đỉnh Văn ngủ ở phòng sách, nên lúc vào cửa có chút d dự, chỉ sợ thấy chuyện không nên thấy. Sơ Đông vẫn còn đập cửa, đập liên tục đến khuya, tiếng ‘đùng đùng’ mang theo tức giận, Mục Thu nghe đến cả đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, Sơ Đỉnh Văn vẫn không sai người đưa cơm đến. Người hầu đều rất lo lắng, tuy tiểu tổ tông này hay làm loạn, bình thường không khiến họ thích được, nhưng dù sao cũng là đứa bé, từ lúc ăn xong bữa trưa hôm qua thì không ăn gì nữa, cũng có chút đau lòng.
Thậm chí cô bé giúp việc còn khúm núm chạy đến trước mặt Mục Thu, ho vọng Mục Thu có thể xin Sơ Đỉnh Văn tha thứ cho Sơ Đông (đời nào _ _!)
Mục Thu cũng không có đồng ý chuyện đó, cô đã không tính xen vào rồi. Thầm nghĩ muốn tận lực khoanh tay đứng nhìn, tận lực rời khỏi nơi này. Tuy rằng lúc này nói những lời này dường như có phần châm chọc, nhưng chỉ cần cô đứng đây, đại tiểu thư kia nhất định không để cô yên ổn.
Đến chiều, tiếng Sơ Đông ầm ĩ rốt cuộc cũng ngừng, nhóm nữ giúp việc thật lo lắng cô bé có xảy ra chuyện gì bên trong hay không.
Mãi cho đến tối, Sơ Đỉnh Văn mới đến phòng Sơ Đông, không biết nói gì, qua thật lâu sau, rốt cuộc hai người mới bước từ trong phòng ra.
Sơ Đông không có tranh cãi ầm ĩ, lúc cô bé lướt qua Mục Thu, lại cũng không có liếc nhìn cô một cái.
Mấy ngày tiếp theo, Mục Thu và Sơ Đông giống như nước sông phạm nước giếng, hai bên không sinh ra mâu thuẫn gì, đương nhiên, cũng không có trao đổi gì, phải nói là, hai người không có chút cơ hội gặp mặt nào.
Mục Thu vẫn không đến trường, vẫn ở lại nhà họ Sơ như trước, nhưng đại tiểu thư kia không đến gây phiền phức cho mình nữa, cuộc sống của Mục Thu liền trở nên yên tĩnh.
Ngày thứ 4, hoa trong vườn hoa nhà họ Sơ đều đua nở, bình thường Mục Thu đều sẽ ở trong vườn hoa đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ này. Cô vẫn hi vọng có thể làm bạn với hoa hoa cỏ cỏ đó đây, cho nên mấy ngày qua coi như là vui vẻ. Lúc chiều tàn, cô hơi nâng quyển sách, ngồi ở cửa sổ đó, thả tách trà xuống bên cạnh, có đôi khi là Thiết Quan Âm, có đôi khi là Bách Loa Xuân. Cô yên lặng đọc sách, yên lặng uống trà, giống như cả thế giới này không liên quan gì đến cô.
Mỗi ngày Sơ Đỉnh Văn từ công ty trở về, nhìn thấy người đó là Mục Thu. Anh ta thấy cô lẳng lặng ngồi ở cạnh cửa sổ, thấy cô đi ra chào hỏi anh ta, nói: “Tiên sinh, ngài đã về.” câu nói đơn giản, dường như không có thay đổi gì, lịch sự mà nói. Nhưng không biết vì sao, lại khiến căn nhà này, trở nên khiến cho người ta quyến luyến.
Không lâu sau, Sơ Đỉnh Văn nói với Mục Thu, anh ta có thể cho cô trở về trường đi học. Nhưng mà, cô phải ở lại nhà họ Sơ một ít thời gian.
“Tôi sẽ dựng lên chuyện tiểu Yên ra nước ngoài sống, đến lúc đó cô có thể về nhà, không cần thay tiểu Yên ở đây nữa.
Mục Thu rất vui vẻ, nhưng cô ngại mình tỏ ra vui vẻ quá mức trắng trợn.
“Cảm ơn ngài, tiên sịnh.”
……..
Ngày hôm sau Mục Thu phải đi học.
Đã hai tuần liên tiếp cô không có đến trường rồi. Một đám ban xấu nhao nhao tiến lên.
“Mình nói này tiểu Thu, người cậu khỏe rồi chứ?’” mấy người của hội học sinh lập tức xông đến Mục Thu đã không gặp hai tuần, bọn họ đều biết chuyện Mục Thu phải gánh chịu, thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi, giờ phút này nhìn thấy Mục Thu, đều hận không thể ở trước mắt cô rơi lệ chảy nước mũi.
“Hả? Người gì?” trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Trời chẳng phải cậu bị viêm phổi phải nằm viện sao?” có người cảm thấy có chút không đúng,. Dù sao vào đại học Anh này, cũng không phải kẻ ngốc, vào hội học sinh, càng không thể là kẻ ngốc.
Xem ra lần nghỉ bệnh này, giả vờ.
“…” da mặt run rẩy. Vừa rồi cô suýt chút nữa nghe thành ung thư phổi. Cũng may cũng may.
“À…cái đó sao, đã khỏe rồi. Không có gì nữa rồi.” nữ sinh có chút chột dạ cười nói.
“—_—|||||”
Lập tức trên mặt mọi người viết ‘tôi tuyệt đối không tin’.
“Ha ha….” hình như ngốc rồi.
“Nói mau! Hai tuần này chết đi đâu hả?!” thật sự là ngốc rồi sao?
“Được rồi được rồi…..thời gian nghỉ ngơi hiếm khi có được như vậy đừng vì chuyện nhỏ nhặt này mà tình toán chi li.” Tô Thiến cười ôm lấy Mục Thu, chuyển đề tài.
“Tiểu Thiến sao cô luôn che chở tiểu Thu thế!” có người mất hứng, sẵng giọng.
“Ha ha…..tôi cũng che chở cô mà.” Tô Thiến liền đùa giỡn.
“Mắc ói quá! Đừng phóng điện với tôi!” Người nào đó hoảng hồn, vội vàng lùi ba bước không ngừng…
“Được được được, tôi mắc ói. Đi một chút, tiểu Thu chúng ta đi ăn cơm, cậu mời.”
“Vì sao là mình mời?”
“Cậu nói đi….” đổi đối tượng đùa giỡn.
“….” cô cũng muốn kêu to mắc ói quá. Vẻ mặt trung tính soái khí của nữ sinh này, lừa bịp chung quanh, lừa em gái mới vào tiểu học thì thôi đi, bây giờ còn muốn ăn cỏ gần hang sao? Cả trong hội học sinh cũng không buông tha?