Bạn đang đọc Làm Lại Từ Đầu Em Nhé: Chương 2
HAI NĂM SAU……………
– Ôi, tốt quá cuối cùng cũng về lại Đài Loan rồi. [ một cô gái phấn khởi reo lên ]:MatCuoi (41):
– Sao thế guigui, về lại quê hương thì phải vui chứ. Mới vừa chết đi sống lại thì phải vui mừng chứ. [ cô gái ]
– Chị Hebe à, lẽ ra em ko nên trở về đây thì hơn [ guigui ]:MatCuoi (56):
– Lại nữa rồi. Đây là lần thứ mấy em nói vậy rồi biết ko? [ hebe ]
– Lần thứ một trăm chẳn rồi. [ một người con trai đứng sau 2 ss nói ]:monkey01::monkey01::monkey01:
– Cái ông Abbu này, sao lúc nào cũng làm cho tụi tui hết hồn vậy hả. ông mà làm guigui ngất xỉu thì chết với tui nghe chưa. [ hebe cốc vào đầu người con trai ]
– Đã nói tui là Arron chứ hem phải Abbu mà. Sao cứ gọi thế hoài vậy. Mà 2 người cũng ác nữa, vừa xuống máy bay là đi te te ra ngoài bỏ lại hành lý cho tui xách muốn chết luôn à. Đường đường một thiếu gia đẹp zai thế này mà bị 2 người hành hạ cho tả tơi luôn òi nè. [ Arron ]
– Tui thích gọi ông là Abbu đó thì sao, làm gì được nhau. Mà ai bảo ông theo tụi tui về đây làm chi rồi than với thở. Con trai gì mà mới có xách hành lý thôi đã than mệt rồi.[ hebe ]
– Tui…….tui ko cãi với pà nữa. guigui chúng ta ra xe nha. [ Arron nhìn guigui bằng ánh mắt trìu mến ]
– Ùhm. [ guigui nhìn Arron nở nụ cười nhẹ ]
– Chán ghê, nụ cười của em ko có sức sống gì hết. Sao lúc nào em cũng thế hết vậy? [ Arron ]
– Binh……..:MatCuoi (61)::MatCuoi (61)::MatCuoi (61): [ một cái cốc vào đầu Arron ]
– Ông muốn chết sao? Biết rồi mà con hỏi. [ hebe ]
– Ko sao đâu. Em biết anh Arron ko cố ý mà. Thôi chúng ta ra xe đi. [ guigui ]
– Đúng là chỉ có guigui là dễ xương nhất, ai như pà dễ ghét thấy mồ. [ Arron lườm hebe ]
– Tui dễ ghét dậy đó. Mốt ông đừng ói thíx tui à nha. Guigui chúng tar a xe nào [ hebe kéo tay guigui đi ]
– Chào thiếu gia, chào các tiểu thư. Mời các vị lên xe. [ một người đàn ông vừa thấy Arron bước ra liền chạy đến ]
– Chào ông Goo. Đặt hành lý lên xe giúp tôi nhé. [ Arron ]
– Vâng thưa thiếu gia. [ ông Goo ]
– Mời hai tiểu thư lên xe. [ Arron giả giọng ]
Trên xe……
– Wow, công nhận Đài Loan đẹp thiệt nha. Tui về đây quả ko uổng công mà. Nhân lúc này phải đi chơi cho đã mới được. Hai người thấy sao? [Arron hi hửng nhìn hebe và guigui ]:monkey26::monkey01::monkey19:
– Ý hay đấy. Đi chơi cho thỏa thích đi rồi nhập học cũng chưa muộn mà. Em thấy sao guigui ? [ hebe ]
– Em muốn mau chóng nhập học. Mai chúng ta đến trường đi. [ guigui ]
– WHAT???????? [ BuBe đồng thanh ]
– Thôi mà guigui, cho tụi này chơi cho thỏa thích đi mòa, guigui nha. [ arron ]
– Anh chị muốn sao cũng được. Mai em đến trường một mình được mà. [ guigui ]
– Thôi được rồi, đến trường thì đến trường. ý guigui là ý trời mà. [ hebe ]
– Ủa, mà tụi mình học trường nào vậy [ arron ]
– Tui đâu biết. Ông nói để ông lo mà. [ hebe ]
– Ông Goo. Tụi cháu học trường nào vậy ông ? [ Arron ]
– Thưa thiếu gia là trường Anh Khai ạ [ ông Goo ]
– Trường Anh Khai ư. Mấy pà biết trường đó ko? [ Arron ]
– Ko biết nghe lạ quá à. [ hebe ]
– Cái pà này. Pà có phải gười Đài Loan ko vậy? Sao hỏi cái gì cũng ko biết hết á. [ Arron ]
– Thưa thiếu gia trường Anh Khai chỉ vừa mới xây cách đây hai năm thôi. Tiểu thư Hebe ko biết cũng dễ hiểu thôi ạ. [ Ông Goo ]
– Thấy chưa. Ông còn dám cằn nhằn tui nữa hem. [ hebe cốc vào đầu Arron ]
– :MatCuoi (16)::MatCuoi (16):Thì tại tui ko biết chứ bộ. Guigui à sao chị hebe của em lúc nào cũng dữ như bà chằn thế. [ arron ]
– Guigui…………guigui em sao vậy, guigui [ arron huơ huơ tay ]
– Ơ, anh nói gì. [ guigui ]
– EM sao vậy guigui. Lo lắng gì ư. [ hebe ]
– EM sợ sẽ gặp lại anh ấy. [ guigui cúi gầm mặt xuống ]
– Em lo gì chứ. Đài Loan rộng lớn thế này mà dễ gì mà gặp nhau được [ hebe trấn an ]
– Mà guigui, em đó phải nhớ tự bảo vệ mình nha chưa. Ở trường học mới còn xa lạ lắm, đừng có lúc nào cũng nhẹ lòng với người khác để bị họ ăn hiếp nha. [ Hebe ]
– Lo gì chứ, guigui có võ mừ. [ arron ]
– Nói vậy mà cũng nói. Ông có bao giờ thấy guigui đánh người khác chưa. Dù có bị ăn hiếp thì nó cũng có chịu đánh trả đâu. [ hebe ]
– Nói cũng phải. từ lúc tui quen hai người tới giờ, mỗi lần guigui bị người ta ăn hiếp tui toàn thấy pà đánh thay guigui ko chứ guigui có đánh ai đâu dù guigui có võ. [ arron ]
– Bởi vậy mới có chuyện. Em đó guigui học võ làm chi ko biết, có mà ko chịu xài. [ Hebe ]
– Thôi thôi, đừng có trách móc guigui mừ. Dù gì thì cứ mỗi lần guigui bị người ta ăn hiếp thì có tui với pà ra tay là đủ òi. [ arron ]
– Thưa thiếu gia, tiểu thơ, đến nơi rồi ạ [ ông Goo dừng xe trước một căn biệt thự lộng lẫy ]
– Ồ, cảm ơn ông Goo. Ông đi cất xe đi. [ Arron ]
– Về nhà rồi, vui wé đi. [ hebe ]
– Anh Arron sao anh lại bảo ông Goo đi cất xe. Vậy anh về nhà bằng gì? [ guigui ]
– Thì anh ở đây mà, cần chi đi xe. [ arron ]
– ở đây là sao? Đây là nhà tụi tui mà. Đừng nói là ông ở chung với chúng tui nha [ hebe ]
– Tui có nói ở chung với 2 người sao. Tui nói ở đây tức là ở ngôi nhà kia kìa [ arron chỉ tay vể phía căn biệt thự đối diện biệt thự nhà hebe và guigui ]
– Sao ông ở gần vậy? [ hebe ]
– Thì có gì qua tâm sự với hai cô nương cho dễ [ arron ]
– Nói cái gì, muốn chết sao? [ hebe giơ mắm đấm ]
– Tui nói giỡn thui mà. Ở đây có gì tiện gíp đỡ nhau hơn. Sẵn tiện tui có thể đưa hai người đi học chung luôn. Thôi vậy nha, tui về nhà đây. Mai gặp ha. [ Arron nói xong liền phóng như bay về nhà làm hebe ko kịp phản khán ]
– Cái tên này đúng là tưng tưng thiệt mà. Thôi kệ hắn đi guigui, chị em mình vào nhà thôi. [ hebe nói rồi kéo guigui vào nhà ]
– Ủa sao ko có ai ở nhà vậy kìa. Ông Lee ơi, ông đâu rồi? [ Hebe bước vào nhà thấy phòng khách ko có người liền gọi to ]
– Có tôi đây, xin hỏi ai tìm tôi. [ ông Lee từ trên lầu đi xuống ]
– Ơ tiểu thư hebe, tiểu thư guigui. Hai cô về mà sao ko nói trước để tôi ra đón [ ông Lee mừng rỡ khi thấy hebe và guigui ]
– Cháu chào ông Lee. Ông vẫn khỏe chứ? [ guigui dịu dàng hỏi ]
– Tiểu thư, sao cô….cô lại dịu dàng thế, tôi nhớ lúc trước cô rất hoạt bát và tinh nghịch mà. [ ông Lee hơi bất ngờ khi thấy guigui cư xử ko như trước ]
– Kể từ khi guigui sang Anh thì nó đã vậy rồi. Mà thôi, ông đừng nhắc lại chuyện xưa nữa. [ hebe ]
– Tôi biết rồi,dẫu sao thấy tiểu thư bình an và khỏe mạnh là tôi an tâm rồi. [ ông Lee nhìn guigui trìu mến ]
– Mà ông Lee ơi, sao cháu ko thấy có ai trong nhà vậy ?
– À, hôm nay tôi ko biết các tiểu thư về nên đã cho những người giúp việc khác nghỉ phép rồi. [ ông Lee ]
– Ra là vậy. Mà thôi, ông chuẩn bị phòng cho chúng cháu đi. Cháu phải nghỉ ngơi sớm để mai còn đi học nữa. [ hebe ]
– Phòng của các cô vẫn như trước, hôm qua tôi vừa cho người don dẹp lại nên hai cô có thể an tâm mà nghỉ ngơi. [ ông Lee ]
– Đúng là ông Lee chu đáo nhất. [ hebe ]
– À mà sao tôi ko thấy lão gia và phu nhân về cùng các tiểu thư vậy? [ ông Lee ]
– Pa pa và ma ma còn một số việc phải giải quyết. Có lẽ hai tuần nữa họ mới về đây. Mà thui, tụi cháu lên phòng nghỉ ngơi đây. Đi máy bay hàng giờ xương cốt rã rời hết òi. Tụi mình đi thôi guigui. [ hebe ]
– Chị lên phòng trước đi, em muốn ra vườn hoa lát đã. [ guigui ]
– Ừ, tùy em thôi. Nhưng nhớ ko được suy nghĩ lung tung đó nha. Chị lên phòng trước đây. [ Hebe ]
– EM biết rồi. chị đi đi. [ guigui nói rồi bước ra vườn ngồi thẩn thờ một hồi lâu rồi mới chịu lên phòng nghỉ ngơi ]