Đọc truyện Làm Mẹ Con Anh Nhé – Chương 6: Bố ơi, bố à! (6) – Nhóc bánh bao nóng vội
– Vâng ạ!
Rõ ràng là Bánh Bao Nhỏ rất hưởng ứng đề nghị này, nhưng Khương Trì lại nhíu mày, ánh mắt khẽ lướt qua Hà Vãn và An Dịch, anh không có thói
quen quấy rầy người khác.
– E là không thể nhận ý tốt của mấy chú đây được rồi ạ, ba đứa chúng cháu còn có chuyện riêng cần trao đổi. Nếu cứ nhất định muốn ăn cùng nhau
thì hẹn hôm khác vậy nhé, dù sao mấy chú cũng quen Thiển Ngôn mà. – Hà
Vãn nói hai câu chặt đứt hết ý đồ của bọn họ, Hướng Thiển Ngôn nghe vậy
thầm thở phào trong lòng.
Hai nhóm người đành theo ý Hà Vãn mà một ở lầu trên, một ở lầu dưới, Khương Triết cứ phụng phịu mải miết lau dao nĩa.
– Tớ thấy Khương Trì ở ngoài còn đẹp trai hơn cả trên TV ấy, đàn ông ba
mươi mốt tuổi tựa một đóa hoa, mà anh ta chính là một đóa hồng xanh đấy
bạn ạ! – Phục vụ vừa mới lui ra, Hà Vãn mắt sáng như sao túm lấy tay
Hướng Thiển Ngôn. – Mà cậu có quen anh chàng đi cùng anh ta không? Nhìn
qua đã thấy rất ưu tú!
Những tưởng Hà Vãn chẳng có tý tẹo hứng thú nào với mấy người kia, giờ bị hỏi đột ngột vậy Hướng Thiển Ngôn giật thót cả người. Huống chi, anh chàng
tiện nam vẫn luôn kè kè bên cạnh, vậy mà cô nàng bày tỏ ái mộ với những
người đàn ông khác một cách lộ liễu như vậy có ổn không nhỉ?
– Cậu đừng có nhìn anh ta bằng ánh mắt đồng tình kiểu ấy, anh ta cũng đầy lần khen những đứa con gái khác trước mặt tớ.
Thì ra là thế, Hướng Thiển Ngôn ngầm hiểu và thu hồi ánh mắt.
– Mà này, thằng nhóc kia xem ra quý cậu ghê nhỉ, giờ cậu chỉ cần thu phục được ông chú Khương là ngon rồi, quá là đơn giản. – Trước đây nghe
Hướng Thiển Ngôn kể về thái độ của thằng bé Hà Vãn còn không tin, lúc
nãy thấy bộ dạng Bánh Bao Nhỏ như vậy cô rất là ngạc nhiên. Bây giờ Bánh Bao Nhỏ đã mặc nhiên coi Hướng Thiển Ngôn là mẹ ruột rồi, chuyện cưới
hỏi với Bánh Bao Nhỏ xem ra đã chắc cú rồi.
Đúng là chuyện nước chảy thành sông!
– Tiểu Vãn! – Hướng Thiển Ngôn xưa nay đều không thích nói chuyện riêng
của mình trước mặt người khác, cô đẩy đẩy Hà Vãn. – Tớ đã bảo là tớ chỉ
ngưỡng mộ thầy Khương thôi mà, chi bằng nói chuyện của các cậu đi nào.
– …Chuyện của tụi tớ không phải nói hết với cậu rồi sao?
– …
Vừa lúc người phục vụ đưa hải sản lên, Hướng Thiển Ngôn nhìn chăm chăm vào
con tôm hùm bự chảng trước mắt, còn đang lóng ngóng cầm dao nĩa không
biết tách vỏ tôm như thế nào, mà hai người kia thì nhoáy cái đã giương
thương múa kiếm lâm trận rồi. Ăn hải sản, ngắm cá mập, nghe hai vị rất
đẳng cấp đấu võ mồm với nhau, Hướng Thiển Ngôn cảm thấy thỏa mãn muốn
chết, bữa tối bất ngờ này thực đúng là một bữa ăn vô giá!
Nhưng người ta vẫn nói, không nên vui mừng quá sớm.
Bởi lúc Hướng Thiển Ngôn đứng ở cửa chờ Hà Vãn đi lấy xe, mặt bỗng nhiên thấy ngứa ngứa.
– Dì Hướng, các dì cũng ăn xong rồi ạ? – Bánh Bao Nhỏ chạy tới ôm lấy chân Hướng Thiển Ngôn.
Khương Trì hẳn là phải cho Bánh Bao Nhỏ đi kiểm tra IQ thôi, nhỏ vậy mà đã
biết rình ở cửa chờ người ta đi ra, chỉ số thông minh phải đến nhường
nào đây!
– Ừ, Tiểu Triết thích ăn hải sản không?
– Không ạ, không được ăn cùng dì Hướng thì không thích. – Bánh Bao Nhỏ
ngẩng đầu lên dẩu mỏ đáp, lời nói chảy ra từ miệng cứ ngọt ngào như mật. – Dì ơi, sao mặt dì cứ hồng hồng thế ạ?
– Sao?
Hướng Thiển Ngôn còn đang nghi hoặc đã thấy Khương Trì nhíu mày nhìn mình:
– Có phải em bị dị ứng hải sản không?
Làm sao có thể! Có phải lần đầu cô ăn hải sản đâu cơ chứ, hồi trước cô vẫn
hay trêu chọc bạn cùng phòng dị ứng hải sản là không có lộc ăn, sao giờ
lại đến lượt cô bị dị ứng hải sản thế này? Nhưng mà cảm giác vừa nóng
vừa ngứa trên mặt thì không thể sai được, cô đưa tay lên mà lại không
dám gãi, khó chịu vô cùng.
– Ơ này, lại gặp ngài Khương, thật hiếm có nha! – Hà Vãn lấy xe rồi mà
vẫn không thấy Hướng Thiển Ngôn xuống, chạy lên thềm thì gặp ngay cả
nhóm người.
– Có lẽ cô ấy bị dị ứng hải sản.
Hà Vãn nghe Khương Trì nhắc nhở mới quay sang nhìn, vừa liếc mắt một cái đã hoảng hốt không nói nên lời:
– Ôi trời ơi, mặt cậu làm sao vậy Ngôn Ngôn?!
Thấy mọi người hoảng hốt quá mức, Hướng Thiển Ngôn nhận lấy gương từ tay Hà
Vãn mới biết thì ra mặt mình đang đỏ ửng từng mảng. Dị ứng thật ư?
– Đưa cô ấy đi bệnh viện xem đã.
Khương Trì vừa nói, Bánh Bao Nhỏ lại càng ôm chặt lấy Hướng Thiển Ngôn hơn:
– Con muốn đi cùng với dì Hướng cơ!
– Đừng quấy nào con. – Nhìn con mình vừa thấy cô ấy đã đổi thái độ ngay lập tức, Khương Trì giờ mới thấy thật đau đầu.
– Chi bằng phiền ngài Khương đưa Thiển Ngôn đến bệnh viện giúp, tôi và
Tiểu Vãn còn có việc phải về gấp. – An Dịch lặng im nãy giờ bỗng lên
tiếng, Hà Vãn đứng trước anh cũng làm như bỗng nhớ ra gì đó. – Đúng rồi, đúng rồi, đúng là tôi có việc gấp, phiền anh đưa cô ấy đi bệnh viện,
rồi đưa cô ấy về nhà giúp chúng tôi nhé.
– …- Hướng Thiển Ngôn nín lặng.
– Dì Hướng đừng lo, bố con con sẽ đưa dì đi bệnh viện. – Bánh Bao Nhỏ lúc này rõ ràng đã quên mất sự tồn tại của cái người tên là Lý Dật Khôn,
một tay nắm tay Khương Trì, một tay nắm tay Hướng Thiển Ngôn, đi ra
ngoài cửa.
– Dì Hướng, bố con con sẽ bảo vệ dì. – Bánh Bao Nhỏ nói đoạn lại ôm lấy
chân Hướng Thiển Ngôn, nép vào lòng cô rồi đưa hai tay lên xoa hai má
đang nóng rực của cô.
Nghe một đứa trẻ nói những lời này, Hướng Thiển Ngôn thực sự cảm thấy ấm
lòng. Cô nắm lấy đôi bàn tay Bánh Bao Nhỏ rồi mỉm cười rạng rỡ:
– Dì không sợ chút nào đâu!
– Vâng, bố con cũng lo cho dì lắm đấy ạ, con thấy bố cứ nhíu mày nãy giờ!
– Chứng tỏ thầy Khương là người tốt, người tốt lúc nào cũng lo lắng cho người khác mà.
– Vâng ạ… – Thấy ẩn ý của mình không hiệu quả, Bánh Bao Nhỏ trượt khỏi
lòng cô, gối đầu lên chân cô nằm ngoan ở ghế sau. – Dì Hướng ơi, sau này lúc nào dì cũng đi ngoại ô chơi cùng bố con con sao?
– Nếu không vấn đề gì thì… đại loại là thế. – Cảm giác ngứa nóng trên mặt càng dữ dội hơn, Hướng Thiển Ngôn lấy từ trong túi ra một chai nước áp
vào mặt, cảm giác mát lạnh phần nào ngăn được cảm giác khó chịu trên
mặt.
Vẫn còn đắm chìm trong vui sướng, Bánh Bao Nhỏ hân hoan một lúc lâu rồi mới đứng dậy nắm lấy ba lô của mình:
– Dì Hướng ơi, dì có thể giúp con một chuyện này được không ạ?
– Ừm?
Khương Triết chúi đầu vào ba lô lần mò một lúc, rồi lấy ra một bức tranh đưa cho Hướng Thiển Ngôn:
– Cô giáo con bảo chúng con vẽ tranh gia đình mình, con có thể vẽ dì ở vị trí của mẹ được không ạ?
– Ơ… như vậy không ổn lắm đâu. – Có thể thấy được ánh mắt khẩn cầu nóng
rực của Bánh Bao Nhỏ, cô chỉ mong sao lúc này Khương Trì có thể nói gì
đó.
– Khương Triết!
Cái gọi là uy nghiêm chính là khi ông bố chỉ cần hô một tiếng là cậu con
trai đã im bặt không dám lên tiếng. Bánh Bao Nhỏ thấy chiêu này không
hiệu quả đành ngậm ngùi cất lại bức tranh, cúi đầu nhận lỗi.
– Không sao, không sao mà, sau này có việc gì cần dì vẫn sẵn lòng giúp
con mà. – Hướng Thiển Ngôn vừa nói vừa nhéo nhéo khuôn mặt cậu bé. –
Nhưng mà con phải phân biệt cho rõ việc gì cần dì giúp, việc gì không.
Khương Trì đối với Hướng Thiển Ngôn mà nói, chẳng qua chỉ là niềm yêu thích lâu năm mà thôi.
Lúc xuống xe, bàn tay mũm mĩm của Khương Triết vẫn luôn nắm lấy tay cô không buông.
Thể chất con người có thể thay đổi, bác sĩ kết luận với Hướng Thiển Ngôn
rằng từ giờ cô đã trở thành một người bị dị ứng hải sản, điều này đối
với một kẻ nghiền hải sản thật đúng là một bản án chung thân.
– Bác sĩ ơi, vậy thể chất của tôi có thể trở về không dị ứng như ban đầu được không ạ?
– Cũng có thể, nhưng dị ứng hải sản bệnh trạng có nhẹ có nặng, nhẹ thì
uống thuốc là khỏi, nhưng nặng thì cấp cứu chậm trễ chút thôi
có thể gây nguy hiểm tính mạng, cho nên tôi khuyên cô từ nay về sau đừng nên động tới hải sản nữa.
Đó chính là dứt bỏ đi một phần rất quan trọng của sinh mệnh đấy!
Hướng Thiển Ngôn gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu được, cảm giác ngứa nóng trên mặt cũng không dời được sự chú ý của cô, được Bánh Bao Nhỏ nắm tay kéo ngồi xuống một chiếc ghế trên hành lang, cô chỉ thấy cuộc đời này sao mà mờ
mịt u ám quá.
– Dì Hướng ơi, dì khó chịu lắm ạ? – Khương Triết cũng không hiểu được dị
ứng là gì, nhưng nhìn biểu hiện của Hướng Thiển Ngôn cậu bé có thể cảm
thấy được hẳn là bệnh này rất khổ sở, đưa bàn tay nhỏ bé lên vuốt ve
khuôn mặt cô:
– Sau này dì muốn ăn hải sản thì cứ bảo con nhé.
– Sao cơ?
– Dì Hướng không ăn được hải sản, nhưng Tiểu Triết ăn được. Sau này con sẽ ăn hải sản giúp dì, rồi con kể cho dì nghe.
Nhưng đối với một kẻ hám ăn mà nói, chỉ có thể nhìn mà không ăn được, còn
phải nghe người ta miêu tả lại hương vị mê người của hải sản, chẳng khác nào thập đại khổ hình thời Mãn Thanh. Hướng Thiển Ngôn lặng lẽ cảm thán cho mình trong chốc lát:
– Thôi thôi, Tiểu Triết à, sau này dì Hướng dù có không được ăn hải sản
nữa cũng không buồn đâu, con không cần phải ăn giúp dì đâu, biết chưa?
Có chút mất hứng, Bánh Bao Nhỏ cúi đầu nghịch ngón tay uể oải đáp:
– Vâng ạ.
Khương Trì lấy thuốc về rất mau, ôm lấy Bánh Bao Nhỏ tống vào trong xe. Không
muốn thằng nhóc cứ quấn lấy Hướng Thiển Ngôn đưa ra đủ loại yêu cầu oái
oăm nữa, anh lấy dây an toàn “trói” luôn cậu bé cố định trên ghế lái
phụ.
– Xin lỗi. – Khi giúp Hướng Thiển Ngôn đóng cửa, Khương Trì chỉ nói hai từ đó.
Cô ngạc nhiên, nhưng hiểu ngay.
– Không sao.