Lâm Giang Tiên

Chương:8Quyển 2 -


Đọc truyện Lâm Giang Tiên – Chương 28Quyển 2 –

“Điệu Nhiên, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Sao ầm ĩ vậy?” Cũng Ưu ở bên trong điện cũng nghe được tiếng náo nhiệt ở bên ngoài, liền hỏi tiểu cung nữ.

“Bẩm Cũng Ưu điện hạ, là bệ hạ cùng nương nương hồi cung!” Tiểu cung nữ trả lời.

“Bọn họ đã trở về?” Cũng Ưu không cẩn thận làm đổ chén trà, “Bọn họ có hay không mang theo ai đó về? Ví dụ như một tiểu nam hài…”

“Nam hài?” Tiểu cung nữ suy nghĩ một chút, “Không có a… Nhưng thật ra có một tiểu công chúa, hình như là tiểu hài tử nhà  bằng hữu của nương nương, đang ở trong cung học lễ nghi.”

“Cái gì? Sao có thể…” Vậy Tinh Nhi đâu? Bọn họ không nhìn thấy sao?

Tiểu cung nữ không rõ hắn vì sao kích động như vậy, động tác sau đó của Cũng Ưu càng dọa nàng hơn, “Điện hạ, ngươi muốn đi đâu?”

“Không nên theo ta! Ta muốn đi gặp bệ hạ!” Cũng Ưu vội vã hướng cung điện của Tuyền chạy tới…

── Khanh Dương điện ──

“Ba ba, ta xem chúng ta…” Thần tựa hồ đang cùng Tuyền tranh luận gì đó.

Cũng Ưu vừa lúc vọt qua cửa thấy mọi người đều ở đó,liền tùy tiện xông vào, “Bệ hạ, bệ hạ, ngươi…”

“Là Cũng Ưu a, sao lại vội vội vàng vàng như thế, có chuyện gì sao?” Tuyền thấy hắn, khuôn mặt tươi cười chào đón.


“Ba ba!” Thần rất không vui với thái độ của Tuyền, “Chuyện này ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không?”

“Tiểu Bơ a, chuyện này không vội, chúng ta trước hết nghe Cũng Ưu nói đã!” Tuyền ngồi trở lại vị trí chủ thượng, “Cũng Ưu nói đi!”

Cũng Ưu nhìn thoáng qua mọi người ở đây, cẩn cẩn dực dực mà hỏi thăm: “Bệ hạ… Ta muốn hỏi ngài… ngài ở trong rương lễ vật thái tử gửi tới có phát hiện ra cái gì không?”

“Phát hiện ra cái gì?” Vừa nghe hắn nói, mọi người ở đây ai cũng đã minh bạch, thế nhưng…”Không có a, cái gì cũng không có, đúng hay không, Phạm?”

“Đúng vậy! Gì cũng không có…” Phạm rất phối hợp cùng nhau diễn.

“Sao có thể như vậy?” chân Cũng Ưu nhũn ra.

Trong ánh mắt của Phong thấp thoáng một tia cảm kích, cố nén trụ mong muốn nói lời cảm tạ, trước hết cần tìm ra kẻ thủ ác, “Cũng Ưu, trong rương có cái gì sao?”

“… Là vật phẩm người nước ta mang đến cho, có lẽ ta đã đánh mất rồi!” Cũng Ưu chính mình không chịu nói ra, “Vậy ta đi trước… Xin cáo lui!” Hắn vội vội vàng vàng cuống quít rời đi…

Nhìn thấy tất cả, mọi người ai cũng không hiểu!

“Hắn vì cái gì không nói ra chuyện Tinh Nhi?” Thần kỳ quái, “Hắn nhất định biết người muốn giết Tinh Nhi là ai, thế nhưng vì sao muốn thay hắn giấu diếm a?”

“Có lẽ là có nhược điểm nào đó bị người kia nắm giữ…” Đây là suy đoán của Phong, “Là gì đây…”

“Bệ hạ, Thao Liễm vương phái sứ giả truyền tin tới!” Lão thái giám ở ngoài cửa bẩm báo.

Tuyền nghe tiếng nhíu nhíu mày, “Nữa sao? Mỗi lần nhận được gì đó từ hắn cũng không có chuyện gì tốt… Người tới là ai?”

“Bẩm bệ hạ, là thiếp thân thị vệ của Thao Liễm vương ── Hàn!” Lão thái giám hồi báo.

“Là hắn?” Phong cùng Hồng Lẫm đồng thời kêu lên.

Lúc đó bắt cóc Tấn Nhã, Hàn cũng góp phần, Hồng Lẫm đã kinh qua bản lĩnh của hắn, Phong đã cùng hắn giao thủ, bọn họ đều minh bạch người này rất khó đối phó!

“Có muốn hay không cùng đi xem?” Tuyền đề nghị.

“Đi ra thôi!” Phạm cũng đồng ý.


“Ân!” Thế là cả nhà hoàng đế vô cùng nể mặt Thao Liễm, cùng nhau đi “nghênh tiếp” Hàn sứ giả…

── Chính Hợp điện ──

“Sứ giả Thao Liễm, khổ cực rồi, có cần ta an bài gian phòng nghỉ ngơi một chút?” Tuyền ân cần hỏi han.

“Bệ hạ khách khí rồi…” Hàn ngầm đem tất cả mọi người ở đây tinh tế quan sát một phen, “Phụng ý chỉ của hoàng đế Thao Liễm, ta đem bức thư này giao cho ngài, mong ngài cho bệ hạ nhà ta một câu trả lời thuyết phục! Để ta trở lại bẩm báo!”

“Nga, thư? Trẫm xem xem…” Tuyền chăm chú đọc bức thư…

“Này…” Gấp lại phong thư đã đọc xong, sắc mặt Tuyền vô cùng cứng ngắc, “Thao Liễm vương là nghiêm túc?”

“Vâng!” Hàn hữu lễ trả lời, “Mong ngài chấp thuận, bệ hạ ta chắc chắn rất cảm kích ngài!”

“Ngươi trước tiên xuống phía dưới nghỉ ngơi đi, việc này để trẫm suy nghĩ một chút… Người đâu, đưa sứ giả Thao Liễm xuống phía dưới nghỉ ngơi!”

Hàn nhìn y một cái, rất biết điều mà ly khai, “Tuân chỉ, tại hạ xin cáo lui!”

Đợi hắn ly khai, một đám người liền vây lấynhìn bức thư trong tay Tuyền…

“Tuyền, xảy ra chuyện gì?”

“Ba ba, nội dung là gì?”

“Ai… Các ngươi tự mình xem đi!” Tuyền ấn ấn mũi, “Thật là… Đại ca chắc chắn sẽ không đồng ý!”


“Cái gì?” Thần nhìn bức thư, quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, “Thao Liễm vương rất không biết xấu hổ a! Hắn dĩ nhiên muốn dùng Cũng Ưu để đổi lấy Vận Thục? Còn muốn Phong làm người làm chứng?”

“Lưu lại Cũng Ưu cho Kỳ Nghệ, thay vào đó là muốn thú Tễ Vận Thục làm Thao Liễm vương hậu, còn muốn ta tự mình hộ tống? Hắn vì sao lại muốn làm như thế…” Phong không giải thích được dụng ý của Thao Liễm vương.

Phạm cũng hiểu được việc này không hề đơn giản, “Sự tình sẽ không đơn thuần như vậy… Tuyền, ngươi quyết định thế nào?”

“Việc này ta muốn cùng đại ca thương lượng, dù sao Vận Thục cũng là nữ nhi của hắn, chúng ta không thể miễn cưỡng bọn họ…” Tuyền nói ra suy nghĩ của mình.

“Đại bá sẽ nhẫn nhịn để bỏ đi những thứ yêu thích cũng sẽ không…” Tiểu Tứ bỗng nhiên lên tiếng, “Bởi vì … này là thỉnh cầu của Thao Liễm vương, quan hệ đến lợi ích quốc gia, đại bá sẽ nhẫn tâm hơn ba ba!”

“…” Tất cả mọi người im lặng, này cũng chính là điều lo lắng nhất của bọn họ!

“Ta thấy chuyện này chúng ta trước hết hãy nói với Thấm Dao?” Phong nghĩ Thấm Dao là một người rất đáng tin cậy.

“Thấm Dao? Đúng vậy!” Thần cũng ủng hộ, “Thấm Dao là người thích hợp nhất, cũng là ca ca của Vận Thục! Ba ba…”

“Thấm Dao… Như vậy chúng ta cùng làm… Các ngươi đi tìm Thấm Dao, ta cùng Phạm đi tìm đại ca! Phân công nhau hành động!” Tuyền an bài nhiệm vụ.

“Hảo!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.