Làm Mẹ Con Anh Nhé

Chương 12: Bố ơi, Bố à! (12) – Món quà của tiểu thọ tinh (1)


Đọc truyện Làm Mẹ Con Anh Nhé – Chương 12: Bố ơi, Bố à! (12) – Món quà của tiểu thọ tinh (1)

Chương trình đã quay được ba tập rồi, Khương Triết vẫn mang một vẻ nho nhã lễ
độ như tiểu thân sĩ, nhưng trong suốt quá trình quay đã thiếu đi phần
nào hào hứng. Đằng sau không còn có Hướng Thiển Ngôn theo cùng, Bánh Bao Nhỏ đến giờ cơm cũng không buồn bưng bát nhỏ đến mời nhân viên tổ công
tác nếm món ngon nữa.

– Sau bữa tối nghỉ ngơi qua loa, tám giờ bắt đầu nổi lửa trại khai mạc dạ hội thần bí ở đầu thôn Tiểu Thổ. – Vâng lời Khương Trì, Bánh Bao Nhỏ
nhằn từng từ đọc lên nhiệm vụ, rồi ném lại phong thư bỏ chạy về phòng
dúi đầu vào chăn.

Bes chẳng hề hứng thú tý nào với dạ hội thần bí đâu, từng chút hy vọng còn
lại trong lòng đều đang bị thời gian mai một dần. Rõ ràng trước khi ra
nước ngoài Hướng Thiển Ngôn đã hứa sẽ tặng quà cho bé, bây giờ ngày sinh nhật của bé đã trôi qua quá nửa rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng quà đâu, chẳng lẽ dì ấy cũng có thể nói mà không giữ lời sao?!

– Con à? – Chờ cho các nhân viên của chương trình ra khỏi phòng hết,
Khương Trì vén chăn để lộ ra khuôn mặt Bánh Bao Nhỏ cho bé hít thở không khí, anh hoàn toàn có thể hiểu được vì sao con trai buồn bực. – Dì
Hướng bây giờ không nhìn thấy con được, nhưng sau này dì ấy có thể xem
lại qua TV, con muốn để dì ấy thất vọng sao?

– Dì ấy gạt con trước, ai nói dối sẽ bị biến thành người béo xấu xí! –
Bánh Bao Nhỏ nói rồi đôi mày cũng chau lại, thói quen nhíu mày khi cáu
giận này là bé học được từ bố, bây giờ bé phản xạ có điều kiện rất là tự nhiên.

Thấy con lý giải thành ngữ “Béo nhờ nuốt lời”(2) ra như vậy, Khương Trì gõ nhẹ lên trán bé một cái:

– Còn chưa qua sinh nhật con cơ mà, biết đâu con lại nhận được một món
quà thần bí ở tiệc lửa trại thì sao? Dì Hướng nhất định đã gửi quà cho
cô chú nào đó giữ hộ rồi.

Tâm trạng u ám thoáng cái đã tan thành mây khói, Bánh Bao Nhỏ nghĩ lời bố
nói cũng rất có lý, bằng không sao lại nói là thần bí đây? Mà dì Hướng
có béo đâu, chắc chắn dì ấy không thích nói dối người khác rồi. Nghĩ vậy bé lại vui vẻ lên, Bánh Bao Nhỏ vốn đang rầu rĩ không vui lúc này chỉ
mong ngóng mau mau được đi dạ hội thần bí đốt lửa trại để xem món quà
sinh nhật của mình.

– Con à, đừng quên những điều bố nói với con trước khi đến đây. – Khương
Trì nói xong nhìn con trai đưa hai ngón tay út đan chéo vào nhau đặt lên môi mới nở nụ cười vừa lòng.

Không muốn mang đến cho Hướng Thiển Ngôn bất cứ phiền toái nào, tối hôm qua
anh đã nói chuyện với Khương Triết, dù có tức giận hay vui vẻ, cũng
không nhắc đến cô trước mặt người khác, một câu cũng không được.

Dạ hội thần bí quanh lửa trại nếu không ngoài suy đoán của Khương Trì, thì hẳn là chương trình mà ban tổ chức sắp xếp để mừng sinh nhật Bánh Bao
Nhỏ.

– Tiểu Triết ơi Tiểu Triết, tớ hát cho cậu nghe một bài nhé! – Kha Đồng
Ngôn vừa chạy một vòng quanh lửa trại giờ đứng thở phì phò trước mặt
Khương Triết. Từ nhỏ chịu ảnh hưởng của bố, cô bé Ngôn Ngôn không hề
thích những bài hát thiếu nhi, có hát thì phải hát những ca khúc đang
thịnh hành kia. Chờ mọi người vỗ tay rầm rộ xong, cô bé nắm bông hoa nhỏ bên hông váy cúi chào mọi người.

– Hoa xuân ấm áp xua tan đi cái ảm đạm của mùa đông…(3) – Mấy vị vừa đưa tay định vỗ nhịp theo cô bé nghe được bé cất tiếng hát thì sững người, bài này để mừng sinh nhật thật sao?


Kha Đồng Ngôn chẳng quan tâm nhiều đến thế, đây là bài hát bé thuộc nhất,
đoạn nói hay hát bé đều thuộc rõ ràng. Hát xong, cô bé còn ôm lấy đầu
Khương Triết mà cắn mạnh một cái, rồi mới nở một nụ cười ngọt ngào:

– Chúc mừng sinh nhật nhé Tiểu Triết!

Có lẽ bị dọa bởi hành động của cô bé, Bánh Bao Nhỏ cứ đơ ra như khúc gỗ nhìn cô bạn, để bố nhắc cho mới nói cảm ơn.

Nhóc ngượng ngùng Tống Hạo Thiên không dám biểu diễn tiết mục gid trước mặt
mọi người, chỉ đưa cho Khương Triết cây cung mới học làm lúc chiều, khi
nói chúc bạn sinh nhật vui vẻ ánh mắt bé vẫn còn lưu luyến đọng lại ở
cây cung. Mà anh bạn nhỏ Nam Húc lại rất khảng khái giống Kha Đồng Ngôn, gặp sinh nhật bạn, bèn nhất quyết muốn đọc diễn cảm bài thơ đặc biệt
nhất.

Tất nhiên, bài thơ này đặc biệt ở chỗ, bé chưa từng đọc cho ai nghe ngoài cha mẹ, mà quan trọng nhất là, nó đặc biệt… dài.

– Đức vua Hán mến người khuynh quốc

Trải bao năm tìm chuốc công tai

Nhà Dương có gái mới choai

Buồn xuân khóa kín chưa ai bạn cùng

Lạ gì của tuyết đông ngọc đúc

Chốn ngai vàng phút chốc ngồi bên

Một cười trăm vẻ thiên nhiên

Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.

– Con à…

– Trời xuân lạnh suối tuôn mạch ấm

Da mỡ đông kỳ tắm ao Hoa

Vua yêu bận ấy mới là

Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay

Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái

Màn phù dung êm ái đêm xuân

Đêm xuân vắn vủn có ngần

Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra

….


– Con ơi… – Thấy con trai đang lăm le đọc một lèo hết cả bài “Trường hận
ca”(4), Nam Ly túa cả mồ hôi lạnh, chỉ biết ôm lấy con vào lòng. – Hôm
khác con đọc nốt cho Tiểu Triết nghe vậy nhé, nói vào chuyện chính trước đi con.

Cảm giác bị cắt ngang rất là khó chịu, bài thơ này bé đã quấn lấy mẹ đòi
dạy biết bao lần, mặc dù có rất nhiều chữ bé không hiểu nhưng vẫn có thể đọc thuộc trôi chảy. Nhưng mà bị bố nhắc một cái, bé mới nhớ ra việc
chính của ngày hôm nay, bèn quay sang Khương Triết gãi gãi đầu xin lỗi. – Bài thơ kia… nếu muốn biết về sau như nào, sau này nghe tiếp nhé. Tiểu
Triết sinh nhật vui vẻ nhé!

Thấy mọi người đã tặng quà gần xong rồi, tâm tình Bánh Bao Nhỏ càng lúc càng kém, ánh mắt cứ khóa lấy người chú trưởng thôn Lương Đông.

– Ban tổ chức chương trình có chuẩn bị một món quà tặng cho Tiểu Triết
đây. – Lương Đông nói rồi chìa đôi tay vẫn giấu sau lưng ra, đưa vật cầm trên tay quơ quơ trước mặt bé. – Xe đua mô hình bản hạn chế nhé, con có thích không nào?

Đôi mắt ngời sáng thoáng chốc lại u ám tối tắm, Bánh Bao Nhỏ đón lấy chiếc
xe đua mô hình lễ phép nói cảm ơn. Một chiếc bánh sinh nhật thật to cắm
sau cây nến nhỏ, nhân viên chương trình đang bưng chiếc bánh chậm rãi đi tới ngồi xuống trước mặt Bánh Bao Nhỏ:

– Tiểu Triết ước một điều đi, rồi chúng ta cùng nhau thổi nến.

Điều ước sinh nhật của bé vẫn thế mà thôi, trong lòng Khương Triết vô cùng buồn bực, thổi phù một cái rồi mặc kệ bố lo liệu.

– Đừng tỏ vẻ cáu kỉnh trước mặt mọi người. – Tâm tình con trai Khương Trì đều thấy rõ được, nhưng thấy mọi người đang vui nên anh bế Bánh Bao Nhỏ lên ghé tai bé nhắc nhở.

Kha Đồng Ngôn có lẽ cũng nhận ra bạn đang không vui, hồn nhiên chạy tới tươi cười với Khương Triết:

– Tiểu Triết, chúng mình cùng chơi nào!

Bị Khương Trì khẽ đẩy khích lệ, Bánh Bao Nhỏ miễn cưỡng gật đầu, bánh kem
trong tay bị bố cầm đi, móng vuốt nhỏ của Kha Đồng Ngôn cũng đoạt lấy
bé.

– Tiểu Triết này, qua sinh nhật này là cậu lớn hơn tớ một tuổi rồi, tớ nên gọi cậu là anh Tiểu Triết à?

– … – Chẳng phải nên gọi là anh ngay từ đầu sao?

Khương Trì nhìn con mình bị kéo đi, bên tai lại nghe thấy Nam Ly lên tiếng:

– Xem ra mối lương duyên này của chúng ta là chắc cú rồi.

– Lần nào cũng là con gái anh chủ động, ngại ghê.

Tiệc lửa trại cuối cùng lại biến thành đại chiến bánh kem, bọn trẻ đứa nào
quần áo cũng bê bết kem và bụi đất phải để bố bế về phòng. Trên đường
về, Bánh Bao Nhỏ cứ cầm đèn pin bồn chồn tắt lên bật xuống, thế là lại
bị Khương Trì giằng lấy đèn pin mắng cho một trận. Cúi đầu nghẹn ngào,
bao nhiêu tủi thân lại ồ ạt ào về, Bánh Bao Nhỏ liền khóc òa lên.


Nhân viên chương trình đứng ngoài nhìn cũng thấy xót xa, nhưng cũng không
tiện chạy lại dỗ dành. Từ Vi Vi nhớ đến món quà sinh nhật Hướng Thiển
Ngôn gửi cô còn để trong túi, nhìn thấy Bánh Bao Nhỏ khóc nấc cả lên mới thấy hối hận sao mình không đưa cho quà cho bé từ sáng sớm.

Khương Triết không phải là một cậu bé mít ướt, từ nhỏ có vấp ngã bé cũng tự
đứng dậy phủi bụi đi tiếp. Lúc này bé khóc đến đau lòng như thế Khương
Trì không cần đoán cũng biết nguyên nhân. Thấy các nhân viên chương
trình đang từ từ rời đi, anh ôm con vào lòng nhẹ nhàng vỗ lưng bé:

– Con hỏi thử chị Từ xem, trước khi đi dì Hướng có dặn dò gì chị ấy không?

Bánh Bao Nhỏ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Từ Vi Vi đang đứng ngoài cửa, bé khóc nhiều quá nên giờ nước mắt có nín được thì cũng không nói nên lời.

– Quà của dì Hướng ở đây nè! – Từ Vi Vi nói rồi lấy món quà trong túi ra
đặt vào trong lòng Khương Triết, lại đưa tay xoa nhẹ đầu bé. – Nhiệm vụ
của chị đã hoàn thành rồi, tiểu thọ tinh cũng đừng khóc nhè nữa nhé.

Tròn xoe mắt nhìn món quà mới xuất hiện trong lòng, Bánh Bao Nhỏ mân mê nơ
bướm lòng lại khấp khởi vui, dì Hướng sẽ tặng quà gì cho bé đây nhỉ? Bé
đâu có tiết lộ cho dì ấy là bé thích cái gì đâu.

– Nhận được quà rồi thì mau lau nước mắt đi, kẻo sau này dì Hướng của con lại thấy bộ dạng con khóc nhè qua TV đấy. – Khương Trì nói rồi lấy khăn ướt lau mặt cho bé.

– Con bóc ra được không ạ?

– Bố đâu có quyền quyết định. – Nhìn con trai xị mặt ra, Khương Trì cười
nhéo nhéo má cậu bé. – Sau này có khóc nhè trước mặt người khác nữa
không?

Lắc đầu quầy quầy, Bánh Bao Nhỏ ôm lấy món quà sinh nhật quý giá nhất ngửa đầu cười với Khương Trì:

– Con mở quà được không ạ?

Gật đầu đồng ý, Khương Trì nhìn bộ dáng con trai cẩn thận mở quà không khỏi cảm thấy địa vị của mình thật chẳng bằng Hướng Thiển Ngôn, ít ra tính
đến giờ, con trai vẫn chưa nhận ra anh vẫn còn chưa tặng quà.

Trước kia lúc nào bé cũng chỉ quan tâm bố sẽ tặng gì cho bé.

– Bố ơi, có thiệp nè! – Bánh Bao Nhỏ vui sướng giơ tấm thiệp lên cho
Khương Trì xem, rồi bé lại thu tay về mở ra xem. – “Tiểu Triết thân yêu, sinh nhật vui vẻ nhé. Từ hôm nay con lại lớn thêm một tuổi rồi, trở
thành một tiểu nam tử hán rồi đúng không…” Bố ơi! Con từ nay là một tiểu nam tử hán đấy!

Khương Trì gật đầu cười, ôm lấy con trai, cùng bé đọc thiệp chúc mừng của Hướng Thiển Ngôn.

– “Đây là một chiếc chai thần kỳ…”

– Chai ước nguyện.(5)

– “Chai ước nguyện, viết điều ước của mình ra giấy rồi bỏ vào chiếc bình
này, chờ qua sinh nhật con rồi đưa chai này cho dì, dì sẽ niệm…”

– Thần chú.

– “Dì sẽ niệm thần chú để biến điều ước của con thành hiện thực.” – Đọc
xong tấm thiệp, Bánh Bao Nhỏ cầm lấy chiếc chai nhỏ trong hộp xem đi xem lại. – Bố ơi, điều ước có thể thành hiện thực thật sao?

Đương nhiên phải xem điều ước của bé có khả năng không chứ, Khương Trì cất kỹ tấm thiệp cũng không trả lời bé dứt khoát:


– Chỉ cần có lòng tin, nhất định thành hiện thực.

Món quà này không thể so với những món quà quý giá người khác tặng, Hướng
Thiển Ngôn cũng đã mất nhiều tâm tư để tặng món quà sinh nhật này. Tấm
thiệp là cô tự tay làm, mà chiếc chai ước nguyện với hoa văn như thế này hẳn không phải một chút tiền là có thể mua được. Khương Trì nhìn những
nét chữ trên thiệp lại nghĩ đến câu “Nét chữ nét người”, từng chữ đều
cho anh cảm giác nhẹ nhàng, dễ chịu, giống như cô vậy.

Bánh Bao Nhỏ tin tưởng Hướng Thiển Ngôn, vậy nên bé leo xuống giường ra chỗ
hành lý lấy giấy bút, che che đậy đậy viết ra điều ước đầu tiên.

– Viết cái gì mà phải bí mật thế?

– Không cho bố biết đâu!

Điều ước không dài, Bánh Bao Nhỏ buông bút ngay sau đó, nghiêm túc gấp lại
mảnh giấy rồi bỏ vào trong chai, cẩn thận nút chặt lại. – Bố ơi, dì
Hướng thật là tốt. – Bánh Bao Nhỏ ôm cái chai mát lạnh cuộn mình trong
lòng Khương Trì, bé cảm thấy mắt cũng không đến nỗi khó chịu, bé chỉ vào từng chữ từng chữ trên tấm thiệp hỏi bố rồi lẩm nhẩm đọc, đọc một lần
xong cười một lúc rồi lại đọc lần nữa.

Trong lúc ấy, Hướng Thiển Ngôn đang nghỉ ngơi trong một khách sạn ở Seoul thì nhận được một tin nhắn.

– Buổi tối mới đưa quà cho Tiểu Triết, chị mà thấy cảnh thằng bé khóc lóc dai dẳng lúc này chắc sẽ đau lòng muốn chết. Chuyện gì thế chị Hướng,
có thể tiết lộ cho em chút không?

Đương nhiên không thể, Hướng Thiển Ngôn chỉ nói đó là món quà đã hứa tặng cho Bánh Bao Nhỏ, cô nhắn lại một câu “Cám ơn” chặn hết mọi ý đồ moi chuyện của Từ Vi Vi.

Nằm ngửa trên giường lớn, Hướng Thiển Ngôn nghĩ tới bộ dạng khóc nhè của Khương Triết thì thầm thì nói nhỏ:

– Sinh nhật vui vẻ nhé.

Chú thích:

(1) Người Trung Quốc gọi nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật là “thọ
tinh”, Bánh Bao Nhỏ là trẻ em nên gọi trìu mến là “tiểu thọ tinh”

(2) Nguyên văn “食言而肥”: thực ngôn nhi phì, béo nhờ nuốt lời, tư lợi bội ước. Câu thành ngữ này bắt nguồn từ điển cố sau đây:

Thời Xuân Thu, nước Lỗ có một vị đại phu tên là Mạnh Vũ Bá, lời nói ra không ai có thể tin tưởng được. Lỗ Ai Công rất bất mãn với hắn. Có một lần Lỗ Ai Công cử hành yến hội tại Ngũ Ngô, Mạnh Vũ Bá theo lệ đến tham dự.
Hôm đó cũng có một vị đại thần đến dự tên là Quách Trọng. Quách Trọng
rất mập mạp, bình thường rất được Ai Công sủng ái nên Mạnh Vũ Bá luôn
ghen tị và nói xấu. Lần này Mạnh Vũ Bá nhân cơ hội nâng ly rượu kính Ai
Công, quay sang Quách Trọng hỏi: “Ông ăn thứ gì mà mập vậy?”

Lỗ Ai Công nghe được rất bực mình, liền trả lời thay cho Quách Trọng:
“Thực ngôn đa dã, năng vô phì hồ!” (ăn nhiều lời nói, lại không thể mập
lên được ư!). Lời này rõ ràng dùng để châm chọc thói quen ăn nói không
giữ miệng mồm của Mạnh Vũ Bá. Hơn nữa trong buổi yến hội có mặt đông đủ
các vị đại thần, lời này lại cònxuấtt ra từ miệng của quân chủ một nước, Mạnh Vũ Bá nhất thời mặt đỏ đến mang tai, cảm thấy vạn phần xấu hổ.

(Mình xin phép sử dụng phần chú thích này của dịch giả Đài Lạc, đăng ở chương 15 truyện Phượng Vu Cửu Thiên – Phong Lộng)

(3) Đây là câu mở đầu trong ca khúc “Hôm nay em phải lấy anh” rất nổi tiếng của Thái Y Lâm.

(4) Trường hận ca là một trong những bài thơ nổi tiếng của Bạch Cư Dị. Bài thơ viết về mối tình của Dương Quý Phi – Dương Ngọc Hoàn và vua Đường
Minh Hoàng, từ lúc bà là một cô gái trẻ đến lúc triều đình điêu đứng, bà bị ép phải tự sát.

(5) Chai ước nguyện


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.