Làm Mẹ Con Anh Nhé

Chương 18: Hai thiếu một (6) – Không phải sợ


Đọc truyện Làm Mẹ Con Anh Nhé – Chương 18: Hai thiếu một (6) – Không phải sợ

Vốn định hôm sau sẽ nói chuyện cho rõ ràng với Bánh Bao Nhỏ, nhưng mà người nào đó còn chưa rời giường đã nhận được điện thoại của Sếp. Cơn buồn
ngủ bay biến đi hết, Hướng Thiển Ngôn nheo nheo mắt nhìn lại giờ trên
màn hình điện thoại mới dám yên tâm nghe điện:
– Sếp ạ, buổi sáng tốt lành…

– Không tốt lành đâu, bây giờ em vẫn ở nhà à?

– Sao ạ?

– Nếu còn ở nhà thì ngồi yên đừng ra khỏi cửa, nếu đang ở ngoài thì mau
mau về nhà đi. – Hiếm khi nghe được giọng điệu sếp buồn bực đến vậy. –
Tiểu Hướng, lần này em đúng là… ôi.

Hướng Thiển Ngôn khó hiểu:

– Có chuyện gì thế ạ?

– Em tự vào mà xem đề tài hot nhất trên Weibo đi.

Bị cúp máy, Hướng Thiển Ngôn nghi hoặc mở Weibo ra, vào mục chủ đề hot xem một cái, thoát ra, sau đó ngồi xếp bằng chân trên giường, lại vào lại
lần nữa. Đọc qua tên những đề tài nổi bật đều không phát hiện vấn đề
gì, trái lại cô còn cảm thấy vui vui khi thấy rất nhiều phản hồi về
chương trình được lên bảng xếp hạng.

Đến tận khi cô click vào một tiêu đề, cô mới biết vì sao Sếp bảo cô không được ra ngoài.

#tiện nhân buông nam thần ra#

Cứ ngỡ fan gơ thiếu não nào đó không chấp nhận được thần tượng của mình
tìm đối tượng, nhưng khi đọc kỹ bài viết Hướng Thiển Ngôn mới sững sờ.

“Ả biên đạo của tổ chế tác chương trình này mượn công việc để tiếp cận cha con Khương nam thần, lừa gạt trẻ nhỏ để tranh thủ thiện cảm của Khương
Trì. Người biết chuyện đã tiết lộ, ả đàn bà này từng nhiều lần quyến rũ
vị nam thần này trong quá trình ghi hình, sống vô cùng buông thả phóng
túng. #tiện nhân buông nam thần ra#”

Để chứng minh sự “buông thả phóng túng” của “ả biên đạo” này, trên weibo
còn có thêm rất nhiều ảnh chụp cô cùng với vị minh tinh, chọn góc độ
chụp rất khéo, cái nào nhìn cũng vô cùng mờ ám. Mà gần đây nhất là ảnh
chụp cô lúc rời sân bay hôm qua, tự dưng Lý Dật Khôn cũng bị rơi vào làm một trong những đối tượng để cô “buông thả phóng túng này.

Tiếng đập cửa vang lên, Hướng Thiển Ngôn vừa đáp lời đã thấy Khương Trì ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa.


– Em biết rồi à?

Hiểu rằng anh đang nói đến chuyện gì, lửa giận trong lòng cô chưa dấy lên đã tắt ngúm, đành cười cười bất đắc dĩ:

– Cũng không biết ai mà chú ý đến em đến vậy.

– Chuyện này em đừng lo lắng, hôm nay cứ ở nhà chơi với Tiểu Triết nhé. – Khướng Trì bước vào, nhìn Hướng Thiển Ngôn chăm chú rồi bỗng cúi người
ôm cô một cái. – Không phải sợ.

– Vâng.

Cô không hề lo sợ, cái ôm của Khương Trì khiến cô đến cả cảm giác bất lực
buồn bực cũng tiêu tan. Rõ ràng là một cái ôm ấm áp, cô lại gồng người
lên cứng đờ, bên tai là hơi thở ẩm ấm của anh, tay Hướng Thiển Ngôn rơi
bịch trên chăn.

– Mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi. – Khương Trì bỏ lại một câu
như vậy rồi rời đi, mà ý thức của Hướng Thiển Ngôn thì vẫn ngẩn ngơ
trong lòng chưa tỉnh lại được.

Phía dưới bài viết còn rất nhiều bình luận, chỉ có rất ít người nói đỡ giúp
cô, còn lại đều thay nhau mắng chửi cô. Trước khi gặp Khương Trì, cô đọc những lời mắng chửi mình thế này có lẽ sẽ cảm thấy nóng máu, nhưng bây
giờ cô lại hoàn toàn bình tình mà đọc, cả một hàng dài bình luận đọc
xong cũng chẳng thấy gì thú vị.

Khi mắng chửi người khác mà dùng từ ngữ thô tục thì thật thiếu trình độ.

Thoát weibo, Hướng Thiển Ngôn vươn vai một cái, đang chuẩn bị đi rửa mặt thì
nghe thấy Bánh Bao Nhỏ ở phòng bên đang gọi mình. Cô gọi với ra bảo mình phải rửa mặt cái đã, cô thay quần áo rồi mới sang phòng Khương Triết.

– Hôm nay con dậy sớm thế? – Cô nói rồi thay quần áo giúp Bánh Bao Nhỏ.

– Con dậy lâu rồi mà, chờ bố đi rồi con mới gọi mẹ.

– Dì có nên cảm ơn con không nhỉ?

– Không cần khách khí đâu ạ! – Rồi bé cũng không thèm khách khi mà ôm cổ
Hướng Thiển Ngôn hôn chụt vào má cô một cái. – Mẹ ơi… buổi sáng tốt lành nhé!

– Buổi sáng tốt lành nhé Tiểu Triết!


– Vừa rồi bố giao cho con một nhiệm vụ bí mật đấy nhé!

– Gì vậy? – Ôm lấy bé, Hướng Thiển Ngôn tự nhắc nhở mình phải cố gắng rèn luyện định lực.

Bánh Bao Nhỏ ghé vào tai cô, cười hì hì tiết lộ nhiệm vụ cho cô:

– Bố bảo con ở nhà bảo vệ mẹ đấy.

Bước chân khẽ dừng lại, Hướng Thiển Ngôn bỗng nhớ tới cái ôm Khương Trì tặng cho lúc nãy:

– Thế con định bảo vệ dì như nào đây nhỉ?

Không cho dì Hướng xem điện thoại, cũng không cho dì Hướng mở máy tính, TV
tốt nhất cũng đừng cho xem. Bánh Bao Nhỏ cười híp mắt, bàn tay nhỏ bé
lén thò tay vào cô trong túi lấy điện thoại:

– Để con giữ giúp gì!

Điện thoại vừa nhét vào túi quần bỗng reo lên, Bánh Bao Nhỏ ngậm bàn chải
trong miệng toan tắt máy, bị Hướng Thiển Ngôn ngăn lại:

– Điện thoại của bạn dì đấy mà.

– Hướng Thiển Ngôn! Cậu đang ở đâu thế? Cửa nhà cậu bị phóng viên vây kín chặt như nêm này có biết không? Tớ nghe cũng nghe được phần nào, bảo là cậu quyến rũ Khương Trì gì đó. Tớ thấy bọn họ đúng là có mắt như mù hay đầu óc bị heo đụng rồi, cậu mà biết đi quyến rũ người khác thì tớ còn
phải đau đầu thế này sao?

– …

– Đâu rồi?

– Đây. – Thả Bánh Bao Nhỏ lại trên giường, ý bảo bé chờ mình một lát,
Hướng Thiển Ngôn ra ngoài phòng. – Tiểu Vãn, cậu gọi đến an ủi tớ hay là bôi bác tớ thế?

– Đương nhiên là… ôi, à mà bây giờ cậu rốt cuộc đang ở đâu thế? Cậu bên đó im im thế không phải là đã sớm lén tớ đi trốn rồi à?

– Tớ ở nhà thầy Khương.

– Cái gì?!

– Ừa, để tiện chăm sóc Tiểu Triết, tớ ở tạm đây mấy hôm.


Một thoáng trầm mặc trôi qua, Hà Vãn hoàn toàn bùng nổ:

– Hướng Thiển Ngôn! Người ta mới nói cậu có gì mờ ám với bố con họ
Khương, cậu đã muốn làm gạo nấu thành cơm luôn à? Rốt cuộc còn có chuyện gì mà tớ không biết nữa?

– Cậu đừng có kích động mà được không? Tớ toàn ở phòng khách mà, làm cái gì trong lòng tớ rõ nhất.

– Rõ ràng, rõ ràng, cậu rõ ràng càng lúc càng cho mình vào tròng thì tớ cũng mặc kệ cậu.

– Tiểu Vãn, cám ơn cậu.

– …

Hà Vãn trước giờ đều không thích ăn nói dông dài, cách quan tâm bộc trực
thô bạo ấy qua bao nhiêu năm Hướng Thiển Ngôn cũng hiểu rõ. Cô nàng nghe nói vậy cũng không nói thêm gì nữa, để mặc cho Hướng Thiển Ngôn ngẩn
ngơ một lát rồi cúp máy.

Trong lúc hai người nói chuyện điện thoại, cũng có mấy người, mấy đồng nghiệp gọi điện, nhắn tin lại. Nội dung cũng không nhiều nhặn gì, chỉ nói là
tin tưởng cô, khuyên cô đừng buồn. Chỉ còn có “bà đồng” vẫn ráo riết gọi điện, vất vả lắm mới nghe được đã nghe được tiếng lải nhải thần thánh
quen thuộc:

– Tiểu Ngôn, tớ vừa mới xem weibo rồi bói cho cậu một quẻ. Lần này cậu bị kẻ tiểu nhân chơi xấu, nhưng rất mau thôi sẽ có một thay đổi to lớn,
khổ tận cam lai.

– Cảm ơn. – Chính là cái bài “trong cái rủi có cái may” mà cô vẫn hay dùng để an ủi người ta đây mà.

– Cậu nhất định phải tin tớ!

– Ừ, tớ tin mà.

– Vậy nên Tiểu Ngôn à, cậu nói xem cậu mang quà gì về cho tớ?

– … Một bịch tiền lẻ.

Ngồi trong văn phòng cũng không tiện nói chuyện, tiếng nói của “bà đồng”
càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì dứt khoát cúp máy. Hướng Thiển Ngôn nhớ tới một đống quà lưu niệm trong phòng, cái scandal tình ái này còn sôi
sục ngày nào, cô không thể ra ngoài ngày đó.

– Mẹ ơi, con đói bụng quá đi!

Nghe tiếng Bánh Bao Nhỏ gọi, Hướng Thiển Ngôn vọt vào phòng:

– Hôm nay Tiểu Triết muốn ăn gì?

– Bánh sandwich ạ! Sữa ạ!

Yêu cầu bữa sáng rất đơn giản này của Bánh Bao Nhỏ đã được giải quyết nhanh gọn dễ dàng, để hoàn thành nhiệm vụ bố giao, bé cứ quân quít lấy Hướng

Thiển Ngôn đi vào sân sau.

– Mẹ ơi, mẹ có thích bố con không ạ? – Bánh Bao Nhỏ ngồi đung đưa nhè nhẹ trên xích đu, ngửa đầu nhìn Hướng Thiển Ngôn vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

– Có, nhưng không giống bố con thích mẹ con, thầy Khương là thần tượng của dì mà.

Vẻ mặt bé tràn đầy vẻ mờ mịt và tổn thương:

– Sao dì lại không thích, bố con đẹp trai này, là đại minh tinh này, có
tiền này, đối tốt với mẹ tốt nữa này, sao mẹ không thích bố con? Hơn nữa bố còn có một đứa con trai đáng yêu như con này. Mẹ ơi, ai cũng bảo
sinh con rất là đau, mẹ có con rồi sau này không lo bị đau nữa, con cũng không hư đốn không tiêu tiền lung tung, con còn có thể lớn rất nhanh để chăm sóc mẹ nữa.

– Tiểu Triết này.

– Dạ…

– Con bây giờ con chưa hiểu được đâu, tình yêu, không phải một mình thích là được. – Hướng Thiển Ngôn bỗng nhớ đến cái người bặt vô âm tín đã
lâu. – Cũng không phải dì không thích vì bố con không tốt, Tiểu Triết,
dì đã có người mình thích rồi.

– ?

– Người đó cũng đối tốt với dì lắm, chú ấy bảo dì chờ chú ấy, bao giờ chú ấy về rồi sẽ kết hôn. – Ngoài Hà Vãn ra, Hướng Thiển Ngôn chưa từng kể
với ai chuyện này, thời gian năm năm lâu như vậy khiến ai cũng cảm thấy
mệt mỏi.

– Nhưng mà nếu chú ấy về rồi lại không thích dì nữa thì sao ạ?

Ừ nhỉ, nếu người ấy trở về cùng một người phụ nữ khác, quá hơn nữa thì có thêm cả trẻ nhỏ theo cùng, vậy cô biết làm sao bây giờ?

– Dì ơi?

– Nếu không thích dì nữa, dì đành phải tìm người khác để thích thôi, chi
bằng chờ con lớn khôn chăm sóc dì nhỉ. – Cơn ác mộng ấy vẫn luôn hiện ra suốt một hai năm sau khi người ấy ra đi, mà lần nào tỉnh giấc khỏi cơn
mơ khuôn mặt cũng đẫm nước mắt, nhưng bây giờ thì đã hết rồi. Hướng
Thiển Ngôn nói rồi đưa chân đạp lên đất một cái, chiếc xích đu càng lắc
lên cao:

– Tiểu Triết kể chuyện cho dì nghe nhé?

Sân sau đỏ rực lá phong rơi tán loạn trên mặt đất, mà trên xích đu là Bánh
Bao Nhỏ đang hoa chân múa tay vui sướng kể cho Hướng Thiển Ngôn câu
chuyện mà bé thích nghe nhất:

– Mùa xuân ấm áp đã đến rồi, trong hồ băng đã tan. Ếch mẹ ngủ suốt một
mùa đông, cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Nó chui ra khỏi hang bùn, nhảy ùm
một cái vào trong hồ nước, đẻ rất nhiều những trái trứng tròn tròn đen
sẫm vào giữa những khóm bèo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.