Làm Lại Từ Đầu Em Nhé

Chương 12


Bạn đang đọc Làm Lại Từ Đầu Em Nhé: Chương 12

TrỜI sáng và một ngày mới lại bắt đầu, guigui lồm chồm ngồi dậy, và bước đến gần cửa sổ, cô vươn mình ló đầu ra cửa sổ và vô tình thấy wangzi đang ngồi trên chiếc xích đu trong vừơn để đọc sách, guigui đứng lặng nhìn wangzi và khẽ mỉm cười nhưng rồi nụ cười đó cũng nhanh chóng tắt hẳn và thay vào đó là một nét mặt buồn hiu ko chút sức sống, guigui đóng nhẹ cửa sổ lại và bước vào phòng tắm thay bộ đồng phục chuẩn bị đến trường, cô bước đến bàn tran điểm mở cặp của mình và lấy ra một lọ thuốc, uống nhanh một viên thuốc rồi cô vội cất ngay vào cặp, vừa bước xuống nhà thì cô đã đụng ngay wangzi….
– Chào anh [ guigui nhìn wangzi gượng cười ]
– Chào [ một câu nói ngắn gọn và lạnh tanh khiến người khác phải lạnh cả xương sống ]
– hai đứa dậy cả rồi sao, mau vào ăn sáng đi này [ hana từ trong bếp bước ra ]
– Vâng ạk. [ guigui lễ phép, bước nhẹ qua người wangzi, một hương thơm nhẹ nhè của hoa hồng phản phất trên người guigui, hương thơm này đã lâu lắm rồi wangzi chưa được ngửi lại, cảm giác thật dễ chịu và thật sảng khoái, sau khi guigui đã vào bếp, wangzi vẫn còn bị hương thơm ban nãy lôi cuốn đứng bất động tại chỗ ]
– Con sao vậy, ko định ăn sáng àk [ hana bước đến đánh mạnh vào vai wangzi làm anh tỉnh giấc ]
– Đâu có gì, để con đi thay đồng ohục rồi sẽ xuống ngay [ wangzi như hoàng hồn lại, anh nhanh chóng bỏ về phòng ]
– Guigui con ăn trước đi, wangzi sẽ xuống ngay thôi [ hana bước vòa bếp mỉm cười nhìn guigui ]
– Vâng, mama cũng ngồi ăn với con cho vui [ guigui ngồi vào ghế ]
– Lát nữa để wangzi chở con đến trường nha [ hana bước đến ngồi cạnh guigui ]
– Dạ thôi khỏi ạk, con đi bộ cũng được [ guigui nhanh chóng từ chối ]
– Đâu được, hai đứa học chung trường chung lớp mà sao lại phải đi riêng, cứ để wangzi chở con đến trườg, ko bàn cãi gì nữa nếu ko mama sẽ giận con đấy [ hana ]
– Nhưng……..dạ con biết rồi [ guigui định từ chối nhưng lại ko muốn làm hana buồn nên đành ậm ừ cho qua chuyện ]

-……….. [ đúng lúc đó thì wangzi bước xuống kéo ghế ngồi đối diện với guigui, anh chẳng nói chẳng rảnh chỉ im lặng ăn bữa sáng của mình cho đến khi hana mở lời ]
– Wangzi lát nữa con phải đưa guigui đến trường đấy [ hana căn dặn ]
-…………. [ wangzi vẫn im bặt ]
– Nó ko nói gì tức là đồng ý đấy, thôi con mau ăn đi rồi còn đến trường nữa [ hana quay sang mỉm cừơi với guigui ]
– Vâng, mama cũng ăn đi, đừng nhìn con mãi thế [ guigui cũng cười đáp lại ]
Sau khi ăn xong bữa sáng, wangzi xách cặp bước ra phòng khách, còn guigui thì nhanh chóng bước theo sau, hana nắm lấy tay gui như ko nỡ để cô đi…
– Guigui ,nhất định là con phải đến thăm mama nữa đấy nhá, mama mong con lắm đấy [ hana nắm chặt tay guigui nhìn cô trìu mến ]
-………. [ guigui ko biết nói gì vì cô nghĩ rằng có lẽ mình sẽ ko quay lại đây được nữa, cô nhìn hana và khẽ mỉm cười ]
– Mama nhớ giữ gìn sức khỏe, con cũng sẽ nhớ mama nhiều lắm [ guigui ôm chằm lấy hana gượng cười và cố ngăn cho nước mắt ko rơi ra ]
– Con cũng vậy, khi nào thấy ko khỏe thì đừng cô sức, hãy nghĩ ngơi cho thoải mái, có rảnh thì đến đây chơi với mama [ hana xoa xoa lưng guigui như một lời động viên]
– Thôi cũng trễ rồi, con đi học đây, tạm biệt mama [ guigui vẫy tay chào rồi leo lên xe của wangzi ]
Chiếc xe nhanh chóng chạy đi trong sự nuối tiếc của hana, bà cứ mãi nhìn theo chiếc xe mà vẫy vẫy tay tạm biệt, được một hồi lâu sau khi chiếc xe đã chạy được một khoảng khá xa thì hana mới bước vào nhà, trên gương mặt hiện rỏ sự tiếc nuối. Vê phần wangzi và guigui, hai người ngồi cạnh nhau, khoảng cách rất gần nhưng đối với họ thì lại quá xa, xa đến mức họ nhìn nhau mà ko biết nên nói gì, chỉ biết lặng thinh, guigui đưa mắt nhìn ra bên ngoài, wangzi thì chăm chú lái xe, cả hai cứ thế mà làm cho đến khi chiếc xe đã chạy đến gần trường……..
– Anh cho em xuống xe ởh đây đi [ guigui lên tiếng phá tan bầu ko khí yên tĩnh ]

– để tôi đưa cô vào trường luôn [ wangzi vẫn chăm chú lái xe]
– ko cần đâu , tới đây là được rồi, em sẽ từ đi bộ vào, nếu ko mọi người sẽ hiểu lầm đấy [ guigui ]
-….két…………két………. [ chiếc xe dừng lại và tấp vào lề đường ]
– Cảm ơn anh, thôi anh đi trước đi [ guigui bước xuống xe, gượng cừơi nhìn wangzi ]
– Có thật là cô tự đi được chứ [ wangzi tuy giọng vẫn lạnh lùng nhưng vẫn thấy được trong câu nói của anh ko còn gai góc mà thay vào đó là sự quan tâm ]
– Được mà. Anh cứ đi đi [ guigui xua xua tay ra hiệu cho wangzi lái xe đi ]
– Àk wangzi……. [ guigui ngập ngừng gọi wangzi lại ]
– Chuyện gì??? [ wangzi mở cửa kính ra nghe xem guigui nói gì ]
– Cảm ơn anh [ guigui mỉm cười ]
– Tại sao lại cảm ơn tôi [ wangzi nhìn guigui khó hiểu ]
– Cảm ơn anh vì anh đã cho em ởh nhờ lại nhà tối qua [ guigui ]

– Chuyện đó thì đừng cảm ơn tôi, người mời cô ởh lại là mama tôi mà [ wangzi ]
– Dù sao em vẫn cảm ơn anh, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi em sẽ ko làm phiền anh nữa đâu, em hứa đấy. Nếu anh có gặp em trong lớp thì cứ dối xử với em thật bình thường, nếu trước đây em đã có lỗi với anh thì em xin lỗi, em biết chỉ lời xin lỗi thôi sẽ chẳng thể làm mọi chuyện trở lại như lúc ban đầu nhưng………… dù sao thì em vẫn xin lỗi và cảm ơn anh [ guigui gượng cười, nơi khóe mắt cô dường như có cái gì cay cay ]
– CÔ bị sao vậy??? [ wangzi chẳng hiểu guigui muốn nói gì ]
– Ko có gì, anh chỉ cần biết vậy là được rồi, thôi anh đi trước đi sắp trể học rồi đấy [ guigui cười nhẹ và xua xua tay bảo wangzi chạy đi ]
– ………… [ wangzi ko nói gì và cũng nhanh chóng chạy đi để lại guigui với những giọt nước mắt đang lăn dài trên má ]
– Kết thúc rồi anh àk, em sẽ ko làm vướng bận anh nữa đâu, chúc anh hạnh phúc mãi mãi [ guigui nhìn theo wangzi miệng thì đang cười nhưng nước mắt lại cứ rơi ra một cách vô thức ]
Trước cổng trường Hebe và Arron đang đi qua đi lại chờ guigui đến, vẻ mặt ai cũng đăm chiêu, lo lắng, kẻ đi qua, người đi lại và “ rầm”,………
– Ui da, cái ông này, ông đi đứng kiểu gì vậy, đau quá đi [ hebe xoa xoa trán của mình, nhăn nhó khó chịu ]
– Pà còn nói nữa, chứ ko phải tại pà mắt mũi để đâu đâu nên mới đụng trúng tui hả [ Arron sờ sờ cằm mình do hebe thấp hơn Arron một cái đầu nha và nhăn như khỉ ăn ớt ]
– Tha cho ông đó, tui mà ko bận chờ guigui thì ông chít với tui nãy giờ rồi [ hebe lườm Arron ]
– Bộ tui sợ bà chắc, tại tui cũng đang chờ guigui nên ko chấp nhất với pà thôi [ Arron cũng cố cãi lại ]
– nèk sáng nay bộ ông ăn sáng với canh cãi hay sao mà bây giờ tui nói gì ông cũng cãi lại hết zậy [ hebe chống nạnh hất mặt nhìn Arron đằng đằng sát khí ]
– Pà………hứ ko thèm nói với pà nữa guigui đến rồi kìa [ Arron yếu thế ko biết nói gì thì thấy từ xa gugiui đang đi tới, mừng rỡ anh chạy đến chỗ guigui, hebe thấy vậy cũng chạy theo sau ]
– Guigui, sao tối qua em ko về nhà, có bị gì ko, có ai ăn hiếp em ko, em vẫn ổn chứ….bla…………bla……. [ Arron chạy vù đến chỗ guigui hỏi tới tấp làm cô đứng hình ko nói điược lời nào]
– Bốp…….. [ một chiếc dép phan thẳng vào đầu Arron làm anh ngã chỏng quèo xuống đất ]

– Cái ông này hôm nay chắc ấm đầu rồi wá, sáng giờ cứ khùng khùng mãi. [ hebe liếc nhìn Arron ]
– Guigui em đến rồi àk, đã uống thuốc chưa?? [ hebe nói một cách rất nhẹ nhàng như thể ko có chuyện gì xảy ra ]
– Em ko sao, em uống thuốc rồi. Chắc tối wa chị lo lắng lắm phải ko??? [ guigui nhìn hebe gượng cười ]
– Có gì đâu chẳng phải em nói em ở nhà Nha Đầu àk, sao chị phải lo chứ [ hebe cũng mỉm cười xoa đầu gui ]
– Em xin lỗi [ gugiui cúi mặt xuống nói lí nhí ]
– Ngốc àk, có gì đâu mà em phải xin lỗi. Thôi sắp vào học rồi đấy, em mau vào lớp trước đi, ra chơi chị sẽ sang lớp tìm em [ hebe đầy vai gui về phía trước ]
– VẬy em vào trước, bye anh Arron [ guigui vẫy tay chào hebe, rồi nhìn xuống đấy vẫy tay chào Arron đang nằm bất động ]
– Pà hôm nay bị gì vậy, rõ ràng là lo lắng thấy mồ mà còn giả vờ như ko có chuyện gì. Vớ lại chẳng phải tối qua bà cũng gọi điện cho Nha Đầu rồi àk, guigui đâu có ởh đó. [ Arron đứng bật dậy nhìn chăm chăm vào hebe ]
– Thì nghe lời ông đó, tui để cho nó tự nhiên khi nào nó cần tôi thì sẽ tìm đến tôi thôi [ hebe nhún vai ]
– Trời có phải là pà ko vậy, hebe hung dữ ngày nào sao tự dưng hum nay hiền đột xuất vậy ta, chắc hôm nay trời có bão quá [ Arron cười trêu hebe ]
– Ông nói ai hung dữ hả?? [ hebe nhìn Arron đàng đằng sát khí ]
– hjhj, xin lỗi chị hebe dễ xương, chị hebe ko có hung dữ chỉ là hơi bà chằn chút thôi [ Arron trêu hebe rồi nhanh chóng tẩu thoát ]
– Ông……….ĐỨNG LẠI CHO TÔI [ hebe tức sôi máu, mặt thì đỏ lên bừng bừng chạy rượt theo Arron ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.